Không có người ngoài, Phó Ngự Phong cũng không thèm quan tâm nữa, từ trên xe lăn đứng dậy, từng bước đi về phía ôn Lương.
“Cô là Vạn Thọ nào?”
Anh hỏi một câu chẳng hề ăn nhập.
Ôn Lương nhíu mày:
“Trên đời này còn có ai trùng tên với tôi sao?”
Phó Ngự Phong hỏi:
” Nửa đêm” cũng là do cô vẽ”?
Ôn Lương hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:“Làm sao anh biết Nửa đêm?”
Phó Ngự Phong:…
Anh hiện tại có chút không nói rõ được tâm trạng của mình. Hóa ra mấy năm nay mình bôn ba khắp nơi tìm kiếm các tác phẩm của ”
Vạn Thọ”, kết quả lại phát hiện tác giả này vậy mà ở ngay bên cạnh mình, cong là người vợ hữu danh vô thực của mình?
Thế giới này thật mộng mơ!
Anh không thể chấp nhận hiện thực này, cũng không biết là tức giận hay là lạnh nhạt, đột nhiên hút một hơi thuốc, ba bước liền đi tới hai bước tiến đến trước mặt cô.
Ôn Lương co rút thân thể, kinh hãi lùi lại một bước, nhanh chóng kéo chặt áo khoác:
“Anh…anh làm gì vậy!”
Hành động của cô khiến Phó Ngự Phong càng thêm không vui, đột nhiên giơ tay khống chế cô. Nhìn thấy ôn Lương hoảng sợ mờ hai to mắt nhìn mình, miệng anh gợi lên một chút tà khí, mặt chậm rãi ép xuống, ôn Lương quá sợ hãi, gắt go nhắm chặt mắt, cả người không nhịn được run rẩy, ngay tại lúc cô nghĩ hôm nay mình sẽ bị tên hỗn đản Phó Ngự Phong này vô lễ, bỗng nhiên cảm giác được mặt Phó Ngự Phong còn cách khoảng cm thì ngừng lại, cô lấy dũng khí mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Phó
Ngự Phong đang cười, bỗng nhiên há miệng, phun khói thuốc lên mặt mình.
“Khụ khụ … khụ khụ …” ôn Lương không biết lấy sức từ đâu mà thoát ra khỏi sự kiềm chế của Phó Ngự Phong, che cổ ho khan một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt chảy ra.
Nhìn thấy cô như vậy, Phó Ngự Phong cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, hút một hơi thuốc lá nặng nề, thường thức màn trình diễn của cô.
“Khụ khụ … Phó Ngự Phong … khụ … Anh…Anh cút đi… khụ …”
Phó Ngự Phong khẽ khịt mũi, không để ý tới cô, xoay người
bước lại ngôi trên xe lăn.
“Khụ đủ rồi, chúng ta cùng nhau thương lượng về vấn đề giao dịch của tác phẩm.”
Ôn Lương ho khan mười phút mới dừng lại. Hai mắt cô đỏ bừng, gắng gượng đứng thẳng dậy, nhìn Phó Ngự Phong và nói:
“Tôi không muốn bán bức tranh này.”
Phó Ngự Phong cười chế nhạo, không để ý đến lời cô nói.
Ôn Lương có chút sốt ruột, cũng
bất chấp người đàn ông vừa rồi còn ức hiếp mình, vội vàng nói:
“Phó Ngự Phong, tôi nói nghiêm túc, tôi không muốn bán bức tranh này.”
Cuối cùng Phó Ngự Phong đứng lên, nâng mí mắt liếc nhìn cô.
“Không muốn bán cho tôi?”
Ôn Lương cẩn thận phân tích lời của anh, sửa đúng lại:
“Không chỉ không muốn bán cho anh, mà còn không muốn bán cho ai!”
Phó Ngự Phong nheo mắt lại một cách nguy hiểm: “ôn tiểu thư.” Anh nói: “Tôi nghĩ hẳn là cô biết rằng nếu giá đã được niêm yết, còn cho phép tác phẩm của mình trưng bày ở sảnh ngoài triển lãm, cô nên chuẩn bị tinh thần để được mua. Mà không phải giống như bây giờ, có người để ý, nhưng cô lại nói với người ta là không muốn bán!”