Trước giờ về hôm ấy.
Ngày học đã gần xong, chỉ còn chờ hết tiết sinh hoạt lớp buổi chiều. Tranh thủ lúc giáo viên chủ nhiệm còn chưa tới, đám học sinh quay sang rôm rả mà chuyện trò, lấp đầy bầu không khi bằng nhiệt huyết tuổi trẻ sôi nổi và vui tươi.
Giữa cảnh tượng ồn ào, chỉ có đúng một mình Haruya lặng yên, khuôn mặt cúi gục xuống mà la liệt trên bàn. Thế nhưng…
“… Mình mời cậu ấy ăn cơm hộp tự tay làm, thế là cậu ấy ăn ngon lành say mê lắm! Mọi người không biết mình vui đến nhường nào đâu!”
“Có, có, mình biết chứ! Được người khác đón nhận công sức mình bỏ ra, mà mình còn mong chờ háo hức biết bao nữa… Rõ ràng người ta vui mình cũng vui lây rồi!”
“Nghe cũng phải đấy chứ. Mình chưa trải nghiệm qua, nhưng cũng hình dung được cảm xúc của cậu mà…”
… Bỗng không hẹn mà tới, các mỹ nhân lúc này lại chuyện trò say sưa, và tiếng trò chuyện ấy tìm ngay đến tai cậu.
“Ơ kìa, ơ kìa, sao thế Sara-chin? Có khi nào cậu lại đang lo là trưa mai… người ta mà không đến thì biết làm sao hả?”
“Viễn cảnh ấy có khi cũng nên để tâm đấy…”
“K-không phải như vậy đâu. Chỉ là, mới tưởng tượng đến thôi… trong lòng mình đã thấy lâng lâng hạnh phúc rồi…”
Sara giọng thì thầm, khuôn mặt cười chói lóa như mặt trời trên cao, trong khi Haruya chỉ còn biết á khẩu. Khác hẳn với những gì ban đầu cậu dự tính, mọi hành động cậu làm… đều trở nên tích cực trong nhận thức Sara. Haruya ấm ức không sao mà chịu được.
Khoan đã, nhưng tại sao…? Nhìn mình ăn thôi mà vui mừng đến thế kia… Đáng lẽ phải nghĩ mình phàm ăn tục uống chứ…
Như trả lời cho chính thắc mắc cậu đặt ra, Sara giải thích cho hội mỹ nhân hạng S.
“Ban đầu cậu ấy nhìn thì cũng có khen ngon, nhưng mình thì lại nghĩ cậu ấy khen cho vui, kiểu khen lịch sự cho người khác khỏi mất lòng. Thế rồi cậu ấy ăn, phồng mang trợn má lên mà đánh chén ngon lành, tựa lâu rồi mới ăn một bữa ngon đến thế… xong mình mới nhận ra là cậu ấy khen thật. Với cả mình cũng không… cũng không quá tự tin vào tay nghề mình nữa…”
“Vậy đúng là không còn nghi ngờ gì đúng không? Chẳng ai khen khách sáo mà nhiệt tình thế cả.”
“Chuẩn không cần chỉnh luôn! Vậy giờ tự tin hơn vào tay nghề chưa nào?”
Rin gật gù cảm thán. Sara cũng gật đầu tự tin mà đáp lại.
Không lẽ nào lúc đó… Asai-san biết mình đang cần động viên chăng?
Giả thuyết ấy nảy ra… cũng là lúc trống ngực Sara đập liên hồi. Định mệnh dẫn cô gái đến với một chàng trai, và không chỉ có thế, chàng trai còn nhìn thấu cả tâm tình trong cô… nghĩ đến thôi mà cô đã muốn ngượng chín mặt. Phải ra sức che giấu, khuôn mặt cô lúc này mới không đỏ lựng lên.
“Giá mà mình sau này cũng có ai như thế, hết lòng hết dạ vì bữa cơm mình làm cho… Được thì thích quá nhỉ?”
“Vậy chúc may mắn nhé. Mình sẽ ủng hộ cho.”
Yuna đáp lại Rin, còn đôi mắt Sara khẽ nheo lại vì cười. Giấu đi những cảm xúc không muốn cho ai thấy, Sara bỗng trong lòng ấp ủ chút suy tư.
Rin-san, Yuna-san… ai nấy cũng đều trông nô nức thật đấy nhỉ? Hì hì, lâu lắm rồi mới thấy… không khí giữa bọn mình rạng ngời như hôm nay.
Sara nhoẻn miệng cười hềnh hệch trong thâm tâm, thế nhưng ngoài mặt vẫn giấu kín cho bằng được.
Nghe không sót chữ nào từ chiếc bàn gần đó, Haruya lúc này… chắc chỉ thiếu điều muốn ôm đầu mà thét lên.
Không có chuyện đấy đâu… Không có chuyện người ta nảy sinh thêm tình cảm với mình hay gì đâu… Tưởng tượng thôi ấy mà…
Bằng việc khiến Sara mất thiện cảm với mình, qua đó khiến cô bạn mất đi sự quan tâm, để rồi không trở thành chủ đề bàn tán nữa. Đó là kế hoạch mà Haruya đề ra, và mọi hành động đều hướng về kế hoạch ấy, thế nhưng đến lúc này, mối nghi ngờ trong cậu cứ âm ỉ khôn nguôi, rằng kết quả có khi… hoàn toàn trái ngược với mục đích của kế hoạch. Chỉ có đúng một thứ, mà kế hoạch hiện giờ vẫn đảm bảo trơn tru, đó là giữ bí mật cho danh tính của cậu.
Bắt đầu ngửi thấy mùi nguy hiểm nhắm đến mình, Haruya cần đến một người bạn tâm giao, để có thể hàn huyên tâm sự thỏa nỗi lòng. Cậu rút điện thoại mà liên lạc với người quen.
[Nayu-san, tối nay gặp được chứ?]
[Được.]
Vừa lúc cậu nhắn tin, nàng mỹ nhân hạng S có tên Yuna bỗng…
“Ơ kìa, Yuna-rin? Có ai nhắn tin à?”
“À, k-không có. Ai nhắn gì hết đâu.”
“Ê, đừng có mà xạo nha. Giấu giếm cái gì đó?”
“Thật mà, đâu có ai…”
Rin tò mò gặng hỏi, trong khi đó Yuna khăng khăng đánh lạc hướng… còn Haruya thì tuyệt nhiên chẳng nhận ra.
-----
Còn mười lăm phút nữa trước giờ hẹn gặp nhau.
Vầng trăng tỏa ánh sáng nhạt nhòa giữa trời cao, đưa mắt nhìn thế gian xô bồ lúc đêm về.
Với mái tóc vuốt keo, cùng chiếc sơ mi trắng, phủ lên là một chiếc cardigan màu đen, Haruya một mình đứng chờ trong ga tàu. Mùa xuân tuy là đã thế chỗ cho mùa đông, thế nhưng không khí vẫn có chút lạnh tê người. Đến sớm hơn giờ hẹn để đối phương khỏi chờ, Haruya bắt đầu nghĩ mình đã làm quen với cái lạnh buốt giá, thì lúc này, bỗng nhiên…
“Haru-san, để cậu phải đợi rồi.”
Một giọng nói trong trẻo vọng tới từ sau lưng, như giọng nói của Rin có lần cậu nghe được.
Cậu quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô gái, dáng vẻ có phần trông chững chạc và trưởng thành, đang bồn chồn đứng đó đưa mắt nhìn bâng quơ.
Khoác chiếc áo trùm đầu nom chừng hơi quá khổ, kết hợp với chiếc quần denim màu xanh lam, cô gái chẳng cần đến bất cứ kiểu cách nào gò bó lên trang phục.
Ngạc nhiên thay, bộ đồ xuề xòa cũng chẳng thể nào che được vẻ quyến rũ trong cô, hay cái đẹp nữ tính và đậm chất yêu kiều. Cô gái ấy đích thị là một bậc mỹ nhân, một mỹ nhân toát lên khí chất đầy thanh nhã, dù cho chỉ đứng yên chờ đợi một thứ gì. Chỉ có điều, khuôn mặt cô lúc nào cũng luôn bị che khuất phía sau cặp kính râm, vậy nên Haruya cũng chưa có dịp nào chiêm ngưỡng tận mắt được.
“Mình xin lỗi. Cậu đợi đã lâu chưa?”
“À không, mình cũng vừa mới tới.”
“Vậy à. Thế thì tốt quá rồi.”
Cách hai người trao đổi gần gũi không khác gì một cặp đang yêu nhau. Haruya nhìn quanh, và bỗng nhiên cảm thấy nỗi khó xử dâng trào.
Nhìn kỹ lại mới thấy… xung quanh toàn mấy cặp đang hẹn hò là sao?
Hai người đang đứng cạnh đài phun nước nổi tiếng tại trung tâm nhà ga.
Tuy ngoài nơi này ra, nhà ga còn vô vàn điểm hẹn mà gặp gỡ, nhưng không hiểu sao mà ngay đúng ngày hôm nay… nơi đây lại đông nghẹt những đôi nam nữ trẻ. Hiện tại thậm chí đang không phải ngày nghỉ nữa, thế nên cảnh tượng càng thêm phần li kì hơn.
Nayu liền thốt lên, không giấu vẻ trầm trồ, như cùng chung suy nghĩ với lại Haruya.
“Ngoài đường nhiều cặp đôi hơn là mọi khi nhỉ?”
“Ừ, mình cũng thấy thế.”
Không biết bao cặp đôi nam nữ sánh bên nhau, tay trong tay bước qua nhìn trông đầy hạnh phúc.
“Nhìn từ bên ngoài vào… trông bọn mình cũng giống một đôi thật đúng không?”
Giọng cô bạn đưa đẩy như có ý gạ gẫm. Haruya dĩ nhiên… là không thoải mái với kiểu đùa như vậy rồi. Trái tim cậu cứ ngỡ mới hụt một nhịp xong.
Cơ mà Nayu-san… nói thế mà không thấy ngượng mồm là sao nhỉ.
Haruya thầm nghĩ, thế nhưng giọng Nayu… tuyệt nhiên chẳng có gì rụt rè khiên cưỡng cả. Không lẽ với kiểu người chững chạc giống như cô… chuyện như thế thậm chí chẳng đáng bận tâm gì?
Cậu quay sang ngượng ngùng liếc nhìn phía Nayu, thì thấy cô bạn đang mân mê một lọn tóc quanh đầu ngón tay mình.
“Nhắc mới nhớ, mong cậu thông cảm cho trang phục mình được không? Tại hôm nay mình trông lôi thôi tuềnh toàng quá, còn cậu thì lúc nào cũng gọn gàng chỉn chu…”
“Ấy đừng, mình không để tâm đâu. Với cả cậu tự nhiên xin lỗi làm gì chứ?”
“Người ta thì lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu, mà mình thì ra đường chẳng ăn diện tử tế… vậy chẳng phải cũng là thất lễ rồi đấy sao. Thế nên mình xin lỗi. Xin lỗi vì áo quần trông không được gọn gàng.”
Đối với Haruya, trang phục của cô gái tuy không ảnh hưởng gì đến suy nghĩ về cô, thế nhưng với Nayu, vấn đề này xem ra lại hết sức quan trọng.
Tuy chính chủ cũng đã thừa nhận rằng bản thân trông không được gọn gàng, nhưng thực tình mà nói, phong cách thời trang này không hề làm xấu cô. Bộ đồ dù công nhận là thiếu sự chỉn chu, nhưng vẫn toát lên được nét đẹp của cô gái, vẫn đáp ứng đầy đủ tiêu chí “đẹp vì lụa.”
“Phải công nhận hôm nay… trang phục mình cũng trông không được đẹp mắt lắm.”
“Nhưng mình thấy hợp mà. Kiểu có chất cá tính với năng động đấy thôi.”
Với đôi mắt tinh tường, cậu không chỉ nhìn thấy một mỹ nhân khoác lên bộ đồ hơi quá khổ. Thứ mà cậu nhìn thấy… còn là sự khỏe khoắn, tươi mới và trẻ trung, kết hợp nét cuốn hút đầy tự do tự tại. Với cả khi đứng trước mặt chính chủ, cậu cũng không dám khen một cách trực diện quá, kiểu “Xinh lắm” hay là “Dễ thương lắm,” thế nên cậu quyết định thành thực với bản thân, dù không khỏi đưa tay gãi má vì ngượng ngùng.
“Ồ, v-vậy hả. Hóa ra Haru-san… có cách nhìn lạ lùng về thời trang thật đấy.”
Giọng nói cô pha lẫn chút gì đó bông đùa. Gò mà cô ửng lên, cô mấp máy đôi môi thoa nhẹ lớp son bóng, khuôn mặt tổng thể trông hết sức là ôn hòa.
“Cảm ơn vì lời khen. Về phần Haru-san… vẫn cứ như mọi khi, không có gì để chê về trang phục hết nhỉ.”
“Vẫn cứ như mọi khi”... có lẽ là ám chỉ bộ đồ Haruya, bộ đồ màu đen trắng cậu luôn mặc mỗi khi muốn tôn lên ngoại hình.
Tuy là cậu không phải không thích việc được khen, thế nhưng có lẽ do xung quanh toàn cặp đôi, nên không khí bỗng nhiên có hơi gượng gạo chút. Thấy cứ vậy không hay, cậu bèn đổi chủ đề.
“Bọn mình đi đâu đó ăn nhẹ cái gì không?”
“Lần trước là tiệm ăn gia đình rồi thì phải… Hình như gần ga tàu có một tiệm cà phê, nghe nói là trên mạng đánh giá khá cao đấy.”
Thoáng chốc Haruya liên tưởng đến cửa tiệm mình thường xuyên lui tới. Niềm hứng khởi trong cậu lúc này bỗng sáng lên, khi biết rằng Nayu có thể cũng giống mình, cũng thường xuyên lui tới một cửa tiệm thân quen.
Cơ mà gần ga tàu… thì chắc là không phải như mình đang nghĩ đâu.
Nhớ lại lời cô nói, cậu chỉ biết nhún vai mà phó mặc sự đời.
“Mình cũng không cầu kì hay cụ thể lắm đâu. Cứ đồ ngọt mà ngon với mình là được rồi. Vậy chốt địa điểm nhé? Hoặc ưng quán khác thì mình sẽ xem xét luôn.”
Thực lòng Haruya chuộng quán quen hơn là quán lần đầu nghe tới, thế nhưng nếu quán được người dùng đánh giá cao, thì đúng là khó mà không tò mò cho được.“Thôi, vậy theo ý cậu đi.”
“Rồi, đi nào.”
Nayu bước lên trước như ngỏ ý dẫn đường. Haruya thấy vậy bèn theo bước phía sau.