Laura và Charlotte cùng xuống căn tin trường và ăn tối.
Laura gọi omelette và rau trộn. Còn Charlotte thì gọi thịt bò hầm.
(Món omelette này... không tệ, nhưng Mẹ mình nấu ngon hơn.)
Laura nhanh chóng trở nên nhớ nhà ngay từ ngày đầu tiên.
Sau đó, họ rửa sạch bụi bẩn trong ngày ở phòng tắm chung của kí túc xá, thay pijama, và trở về phòng.
「Ne~ ne~. Charlotte-san. Chúng ta ghép giường lại ngủ cùng nhau có được không?」
「...Sao phải vậy?」
「Bởi vì, không phải thế sẽ vui hơn sao!」
「Ừm, thế cũng được, nhưng chị nghĩ nó khá là nặng đấy.」
「Không sao đâu! Em, từ đầu dự định sẽ vào Khoa Chiến binh mà. *Yoisho*!」
Laura dễ dàng nhấc chiếc giường lên, và đặt nó bên cạnh chiếc giường kia.
「...Trông em nhỏ vậy mà mạnh dữ nhỉ.」
「Ehehe~, đó là sức mạnh em thừa hưởng từ Cha và Mẹ đấy.」
Và rồi, hai người họ nằm xuống giường.
Vì họ đã đặt hai chiếc giường ở cạnh nhau, về lí thì nếu hai người không nằm cạnh nhau, không phải sẽ chẳng có gì khác biệt sao, thế nên *KoroKoro* Laura lăn đến gần Charlotte.
「N-nóng lắm!」
*Don* cô bị đẩy ra.
Tiếc thật.
「Charlotte-san. Hãy nói chuyện một chút trước khi ngủ đi. Những chuyện từ trước khi chúng ta vào đây. Hay sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp ấy.」
「Không phải ngủ sớm sẽ tốt hơn sao? Vì ngày mai còn phải đi học nữa.」
「Chỉ một chút thôi. Em, muốn biết nhiều hơn về Charlotte-san!」
「...Một chút thôi đấy nhé.」
「Vâng!」
✦✧✦✧
"Thật là, mình ở cùng phòng với một cô bé thật phiền toái." Charlotte nghĩ vậy và cười gượng.
Mặc dù nói là muốn biết nhiều hơn về Charlotte, cô ấy lại chỉ nói về bản thân mình.
Về việc Cha cô ấy là một kiếm sĩ mạnh như thế nào. Về món omelette mà mẹ cô ấy nấu rất là ngon. Về những thứ như những cái hồ đẹp gần quê nhà của cô và họ đã bắt nhiều cá như thế nào. Về chuyện cô ấy đã gần như bị lạc trong Kinh đô Hoàng gia trước khi đến được trường.
Cô ấy nói nhiều về những chuyện đó, rồi thiếp đi.
「Mình còn chưa nói được gì nữa là.」
Khuôn mặt khi ngủ của cô ấy thật trẻ con như những người bạn cùng trang lứa, cô thật sự rất dễ thương, và chỉ nhìn thôi cũng đủ làm ta mỉm cười mãn nguyện rồi.
Nhưng, cô bé này lại là một con quái vật.
Phép thuật mạnh đến ngớ ngẩn đó mà cô thể hiện ở khu luyện tập.
Có lẽ, đó chưa phải giới hạn của cô.
Không thể nào chỉ như vậy thôi được. Cô ấy vẫn chưa dùng hết pháp lực mà.
Và hơn nữa, cô vẫn còn có thể phát triển thêm.
Mình thật sự có thể thắng được cô bé này không?
Mình đã quả quyết nói vậy, nhưng chính mình có thật sự tin tưởng điều đó không?
Tài năng 9999.
Chưa có ai thấy được giá trị thật sự của con số đó.
Không, dù vậy thì.
Đối thủ dù có là ai thì mình vẫn phải thắng.
Mình đã quyết định như vậy khi vào trường.
Vậy thì, đơn giản thôi. Đúng như những gì mình đã nói.
Mình sẽ không cần phải níu chân Laura. Mà hơn cả vậy, mình sẽ nỗ lực gấp 100 lần Laura, và vượt qua em ấy.
Chiến thắng là phải như vậy.
「Dù vậy nhưng... mình không thể ngủ được.」
Mình ganh tị với Laura đang say ngủ.
Mình ấn tượng với cái cách em ấy có thể ngủ say trong môi trường mới như thế này.
Hơn nữa, cô gái này đã ngủ lúc sáng rồi.
Nếu như có một thứ như tài năng ngủ, nó chắc hẳn cũng sẽ là 9999.
「Tấm đệm lạ. Gối cũng rất lạ. Và hơn tất cả...」
Con thú nhồi bông mà mình luôn ôm ở nhà không có ở đây.
Charlotte không thể ngủ mà thiếu nó được.
Dù là mình đã 14 tuổi rồi.
Thật thảm hại là mình cần phải ôm thú nhồi bông mới có thể ngủ được.
Chưa nói đến việc, kí túc xá trường là dành cho hai người.
Mình đã để nó ở nhà, nghĩ rằng đây là một cơ hội để tốt nghiệp khỏi con thú nhồi bông đó, nhưng...
Mình không ngủ được.
Mình đang rơi vào một tình trạng rất vô lí là dù rất mệt nhưng lại không tài nào ngủ được.
「... Nếu đã thế này thì, mình chỉ còn cách dùng biện pháp cuối cùng.」
Charlotte nhìn vào Laura.
Cô bé 9 tuổi này. Em ấy cũng chỉ lớn bằng con thú nhồi bông.
Từ lúc chúng tôi cùng vào phòng tắm công cộng, mình đã nghĩ rằng ôm em ấy sẽ rất tuyệt.
Ahh, mình không thể kìm lòng được nữa rồi.
Nếu mình nhẹ nhàng ôm em ấy, và nếu thức dậy trước khi Laura dậy, thì nhất định mình sẽ không bị phát hiện.
Không sao đâu.
「Laura-san... chị xin phép...!」
Mình quyết định và ôm em ấy.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy hạnh phúc tột cùng dâng trào khắp người tôi.
Ngang bằng với con thú nhồi bông. Không, còn thoải mái hơn thế nhiều.
Mùi hương cũng rất tuyệt. Có phải là vì chúng ta vừa tắm xong không nhỉ? Hay cơ thể Laura tỏa ra mùi hương này?
Dù thế nào đi nữa thì nó cũng thật tuyệt vời.
Ahh, thiên đường.
(Mình sẽ thăng hoa mất!)
Nhờ thế, Charlotte phần nào cũng đã có thể đi vào giấc ngủ.
✦✧✦✧
Buổi sáng hôm sau.
「Sao Charlotte-san lại ôm mình vậy?! Chuyện gì đã xảy ra?! Charlotte-san, dậy đi! Em, không thể cử động được!」
「*Suya~*...」
「Uu..., vì lí do nào đó mà khuôn mặt đang ngủ này trông thật hạnh phúc. Vẫn còn sớm, có lẽ mình nên ngủ thêm chút nữa...」
Cứ như thế, họ ngủ quên, và cả hai đều đến muộn, nên cả hai bị Emilia mắng.