Người đàn ông đó cầm một cây thương.
Tuổi của ông ấy là khoảng 40. Ông lớn tuổi hơn Bố Mẹ của Laura.
Ông ấy không mặc đồng phục, vậy có lẽ ông ấy là một giáo viên hướng dẫn.
「Sao vậy, Sensei. Đấu tập là không tốt sao?」
Anna khinh khỉnh lẩm bẩm.
「Đấu tập thì không sai... nhưng đối thủ lại là. Đó là Laura Edmonds người có tài năng 9999 với mọi loại phép thuật, đúng không. Em ấy ở đây thôi cũng đã có vấn đề rồi. Nếu em ấy kiệt sức ở đây và ảnh hưởng đến buổi học ngày mai, thầy sẽ bị giáo viên Khoa Phép thuật khiển trách.」
「Nhưng, tập luyện chung giữa Khoa Phép thuật và Khoa Chiến binh được khuyến khích mà, em được học điều đó trên lớp mà.」
「Đúng vậy, nếu đó là giữa người thường. Và đồng thời, tập luyện chung giữa các học sinh năm nhất cũng không thường xuyên xảy ra lắm. Đầu tiên, em cần phải nắm vững cơ bản về lĩnh vực chuyên môn của mình cái đã. Dù em có sang năm hai thì cũng vẫn chưa muộn đâu. Vậy nên Laura. Em về đi!」
Thầy giáo đó, như thể đang đuổi ruồi, phẩy tay.
Cô ấy đã có thể nói chuyện được với Anna, và sắp có một trận đấu tập với cô ấy.
Bị cản trở bằng chuyện đó, Laura cảm giác như máu đang dồn lên não.
「Thật độc đoán! Em muốn được vào Khoa Chiến binh, nhưng họ lại quyết định chuyển em sang Khoa Phép thuật mà không cho em biết gì... nhưng dù vậy, em đã chịu đựng và đi học. Và em nghĩ là việc đó cũng có sao đâu, ít nhất là sau giờ học, nhưng thầy lại nói thế vẫn không được sao?!! Em, rất yêu kiếm!! Em cũng có tài năng với nó vì em là con của Bố. Làm ơn. Dù chỉ là sau giờ học, hãy để em được ở đây!」
Laura bám víu lấy thầy hướng dẫn, và tuyệt vọng cầu xin.
Thật tuyệt vọng, đây là lần đầu mà cô ấy cầu xin một điều từ người khác trong đời.
「À ừm... tài năng kiếm thuật của em là 107. Rõ ràng là một thiên tài. Nhưng, chỉ là một thiên tài bình thường. So với nó, tài năng phép thuật của em tất cả đều là 9999, một chuyện chưa từng có bao giờ. Nghe nói tài năng của Đại Pháp sư-sama là khoảng từ 3000-6000. Mà ngay từ đầu, thiết bị đó chỉ được thiết kế giới hạn đến 9999, chỉ số tài năng của em có lẽ còn cao hơn nhiều. Nói thật, thấy cũng rất muốn được đào tạo em. Thầy trông đợi em sẽ trưởng thành như thế nào. Nhưng... nếu em không học phép thuật, đó sẽ là một tổn thất cho nhân loại. Vì thế nên... hãy từ bỏ đi, cả hai chúng ta!!」
「Không đời nào... dù là vậy đi nữa, em vẫn muốn được luyện kiếm!」
Sau khi gào lên như vậy, Laura bắt đầu khóc toáng lên.
Cô khóc lên mà không hề quan tâm đến xấu hổ hay tai tiếng gì cả.
Không phải là mình không thích phép thuật. Nhờ Charlotte-san, mình đã bắt đầu thích nó.
Nhưng, việc đó và việc này, là hai vấn đề khác nhau.
Mình không thể nào từ bỏ kiếm thuật được.
Laura muốn đạt được mục tiêu của mình, cô muốn thành một kiếm sĩ giỏi hơn cả cha mình.
Và bị buộc phải từ bỏ nó, không có gì có thể tàn độc hơn được nữa.
「À nô... tôi đang đi ngang qua, và nghe thấy tiếng khóc của Laura-san, có chuyện gì vậy?」
Và, cô giáo chủ nhiệm của Laura, Emilia, đến.
「Oh, Emilia. Cô đến đúng lúc lắm. Như cô thấy đấy. Laura thách đấu học sinh của tôi một trận đấu tập bằng kiếm. Em ấy bắt đầu khóc khi tôi ngăn em ấy lại. Tôi có thể hiện được cảm xúc của đứa trẻ này, nhưng... Tôi giao phần còn lại cho cô đấy!」
「À, thì ra là vậy sao. Đến đây nào, Laura-san. Về thôi. Nếu em muốn luyện tập, thì cô sẽ luyện tập với em bất cứ khi nào.」
「Em không muốn!! Em muốn kiếm cơ!! Không phải em đã tập phép thuật trên lớp rồi sao!!」
「Ara. Phép thuật rất thâm sâu em biết không. Bất kể em có luyện tập thế nào, sẽ không bao giờ là đủ đâu.」
「Nhưng, không có gì để học từ một người yếu hơn em!! Sensei, yếu hơn em mà!!」
Laura nói ra cảm xúc thật của mình.
Thường thì, cô chỉ nghĩ vậy mà không nói ra, nhưng lúc này, Emilia chỉ là một kẻ địch đang ngáng đường cô thôi.
Khoảnh khắc tiếp theo, *Piku* một cái gì đó nghe như vừa bị xé toạc ra.
Và, *PikiPiku*, thái dương của Emilia bắt đầu co giật, và tĩnh mạch xanh nổi lên.
「Yếu hơn sao...? Em nói vậy với tôi... người đã tự mình đánh bại một con rồng, với tôi người được nhận danh hiệu "Sát long nhân" từ Đại Pháp sư-sama... lại yếu hơn một học sinh mới nhập học sao!? Ha! Đừng quá tự mãn dù cho chỉ số tài năng của em là 9999, Laura-san!!」
「Đánh bại một con rồng thì đã sao! Bố và Mẹ em, nói rằng việc đó rất đơn giản dù họ có phải chiến đấu 1 chọi 3 đi nữa!!」
「Ku!.... Bố mẹ em chẳng liên qua gì ở đây! Giờ chúng ta đang nói về Laura-san!」
Emilia có vẻ thật sự tức giận.
Nhưng, đã đến nước này thì Laura không thẻ nào quay lại được.
Kiếm thuật của mình bị phủ nhận, cũng đồng nghĩa với mạng sống của mình bị phủ nhận.
Chỉ số tài năng chết tiệt.
Làm điều mình thích ở trường thì có gì sai chứ.
「O-oi, Emilia... đối thủ của cô là một đứa trẻ đấy.」
Thầy giáo hướng dẫn cầm thương, cố làm nguôi cơn giận của Emilia.
「Senpai hãy im lặng đi!」
Nhưng, thầy ấy bị gạt ra một bên như thế. Emilia khi giận dữ thật đáng sợ.
「...Laura-san. Nếu em đã nói đến vậy, thì hãy chiến đấu đi. Ngày mai, sau buổi học buổi sáng. Trước toàn thể cả lớp. Cô cũng vừa nghĩ là đã đến lúc để các em thấy được một trận chiến giữa các pháp sư là như thế nào. Cô sẽ dùng em để làm ví dụ!」
「Đúng như ý em! Nếu em thắng, cô sẽ phải cho phép em được luyện tập kiếm sau giờ học được chứ?」
「Dĩ nhiên. Ngược lại, nếu Sensei thắng, Laura sẽ chỉ được dùng phép thuật cho đến khi tốt nghiệp. Thỏa thuận vậy nhé?!」
「Tốt thôi. Vì đằng nào em cũng sẽ thắng.」
「Sự tự tin đó, cô sẽ đập tan nó! Đó là vai trò của một giáo viên hướng dẫn!」
Emilia mặt đỏ gay, quay lưng lại, và đi ra khỏi khu luyện tập trong khi bờ vai đang run rẩy.
Laura cũng thở dốc, nhìn theo lưng của Emilia, và thè lưỡi *bleh*.
「...Emilia, trẻ con thì cũng cần phải có mức độ thôi chứ... như thế thì không thể quay lại được đâu.」
Thầy hướng dẫn cất giọng kinh ngạc.
Ngược lại, các học sinh xung quanh nghe được, sáng bừng mắt.
Giáo viên hướng dẫn vs học sinh.
Và đó lại là một giáo viên hướng dẫn xinh đẹp và một học sinh năm nhất với tài năng 9999.
Xác định là nó sẽ rất gây sự chú ý.
「Sensei! Buổi học sáng mai, chúng ta đến Khoa Phép thuật được không!? Em nghĩ đôi khi đến xem những khu vực khác cũng là bài học tốt đấy!!」
「Tớ đồng ý! Nhân tiện, tớ sẽ cá là Laura-chan sẽ thắng!」
「Vậy thì, tớ sẽ theo Emilia-sensei. Thật ra, tớ là fan của sensei đó.」
「Ahh, cặp kính đó thật tuyệt nhỉ.」
「Cậu đang nói cái gì vậy!?」
Với không khí kì quặc đó bao trùm, thậm chí cả thầy hướng dẫn cầm thương cũng phải thốt lên "U–n", và bắt đầu cân nhắc về việc đó. Có vẻ như thầy ấy cũng rất hứng thú với nó.
Và rồi, *GuiGui* Anna bắt đầu kéo tay áo đồng phục của Laura.
「...Em không được thua đấy. Chị, muốn được luyện kiếm với em. Thế nên...」
Anna nhìn vào tôi với đôi mắt to tròn.
Tôi nhận thấy ấn tượng như con sóc từ hành động đó.
Nhưng, tôi biết rất rõ là tinh thần chiến đấu đang bùng cháy ở đằng sau nó.
Chị ấy cũng vậy, đang tìm kiếm đối thủ.
Nếu là vậy, thì mình cần phải trả lời nó.
Laura cũng rất muốn chiến đấu với Anna. Cô muốn được rèn kĩ năng của mình cùng với cô ấy.
「Không sao đâu. Có vẻ như, phép thuật của em thật sự rất mạnh. Em nhất định sẽ thắng. Và, tiếp theo em cũng sẽ thắng luôn Anna-san nữa.」
「...Chị mong đợi nó đấy.」
Khi Laura cười bạo dạn, Anna cũng cười nhẹ.
Mình là người mạnh nhất. Cả hai chúng tôi đều nghĩ vậy.
Nếu không thì, việc chạm đến đỉnh cao là rất, rất...