Các tiết học của Khoa Phép thuật có 60% là lí thuyết và 40% là thực hành.
Vì chỉ vừa nhập học, nên chính sách của trưởng có vẻ là cung cấp kiến thức cơ bản trước.
Các bài giảng là về lịch sử thế giới, tình hình hiện nay của thế giới, sự phân bố quái vật và cách để đối phó với nó, lịch sử và lí thuyết về phép thuật. Họ còn dạy một chút về những thứ như các nền văn minh cổ đại bí ẩn nữa.
Sau đó, là đến tiết thực hành. Việc này chỉ làm Laura thấy chán nản.
Phòng ngự trước những Phép thuật Công kích mà Emilia phóng bằng Phép thuật Phòng ngự, tập luyện sức chịu đựng bằng cách giải phóng pháp lực liên tục trong một giờ, tập luyện bắn trúng một mục tiêu ở khoảng cách xa, nhưng việc như thế, chúng thật sự rất chán nản.
Tất cả đều là những việc đơn giản.
Nhưng có vẻ như nó lại rất khó với bạn cùng lớp của họ, và mọi người đều đang gặp rất nhiều khó khăn trừ Laura và Charlotte.
Và khi tôi hỏi Charlotte về việc đó, cô ấy lại bất ngờ trả lời bằng một hiểu biết thông thường.
「Tiến độ chậm của lớp học chẳng thể khác được. Dù cho ngôi trường này không hề khoan nhượng với những người không có tài năng, nhưng có vẻ như nó không thích hợp với những người có tài năng hơn 100. Tiêu chuẩn là 50. Thế nên nhưng người xuất sắc cũng chỉ được xem ngang bằng người thường. Ừm, chị thừa nhận là nó rất ức chế, nhưng mức độ của bài học sẽ dần tăng lên thôi. Cho đến lúc đó, em nên tự luyện tập sau giờ học. Sự thật là chị cũng làm vậy đấy.」
Phải, đó là nguyên nhân của sự bất mãn của Laura.
Đã là ngày thứ tư sau khi nhập học.
Nhưng lần duy nhất họ trở về kí túc xá cùng nhau chỉ là ngày đầu tiên, còn lại, họ đều đi riêng.
Charlotte ở lại trường rất lâu trong thư viện, và làm những việc như gửi thư thách đấu đến các tiền bối và đấu với họ trong khu luyện tập.
Trong ngôi trường này, thách đấu không những không bị cấm mà còn được khuyến khích nữa.
Để thỏa mãn nguyện vọng của các học sinh, trước sự chứng kiến của một giáo viên hướng dẫn, các học sinh có thể chiến đấu với nhau trong khu luyện tập hay trong đấu trường.
Đồng thời, trong số các giáo viên hướng dẫn, cũng có những người kì quái xem việc theo dõi những học sinh chiến đấu với nhau là một thú vui, nên không hề thiếu người chứng giám.
Ngay lúc này, Laura không có đủ động lực để đến thư viện học. Cô đã nói với Charlotte rằng "Em sẽ không thua đâu!", nhưng não của cô đã kiệt sức sau những bài giảng trên lớp, và cô thì không có đủ ý chí để học thêm sau giờ học.
Dĩ nhiên, gửi thư thách đấu đến các tiền bối thì cũng miễn bàn.
Cô cũng không biết phải làm gì khi tự tập luyện nữa.
Ngay từ đầu, những thứ như luyện tập và huấn luyện, tồn tại vì có một mục tiêu để hướng đến, và với Laura, người không hề biết đến một pháp sư nào mạnh hơn cô, thì cô chẳng thể nào lập mục tiêu được.
Nếu giáo viên hướng dẫn, Emilia, nghiêm túc, có thể cô ấy sẽ mạnh hơn Laura.
Nhưng, cô sẽ chẳng thể nào có cơ hội được thấy Emilia "nghiêm túc" trong một thời gian nữa.
Vì thế, Laura có rất nhiều thời gian rảnh sau giờ học.
Dù gì thì, cô cũng chẳng có người bạn nào khác ngoài Charlotte mà.
Cô có lẽ nên nói chuyện với bạn cùng lớp và kết bạn nhiều hơn, nhưng cô sợ hãi vì họ đều lớn tuổi hơn cô. Và đồng thời cô cũng chẳng biết phải nói gì với họ.
Nếu là về kiếm thì, có lẽ cô ấy sẽ có chuyện gì đấy để nói...
(Ah, đúng rồi. Vẫn có thể sẽ còn những người ở Khoa Chiến binh còn ở lại. Đặc biệt là Anna-san người với tài năng kiếm thuật là 98. Nếu là người đó thì, chị ấy cũng sẽ chán nản trên lớp, nên có thể chị ấy sẽ ở lại trường để tự luyện tập!)
Mình nên đến gặp chị ấy. Nếu may mắn thì chị ấy sẽ cho mình được cùng tham gia.
Và rồi, và rồi. Mình sẽ kết bạn với chị ấy.
(Làm ngay cho nóng mới được!)
Một mình trong phòng, Laura, người đang vung kiếm, tra lại kiếm của mình vào vỏ kiếm gắt trên hông, và cố định nó.
Sau đó, cô đi đến khu vực luyện tập của Khoa Chiến binh.
Trong Trường Mạo hiểm giả Gyrdorea, tòa nhà trường và kí túc xá được cả Khoa Chiến binh và Khoa Phép thuật dùng chung, nhưng khu vực luyện tập lại khác nhau.
Những bài huấn luyện dành cho Khoa Chiến binh và Khoa Phép thuật cũng khác nhau, và đồng thời cũng vì lí do là chỉ một khu luyện tập thì không đủ.
Khi đến gần khu luyện tập của Khoa Chiến binh, *Ka–n* *Ka–n*, cô nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau.
Không khí bên trong bao trùm bởi sự nhiệt tình.
Có những học sinh đang đấu tập với nhau bằng kiếm và thương.
Có những học sinh đang vung vũ khí.
Cũng có nhưng học sinh đang tập luyện với cung và tên.
Có những học sinh đang điều chỉnh tư thế của mình trước gương.
Có những học sinh đang luyện cơ bắp.
Có những học sinh đang thiền.
(Chính là nó, đây là thứ mình hằng mong đợi!)
Laura không thể nào ngừng run rẩy.
Trước giờ chỉ có Cha và mình cùng luyện tập với nhau, thế nhưng ở kia cả một nhóm người đông đến thế đang cung nhau vung kiếm.
Không chỉ kiếm sĩ, mà cả thương sĩ, rìu sĩ và đấu sĩ, mọi người đều được cô xem là họ hàng.
Cô nhìn quanh khắp những người họ hàng đó, và Laura tìm người mà cô đang tìm.
「Ah, kia rồi!」
Trong góc khu luyện tập, một cô gái tóc đỏ đang vung kiếm bằng toàn bộ trái tim và linh hồn.
Cô bước tách biệt với thế giới xung quanh với một sự tập trung mà bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy lạnh người và dựng tóc gáy.
Hơn nữa, với một thanh kiếm to đến lố bịch.
Lưỡi kiếm dài hơn kiếm của Laura, và dày giống một cuốn từ điển vậy.
Thanh kiếm đó, một cô bé lại đang vung nó.
Nó trông giống một khung cảnh rất buồn cười, nhưng đó là cái mà Laura muốn thấy ở Trường Mạo hiểm giả Gyrdorea.
「Anna-san!」
Laura chạy đến và gọi tên cô ấy.
Ngay lập tức.
Quỹ đạo kiếm của Anna thay đổi, và nhắm thẳng vào cổ Laura.
Đáp lại, Laura nhanh chóng phản ứng. Cô rút thanh kiếm trên hông ra và chặn nó lại.
Một tiếng kim loại va chạm cao vút vang lên trong khu luyện tập.
Tay mình như tê liệt.
Nếu không đỡ nó, thì cổ mình chắc chắn đã bị thổi bay rồi.
「Ah.」
Anna có vẻ như đã nhận ra mình vừa làm gì, cô hạ thanh kiếm xuống, và tránh ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
「Xin lỗi... vì em đột nhiên chạy đến.」
「U~un.
Em mới là người cần xin lỗi. Em đã đỡ được nó nên không sao đâu. Quan trọng hơn, thanh kiếm đó tuyệt thật! Và cả Anna-san người có thể dùng nó nữa! Nếu em dùng phải dùng một thanh kiếm lớn đến vậy, thì nhất định em sẽ làm rơi nó mất thôi.」
「C-cảm ơn...」
Anna xấu hổ và trông có vẻ hơi khó xử, cô ấy gãi đầu.
Nó là một phản ứng thành thật. "Chúng ta hoàn toàn có thể trở thành bạn." Laura nghĩ vậy và thấy nhẹ lòng.
「À nô. Anna-san. Chị có thể đấu tập một trận với em được không?」
「Việc đó, là việc chị không thể làm được. Chị cũng rất hứng thú với em. Nhưng, em đã chuyển đến Khoa Phép thuật...」
「Đúng là vậy. Nhưng em thật sự rất yêu kiếm. Em không thể kìm lòng và đã đến đây.」
Đúng vậy. Mình không thể chịu được.
Mình muốn được vô tư vung kiếm.
Tệ nhất thì, vẫn còn lựa chọn là tự mình tập kiếm, nhưng nếu có cơ hội thì, có một người cùng luyện tập sẽ tốt hơn.
「...Được rồi. Chị sẽ là đối thủ của em.」
「Cảm ơn chị rất nhiều!」
Ngay khi hai người vừa đồng thuận.
「Khoan đã!」
Có một người bất ngờ can thiệp vào.