Nhà của Trương Hướng Đông đã không còn ai nữa, muốn đến nhà ông ta lấy chứng cứ chỉ có thể thông qua công an địa phương.
Sau khi ra khỏi phiên chợ, Lục Chinh và Vân Miểu lái xe đến đồn cảnh sát.
Huyện thành nhỏ như Phượng Thành, nhiều năm liên tục không có vụ án gì lớn, báo án nhiều lắm cũng chỉ là một số chuyện trong gia đình. Cảnh sát hình sự ở chỗ này nhàn rỗi hơn những chỗ khác, kỹ năng trinh thám bọn họ học được ở trường cảnh sát gần như không thể sử dụng được.
Sau khi Lục Chinh nói rõ thân phận và mục đích đến đây, bọn họ lập tức coi trọng. Một nhà ba người lần lượt mất mạng, đây chính là vụ án lớn, vụ án quan trọng!
Chưa đến ba mươi phút, cảnh sát Phượng Thành đã lập một tổ điều tra.
Tổ trưởng của tổ điều tra tên là Trình Hiên, cậu ta trông thấy Lục Chinh thì hơi kích động.
Lục Chinh và anh ta bắt tay: “Cảnh sát Trình, hai bữa nay phải làm phiền cậu rồi.”
Trình Hiên cười: “Không phiền, trách nhiệm cả. Những vụ án mà anh phá kia, chúng tôi đều dùng làm sách giáo khoa để học tập đó.”
Tuổi của cảnh sát Trình này chạc tuổi Vân Miểu, phong cách nói chuyện nhanh nhẹn, hoàn toàn không che giấu được niềm vui khi trông thấy thần tượng của mình, hệt như fan em trai vậy.
Vân Miểu không kìm được mà bật cười.
Lông mày Lục Chinh khẽ động, nhìn Vân Miểu một cái.
Cô ho một tiếng, thu lại nụ cười, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp như ánh lên một ngôi sao sáng.
Vân Miểu quá xinh đẹp, Trình Hiên không kìm được mà nhìn lâu một chút. Suy cho cùng cậu ta vẫn còn trẻ tuổi, mặt chốc lát đã phiếm hồng rồi: “Vị cảnh sát này xưng hô như thế nào?”
Lục Chinh không trả lời thẳng, không biết xấu hổ mà nắm lấy tay Vân Miểu.
Chỗ này là đồn cảnh sát, Vân Miểu cảm thấy như vậy không được nghiêm túc, muốn rút tay về nhưng lại bị Lục Chinh bá đạo bẻ ngón tay, chuyển sang mười ngón tay đan vào nhau: “Cô ấy họ Kha.”
Tầm mắt của Trình Hiên lướt qua bàn tay đan chặt của hai người, cười khan nói: “Đội trưởng Lục, anh thật là người chiến thắng cuộc sống đó.”
Câu nói này lấy lòng Lục Chinh rất tốt, anh cong môi cười, ngón tay nhẹ nhàng ma sát mu bàn tay của Vân Miểu: “Ừ.”
Vành tai Vân Miểu bỗng nóng ran, từ tai đến má đều đỏ bừng.
Ngược lại, kẻ đầu sỏ nào đó hoàn toàn không hề thấy xấu hổ.
Xe lái thẳng đến dưới lầu của nhà Trương Hướng Đông.
Mấy năm trước, toàn quốc thực hiện di dời, nhà của Trương Hướng Đông từ thôn dời đến thị trấn. Vân Miểu để ý thấy diện tích của khu dân cư này rất rộng, chỉ mỗi cổng lớn thôi đã có bảy tám cánh rồi.
Nhà của Trương Hướng Đông ở phía trong cùng hướng đông của khu dân cư, tòa nhà bốn tầng, diện tích không lớn lắm, căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách.
Trang trí trong nhà rất mới, nội thất cũng mới, trong nhà vô cùng sạch sẽ. Trước khi bọn họ đi vào, trong nhà không có dấu vết bị lục lọi, trên bàn trà có để một số danh thiếp của nhà tang lễ.
Vợ chồng Trương Hướng Đông chuẩn bị đón con gái về tổ chức đám tang, nào ngờ lại mất mạng vào đó luôn.
Hung thủ không hề đi từ ngàn dặm xa xôi đến đây, nơi này không phải hiện trường gây án đầu tiên, vân tay thu thập được ở đây cơ bản cũng không có ý nghĩa gì cả.
Vân Miểu kiểm tra album ảnh trong nhà ông ta, bên trong phần lớn là ảnh lúc nhỏ của Trương Quỳnh Quỳnh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một hai tấm ảnh của vợ chồng Trương Hướng Đông.
Vân Miểu cau mày: “Có lẽ quan hệ giữa Trương Tú, Trương Bình và Trương Quỳnh Quỳnh không tồi, sao đến một tấm ảnh của hai người họ cũng không có? Trương Quỳnh Quỳnh còn mang theo một tấm đến thành phố N…”
Mười mấy năm trước điện thoại vẫn chưa phổ cập như bây giờ, máy ảnh cũng rất ít, thỉnh thoảng có máy ảnh thì sẽ chụp một lúc mấy tấm.
Cửa nhà Trương Hướng Đông đang mở, lát sau đã có hàng xóm đến gõ cửa: “Lão Trương à!” Người kia trông thấy người đến mặc đồng phục cảnh sát thì cũng hơi ngạc nhiên: “Lão Trương đâu?”
Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát với ông ta: “Vợ chồng Trương Hướng Đông bị hại ở thành phố N rồi.”
Người kia nghe vậy thì ngạc nhiên: “Không phải chứ? Hai hôm trước còn nói con gái chết rồi, bây giờ hai người họ cũng chết. Haizzz, có đôi khi không mê tín là không được mà.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Vân Miểu: “Sao lại nói như vậy?”
“Haizzz, nhà lão Trương này vì để lấy được thêm tiền khi di dời đã chuyển mộ tổ tiên của gia đình đi. Bà cụ Trương nhà ông ta vô cùng tức giận, trực tiếp cắt đứt quan hệ với ông ta. Mấy người nói xem, mộ tổ tiên có thể tùy tiện động vào sao? Nó ảnh hưởng đến vận may của cả gia đình đó.” Người kia nhìn vào bên trong, càng cảm thấy căn nhà này xui xẻo, chẳng bao lâu đã đi mất.
Lục Chinh nhìn Trình Hiên ở bên cạnh, hỏi: “Bà cụ nhà họ Trương ở viện dưỡng lão nào?”
Huyện thành nhỏ như Phượng Thành này, viện dưỡng lão tổng cộng chỉ có hai chỗ.
Trình Hiên gọi vài cuộc điện thoại, đã xác định được tung tích của bà cụ Trương.
Xe lái thẳng đến viện dưỡng lão.
Viện dưỡng lão này được cải tạo lại từ một hộ gia đình, trong viện trồng mấy cây nho, lúc này đã ra quả rồi. Nhân viên của viện dưỡng lão đang cắt nho chín trên đỉnh đầu.
Trình Hiên nói rõ nguyên nhân đến đây, nhân viên cắt nho kia lập tức đi vào bên trong lấy ghi chép ghé thăm ra.
Lá nho xếp chồng lên nhau, tạo thành một con đường ngập bóng râm tự nhiên trong viện. Có rất nhiều người già cầm quạt ngồi ở chỗ mát mẻ đó nói chuyện.
Bà cụ nhà họ Trương không nằm trong đó.
Nhân viên kia dẫn bọn họ đến phòng của bà cụ, Trình Hiên vừa mới nói tên Trương Hướng Đông, bà cụ đã leo xuống giường đuổi người.
Cơ thể của bà cụ rất khỏe mạnh, hai ba cái đã đẩy hết bọn họ ra ngoài, đóng cửa lại: “Chuyện của Trương Hướng Đông đừng đến tìm tôi, tôi không biết nó.”
Nhân viên kia vội vàng giải thích: “Tính của bà cụ có hơi kỳ quái, hay là sau hai giờ chiều mấy người lại đến đi. Mỗi buổi chiều bà ấy đều sẽ ra ngoài tìm người đánh mạt chược, lúc thắng tiền thì tâm trạng sẽ tốt hơn, căn bản không gì không nói.”
Lục Chinh gật đầu.
Bây giờ vừa hay cũng không còn sớm nữa, ba người đến phố ăn trưa, nghỉ ngơi một lúc, rồi lái xe về viện dưỡng lão.
Thời tiết oi bức, những người già đều không thích máy lạnh và quạt, ghế hóng mát dưới cây nho đã bị cất đi hết, thay vào đó là mấy bàn mạt chược.
Bàn của bà cụ nhà họ Trương kia đã đánh được hai ba ván rồi.
Đám người Lục Chinh cũng không vội tìm bà ấy ngay, bọn họ vây quanh bàn mạt chược nhìn họ chơi.
Ông cụ ngồi cùng bàn thua liên tục mấy ván, bèn tìm lý do chuồn mất.
Bà cụ nhà họ Trương tức giận đùng đùng: “Bây giờ chạy rồi, tôi đi đâu tìm người đây?”
Thực ra bà cụ đã chú ý đến đám người Lục Chinh từ lâu rồi: “Đánh mạt chược không?”
Trình Hiên không biết, Lục Chinh cũng vậy.
Vân Miểu sảng khoái ngồi xuống chỗ trống kia: “Bà ơi, cháu đánh với mọi người nhé.” Trong lúc nói chuyện, cô bắt đầu xếp lại mạt chược đang rải rác lung tung, ngón tay linh hoạt hệt như một người lão luyện.
Lục Chinh đút một tay vào túi, hơi nhướng mày: “Em học đánh mạt chược từ khi nào thế?”
Vân Miểu không hề ngẩng đầu lên, cô đáp: “Mới nãy.”
Bà cụ nhà họ Trương cũng hơi ngạc nhiên, từ lúc đám người Vân Miểu đến đây tới giờ cũng chỉ mới nhìn được hai vòng mà thôi, nhìn có một lúc mà đã biết rồi sao? Vẻ mặt bà ấy rõ ràng là không tin.
Đợi khi Vân Miểu lưu loát thắng ván này, nhà cái của bà cụ nhà họ Trương cũng bị kéo xuống.
Lục Chinh cười, so sánh cách tính của mạt chược và những chương trình mã code phức tạp kia, quả thật như trò tiểu học. Vân Miểu học nhanh cũng rất bình thường.
Vân Miểu không những biết tính toán, mà cô còn biết tính bài, nhớ bài, nhà cái ngồi sau mãi không đánh xuống được.
Phía trước mặt cô để một đống tiền nhỏ, mười tệ, năm tệ có đủ.
Bà cụ nhà họ Trương thì vẫn ổn, nhưng hai người còn lại đã nôn nóng đến toát mồ hôi rồi.
Việc này ít nhiều gì cũng chiếm hời của người già, Lục Chinh nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Miểu Miểu…”
Lông mày Vân Miểu chuyển động, cô hiểu ý của Lục Chinh, đánh lung tung mấy lá bài đẹp trong tay.
Lần này cô tính chính xác bà cụ nhà họ Trương muốn đánh lá bài nào, chẳng bao lâu sau, bà cụ đã thắng rồi. Nhưng luôn để bà ấy thắng thì có hơi cố ý quá, Vân Miểu cũng thiết kế để hai ông cụ bên cạnh thắng chút tiền.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Một lát sau, chỗ tiền trước mặt Vân Miểu đã thấy đáy. Thời gian còn sớm, bà cụ nhà họ Trương vẫn chưa hết hứng.
Lục Chinh kịp lúc để mấy tờ một trăm tệ vào tay Vân Miểu.
Vân Miểu cầm chỗ tiền kia, đung đưa với anh, một tay chống cằm cười: “Đội trưởng Lục, đây là tiền công để em dùng đánh mạt chược à?”
Lục Chinh: “Không phải tiền công, là tiền anh đưa em chơi.”
Con ngươi của Vân Miểu lướt qua nụ cười gian xảo: “Thua thì làm sao?”
Lục Chinh: “Anh đưa tiếp.”
Vân Miểu cười: “Được.”
Một bàn bốn người, ba người kia luân phiên nhau thắng tiền.
Vân Miểu thua tiền cả buổi chiều, nhưng thu hoạch được sự yêu thích của ba người già.
Lúc bốn giờ, bà cụ nhà họ Trương đề nghị nói không chơi nữa.
Lục Chinh và Trình Hiên đều bị bà cụ nhà họ Trương bỏ mặc ở một bên, còn Vân Miểu thì được bà ấy gọi vào trong phòng ăn dưa hấu.
Bà cụ nhà họ Trương ở phòng một người, bên trong được quét dọn rất sạch sẽ.
Tủ đầu giường có để một cuốn album, Vân Miểu vừa nhìn đã nhận ra người trong ảnh là Trương Bình.
“Cô gái, bà nhìn ra được cháu rất biết đánh mạt chược, giả vờ làm kẻ ngốc suốt một buổi chiều với đám già bọn họ, thật làm khó cho cháu rồi.” Trong lúc nói chuyện, bà ấy ôm lấy một quả dưa hấu tươi lên bàn, cắt ra.
Dưa hấu màu đỏ được bà ấy cắt thành những miếng nhỏ cho vào trong dĩa: “Đám già bọn ta đều là người cô đơn, phần lớn không cần tiền, số tiền mà vừa nãy cháu cố ý thua cho hai người họ, đủ để bọn họ tiêu rất lâu rồi.”
Vân Miểu cười: “Vậy thì vừa hay, tiền của cảnh sát Lục nhà cháu tiêu không hết.”
Bà ấy đưa miếng dưa hấu cho Vân Miểu: “Cháu cũng là cảnh sát?”
Vân Miểu đáp: “Không hẳn ạ.”
“Cảnh sát Lục mà cháu mới nói là bạn trai cháu?”
Vân Miểu gật đầu: “Vâng ạ.”
Bà cụ nhà họ Trương cười: “Tên nhóc này đàng hoàng, có thể tin cậy được.”
Vân Miểu cắn miếng dưa hấu, rồi nói: “Cháu cũng thấy vậy.”
Bà cụ nhà họ Trương do dự một lúc lâu mới hỏi: “Tụi cháu muốn điều tra cái gì?”
Vân Miểu: “Một vụ án ạ.”
“Là Trương Hướng Đông gây chuyện rồi?”
“Không phải ạ.” Vân Miểu lắc đầu, cô đang nghĩ nên tổ chức ngôn ngữ như thế nào. Bốn nạn nhân đều là người thân của bà ấy, quá tàn nhẫn rồi.
Bà cụ nhà họ Trương thở phào: “Không phải là được.”
Vân Miểu ăn xong dưa hấu trong tay, lấy khăn giấy lau nước dưa hấu dính trên tay đi.
Cô suy ngẫm một lúc rồi mới lên tiếng: “Là vụ án của Trương Quỳnh Quỳnh.”
Nghe thấy tên cháu gái, lông mày bà cụ nhà họ Trương bỗng chau lại: “Quỳnh Quỳnh bị sao vậy?”
Vân Miểu: “Cô ấy xảy ra chút chuyện, cần phải tìm manh mối ạ.”
Sắc mặt bà cụ bỗng chốc trở nên khó coi: “Là chuyện gì? Cháu nói cho bà già này nghe đi, bà có thể chịu được.”
Vân Miểu do dự rất lâu mới nói: “Án mạng ạ.”
Bà cụ nghe xong, lập tức ngồi bệt xuống giường.
Một lúc sau, bà ấy lau nước mắt, lẩm bẩm: “Cháu nói đi, cần phải điều tra manh mối gì?”
Vân Miểu: “Những tấm ảnh cũ trước đây bà còn không ạ? Bọn cháu đến chỗ Trương Hướng Đông tìm qua rồi, trong nhà ông ấy không có gì cả.”
Bà cụ nhà họ Trương đã run rẩy đứng dậy tìm cuốn album đựng ảnh: “Chỗ bọn nó đúng là không có, lúc dọn nhà bà đã mang ảnh đi hết rồi. Cái tên bất hiếu đó, không ngờ lại cho người đến đào mộ tổ tiên của gia đình lên.”
Rất nhanh bà ấy đã đưa mấy cuốn album nặng trình trịch cho Vân Miểu.
Cô lật từng tấm ảnh ngả vàng về trước, bà cụ nhà họ Trương ngồi bên cạnh, lâu lâu lại kể chuyện cũ.
Rất nhanh, Vân Miểu đã tìm được tấm ảnh cũ kỹ lâu đời, hình ảnh đã hơi ngả vàng, lờ mờ có thể nhìn thấy một nhóm người trẻ mặc áo choàng vải màu xanh dương đứng ở bên cạnh con sông mới mở ngạch.
“Đây chính là tấm ảnh cũ hơn bốn mươi năm rồi, người cháu muốn tìm chắc không còn ở đây nữa.”
Vân Miểu không lên tiếng, cô nhìn lướt qua từng khuôn mặt kia. Rất nhanh cô phát hiện ra Hàn Vi Quang, Trương Bình đứng bên tay trái của ông ấy, người đứng bên cạnh Trương Bình có hơi quen mắt.
Vân Miểu nhìn kỹ đường nét của người kia để nhận diện, phát hiện người này là Ngô Viễn Ba.