Phó Ngự Phong thản nhiên nhìn lại người trước mặt và nói:
“Không cần đâu, Sài tiên sinh, tôi đã mua được bức tranh rồi. Thỉnh quý tổ chức gửi đồ đến khách sạn Hà Ngạn càng sớm càng tốt.”
Sài Khải Đông dừng lại một lúc, có chút ngập ngừng hỏi:
“Ý của Phó tiên sinh là không thể đợi đến khi kết thúc triển lãm sao? ”
Phó Ngự Phong thản nhiên vuốt cằm.
Sài Khả Đông vội vàng xua tay: “Phó tiên sinh như vậy không được. Mặc dù đợt triển lãm thứ ba có thể được tự do tiến hành mua bán, nhưng về cơ bản đây là một buổi bỏ phiếu đánh giá dân chủ. Nếu các tác phẩm bị cưỡng chế loại bỏ vào thời điểm này, có
thể dẫn đến sự bất mãn của khán giả, đến lúc đó…”
Khi Phó Ngự Phong nghe thấy lời hắn nói, anh miễn cưỡng nhướng mi lên và trầm giọng nói,” Sài tiên sinh, tôi tin rằng những tình huống này nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh cũng có thể đã nghe một số tin đồn về tôi ở bên ngoài, mà tôi không muốn giấu nó với anh. Tôi thực sự đang chuyển công tác trong tay. Gần đây tôi rất bận, và tôi đến đây để đã là tranh thủ lúc rảnh rỗi, trong tình huống đó mong ngài thông cảm. ’’
Sài Khả Đông không nghĩ tới Phó Ngự Phong lại không tự nhiên đem chuyện riêng tư nói với mình như vậy, chuyện này thật ra đến phiên hắn khó sử, không biết tiếp theo nên làm thế nào cho tốt.
Phó Ngự Phong dừng lại một chút, sau đó nói: “Thực ra vấn đề này không khỏ với anh, chỉ cần tác giả chịu rút lui khỏi cuộc thi thì mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách hoàn hảo. Tôi tin rằng sinh loại điều nàysẽ không làm khó được Sài tiên.”
Nghe vậy, Sài khả Đông đột
nhiên mở to mắt, nhìn Phó Ngự Phong không thể tin được và lầm bẩm:
“Phó tiên sinh, tôi hiểu rồi.”
Phó Ngự Phong gật đầu nhẹ nhõm.
“Sài tiên sinh, tôi sẽ đợi tin vui của ngài.”
Nói xong, anh thu lại ánh mắt, nhìn về phía Dịch Phàm ở ghế trước:
“Trở về khách sạn!”
Sài Khả Đông nhìn xe của Phó Ngự Phong lái đi, mỉm cười trên khuôn mặt rốt cuộc cũng cso chút cứng lại.
Có một câu hắn suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu ra, nhưng nhìn vẻ mặt của Phó Ngự Phong, hắn vẫn thức thời không hỏi ra.
Tại sao Phó tiên sinh nhìn qua có vẻ rất quen thuộc với tác giả của ” Lương mục”, nhưng lại nhất quyết tự mình đi làm mà lại cố hết sức lấy lòng như vậy?
Khiến cho một tác giả đột ngột rời bỏ cuộc thi khi đang ở rất gần
chức vô địch, quả thực vô cùng tàn khốc với một họa sĩ. Trong lòng Sài Khả Đông căn bản là có chút không nắm chắc.
Trên đường trở về khách sạn, Dịch Phàm đã hơn một lần liếc mắt lén nhìn Phó Ngự Phong đang nhắm mắt dưỡng thần qua gương chiếu hậu.
Phó Ngự Phong đã sớm phát hiện ra, chính là không muốn để ý đến cậu, thấy cậu vẫn không chịu thu liễn, cuối cùng trầm giọng nói:
“Còn không dừng lại đi!”
Dịch Phàm giật minh, lập tức ngồi thẳng người, hai tay nhỏ bé đặt ở trên đùi của mình, bộ dáng thắt lưng thẳng tắp giống như ta là con ngoan.
Phó Ngự Phong khẽ xuy một tiếng, không thèm để ý đến cậu.
Thấy anh không tức giận, Dịch Phàm cúi đầu cười hỏi:
“Chủ tịch, có phải ngài cố ý không?”
Phó Ngự Phong nhướng mi lười biếng nhìn cậu:
“Tôi cô ý làm gi? ”
Dịch Phàm cười trộm như một con mèo bắt trộm cá.
“Ngài còn giả bộ, có phải ngài cố ý làm vậy để ban tổ chức ép ôn tiểu thư rút khỏi cuộc thi đúng không?”
Phó Ngự Phong nhắm mắt không nói. Thấy anh không phủ nhận, Dịch Phàm càng lấn tới:
“Tôi chỉ biết! Tội nghiệp ôn tiểu thư, chọc tức ai thì không chọc lại cố tình chọc tức ngài, thật là, cô ấy chẳng lẽ không biết ngài là
người nhất… ”
Dịch Phàm đột nhiên không nói nữa, quay đầu lại lặng lẽ liếc nhìn Phó Ngự Phong, thấy anh không biết từ khi nào đã mở mắt ra nhìn thẳng vào mình.
“Nhất thế nào?”
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên toàn bộ cỗ xe trong chốc lát.