Trời đã tối sầm, một vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời. Đám mây bị mặt trời nướng cháy, phiếm lên ánh sáng màu đỏ đậm, bầu trời hệt như hoang mạc sau khi bị thiêu đốt.
Xe Wrangler lái thẳng đến trạm nghỉ Tượng Sơn.
Thành phố N có rất nhiều đường đều có giới hạn với xe biển vàng. Buổi tối, trạm nghỉ Tượng Sơn trở thành nơi dừng chân của các xe lớn.
Lục Chinh và Vân Miểu tìm nhân viên, kiểm tra camera trong khu phục vụ vào buổi chiều hôm nay.
Hai giờ mười phút chiều, vợ chồng Trương Hướng Đồng đến trạm nghỉ. Hai giờ năm mươi phút, hai người lái xe rời đi.
Hai người dừng lại ở khu phục vụ khoảng bốn mươi phút.
Vân Miểu: “Thời gian không tính là lâu, hung thủ có chuẩn bị mà đến.”
Lục Chinh gật đầu.
Trên thực tế, hình ảnh xuất hiện trong camera của chiếc xe Mazda này cũng rất ít, chỉ có một đoạn video đi vào và rời đi.
Rốt cuộc xe đậu ở đâu, camera căn bản không ghi lại được.
Vân Miểu cau mày: “Rốt cuộc hung thu làm sao mà biết được vợ chồng Trương Hướng Đông muốn dừng ở trạm nghỉ Tượng Sơn?”
Chuyện này không phải dựa trên ý nghĩa chủ quan của ông ta có thể quyết định được.
Cho dù là công thức tính toán chuẩn xác nhất cũng có thể xuất hiện sai sót.
Hơn nữa, ông ta còn phải tìm chính xác được xe của Trương Hướng Đông trong bốn mươi phút ngắn ngủi, rồi né khói con mắt của đám đông, cắt rách bánh xe của bọn họ…
Con ngươi của Lục Chinh đen như mực: “Chỉ có thể là vợ chồng Trương Hướng Đông chủ động nói cho ông ta biết.”
Vân Miểu: “Lần này lại là người quen sao? Làm gì có ai chạy đến trạm nghỉ gặp bạn cũ chứ.”
Lục Chinh nghiêng đầu nhìn cành liễu rũ xuống trong gió đêm, tóc con trước trán anh khẽ bay, trong con ngươi đen nhánh là sự lạnh lẽo: “Cũng có thể là cách khác.”
“Cách gì?” Vân Miểu truy hỏi.
Lục Chinh không nói chuyện, lấy một điếu thuốc trong túi ra, đặt bên môi, bật lửa. Ngọn lửa màu xanh dương bùng lên ngắn ngủi trong đêm đen, cũng chiếu sáng khuôn mặt của anh, làn khói mờ ảo bay lên.
Rất nhanh, ngọn lửa xanh đã tắt, hóa thành một ánh sáng đỏ yếu ớt trên ngón tay anh. Ngoại trừ đốm đỏ kia, cả người anh như đang ngâm mình trong màn đêm.
Vân Miểu bỗng cảm nhận được một sự kiềm nén.
Đó là một cảm xúc chậm rãi, nặng nề, kín như bưng.
Thuộc về Lục Chinh.
Một bộ mặt khác mà anh chưa từng để lộ ra ngoài.
Mặt hướng vào trong bóng đêm, không nhìn thấy ánh sáng. Một lúc sau, Vân Miểu rút điếu thuốc trong miệng anh, dập tắt nó rồi vứt vào thùng rác bên cạnh: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Lục Chinh lấy lại tinh thần, nhìn cô một cái.
Trùng hợp có xe lái ngang qua, đèn xe chiếu vào khuôn mặt cô gái, đôi mắt kia sáng như vì sao.
Anh khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Ngay lập tức, cảm xúc u ám đè nén kia đã tan thành mây khói.
“Lục Chinh.” Bỗng nhiên Vân Miểu gọi anh.
“Hả?” Đôi mắt của anh vẫn sâu thẳm như mực.
Vân Miểu: “Anh biết ông ta theo dõi vợ chồng Trương Hướng Đông như thế nào, đúng không?”
Giọng điệu của Lục Chinh thản nhiên: “Chỉ cần có số điện thoại là có thể định vị chính xác vị trí của đối phương.”
Vân Miểu nhíu mày: “Cách mà anh nói, người bình thường căn bản không thể làm được.”
Lục Chinh: “Ừ, trước mắt chỉ có phía cảnh sát có thể thực hiện.”
Vân Miểu ngẩn người trong nháy mắt.
Phía cảnh sát…
Quỷ quái trong bóng đêm không đáng sợ, đáng sợ là những khuôn mặt cười dưới ánh mặt trời kia. Bọn họ đeo mặt nạ của con người, làm những chuyện của dã thú.
Cuối cùng Vân Miểu đã hiểu được nguồn gốc cảm xúc vừa rồi của anh.
Cô nắm lấy tay Lục Chinh: “Lục Chinh, nơi nào cũng có người tốt và người xấu, chúng ta cố gắng tìm cho ra ông ta, đưa vào nhà tù. Trước lúc đó, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Ánh sáng trong mắt Lục Chinh chuyển động, anh kéo cô, ôm vào lòng.
Vân Miểu: “Đi tìm manh mối khác không?”
Lục Chinh: “Được.”
Bọn họ đi một vòng quanh trạm nghỉ, chỗ này có rất nhiều camera. Cả trạm nghỉ chỉ có một tuyến đường có thể tránh tất cả camera, đó chính là con đường sát tường kia. Con đường nhỏ này nối liền với nhà vệ sinh, cửa hàng bảo trì 4S và trạm xăng.
Lúc này cửa hàng 4S đã đóng cửa, ánh sáng hơi tối.
Vân Miểu đi một đoạn ở ven đường, bỗng nhiên giày của cô đá phải một vật kim loại.
Lục Chinh khom người nhặt nó lên: “Miểu Miểu, chiếu đèn chút, anh xem thử.”
Vân Miểu nhanh chóng mở đèn flash điện thoại, ánh sáng từ trên tay cô chiếu vào ngón tay của Lục Chinh.
Đó là một cây dũa kim loại, trong hoa văn có thể nhìn thấy cao su màu đen đã bị nghiền thành bột.
Lục Chinh đưa nó lên mũi ngửi: “Là nó.”
Hung thủ lựa chọn gây án ở chỗ này quả thực quá gian xảo, người đến khu phục vụ đều vội đến vội đi, tỉ lệ người lạ quen biết nhau rất ít. Cho dù khi đó thật sự có nhân chứng nhìn thấy, nhưng muốn tìm được người đó cũng như mò kim đáy bể.
Sáng ngày hôm sau, cây dũa kim loại kia được đưa đến bộ phận kỹ thuật, kết quả kiểm nghiệm rất nhanh đã có. Bột màu đen trên cây dũa và chất liệu trên bánh xe Mazda của Trương Hướng Đông giống nhau.
“Có dấu vân tay không?” Lục Chinh nhìn báo cáo, hỏi.
“Có, nhưng chỉ có của anh.”
Hiển nhiên, hung thủ xử lý xong mới vứt nó đi. Khi Lục Chinh nhặt nó lên thì lưu lại dấu vân tay bên trên.
Manh mối lại đứt rồi…
Vân Miểu thở dài: “Ông ta nấp kỹ thật đấy.”
Lục Chinh: “Anh lại cảm thấy ông ta bại lộ rồi.”
Vân Miểu nhìn anh: “Sao lại nói như thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lục Chinh: “Miểu Miểu, em cảm thấy tại sao ông ta muốn giết hại Trương Quỳnh Quỳnh?”
Vân Miểu: “Bị lừa gạt?”
Lục Chinh: “Vì chuyện gì mà bị lừa gạt?”
Vân Miểu hỏi tiếp: “Chuyện gì?”
Vân Miểu: “Lẽ nào là vì Trương Tú?” Thời gian tử vong của Trương Tú và thời gian nhận tiền của Trương Quỳnh Quỳnh vô cùng gần nhau.
Lục Chinh cười: “Vậy tại sao ông ta lại muốn hại chết bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh?”
Vân Miểu bị một loạt câu hỏi của Lục Chinh làm cứng họng, hung thủ quả thực không cần thiết phải giết chết bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh. Bọn họ ở xa xôi, không thể nào nắm được bằng chứng mang tính xác thực gì cả.
Lục Chinh gõ tay lên mặt bàn gỗ: “Lại suy nghĩ tiếp, nếu ông ta đã nhận Trương Tú là người tình, lại nhận Trương Quỳnh Quỳnh làm người tình, vậy ông ta có quan hệ gì với Trương Hướng Đông?”
Vân Miểu liếm môi và nói: “Quen biết?”
Lục Chinh tắt màn hình, xoa đầu cô: “Đi, chúng ta đến quê của Trương Quỳnh Quỳnh một chuyến.”
Vân Miểu nhướng mày: “Phải đi Phượng Thành à?”
Ánh mắt Lục Chinh dịu dàng: “Ừ. Lái xe đi, về nhà thu dọn một chút.”
Vân Miểu: “Vội vàng vậy sao?”
Thực ra cũng không có gì để thu dọn cả, chỉ là lấy giấy tờ, mang theo hai bộ quần áo.
Trước khi ra ngoài, điện thoại của Vân Miểu vang lên.
Lại là bưu kiện.
Vân Miểu: “Kỳ lạ, dạo gần đây em đâu có mua đồ.”
Lục Chinh vẫn còn lo sợ với chuyện lần trước Vân Miểu đi lấy hàng, suýt chút bị chậu hoa rơi xuống đầu.
Lục Chinh: “Bảo anh ta bỏ bưu kiện ở phòng bảo vệ đi, lát nữa anh đi lấy.”
Camera của trục đường chính có thể quay được chỗ đó, nếu thật sự có vấn đề thì có thể điều tra được manh mối.
Vân Miểu làm theo lời Lục Chinh nói, bên kia cũng đồng ý rồi.
Vài phút sau, xe Wrangler lái đến cổng khu dân cư, Lục Chinh xuống xe, ký nhận bưu kiện thay Vân Miểu.
Bưu kiện gửi nhanh từ Đồng Thành, trên túi nhựa màu đen không có một chữ nào. Lục Chinh không mở ra ngày, mà ghé tai nghe ngóng.
Vân Miểu đã bước xuống xe: “Có vấn đề?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Lục Chinh xoay người mượn cây kéo của phòng bảo vệ, men theo đường viền của gói bưu kiện kia, cẩn thận mở nó ra.
Bên trong là một hộp đựng trong suốt, mở cái nắp đóng kín ra, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng ra.
Lục Chinh quay lưng, đóng nắp lại.
Vân Miểu không nhìn thấy đồ bên trong, cau mày: “Là gì thế?”
Lục Chinh mím chặt môi, đáy mắt sâu thẳm.
Vân Miểu thấy anh không lên tiếng, cô hỏi lại lần nữa.
Lục Chinh chậm rãi nói: “A Phúc.”
Vân Miểu nghe thấy, định lấy cái hộp kia xem nhưng bị Lục Chinh ngăn lại: “Có máu.”
Vân Miểu lập tức siết chặt nắm đấm.