Tuy ra đường vốn dĩ chỉ để trông Maya, đứa em gái lần đầu có dịp lên thành phố, nhưng sự tình xem ra… đã biến chuyển theo cách không sao ngờ tới được. Trời nóng nên ai nấy hẳn cũng đổ mồ hôi, thế nhưng mồ hôi lạnh đầm đìa khắp lưng áo… chắc ngoài Haruya chẳng có một ai cả.
Hội năm người hiện đang tìm đến một nhà hàng gia đình nằm gần đó, dĩ nhiên vẫn chỉ mình cậu lực bất tòng tâm, mong ngóng đến từng giây từng phút được ra về.
“Đúng ngay lúc gặp khó lại có em giúp cho… thật sự cảm ơn em đã cứu chị rất nhiều!”
“Không phải đâu chị ơi. Em lạc đường nên mới tình cờ ngang qua mà.”
Sara cúi đầu xuống mà cảm tạ Maya, và Maya thấy vậy cũng cúi đầu đáp lễ. Có vẻ như trong lúc không có Haruya, một Maya lạc đường đã bắt gặp Sara, đang lẻ loi đối mặt với một tay hám gái, rồi nghĩa hiệp ra tay giải cứu cho cô nàng… thật sự quá ghê gớm với một đứa cấp hai.
“Cảm ơn em nhiều nhé… Em không giúp có khi bạn chị gặp nguy rồi.”
“Đúng rồi đó. May có em giúp kịp trước khi bọn chị qua… Làm tốt lắm em gái!”
Hết đến lượt Yuna lại tới Rin tiếp lời, bày tỏ lòng cảm kích đối với vị cứu nhân. Haruya bỗng như đứng trước ngã ba đường, lòng vừa muốn ngợi khen lại vừa muốn trách cứ, trước hành động dũng cảm mà cũng bồng bột kia.
“À mà mày làm sao… đuổi được thằng kia thế?”
Cậu khẽ giọng thì thầm, sao cho hội mỹ nhân không sao mà nhận thấy, rồi hỏi chuyện đứa em đang ngồi ngay bên mình. Nếu đây là Maya mà cậu hằng biết rõ, thì hành động vừa rồi… không phải là quá khó để mà mường tượng ra. Cậu đã nghĩ con em chỉ tìm cách câu giờ, hòng kiếm đủ thời gian gọi cho cảnh sát tới, nhưng sự thật hóa ra…
“Hửm? Chỉ là vuốt ve mỗi mấy đường cơ bản thôi.”
“Cái con này… Vuốt ve cái gì đấy?”
Lời nói cậu ý bảo đùa có chừng mực thôi, nhưng khuôn mặt con bé… tuyệt nhiên chẳng hề trông có gì giống giễu cợt.
Cậu nghiêng đầu băn khoăn, và tức thì ba nàng chen ngang lời muốn nói, khuôn mặt ai nấy trông hết sức là cảm phục.
“Ngoài miệng nói vậy thôi, chứ em gái Akasaki-san… thật ra giỏi lắm đó! Em ấy giải quyết mà dễ như trở bàn tay, không tốn chút mồ hôi công sức nào hết cả.”
“Em gái cậu quả nhiên… là người rất mạnh đấy.”
“Nghe hay nhỉ? Ước gì được chứng kiến một phen thử xem sao.”
Theo lời những mỹ nhân trước mặt cậu đã nói, phát ngôn của Maya… coi bộ nhiều khả năng hoàn toàn đúng sự thật. Con em cậu đã không còn như ngày xưa nữa… nghĩ lại cậu chỉ biết lặng thinh vì ngỡ ngàng.
“Mọi người khen làm em thật lòng thấy vui lắm, nhưng anh hai của em thậm chí giỏi hơn nhiều!”
Hả…?
Tuy không nói thành tiếng, cậu vẫn cảm thấy như mình đang bị trêu đùa… và rất cần con bé nhanh chóng giải thích cho. Mặc kệ Haruya lặng người mà suy nghĩ, Maya cứ tiếp tục chém gió thành đại phong, nổ đến tận tầng mây thứ chín còn nghe được.
“Em đây nào có biết tán gái hay gì đâu. Ông anh trai của em, ngoài sức mạnh đến mức mang danh là “mãnh hổ,” khiến người nghe xung quanh phải kinh hồn bạt vía…
anh ấy cũng rất là tốt bụng với hào hoa, cướp đi bao trái tim thiếu nữ rồi đấy ạ!”
Ê, con kia. Xằng bậy cái gì đấy? Mày mới bảo… tao là cái gì cơ?
Cậu bất giác muốn chửi cho thối mặt con em, vì cái tội nói dối không biết nhục cái mồm… nhưng sự tình vẫn đang nhiều thứ phải cảnh giác. Suy cho cùng, trước mặt cậu đang có ba nàng mỹ nhân kia, người không được phép biết danh tính thật của cậu. Nếu lỡ lời tại đây, khả năng bị phát hiện là không thể chối cãi… nên cậu đành lặng im, bịt lại giọng nói suýt trồi lên khỏi cuống họng.
Hầy… Không biết là mày đang toan tính cái gì nữa, nhưng tâng bốc thế nào thì cũng vô ích thôi. Người ta đã biết rõ, rằng bản mặt tao trông ở trường thế nào rồi… Nói sao bọn họ cũng không hình dung được đâu.
Khách quan mà nói thì, ở trường Haruya… không phải dạng trai xinh gái đẹp hay gì hết. Thế nên hàm ý cậu muốn giãi bày ở đây, là đứa em của mình đã nỗ lực nhầm chỗ, vì thế nên tựu chung chẳng giúp được cái gì.
Đấy là cậu nghĩ thế… nhưng cuộc đời làm sao mà đẹp như vậy được.
“Akasaki-san… Không ngờ cậu ấy lại xuất chúng như vậy đấy!”
“Ừ, lạ nhỉ… Chắc nên thay đổi chút về cách nhìn nhận thôi.”
“Cẩn thận khéo có khi thành nam thần ấy chứ! Akasaki này… coi bộ không dễ đoán như mình tưởng tượng đâu.”
Hội mỹ nhân hạng S răm rắp mà nghe theo, thậm chí còn bắt đầu thán phục và suy đoán. Tuyệt nhiên không người nào phản đối lại Maya, hay chỉ cho con bé về những sự khác biệt.
Ánh nhìn họ hướng tới dầm dề như làn mưa, chòng chọc như mũi dao chĩa hết về phía cậu. Áp lực là quá rõ, và sâu thẳm trong lòng… Haruya chỉ biết nhíu mày mà thở than.
“Không phải, mọi người ơi…! Chuyện không phải như thế hay gì đâu mọi người!”
Cậu hết mực chối bỏ, biến giọng sao cho nghe the thé như em bé. Bằng mọi giá cậu không muốn mình bị lộ tẩy, thế nên cực chẳng đã… cậu mới bị dồn vào tận đến bước này thôi.
Ngay tức thì, ba nàng mỹ nhân ấy…
“C… Chờ đã, Akasaki-san. Sao tự nhiên… dùng đến giọng ấy vậy? Làm ơn đừng có khiến… mình cười… nữa… được không?”
“Phư phư. Cái cậu này… không ngờ biết vào vai kẻ ngốc được cơ đấy.”
“Miếng này thấy hài nha! Nghe cũng vui tai phết!”
Như thế thấy giọng cậu có gì đó mua vui, hội mỹ nhân hạng S thi nhau mà cười bò. Tình cờ thay, đứa em ngồi kế cậu cũng giơ ngón tay cái, trên khuôn mặt nhìn trông lộ rõ vẻ hài lòng.
Có lẽ con bé đang muốn nói “Làm tốt lắm,” nhưng dù thế hay không, ấn tượng về cậu bạn hàng ngày luôn u ám, trong mắt những cô nàng mỹ nhân hạng S kia… coi bộ đã tương đối có sự cải thiện rồi.
Chết toi. Làm khùng làm điên nữa… Rồi lát mà lộ ra thì trách ai bây giờ?
Căm phẫn đứa em gái ngồi cạnh đến khôn nguôi, cậu lần nữa lấy tay ôm đầu trong tâm thức.