Chương 61 – Tấm thảm bay desu
Những ngôi làng và thị trấn nơi thú nhân sinh sống đều được gọi chung là『Làng thú nhân』.
Thế nên, không chỉ có một làng thú nhân.
Chúng nằm rải rác trên khắp thế giới, và phần lớn trong số đó đều hạn chế quan hệ với con người.
À mà, ngày từ đầu thì thế nào là『Thú nhân』vậy?
Họ có vẻ bề ngoài giống với con người, có trí tuệ ngang bằng với con người, và năng lực thể chất cao hơn con người.
Và về nguồn gốc của họ thì, có lẽ họ là một sinh vật nhân tạo của nền văn minh cổ đại.
Theo như những gì còn sót lại trong các di tích, Thú nhân được tạo ra là những nô lệ được cho là tuyệt đối trung thành với mệnh lệnh của chủ nhân.
Nghe nói là có một loại phép thuật có thể khiến cho người thú trở nên vâng lời.
Tuy nhiên, nên văn minh cổ đại ấy đã sụp đổ.
Lúc đó, phép thuật đó đã bị quên lãng.
Và, các Thú nhân đã di chuyển đến những dãy núi cách xa nền văn mình và sống một cách thầm lặng.
Thú nhân không còn là nô lệ nữa.
Họ đã nhận được quyền tự do sống theo ý mình.
Tuy nhiên, vẫn còn có những người phân biệt chủng tộc với Thú nhân chỉ bởi vì họ đã từng là nô lệ từ thời cổ đại.
Nhưng cực đoan hơn, còn có suy nghĩ rằng những Thú nhân là quái vật.
Đúng thật định nghĩa của quái vật là『Vũ khí sống được nền văn minh cổ đại tạo ra』.
Và trên thực thế, vẫn có nhiều báo cáo ghi lại rằng Thú nhân được sử dụng làm vũ khí trong chiến tranh.
Với cơ sở đó, có nhiều người đã tuyên bố rằng Thú nhân là quái vật, họ không có quyền con người, vì thế nên có chém giết bọn họ cũng chả sao cả.
Thế nhưng, những kẻ ủng hộ chủ trương dốt nát đó chỉ chiếm một phần nhỏ, và giờ cũng chẳng còn ai chủ động làm hại Thú nhân nữa.
Dù bây giờ, thật khó mà nói rằng quan hệ giữa con người và thú nhân là tốt đẹp được. Tuy nhiên, sự phân biệt đối xử ngày xưa còn tồi tệ hơn nhiều.
Và quan hệ đó chỉ mới phần nào trở nên tốt đẹp hơn trong khoảng 130 năm trở lại đây. Sách vở ghi chép lại rằng yếu tố châm ngòi cho việc đó chính là sự hiện diện của Quỷ Vương trên đất nước này.
Người đánh bại Quỷ Vương chính là Đại Pháp sư.
Sức mạnh của Đại Pháp sư vượt xa sức mạnh của những con người khác, họ sẽ chẳng thể giúp gì được cô, mà chỉ ngáng chân cô thôi.
Tuy nhiên, Đại Pháp sư không hề thiếu một cộng sự.
Và cộng sự đó chính là Thần Thú Haku.
Với những người dân của Vương quốc Falleon, mọi người chỉ biết được rằng Haku là một vị Thổ thần mà Thú nhân tôn thờ.
Người dân của Vương quốc Falleon đã rất bất ngờ rằng Haku lại đứng lên chống lại Quỷ Vương, và sát cánh chiến đấu cùng Đại Pháp sư.
Với Thú nhân, họ không hề mong muốn việc cứu giúp loài người, mà đúng hơn là, họ cầu xin Haku chiến đấu chống lại Quỷ Vương, vì sự an toàn của chính họ.
Tuy nhiên, dù có là như vậy đi nữa, sự thật rằng con người và Thú nhân đã kề vai sát cánh chiến đấu chống lại Quỷ Vương không hề thay đổi.
Đại Pháp sư, người luôn đau đáu nỗi lòng về sự kì thị với Thú nhân, đã xem đó là một cơ hội, và kêu gọi mọi người.
Thú nhân không còn là nô lệ nữa. Họ cũng không phải là quái vật.
Họ có tai và đuôi, nhưng đồng thời họ cũng giống như con người.
Tôi không yêu cầu mọi người phải đối đãi ưu tiên hay kính trọng họ, nhưng mọi người chi ít có thể bỏ đi sự kì thị với họ được không?
Mặc dù phải tốn một khoảng thời gian, nhưng lời kêu gọi đó cũng dần ăn sâu vào ý thức của con người, và hiện giờ, ứng xử của chúng tôi với Thú nhân đã tốt hơn, dù là trong hay ngoài Vương quốc Falleon.
Ít nhất thì, việc xem họ là quái vật và đơn phương giết hại họ đã bị cấm.
Phần lớn thú nhân đều ghét con người, nhưng bởi hoàn cảnh vừa kể ra ở trên, họ đối đãi với Đại Pháp sư rất khác.
Nghe nói rằng Đại Pháp sư sẽ được chào đón ở những ngôi làng Thú nhân.
Và làng Thú nhân mà chúng tôi đang đi đến lại ở gần Kinh đô nhất,『Làng Oise』, cộng thêm với sự thật rằng người đã sát cánh chiến đấu với Đại Pháp sư, Haku, đang ở đó, nên có vẻ như cô thường hay đến đó.
「Mặc dù là, ta đã chưa đến thăm làng Oise khoảng nửa năm rồi.」
Đại Pháp sư thì thầm và nhìn về phía ngọn núi Mezzel, ngọn núi có thể thấy được khi đứng trên sân trường.
Làng Oise nằm trên đường đi đến đó, và nêu leo cao hơn nữa, ta có thể đến được thượng nguồn của sông Mezzel.
Laura và, dĩ nhiên là, cả Charlotte và Anna cũng chưa từng đi đến một ngôi làng thú nhân, vậy nên họ đi sau Đại Pháp sư với vẻ mặt lo lắng.
Ngược lại, Thú nhân Misaki lại không hề e dè mặc dù cô đang ở trong một thị trấn của con người.
Cô có lẽ đã quen với con người nhờ Đại Pháp sư.
「Nhân tiện, Misaki. Mẹ của nhóc này có còn sống không vậy?」
Đại Pháp sư chỉ vào Haku, lúc này đang nằm trên đầu Laura.
Và rồi, Haku nhàn nhã kêu lên「Pi~」.
「…Người vẫn còn sống. Thế nhưng, vì người đã đẻ trứng rồi, thế nên tuổi thọ của người tiền nhiệm đã…」
「Ta biết điều đó. Thần Thú chỉ có một con mỗi loại. Thời khắc mà đứa con được sinh ra cũng chính là dấu chấm hết cho cha mẹ của chúng. Thật buồn là Haku đã sát cánh cùng ta sẽ chết, nhưng đành chịu thôi.」
Đại Pháp sư nói với giọng không giống với giọng thường ngày của cô.
Ngay cả một người luôn xa cách và kiêu hãnh ấy cũng xót xa cho người bạn cũ của mình.
Mặc dù đó là một chuyện bình thường, Laura lại thấy nó rất mới mẻ.
「Vậy giờ. Hãy đi nhanh trong lúc Haku mẹ vẫn còn sống, và thăm cô ấy nào. Đồng thời――」
Đại Pháp sư đưa tay ra và phẩy nhẹ một cái sang bên cạnh.
Ngay sau đó, một tấm thảm không biết từ đâu đã xuất hiện, và nằm xuống đất.
「Ê-Ểh!? Hiệu trưởng-sensei, sao cô có thể làm được vậy? Đó cũng là phép thuật sao!?」
Tạo ra lửa hay sấm sét bằng phép thuật là một chuyện bình thường, nhưng Laura lại bất ngờ vì một đồ vật đúng nghĩa đen như một tấm thảm lại xuất hiện.
Cả Charlotte và Anna cũng đứng hình.
「Nó là một loại Phép thuật Đặc biệt. Không hẳn là ta đã tạo ra một tấm thảm bằng phép thuật, mà ta chỉ lấy tấm thảm ra từ Nhà kho Thứ nguyên của ta thôi. À, Nhà kho Thứ nguyên là… ùm, phải nói thế nào đây ta. Nó giống như là, một không gian có hơi tách biệt với thế giới nảy, nhỉ? Ta cất một vật thể sang đó, và lấy ra khi nào cần thiết. Bằng cách đó, sẽ rất tiện cho chúng ta vì cùng lúc ta có thể mang được nhiều thứ theo.」
Đại Pháp sư nói với họ như thể cô vừa giảng giải cho họ về một chút tri thức cơ bản trong cuộc sống vậy.
「Loại phép thuật đó, em chưa nghe thấy bao giờ cả!」
Charlotte là con gái của Nhà Gazard, cô ắt hẳn đã có nhiều lần được tiếp xúc với các kiến thức về phép thuật từ thời thơ ấu.
Và ngay cả một cô gái như thế lại nói rằng không hề biết về Nhà kho Thứ nguyên.
「Mà, tất nhiên rồi. Đây là phép thuật nguyên bản của ta mà. Mặc dù ta đã thử dạy nó cho Emilia và mọi người, nhưng chẳng có ai học được cả.」
「Có phải là, nó là một phép thuật mà chỉ có Hiệu trưởng-sensei có thể dùng được không?」
「Có thể nói là vậy.」
Đại Pháp sư lại một lần nữa nói một điều rất đáng kinh ngạc một cánh hờ hững.
Cô đã tạo ra một phép thuật cấp cao mà ngay cả một pháp sư cấp cao như Emilia cũng không thể học theo được, và cô còn điều khiển nó một cách dễ dàng nữa.
Quả là danh hiệu Pháp sư Mạnh nhất trong lịch sử không phải là nói quá.
Chẳng có ai có thể đứng ngang hàng được với Calrotte Gyrdorea cả――.
「Nó trông tiện lợi thật, hay là học nó đi, Laura?」
Anna nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Không, ùm~… một phép thuật mà chỉ có Hiệu trưởng-sensei dùng được thì có hơi…」
「Ara, Laura-san. Thật thảm hại, từ bỏ ngay khi chưa thử lần nào. Nếu vậy thì, chị sẽ học nó trước vậy!」
Charlotte cất giọng đầy nhiệt huyết và「Mumumu~」, cô rên rỉ trong khi đưa tay ra về phía tấm thảm.
「Mình không thể làm được… Mình chẳng thể tưởng tượng ra cái Nhà kho Thứ nguyên là cái gì cả….」
「Chị từ bỏ quá nhanh dù cho vừa mới lên tiếng đầy kiêu hãnh đấy nhỉ.」
「C-chị vẫn chưa từ bỏ đâu! Chỉ chỉ nghỉ ngơi một chút thôi desuwa!」
Charlotte phản đối với mái tóc nảy lên.
Tuy nhiên, nó là phép thuật nguyên bản của Đại Pháp sư, vậy nên có từ bỏ cũng chẳng có gì xấu hổ cả.
Không dùng được nó là chuyện thường thôi… nhưng dù vậy, đúng như chị ấy nói, thật thảm hại khi từ bỏ mà chưa thử lần nào.
Mình nên thử ít nhất một lần xem sao.
(Đầu tiên, tưởng tượng ra Nhà kho Thứ nguyên…)
Một không gian có phần tách biệt với thế giới này ―― Đại Pháp sư đã nói vậy.
Tôi vẽ ra trong đầu mình.
Tiếp theo, tôi tưởng tượng cảnh hút tấm thảm vào nó.
Tôi biến tưởng tượng thành hiện thực.
Pháp lực liền tỏa ra. Nó bao bọc lấy tấm thảm. Thứ nguyên bao bọc ――.
「Tấm thảm đột nhiên xuất hiện, và giờ thì nó đột nhiên biến mất rồi!」
Misaki ve vẩy tai và đuôi, thể hiện sự bất ngờ của mình.
Charlotte nghiến răng đầy phẫn nộ, còn Anna thì vô tình thốt lên một tiếng như đang cổ vũ 「Ohh~」.
Đại Pháp sư cười mãn nguyện, và vì lí do nào đó lại véo cặp má mềm mại của Laura.
「Hohe~? Cô ang hàm gì thế?」
「Mở ra một Nhà kho Thứ nguyên. Ta đã phải mất cả tuần để tập nó. Sao Laura-chan lại có thể thành công ngay lần đầu vậy nhỉ? Hmm~?」
「Fuhee~, dù cô có nói vậy đi nữa…」(hình)
Đại Pháp sư kéo dãn cả hai cái má của Laura trong khi cười.
Có vẻ như cô đang giận dữ. Đúng hơn là, gato.
Không ngờ rằng ngày mà Đại Pháp sư phải gato với mình lại đến.
Với Laura, việc mở một Nhà kho Thứ nguyên không khó đến thế, nhưng… như thường lệ, cô chẳng thể hiểu được cảm xúc của những người khác.
「Ara? Má của Laura, mềm mại khiếp. Việc véo nó bắt đầu trở nên thú vị rồi đấy…」
「Xin dừng lại đi~, nó sẽ dãn ra mất~」
Sau mười giây, Laura cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay ma quái của Đại Pháp sư.
Charlotte và Anna xoa cặp má đang đau của Laura.
Đúng là con người nhất định phải có bạn.
「Lúc này thì, hãy lên thảm thôi. Chúng ta sẽ dùng nó bay đến làng Oise.」
「Ể, một tấm thảm bay sao!?」
「Không. Bản thân tấm thảm là bình thường. Chúng ta sẽ bay bằng phép thuật.」
「Ồ~」
Laura lấy tấm thảm từ trong Nhà kho Thứ nguyên của mình trong tâm trạng thất vọng.
Đại Pháp sư ngồi trên nó và tỏa ra pháp lực từ cơ thể cô.
Và rồi, tấm thảm nhấc lên khỏi mặt đất mà không tạo ra âm thanh nào.
「Nào giờ, lên đây nào. Không sao đâu, nó sẽ không rơi dù có một trăm người ở trên đâu. Dù là cũng chẳng đủ chỗ cho chừng ấy người nữa.」
「…làm một vật bay lên và rồi hạ xuống, đó vô tình lại là một kĩ năng siêu cao cấp đấy.」
Charlotte ngồi lên tấm thảm trong khi run rẩy.
Laura và các cô gái khác theo sau.
Như thế là, năm người họ +1 đã ngồi lên trên, nhưng dù vậy, vẫn còn chỗ trống trên tấm thảm.
Nó rất rộng rãi và thoải mái.
Tôi muốn cưỡi cái này đi mãi thôi.
Lần sau, mình nên học phép thuật này để có thể cưỡi thảm luôn nhỉ.
Không, thay vì là một tấm thảm, sẽ vui hơn khi làm một chiếc giường bay lên.
「Vậy giờ, xuất phát thôi~!」
Khi Đại Pháp sư chỉ tay về phía trước, tấm thảm liền nhẹ nhàng cất cánh.
「Tuyệt thật… chúng ta đã hòa cùng, cơn gió.」
Anna thốt lên một tiếng đầy phấn khích trong khi nhìn xuống Kinh đô từ rìa tấm thảm.
Mọi người trông nhỏ như kiến vậy.
Thế này thì, chúng ta sẽ sớm đến nơi thôi.
「Bay trên trời, Hiệu trưởng-sensei, thật tuyệt!」
「Laura-san và chị có thể tự bay được mà?」
「Ồ phải ha!」
Cô không hề diễn kịch, mà thật sự quên mất việc đó.
Gần đây, Laura có thể làm được mọi thứ ngay tức khắc, vậy nên bản thân cô cũng chẳng thể biết được mình có thể làm được cái gì và bao nhiêu việc nữa.
「Pi~」
Tiếng kêu của Thần Thú vang lên từ trên đầu Laura.
Nó là tiếng kêu bảo rằng con bé cũng có thể bay được.
「Tất nhiên là Haku-sama có thể bay được rồi!」
Không hiểu sao, Misaki lại tự hào về nó như thể chính bản thân cô vậy.
Đôi tai và đuôi cô ve vẩy sung sướng, và Laura lại phải rất khó khăn mới kìm chế ham muốn được MofuMofu cô ấy.