Ôn Lương trong lòng rất vội vàng, bước nhanh tới chỗ Phó Ngự Phong: “Tôi bị buộc, con số kia cũng là tôi tùy ý điền vào. Lúc đó, ban tổ chức nói muốn tham gia cuộc thi phải điền số đó, cho
nên tôi mới điền đi! Hơn nữa, Phó tiên sinh, bức tranh của tôi không đáng giá ba ngàn vạn, anh bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một bức tranh cho tôi, còn không bằng lấy tiền này đi tìm các ưu phẩm của các tác giả danh giá, nhất định xuất sắc hơn so với tôi nhiều.”
Phó Ngự Phong vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn cô:
” Tiền của tôi, tôi muốn xài như thế nào thì xài như thế đó, tôi không cần ôn tiểu thư ở đây nói với tôi. Tôi chỉ muốn mua “Lương mục” này, tôi đã đem tieín gửi cho
người tổ chức cuộc thi rồi. ”
Ôn Lương mở to mắt, lúc này thực sự rất tức giận.
“Phó Ngự Phong! Tôi không bán nó! Tôi không muốn tranh của tôi cho anh, anh đưa tiền cho ai cũng không được!”
Phó Ngự Phong đột nhiên cười. Ôn Lương chưa bao giờ thấy anh mỉm cười trước đó. Bây giờ mỉm cười như này, dường như trước mặt có hàng ngàn cây hoa nở rộ, thật là vui mắt.” Ôn tiểu thư, chỉ sợ cô đã quên mất, trước khi vào đây cô đã ký hợp đồng với ban tổ
chức. Trong hợp đồng có một mục, ban tổ chức tôn trọng quyền sáng tạo của tác giả, nhưng trong giai đoạn đấu giá cuối cùng một khi tác phẩm của tác giả được nhìn trúng, nó sẽ được giao dịch theo giá đã đánh dấu. Quyền giải thích thuộc về người tổ chức.”Lúc này ôn Lương hoàn toàn im lặng, cô nhớ những điều khoản mà Phó Ngự Phong đã nói. Lúc đó cô cũng đã xem điều khoản này, nhưng cô chắc chắn rằng bức tranh của mình sẽ không được bán, cho nên đã yên tâm ký tên của mình trên đỏ.
“Anh thực sự muốn bức tranh này? Có rất nhiều tác phẩm xuất sắc trong sảnh phòng triển lãm. Anh đi nhìn lại đi, vạn nhất nhìn thấy bức tranh còn xuất sắc hơn đó! Phó Ngự Phong, anh đi xem thử đi!”
Phó Ngự Phong cười giễu cợt một tiếng, nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Hôm qua tôi đã nhìn qua tất cả các bức tranhở bên ngoài, ôn Lương, đừng nói nhảm nữa, tôi muốn đặt mua bức tranh này! Tìm cô đến đây là muốn biết nguồn cảm hứng cho bức tranh
này. Hiện tại xem ra không cần! ”
Ôn Lương nghe được lời này của anh thì đột nhiên bình tĩnh lại.
“Nếu đã như vậy, tôi và Phó tiên sinh cũng không còn gì để nói. Ban tổ chức sẽ đến để đàm phán với anh về giao dịch chi tiết, tôi ờ đây cũng vô dụng. Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Sau khi nói xong, Cô quay lại và rời đi. Các động tác được thực hiện lưu loát, vô cùng tiêu sái.
Phó Ngự Phong mặt đen lại.
Sau khi Ôn Lương rời đi, Dịch Phàm mới ló đầu ra tiền vào, nói với Phó Ngự Phong:
“Chủ tịch, tôi thấy vừa rồi bọ dáng ôn tiểu thư giống như rất tức giận. Hai người cãi nhau sao?”
Phó Ngự Phong cho cậu một cái nhìn lạnh lùng, trong nháy mắt trái tim Dịch Phàm run rẩy, vội vàng cười theo:
“A…. Ha ha, không có gì, tôi không nhìn thấy gì cả.”
Phó Ngự Phong nhẹ thu mắt lại.
“Đi thương lượng với người tồ chức một chút, tôi muốn nhìn bức tranh đó xuất hiện trước mặt tôi chiều nay.”
Dịch Phàm trợn to hai mắt:
“Chủ tịch, nhưng cuộc triển lãm tranh này là để làm biểu quyết cho giai đoạn thứ ba. Tất cả các vật phẩm đấu giá phải đợi một tuần mới có thể giao dịch, nếu muốn lấy ngay, e rằng …”
Phó Ngự Phong cười nhạo một tiếng.
” Đã định là thương phẩm rồi,
tham gia hay không tham gia triễn lãm có quan trọng gì nữa? Dịch Phàm, cậu ngại mình sống quá lâu rồi?!”
Dịch Phàm cúi đầu không dám hé răng, khuôn mặt ra vẻ thuận theo, nhưng tâm trí lại âm thầm phản bác:
“Là ngài càng ngày càng độc đoán!”
” Quay về khách sạn!”
Phó Ngự Phong ra lệnh, Dịch Phàm vội vàng đứng dậy đi qua giúp anh đẩy xe lăn, đi ra cửa của căn phòng VIP.
Sài Khả Đông, người phụ trách phòng triển lãm, nghe tin Phó Ngự Phong rời đi, vội vàng bỏ tác
phẩm đang cầm trên tay xuống và đuổi theo, vừa kịp lúc Phó Ngự Phong lên xe.
Hắn bước nhanh đến:
“Phó tiên sinh, nói thế nào đi thì đi, tôi còn chưa tận tình mời ngài ăn một bữa rau dưa!”