Chương 62 – Tò mò về thứ nằm bên trong Nhà kho Thứ nguyên
Tấm thảm cất cánh khỏi ngôi trường mang theo những cô gái và dần tăng độ cao của nó.
Và rồi, tầm nhìn liền mở rộng ra, và đường chân trời bắt đầu cong lại, đủ để có thể nhận ra rằng trái đất này có hình cầu.
Dòng sông Mezzel bắt nguồn từ ngọn núi. Những con đường trải dài từ Kinh đô khắp tứ phía. Một vùng đồng cỏ rộng lớn. Những ngôi làng rải rác khắp đó đây và những cánh đồng trải rộng xung quanh chúng.
Tôi không có đủ thời gian để ngắm nhìn thật kĩ nó trong lúc bay lên trong trận chiến quyết định ở giải đấu, nhưng được ngắm nhìn nó như thế này, có thể nói rằng vùng đất xung quang kinh đô rất màu mỡ.
「Khu rừng đó là nơi chúng ta… đúng hơn là, nó là khu rừng nơi Biệt đội Bí mật Kamibukuron đã đánh bại con Behemoth.」
「Ồ, đúng vậy nhỉ, nó ở quanh đó nhỉ! A, Hiệu trưởng-sensei, xin hãy nâng độ cao lên thêm một chút nữa đi ạ. Quê nhà của em… kia rồi!」
Không phải là sẽ có chuyện gì xảy ra nếu nhìn thấy nó, nhưng nó lại khá là vui.
Laura tưởng tượng cha mẹ mình đang làm gì trong khi nhìn về phía Thị trấn Mielevern.
「Đại Pháp sư-sama. Xin đừng tăng tốc nhanh quá. Tóc em sẽ rối hết mất!」
「Là do kiểu tóc của Charlotte-chan yếu trước gió thôi mà~. Nhân tiện, hãy gọi ta là Hiệu trưởng-sensei vì em là một học sinh.」
「Dạ không, là một người đến từ Nhà Gazard, cô là đối thủ truyền kiếp, Đại Pháp sư, vậy nên…」
「Tăng tốc!」
Tấm thảm không chỉ tăng tốc, mà còn liên tiếp ngoặc sang trái và sang phải, và mái tóc của Charlotte đung đưa dữ dội.
Gương mặt của Laura bị mái tóc xoắn vàng ấy vả vào mặt nhiều lần, vậy nên cô thấy rất khó chịu.
「Ahh, Hiệu trưởng-sensei! Xin hãy chậm lại đi!!」
「Em lẽ ra nên ngoan ngoãn gọi cô như vậy ngay từ đầu.」
Đại Pháp sư liền giảm tốc dộ, và hơn nữa, cô bao phủ một kết giới gió xung quanh tấm thảm.
Nhờ có nó, họ không còn cảm thấy áp lực gió nữa, khiến nó trở nên dễ chịu hơn.
Nếu cô ấy có thể làm vậy, cô ấy lẽ ra nên không ngần ngại làm việc này ngay từ đầu đi chứ.
「n? Mấy nhóc, lúc này, mấy nhóc đang nghĩ là ta lẽ ra nên chặn áp lực gió lại ngay từ đầu đúng không?」
Mọi người ngoài Đại Pháp sư đồng loạt lắc đầu.
✦✧✦✧
「Nhân tiện, ê~tô, Laura-dono, phải không nhỉ?」
「Phải, tên mình là Laura Edmonds. Có chuyện gì vậy? Misaki-san.」
Laura, người trở nên sung sướng khi được Misaki gọi bằng tên, nghiêng đầu quay sang đối diện với cô ấy.
Và thế nên, Haku đang ngủ trên đầu Laura lăn xuống, rơi xuống đùi Anna.
Haku leo lại lên người Laura, trở về với vị trí cũ của mình trong khi kêu lên 「Pii~」, đầy vẻ khó chịu.
「Laura Edmonds… Lauraemon-dono nhỉ!」
「Nó được rút gọn lại sao!? Hơn nữa, nó là một biệt danh khá là ngầu đấy, tớ thích nó! Tớ sẽ xem nó là một biệt danh của mình vậy!」
Những mạo hiểm giả xuất chúng có thể được người khác gọi bằng tên thật hoặc biệt danh của họ.
Laura ước rằng khi cô trở thành một mạo hiểm giả nổi danh trong tương lai, cô muốn được mọi người gọi là『Lauraemon[1]』.
「N-nó hay đến vậy sao…?」
「Nghe có vẻ rất tà ác.」
「Laura-chan. Chị sẽ nghĩ ra một cái tên khác còn ngầu lòi hơn nữa, vậy nên đừng có vội vàng.」
Lời đồn đại từ những người đồng đội ở trường thường rất là nguy hiểm.
Mình có lẽ không nên dùng Lauraemon làm biệt danh.
「Vậy thì, Misaki-san. Cậu cần gì ở tớ vậy?」
「Tôi muốn một thứ ở cậu. Tôi muốn được nhờ một việc sau khi thấy được kĩ năng của Lauraemon-dono. Tôi muốn được vào trong Nhà kho Thứ nguyên.」
「Nhà kho Thứ nguyên, vào trong nó sao…?」
「Đúng vậy. Theo như Đại Pháp sư-dono, rất nhiều thứ có thể được cất trữ vào trong Nhà kho Thứ nguyên. Vậy nên ta cũng sẽ có thể cất một vật thể sống vào bên trong nó được. Tôi muốn được nhìn xem trong đó có gì.」
Nghe thấy yêu cầu của Misaki, Laura và Đại Pháp sư liền nhìn nhau.
「Hiệu trưởng-sensei. Em cho Misaki-san vào trong Nhà kho Thứ nguyên có được không vậy?」
「U~n… không sao đâu. Ta, đã từng vào trong đó rồi, nhưng không có gì nguy hiểm cả.」
「Ồhh! Bên trong đó như thế nào vậy!?」
「Cứ chờ đến lúc được tận mắt chứng kiến đi.」
「Ngài cứ làm tôi hồi hộp quá~!」
Đôi tai và đuôi của Misaki ve vẩy mãnh liệt như một cá thể độc lập.
Dễ thương quá.
Mình muốn MofuMofu cô ấy quá.
「Vậy giờ, tớ sẽ đưa Misaki-san vào trong Nhà kho Thứ nguyên. Eii!」
Laura đưa tay về phía Misaki, và tưởng tượng về việc dịch chuyển cô ấy đến một thể giới tách biệt với thế giới này.
Và rồi, cô nàng Misaki với gương mặt hớn hở liền biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.
「…có thật sự là không sao không vậy?」
「Nếu sau đó mà cô ấy không thể trở lại thì nó sẽ trở thành một tại nạn.」
Charlotte và Anna nhìn Laura đầy lo lắng.
「K-không sao đâu! Phải không, Hiệu trưởng-sensei!?」
「Ai biết được? Việc đó còn tùy vào Laura-chan.」
「Ểhh!?」
Đại Pháp sư lúc nãy còn đầy sự điềm tĩnh, nhưng lúc này lại làm một bộ mặt rất khó khăn.
Laura nghĩ đến việc nếu lỡ như Misaki biến mất vì lỗi của cô ấy, và rưng rưng.
「Nào nào, cô chỉ đùa thôi. Em chỉ cần triệu hồi cô ấy giống như tấm thảm lúc này thôi.」
「Mồ~, cô đừng có chọc em như vậy chứ!」
「Xin lỗi. Biểu cảm của Laura-chan thay đổi quá nhanh, vậy nên nó rất thú vị.」
Đúng là một cô hiệu trưởng tồi tệ.
Mình nên mặc kệ cái cô hiệu trưởng tồi tệ này và triệu hồi Misaki-san lại thôi.
「Eii!.」
Tôi tưởng tượng cảnh Misaki trở lại nơi mà cô ấy vừa ngồi lúc nãy.
Và rồi, Misaki-san thật sự trở lại.
Tạ ơn trời, tạ ơn trời.
Nhưng khi tôi vừa nghĩ về việc đó.
「Uwaaaan! Lauraemon-dono, Lauraemon-donooo!!」
「Sao cậu lại khóc vậy, Misaki-san!?」
Người vừa trở về từ Nhà kho Thứ nguyên, Misaki, há hốc miệng, và khóc lóc trong khi nước mắt chảy đầm đìa.
Laura, vì không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, trở nên hoảng loạn.
Charlotte và Anna cũng hoảng loạn.
Người duy nhất vẫn còn bình tĩnh lúc này là Haku và Đại Pháp sư.
「Bóng tối thật đáng sợ quá! Tôi không thể biết được đâu là bên trái, bên phải hay phía trên hay phía dưới, tôi cũng không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì dù có cử động tay chân đi nữa… thật đáng sợ là nơi đó chẳng có gì cảảảả!!」
Ra vậy. Nhà kho Thứ nguyên là một nơi như vậy sao.
Đúng thật là nó rất đáng sợ.
Laura nghĩ rằng mình thật là đúng đắn khi không tự đưa bản thân mình đến đó.
Và, Đại Pháp sư đã biết rằng Nhà kho Thứ nguyên là một nơi như thế nào, nhưng lại không nói cho Misaki.
Đúng là một con người xấu xa.
Tuy nhiên, Misaki khóc lóc và ôm lấy tôi, vậy nên tôi đã có thể được MofuMofu đôi tai cô ấy từ phía này.
Tạm thời cứ thỏa mãn với việc này đã.
Chú thích
↑ Họ hàng với Doraemon chăng :v