Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

chương 85: c85: chương 85

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi dời thùng nhựa kia ra, dưới đáy có một tờ giấy, bên trên có hình một con rắn nhỏ dài được vẽ bằng máu…

Khung cảnh quỷ dị và khủng bố.

Là rắn đỏ.

Đó là lời cảnh cáo trong im lặng, là đối với Vân Miểu, cũng là đối với Lục Chinh.

Mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, nhưng sống lưng Vân Miểu lại lạnh ngắt.

Người kia vô cùng tự tin, cảm thấy dễ dàng hệt như người cầm dây trong vở kịch múa rối, ông ta đứng trong chỗ tối, kiểm soát tất cả mọi chuyển động.

Cơ thể Vân Miểu run lên vì tức giận, ánh mặt trời chiếu xuống làn da của cô gái khiến nó trông gần như trong suốt.

Lục Chinh vuốt ve trán cô, giọng nói rất nhỏ: “Miểu Miểu, tức giận và sợ hãi đều khiến người ta mất đi lý trí, em đừng mắc bẫy của ông ta.”

Vân Miểu ngước mắt, có chút hoảng hốt nhìn vào đôi mắt đen của anh: “A Phúc, nó là con mèo đầu tiên em nuôi.”

Lục Chinh: “Cũng là của anh.”

Vân Miểu hít một hơi sâu, cuối cùng điều chỉnh lại cảm xúc: “Người biết đến sự tồn tại của A Phúc, chỉ có chúng ta, Đại Vũ và ông chủ cửa hàng thú cưng. Đây gần như là thông tin tuyệt mật. Còn nữa, lần đến đại học Thông Giang kia cũng chỉ có hai chúng ta.”

Người kia nắm cực kỳ rõ vị trí thực sự của cô…

Vân Miểu nói tiếp: “Ông ta luôn biết em ở đâu.”

Đáy mắt Lục Chinh lóe lên tia sáng, con ngươi đen như mực.

Nếu là chống đối anh, anh không sợ chút nào, nhưng người kia lại nhắm vào Vân Miểu.

Lục Chinh nắm lấy tay cô, dẫn cô lên xe: “Đưa điện thoại cho anh.”

Vân Miểu cũng không quá ngạc nhiên: “Anh nghi ngờ ông ta định vị điện thoại của em?”

“Ừ.” Lục Chinh cụp mắt, nhanh chóng lấy sim điện thoại của Vân Miểu ra. Sau khi bẻ gãy thì khởi động xe.

Xe Wrangler di chuyển trên trục đường cao tốc chính lưu thông nam bắc, sim bị bẻ gãy nhanh chóng bị gió bên ngoài cửa sổ thổi bay.

Lông mày Vân Miểu chuyển động: “Nếu là nghe lén, em có thể phản nghe lén…”

Lục Chinh: “Ông ta biết số điện thoại của em, vẫn không an toàn.”

Những bưu kiện kia đều vì biết được số điện thoại và địa chỉ của cô nên mới gửi tới.

Vân Miểu: “Vậy phải làm sao?”

Lục Chinh: “Thay sim mới.”

Xe đi vòng quanh khu Lão Thành rất lâu, Lục Chinh dừng xe ở bên đường, nghiêng người nhảy vào ánh nắng mặt trời chói chang buổi trưa.

Vân Miểu phát hiện Lục Chinh không cầm điện thoại, vội vàng đi ra theo.

Cây ở hai bên lối đi là cây ngô đồng, bóng râm như chiếc dù che ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, nhưng cái nóng không giảm đi chút nào.

Lục Chinh đi đằng trước, anh bước rất nhanh, Vân Miểu gần như phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp anh.

Vân Miểu đuổi lên: “Đi đâu thế?”

“Dạo phố.”

Dạo phố mà Lục Chinh nói ít nhất đã đi nửa tiếng đồng hồ rồi, đi qua đủ các con đường, ngõ hẻm.

Cuối cùng, anh dừng lại trước một sạp sách báo, ông chủ mập mạp đang sắp xếp tạp chí vừa mới tới.

Lục Chinh đi thẳng vào vấn đề: “Ba sim điện thoại không đăng ký họ tên.”

Ông chủ: “Ba mươi tệ một sim, bên trong có mười tệ tiền điện thoại, tổng cộng một trăm hai mươi tệ, thanh toán Alipay hay Wechat?”

Lục Chinh đưa hai tờ tiền một trăm tệ trước mặt ông ta: “Tiền mặt.”

Ông chủ nhướng mày, thông thường mua thẻ sim không đăng ký họ tên này đều không phải người tốt lành gì, ông ta cũng chẳng buồn lo chuyện bao đồng, trả lại tiền thừa cho Lục Chinh rồi tiếp tục sắp xếp sách.

Lục Chinh đi nhiều vòng như vậy chính là để duy trì bí mật tuyệt đối về số điện thoại của Vân Miểu. Lục Chinh lấy ba thẻ sim kia ra, lưu số điện thoại vào trong máy, thẻ bỏ vào ốp lưng điện thoại của Vân Miểu: “Nếu phát hiện thấy không bình thường thì đổi thẻ khác.”

Vân Miểu gật đầu: “Được, em phản theo dõi giúp anh.”

*

Nửa tiếng sau đã tìm được nhân viên giao hàng gọi điện thoại cho Vân Miểu. Giao hàng nhanh ở Đồng Thành có phần đặc biệt, người nhận bưu kiện và người giao bưu kiện luôn là cùng một người.

Nhân viên giao hàng thật thà trông thấy Lục Chinh thì hơi căng thẳng: “Cảnh sát…”

Lục Chinh: “Lúc các anh ký gửi bưu kiện không kiểm tra à?”

Người nhân viên kia ậm à ậm ở nói nửa ngày: “Vốn dĩ có kiểm tra, nhưng hôm nay quá bận rộn…”

Lục Chinh: “Lịch sử nhận bưu kiện đâu?”

Nhân viên giao hàng kia lục tìm trong túi, đưa cho anh một cuốn sổ: “Kiện hàng này hơi đặc biệt, không lưu lại lịch sử gửi hàng.”

Lục Chinh: “Có nhìn thấy người kia trông như thế nào không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

“Không có, ông ta gọi điện thoại cho tôi, đồ để ở công viên Thạch Sâm phía trước. Tôi đi đến đó lấy, tiền cũng đưa vừa đủ.”

“Lịch sử cuộc gọi thì sao?”

Nhân viên kia tìm hồi lâu mới tìm thấy số điện thoại kia, khi gọi qua thì là số điện thoại không tồn tại.

“Gói hàng để chỗ nào của công viên Thạch Sâm?”

“Ở ngay trước cổng.”

Lục Chinh và Vân Miểu lập tức lái xe tới đó, cách đó không lâu công viên Thạch Sâm từng xảy ra hỏa hoạn, đang trong quá trình sửa chữa, không có camera, cũng không tìm thấy bất cứ ghi chép nào.

Manh mối lại bị đứt lần nữa.

Đây chính là tác phong trước giờ của người đó, cẩn thận, xảo trá, thích chơi trò mèo vờn chuột, thành thục việc chơi đùa người khác trong lòng bàn tay.

Vân Miểu: “Bước tiếp theo phải làm sao?”

Lục Chinh: “Vẫn đến Phượng Thành trước.”

Anh có một dự cảm người này và Trương Tú, Trương Quỳnh Quỳnh có mối quan hệ phức tạp.

Xe Wrangler lái lên cao tốc, Lục Chinh đã tắt điện thoại của mình khi ở trạm nghỉ.

Trước khi Vân Miểu viết ra chương trình phản theo dõi, đây là cách duy nhất cắt đứt sự theo dõi của đối phương.

Vân Miểu cau mày: “Tư Nghiên và Đại Vũ không tìm được anh thì sao?”

Lục Chinh: “Không cần lo lắng, cậu ta biết mình phải làm gì.”

Hà Tư Nghiên và Đại Vũ là anh trực tiếp thu nhận từ trường cảnh sát, bao nhiêu năm nay, sự ăn ý giữa bọn họ rất mạnh mẽ.

Lục Chinh vứt xe ở cửa hàng 4S cho thuê, sau đó lại thuê một chiếc xe khác chạy đến thành phố N.

Xe một đường lái thẳng về phía bắc, thời gian này trên đường cao tốc rất vắng, nên tốc độ lái xe của Lục Chinh rất nhanh.

Vân Miểu không kìm được mà trêu chọc: “Rõ ràng chúng ta là người truy đuổi hung thủ, nhưng lại bị làm cho giống như chạy trốn vậy.”

Lục Chinh nắm tay cô: “Cũng có thể hiểu thành bỏ trốn theo trai.”

Vân Miểu bị giọng điệu của anh chọc cười.

Ba giờ sáng, bọn họ xuống cao tốc từ trạm thu phí của Phượng Thành.

Cách thời điểm trời sáng vẫn còn sớm, con đường đi xuống dưới quê có hơi khó lái, nên bọn họ nghỉ ngơi trong xe một lúc.

Tâm trạng của Vân Miểu đã bị đủ thứ xâm chiếm, cô ngủ rất tỉnh, khó khăn lắm mới ngủ say thì trong giấc mơ đều là vết máu đỏ tươi.

Trong chiếc xe chật chội, bất cứ động tĩnh nào cũng không thoát khỏi Lục Chinh.

Một lúc sau, anh ôm lấy Vân Miểu vào lòng, vỗ về: “Miểu Miểu, em yên tâm ngủ đi, có anh ở đây.”

Cũng không biết là lời nói của Lục Chinh có tác dụng, hay là mùi thơm dễ ngửi trên người anh đã khiến Vân Miểu ổn định lại.

Cuối cùng cô đã không còn nằm mơ nữa.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, ánh mặt trời mờ mịt chiếu xuyên qua cửa kính.

Vân Miểu tỉnh dậy trước, Lục Chinh vẫn ôm lấy cô. Cô khẽ cử động, Lục Chinh đang ngủ say bỗng siết chặt cánh tay. Cô chỉ đành dựa trở về.

Mặt trời vẫn chưa mọc, Vân Miểu mượn ánh sáng yếu ớt kia quan sát người trên đỉnh đầu.

Đường nét khuôn mặt của Lục Chinh sắc bén, ánh sáng lờ mờ chiếu vào cổ anh, phảng phất chút ánh sáng ở nơi đó. Cúc áo của anh không biết đã được mở ra từ lúc nào, để lộ phần xương quai xanh ẩn nấp bên trong.

Đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy trong vòng tay của anh, có một cảm xúc tươi đẹp quấn quanh trái tim.

Có lẽ đây chính là cảm giác chân thực của tình yêu mà rất nhiều người theo đuổi chăng…

Không biết Vân Miểu bị ma xui quỷ khiến thế nào mà chạm vào trái cổ của Lục Chinh.

Giây tiếp theo, ngón tay của cô bị anh nắm lấy, không kịp phòng bị.

Vân Miểu ngước mắt nhìn đôi mắt có vài phần xem xét của anh.

“Tỉnh rồi à?” Anh vừa mới thức giấc, trong giọng nói đều là vẻ lười nhác, bỗng cảm thấy quyến rũ đến lạ.

Vân Miểu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhanh chóng rút tay về.

Lục Chinh nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của cô.

Vân Miểu bị anh nhìn đến mức cảm thấy ngón tay có phần dư thừa.

Lục Chinh cười khẽ: “Miểu Miểu, em đang nghĩ gì thế?”

Vân Miểu ngồi ngay ngắn, khẽ ho một tiếng: “Không nghĩ gì cả.”

Lục Chinh ôm lấy cái hông mảnh khảnh của cô, kéo cô vào lại trong lòng: “Để anh ngủ nướng thêm năm phút nữa đi.”

Vân Miểu hơi bối rối, nuốt nước bọt: “Sao anh còn ngủ nướng thế?”

Giọng nói của Lục Chinh trầm thấp, mắt nhìn lên vai cô: “Ừ, anh dùng hết pin rồi, mượn pin của em dùng một chút.”

Vân Miểu: “Em không có pin…”

Lục Chinh cười hớn hở: “Ừ, anh nói dối đó, là do tay anh tê rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Vân Miểu: “...”

Bầu trời dần chuyển sáng, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn mọc lên, bóng cây ở phía xa đã từ từ có thể nhìn thấy đường nét màu xanh lá.

Vài phút sau, cuối cùng Lục Chinh cũng buông Vân Miểu ra, ngồi thẳng người.

Anh cài đặt lại điểm đến trên bản đồ, lái xe thẳng đến một thị trấn nhỏ.

Đây chính là thị trấn trên sổ hộ khẩu của Trương Quỳnh Quỳnh.

Sáng sớm mùa hè ngắn ngủi mà mát lạnh, phiên chợ ở thị trấn tấp nập, vô cùng bận rộn.

Lục Chinh xuống xe mua hai phần canh chua, cùng với Vân Miểu ngồi trước đầu xe, mỗi người ăn một bát.

Nhiệt độ vẫn chưa nóng lên, thức ăn ấm nóng xuống bụng, toát một lớp mồ hôi. Gió buổi sáng vừa thổi qua, bỗng cảm thấy được chữa lành.

Lục Chinh làm cảnh sát hình sự nhiều năm nên hiểu sâu sắc một đạo lý, nơi đám đông tụ tập luôn luôn là nơi để thu thập thông tin.

Anh đưa một điếu thuốc cho ông chủ bán hải sản, vừa nhắc đến Trương Hướng Đông, người kia lập tức nói mình biết.

Thị trấn cũng chỉ lớn nhiêu đây, nhà ai có gì cũng biết rõ mồn một.

“Trương Hướng Đông suốt ngày đến nhà tôi mua cá, sinh cùng năm với tôi, con gái tôi và con gái ông ta còn là bạn học nữa.”

Người mua cá giết cá có hơi nhiều, thực sự không phải lúc để nói chuyện.

Vân Miểu chỉ vào cá trong bể nước của ông ấy: “Tôi mua hết chỗ này.”

Ông chủ bán cá vừa nghe thấy thì vui mừng: “Cô gái, cô mua nhiều như vậy ăn không hết đâu.”

Vân Miểu: “Hôm nay làm việc tốt, mua rồi phát miễn phí.”

Ông chủ kia càng vui mừng hơn, cầm lấy muôi vớt chỗ cá bơi lung tung trong bể lớn vào thùng.

Tất cả người đến mua cá đều được Vân Miểu tặng cho một con.

Ông chủ rảnh rỗi, bắt đầu nói chuyện với Lục Chinh.

Nói chuyện là cách dễ dàng khai quật thông tin nhất, thoải mái hơn cách thẩm vấn nghiêm túc.

Rất nhanh bọn họ đã biết được không ít thông tin.

Trương Hướng Đông chỉ có một người con gái là Trương Quỳnh Quỳnh, đang đi làm ở thành phố N, kiếm được rất nhiều tiền.

Thời bố mẹ của Trương Hướng Đông sinh được hai người con gái và một người con trai. Con gái lớn mất sớm, con gái thứ hai lấy chồng xa.

Bà cụ nhà họ Trương, cũng chính là mẹ của Trương Hướng Đông có quan hệ không tốt với ông ta, mấy năm trước đã dọn vào viện dưỡng lão rồi.

Ông chủ kia nói mãi, rồi có người đến mua cá cũng chen miệng vào: “Tôi và chị ông ta cũng là bạn học cũ đó, năm đó thi đại học, bà ấy còn là thủ khoa chỗ chúng tôi nữa.”

Vân Miểu chen vào một câu: “Chị nào vậy?”

“Đương nhiên là Trương Bình rồi.”

Vân Miểu nhìn Lục Chinh, biểu cảm trên mặt anh rất thản nhiên.

Ông chủ bán cá cũng không phải một người lười biếng, ông ta đi từ trong ra giúp Vân Miểu vớt cá, cho vào trong túi, đưa cho người đang nói chuyện.

“Năm đó Trương Bình thật sự là nhân vật nổi tiếng thời chúng tôi. Bà ấy xinh đẹp, đầu óc lại thông minh, nào ngờ lại gả cho một tên vô dụng, bằng không cũng không chết sớm như vậy.”

“Chứ còn gì nữa, hai năm đó lên núi xuống nông thôn, những thanh niên tri thức kia đến đây, có ai mà không nhìn trúng bà ấy chứ.”

“Còn phải nói à? Bà ấy nằm trong số ít những người không được tự do yêu đương trong thế hệ của bọn tôi.”

“Khi đó, ông Trương không đồng ý, cứ phải chia rẽ đôi uyên ương. Bằng không, bà ấy đi theo thanh niên tri thức đến thành phố, bây giờ chắc chắn sống rất tự do thoải mái, cớ gì phải chết sớm như vậy chứ?”

“Sau này bố bà ấy cũng hiểu ra rồi, con gái thứ hai cứ nhất định phải cho vào trong thành phố còn gì?”

“Trương Tú à? Nghe nói mấy tháng trước đã chết rồi.”

“Sao lại chết?”

“Tự sát.”

Người kia than thở: “Haizz, xem ra vào thành phố cũng không nhất định sẽ sống tốt, vẫn phải xem là người nào.”

Hai người tôi một câu bà một câu, Vân Miểu và Lục Chinh cũng không cắt ngang.

Thùng cá trước mắt Vân Miểu rất nhanh đã phát hết.

Ông chủ bán cá ngậm điếu thuốc bước ra, lấy thùng nhựa cho hai người mượn về, dọn dẹp sạp hàng: “Nghe giọng của hai người không giống người ở đây nhỉ?”

Vân Miểu mặt mày không thay đổi, cô nói: “Tôi đến tìm Trương Bình thay bố tôi.”

Ông chủ bán cá nghe vậy, lông mày cử động, ông ấy hỏi: “Bố cô?”

Vân Miểu: “Bố tôi là thanh niên tri thức được đưa đến đây năm đó.”

“Chà, bố cô có phải Hàn Vi Quang không?”

Vân Miểu gật đầu.

“Bảo bố cô đừng tìm nữa, người chết rồi.”

Truyện Chữ Hay