Buổi học trong ngày khai trường kết thúc khi bài kiểm tra ở khu luyện tập hoàn thành.
Và khi trở về lớp học, cô giáo chủ nhiệm Emilia nói lời chào cuối cùng trước khi họ giải tán.
「E~, cô thấy rằng hôm nay cũng là ngày khai giảng... nên mọi người chắc cũng đã mệt rồi, nên hãy về thẳng kí túc xá và nghỉ ngơi đi nhé. Các em, đặc biệt là trong buổi chiều đã phải rất mệt mỏi. ...Sensei cũng mệt nữa. Vậy giờ, các em đã có thể về.」
Nhưng dù có nhìn thế nào đi nữa, Emilia vẫn là người mệt mỏi nhất.
Gò bá cô ấy như hóp vào trong.
「Ahh... nhận tiện, Laura-san. Đồ dùng của em vẫn còn ở trong phòng y tế. Hãy mang nó về kí túc xá nhé. Vậy nhé...」
Emilia nói vậy, và rời khỏi phòng.
Các học sinh khác cũng đứng lên và lũ lượt rời khỏi lớp, hay ở lại lớp để tán gẫu.
Laura không thể tham gia với họ.
Có vẻ như trong buổi sáng đã có vài nhóm được hình thành.
Mặc dù, cũng không phải là Laura bị làm ngơ, mọi người ai cũng trộm nhìn cô.
Nhưng, họ không hề nói chuyện với cô.
Một nửa là vì tò mò. Nửa còn lại là vì sợ.
(Mình đã làm hơi quá ở khu luyện tập rồi sao...?)
Dù Laura không hiểu biết mấy về phép thuật, cô vẫn có thể hiểu được sức mạnh của mình rất khác biệt với những học sinh khác.
「Laura-san, Laura-san. Cô đã ngủ trong suốt buổi sáng , vậy nên cô không biết kí túc xá nữ ở đâu có phải không?」
Khi Laura vẫn còn đang lơ đãng, đột nhiên có người gọi cô.
Thứ xuất hiện trong tầm mắt cô là mái tóc xoăn vàng.
Đó là Charlotte Gazard.
「À, vâng... nhưng em nên hỏi ai đây...」
「Tôi sẽ chỉ cho cô.」
「*Hể*?」
Đó là một đề nghị không ngờ.
Cô nghĩ rằng cô bị Charlotte khinh thường.
「Sao cô lại đờ mặt ra như vậy? Cô và tôi ở cùng phòng mà. Giờ tôi đang định về phòng, thế nên cô hãy đi theo tôi.」
Ra vậy. Là vì lí do đó.
Nhưng mình vui là cô ấy không làm ngơ mình.
Laura hơi thả lỏng má.
「S-sao cô lại cười...?」
「Không có gì. Quan trọng hơn, em có thể đến phòng y tế để lấy đồ được không?」
「Đ-được. Cô nghĩ tôi là người nhỏ mọn đến mức không chờ nổi cô sao?」
「Charlotte-san, chị tốt bụng thật!」
「Ể, chỉ vì thế thôi sao?!!」
Và rồi, Laura đi đến phòng y tế cùng với Charlotte, cô lấy lại đồ dùng của mình, và rồi họ cùng nhau đi đến kí túc xá.
Trong thời gian đó, mặc dù họ không trò chuyện với nhau nhiều, nhưng chỉ cần được đi cùng với một người bạn cùng lớp, thì Laura đã vui lắm rồi.
Mình không biết tại sao mới đầu mà đã vui vậy rồi.
Nhưng, nếu nghĩ lại thì, khi mình còn nhỏ (cô vẫn còn nhỏ mà :v), mình chỉ luôn luyện kiếm, và chẳng có chút kí ức nào về việc chơi đùa với người khác.
Mình có thể thấy được cha mình đã dạy mình khủng khiếp đến mức nào.
Cái "khủng khiếp" đó cũng vui... nhưng ở đây, mình cũng nên một lần tận hưởng cuộc sống học đường.
「Đây là phòng chúng ta.」
「Cảm ơn chị rất nhiều. Ồ, bên trong rộng thật nhỉ.」
Giường. Tủ. Bàn. Mỗi thứ đều có hai cái.
Những thứ tối thiểu cần cho cuộc sống đều đã được chuẩn bị.
Chỉ có một cái đèn, nhưng học sinh Khoa Phép thuật có thể dùng phép để tạo ánh sáng, nên nó cũng không cần thiết.
Laura đặt cái cặp chứa áo quần, khăn rồi đến thanh kiếm yêu thích của cô xuống sàn, và ngồi lên giường.
Chiếc giường này tuyệt thật! Nó rất mềm mại. Nếu cho dù mình có mệt mỏi trên lớp, thì ban đêm chỉ cần ngủ một giấc là mình sẽ khỏe lại ngay thôi.
「Charlotte-san. Từ giờ đến khi tốt nghiệp, xin hãy giúp đỡ em!」
「...Được, tôi cũng rất mong đợi đấy. Nhưng Laura-san. Có một chuyện tôi cần làm rõ với cô.」
「Chuyện gì vậy?」
「Tôi, không định thân thiết với bất cứ ai nhiều hơn mức cần thiết. Mục tiêu trước mắt của tôi, là trở thành người mạnh nhất trong trường. Nghĩa là ai cũng đều là đối thủ. Đặc biệt là Laura-san, cô là kẻ địch của tôi!」
Charlotte nói vậy và lập tức chỉ tay vào Laura.
「K-kẻ địch sao!?」
「Đúng vậy. Đòn lúc nãy trong khu luyện tập. Cái gì vậy chứ. Dù gần như cùng một phép thuật với tôi, sức mạnh của nó lại lớn hơn. Cô đang ám chỉ điều đó với tôi sao? Tôi không quan tâm nếu cô coi đây là ganh tị nhưng..., nói thật, tôi rất bực mình đấy!」
Bực mình. Cảm xúc của Charlotte, khi cô ấy nói vậy, thật sự rất tức giận.
「E-em... chỉ...」
Chỉ là, phép thuật của Charlotte rất ngầu thôi.
Mình chỉ bắt chước nó vì lí do đó thôi. Mình không có ý chọc giận chị ấy.
Nhưng nếu đặt mình vào vị trí của Charlotte, có lẽ đúng là có cảm giác như mình đang chế nhạo chị ấy.
Việc Laura làm, là một thứ như "Tôi có thể làm một thứ giống như cô, nhưng tôi làm tốt hơn nhiều". Cũng chẳng khác nào nói vậy.
「Em xin lỗi... Em, không biết gì về phép thuật. Phép thuật tuyệt nhất mà em thấy hôm nay là của Charlotte-san, vậy nên em đã cố bắt chước nó... Em không ngờ nó lại mạnh như vậy... Em đã không nghĩ đến cảm xúc của Charlotte-san, em...」
Mình không biết phải xin lỗi thế nào nữa.
Những lời của mình nãy giờ, nó có lẽ chỉ như đang khoe khoang thôi.
Mình tự hỏi sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Vào Khoa Chiến binh, luyện tập với bạn cùng lớp, kết bạn, ở lại và dạy kiếm thuật sau giờ học, ra ngoài thị trấn chơi ―― Mình đã từng tưởng tượng đến cuộc sống học đường như vậy.
Cứ thế này, mình còn không thể kết bạn với một người nữa là.
Dù cho mình chỉ vừa mới thấy thích phép thuật...
「Ha, eh, k-khoan, sao cô lại khóc...?!」
「Vì em đã, làm chuyện không hay, với Charlotte-san...」
「Không, Laura không làm gì sai cả. Chỉ là mong muốn tột cùng của tôi thôi... Ahh, mồ, nếu cứ thế này, thì tôi lại là người giống kẻ xấu mất!」
Charlotte lấy khăn tay của cô lau nước mắt cho Laura.
「Lúc này chị là người sai, chị sẽ xin lỗi. Chị xin lỗi. Nên làm ơn, em đừng khóc nữa.」
「Chị, sẽ tha lỗi cho em sao?」
「Chị sẽ lặp lại, không phải là tha lỗi, mà chị là người sai. Ganh tị với một cô bé còn nhỏ tuổi hơn mình một cách nghiêm trọng, nghĩ đến cũng đủ thấy xấu hổ rồi. Nếu chỉ là chị đã thua, thì chị chỉ cần cố gắng hơn và chiến thắng thôi...」
Cố gắng hết mình, và ngày nào đó sẽ thắng.
Đó là một lí lẽ rất hợp lí và rõ ràng.
Chắc chắn, bất kể ở thế giới nào đi nữa, đó là cách suy nghĩ cơ bản nhất.
Nhưng, chỉ số tài năng về phép thuật của Laura đều là 9999.
Nó có phải thứ có thể đạt đến được chỉ bằng nỗ lực hết mình không?
Không phải đó là thứ ta nên chịu thua sao?
「Laura-san. Tài năng về phép thuật công kích của chị là 120. Tài năng về những phép thuật khác là khoảng 100. Nghĩa là, bằng 1 phần trăm của em.」
Nghĩa là, đạt đến nó là không thể nào――.
「Nó có nghĩa là, chị chỉ cần cố gắng gấp 100 lần Laura-san là được. Chị sẽ không thua đâu. Người sẽ trở thành pháp sư mạnh nhất, chính là Charlotte Gazard này đây!!」
Laura giật mình và ngước mặt lên.
Charlotte đang nhìn thẳng vào mình.
「Laura-san. Dù tốt hay xấu, em cũng rất đặc biệt. Chị chắc chắn rằng, em sẽ bị dèm pha nhiều. Em sẽ bị nói xấu sau lưng. Cũng sẽ có những người sẽ ganh tị với em như chị. Sẽ có những người nói những điều không hay trước mặt em. Nhưng làm ơn, hãy luôn cố gắng hết sức mình. Đừng dè dặt trước những người khác và do dự. Chị nhất định sẽ đuổi kịp em. Chị sẽ thắng được em. Hãy nhớ rằng nhượng bộ người khác chỉ được xem là đang sỉ nhục người khác mà thôi!!」
Ahh, cả trong thế giới phép thuật, cũng có những người thẳng thắn như chị ấy sao.
Ánh mắt của chị ấy giống như ánh mắt của Cha khi cầm kiếm vậy.
Laura, tại sao cô ấy lại nghĩ Charlotte rất ngầu, giờ cô đã hoàn toàn hiểu được.
Chị ấy là một tia sáng luôn thẳng tiến.
Chị ấy tỏa sáng, chỉ bằng cách luôn tiến về phía trước.
Và lúc này, Laura đang ngắm nhìn cô ấy.
Mình nên trả lời chị ấy sao đây?
Cảm ơn? Hãy giúp đỡ em?
Không. Gì vậy chứ, mấy câu vô nghĩa đó.
Thứ mình đã học được từ Cha và Mẹ.
Mặc dù có một sự khác biệt giữa một chiến binh và một pháp sư, nhưng ngôn từ thì không khác biệt mấy.
Phải. Chỉ một câu trả lời đơn giản.
「Em sẽ không thua đâu!」
Ngay khi đó, Laura và Charlotte đã trở thành bạn của nhau.