Không biết bằng cách nào, dàn mỹ nhân hạng S lại đề cập đến tôi

chương 38: chuyến đi chơi cùng vị khách đường đột (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảm thấy kèm Maya từng bước là phiền nhiễu, cậu cũng chẳng đoái hoài đến con bé phía sau, và khi chịu để ý… đứa em đã mất dạng từ lúc nào không hay.

Cảnh phố thị có khi đã hớp hồn con bé, thế nên là Maya mới nán lại ngắm nhìn… nguyên nhân nhiều khả năng nhìn chung là như thế.

Tìm kiếm một con người giữa cái biển người kia… nghe thôi cậu đã thấy mệt bở hơi tai rồi.

… Đích đến lại còn đang lù lù trước mặt nữa.

Tuy đối diện chỉ là khu thương mại thân quen, nhưng khách quan mà nói, hiếm nơi nào quanh đây nổi tiếng bằng nơi này.

Thở dài thượt một cái, cậu rút điện thoại ra, rồi liên lạc với số Maya trong danh bạ.

Nhưng đến một câu nói lạnh lùng hờ hững thôi, cậu cũng…

“Không… Không thấy…”

Đầu dây phía bên kia không hề thấy trả lời, bất chấp cậu gọi hết cuộc này đến cuộc kia. Lòng không khỏi hồ nghi Maya gặp chuyện xấu, cậu sốt ruột gãi đầu, nhắn tin cho con bé, giục nó gửi địa điểm vị trí cụ thể ngay.

Rốt cuộc phải chờ thêm tới hai mươi phút nữa, cậu mới nhận phản hồi từ đứa em như sau, “Xin lỗi, đang tới liền.” Vậy là trước lúc đó, cậu sẽ phải lòng vòng quanh khu thương mại đây… trong bộ dạng phải nói không ra thể thống gì. Tuy vẫn lo ngay ngáy, rằng không may dọc đường lại gặp phải người quen, nhưng nhìn hiện thực rồi… cậu cũng nghĩ bản thân chỉ đang nghiêm trọng hóa. Chán chê khí điều hòa, cậu đang định hít thêm khí trởi cho thoải mái… thì bỗng nhiên bắt gặp bóng dáng của đứa em.

Không biết nhìn nhầm không, nhưng bên cạnh con bé… hình như còn có thêm bóng dáng của ba người. Cậu lấy làm lạ lẫm, nhưng vẫn rảo bước về vị trí của Maya… và tức thì sống lưng lạnh buốt đến khó tả.

“Nè nè Haruya, để em kể cho nè. Mấy chị gái này ấy… người đâu đẹp như tiên, mà tâm hồn đã thế không chê vào đâu được!”

Hai con mắt con bé sáng rực như đèn pha. Một chị thì nhẹ nhàng vuốt ve xoa đầu nó, trong khi hai chị kia trìu mến đưa mắt nhìn. Không nghi ngờ gì nữa… bọn họ chính là người con em cậu chịu ơn.

Dù không biết sự tình cụ thể đi chăng nữa, bình thường cậu nhất định sẽ ngỏ lời cảm ơn, trước những ai ra tay giúp đỡ em gái mình, nhưng riêng thời khắc ấy… toàn thân cậu cứng đờ, miệng gượng cười chẳng rõ là đang buồn hay vui.

Không sao nhầm lẫn nổi. Trước mặt cậu giờ đây… chính là ba con người cậu không muốn gặp nhất.

Một người thì tóc hồng, cao ba mét bẻ đôi.

Một người mắt thiên thanh, mái tóc thì đen nhánh.

Người còn lại thì có mái tóc màu vải lanh, cùng cặp mắt hổ phách hơi mang một sắc vàng.

Những mỹ nhân hạng S gần đây cậu quan tâm, không phải vì những chuyện yêu đương hay trai gái… mà vì sự bình yên của quãng đời trung học.

Không lẽ nào cặp mắt đánh lừa Haruya. Cả ba nàng mỹ nhân đang đường đường hiện hữu… chỉ là không kèm theo hình bóng bộ đồng phục.

Hỡi ôi… Đ… Đùa đấy hả…?

Suy nghĩ ấy lửng lơ, và chưa khỏi thẫn thờ, cậu bất chợt lại thấy… ánh mắt hội mỹ nhân đã hướng về phía mình. Sara, Rin, Yuna… cả ba nhìn cậu như dồn hết cả tâm trí, tựa như có điều gì thắc mắc và hồ nghi.

Haruya nghiêng đầu, tiếng thình thịch con tim vẫn liên hồi rộn rã. Maya ngoảnh mặt sang, tỏ ý không hài lòng, và nếu quan sát kỹ… lông mày con bé còn đang hơi xô vào nhau.

“Mấy chị này giúp em khỏi thành trẻ lạc đấy… Tính thái độ cái gì đấy hả Haruya?”

Im mồm.

Ý đồ phía Maya thực ra hoàn toàn đúng, thế nhưng cậu bây giờ… chẳng dám mở miệng nói cho dù muốn hay không. Ngoại hình với quần áo tuy có thể thay đổi, nhưng giọng nói tuyệt nhiên là không thể đổi khác.

Nếu như cậu mở lời, thì phía hội mỹ nhân… đời nào lại ngớ ngẩn đến không nhận ra chứ? Cậu bỗng lạnh sống lưng, nỗi lo cứ canh cánh sâu trong tận đáy lòng.

“Nói mới nhớ… tên cậu là Akasaki có phải không?”

“Akasaki-san? Xin lỗi, nhưng… cậu ấy là ai vậy?”

“À thì… là cái cậu im im, suốt ngày ngồi một mình ở lớp bọn mình đó.”

Họ trao đổi thông tin, xoay quanh sự hiện diện của cậu ở trên lớp. Rin cùng với Yuna có vẻ biết phần nào, và chỉ mỗi Sara là nghiêng đầu ngơ ngác.

Nói thật Haruya không muốn họ nhớ mình, thậm chí không biết đến cậu nữa càng tốt hơn. Toàn thân cậu lúc ấy bỗng nhiên đổ mồ hôi, cảm giác lạ đến mức không sao mà lý giải.

“Ơ kìa, Haruya… học chung lớp thật với mấy chị này luôn hả?”

Từ điệu bộ ngạc nhiên, Maya thoắt cái liền nhếch môi cười xảo trá.

Con bé lén lút mà rút cái điện thoại ra, đầu ngón tay thoăn thoắt gõ phím lên màn hình.

Bính boong.

Điện thoại có thông báo, thế nên cậu kiểm tra… và thấy ngay tin nhắn từ đứa em trước mặt.

[Trúng mánh rồi đúng không? Không có con em này, thì đừng có mà mơ đến chuyện biết mùi gái. Dẫn dắt thì cứ để Maya này lo cho, nhưng nhớ đừng có để vuột mất cơ hội nhé♡]

Haruya siết chặt chiếc điện thoại trên tay. Tự nhiên bị lôi đầu làm mấy chuyện phiền nhiễu… cho dù phải cúi đầu khẩn khoản mà cầu xin, “Hỡi Maya đại nhân, xin người hãy lượng thứ!” cậu cũng sẽ làm ngay, miễn là được giải thoát khỏi cái địa ngục này.

Nếu cậu là Lọ Lem, còn ba nàng mỹ nhân vào vai chàng hoàng tử… Maya chắc có lẽ là đôi giày pha lê, vượt qua mọi khoảng cách mà đưa họ lại gần.

Khoan, thật đấy… Tha cho mạng này đi.

Hoặc qua mặt đối phương… hoặc cuộc đời của cậu coi như là chấm dứt. Hội mỹ nhân hạng S sẽ giải được bí ẩn… hay Haruya sẽ che đậy được thành công? Kể từ giờ cuộc chiến mới chính thức bắt đầu.

Truyện Chữ Hay