Chương 63 – Đến được Làng Thú nhân desu
Theo lời của Misaki, có khoảng 200 Thú nhân đang sống trong làng Oise.
Cô ấy nói rằng tất cả bọn họ đều là Tộc Cáo tai dơi.
Laura liền thích thú nghĩ ngay đến một thiên đường Mofu-Mofu-thỏa-thích, nhưng dù thế nào đi nữa thì Mofu Mofu một cách bừa bãi cũng thật bất lịch sự.
Họ đến đây để giải quyết vấn đề về Haku, vậy nên cô phải kìm chế ham muốn Mofu Mofu lại.
Tuy nhiên, Laura không tự tin là cô có thể kìm được.
「Chúng ta có thể thấy được Làng Oise rồi.」
Đúng như Misaki nói, có một khoảng trống giữa khu rừng trên núi, và có một khu dân cư ở đó.
Tất cả các ngôi nhà dựng san sát với nhau đều được làm bằng gỗ.
Có những cánh đồng trải rộng khắp ngôi làng, và có vẻ họ có thể sống tự cung tự cấp.
Những hình bóng thấp thoáng đó đây, và cái đuôi của họ có thể nhìn thấy được từ xa.
Ham muốn Mofu Mofu của Laura liền tăng lên, nên để cấp cứu thì, cô quyết định sẽ sờ cái đuôi của Misaki đang ở gần.
「Wa! Nhột quá! Cậu đang làm gì vậy chứ, Lauraemon-dono!」
「Xin lỗi, tớ không thể chịu được… Lần sau tớ sẽ nói trước nếu muốn sờ nhé…」
「Nhất quyết là phải được sờ sao!? Mà, tôi cũng không phiền lắm nếu chỉ là một chút…」
Misaki có vẻ không thể nhận ra được giá trị của chiếc đuôi của mình, cô làm một bộ mặt bối rối.
Thế nhưng, tai và đuôi của thú nhân thật tuyệt vời.
Đặc biệt là cái đuôi.
Nó có lẽ sẽ gây nghiện mất.
「T-thật ra, tớ cũng đã có suy nghĩ muốn được sờ đuôi của Misaki-san từ lúc nãy…!」
「Tớ cũng vậy.」
Charlotte và Anna cũng bắt đầu sờ đuôi Misaki.
Đôi mắt của họ cứ như là người nhìn thấy một miếng thịt sau 3 ngày ăn chay vậy.
「Sờ đuôi tôi thì có gì vui vậy!? Hãy học tập Đại Pháp sư-dono và bình tĩnh lại đi!」
Giờ mới để ý, từ nãy đến giờ Đại Pháp sư chẳng nói câu nào cả.
Có phải là, cô ấy không hứng thú với đuôi không?
Khi lớn lên thì sự tò mò của chúng ta sẽ mất đi sao?
Thế thì thật buồn quá.
「Ta thì, ùm. Ta đã MofuMofu hơn một trăm năm trước rồi, vậy nên ta đã chán nó từ trước khi Misaki sinh ra. Giờ ta sẽ nhường lại cho mấy nhóc.」
「Ồ, quả đúng là Hiệu trưởng-sensei có khác. Kinh nghiệm MofuMofu hơn một trăm năm, thật tuyệt quá! Vậy thì, chúng ta đã có được sự đồng thuận của Hiệu trưởng-sensei rồi, quẩy thôi!」
「Khoan, chờ đã, tôi còn chưa cho phép cơ mà……ahhh, ahhhhh~!!」
Ba cô gái đưa ngón tay chạm vào đuôi Misaki và vuốt ve nó khắp nơi.
Đúng như mình nghĩ, đúng là một cảm giác tuyệt vời. Má tôi bất chợt dãn ra.
Mình muốn làm việc này hàng giờ liền.
Mình không thể dừng lại được, nó không chịu dừng, nó không chịu biến mất.
Và trong khi chúng tôi làm việc đó, ngay cả Haku cũng trở nên hứng thú, bay xuống đuôi của Misaki, và ôm lấy nó bằng 2 chân trước.
「Này, mấy nhóc. MofuMofu thì không sao, nhưng chúng ta sắp hạ cánh xuống làng Oise rồi, kìm chế một chút đi nào. Nhìn kìa, Misaki bất tỉnh rồi kìa.」
「Hể? Uwaaa, Misaki-san, tỉnh lại đi!」
「Nguy thật desuwa! Phép thuật chữa trị desuwa!」
「Ai ngờ nó lại nhột đến thế chứ…」
Laura lắc vai Misaki, Charlotte thì dùng phép thuật chữa trị mặc dù không biết là nó có tác dụng hay không, còn Anna thì, “PechiPechi”, vả vào má của Misaki.
Và rồi, Misaki mở mắt ra.
“May quá, thật may quá”, Laura thấy nhẹ nhõm, nhưng Misaki liền lăn đi, và ôm chặt lấy Đại Pháp sư.
「Đúng như mình nghĩ, con người ngoài Đại Pháp sư-dono ra thì ai cũng đáng sợ cả! Ai mà biết được họ sẽ làm gì nếu mất cảnh giác chứ!」
「K-không thể nào… chúng tớ chỉ là thích cái đuôi của Misaki-san quá thôi! Là YÊU đó!」
「Tình yêu của cậu hơi quá đáng rồi đó!」
Lúc này thì, có vẻ như cô ấy hiểu được rằng mọi người không hề có ý xấu.
Tuy nhiên, Misaki liền nhe cặp răng nanh lớn ra và lườm chúng tôi.
Ngay cả việc đó cũng thật quá dễ thương.
Con người trong quá khứ, tại sao họ lại kì thị một thú nhân dễ thương như thế này cơ chứ?
『Thật không thể hiểu nổi.』
Và trong khi Laura còn mải suy nghĩ về bí ẩn trong quá khứ đó, Đại Pháp sư từ từ hạ tấm thảm xuống.
Bình thường thì, người ta sẽ thấy bất ngờ khi thấy một tấm thảm bay. Tuy nhiên, thú nhân ở Làng Oise có vẻ đã quen với việc đó và họ thậm chí còn vẫy tay chào đón nữa.
Bởi Đại Pháp sư rất thường xuyên lui tới nên có lẽ họ nghĩ rằng một tấm thảm bay là một thứ rất bình thường.
「Ồ, Misaki. Con đã an toàn trở về rồi nhỉ. Và, Đại Pháp sư-dono. Đã lâu không gặp.」
Một thú nhân nam đến gần tấm thảm vừa hạ cánh bên ngoài làng.
Ông ấy vẫn còn tóc, nhưng đã bạc trắng cả rồi.
Ông ấy có lẽ đã ngoài 70.
「Xin chào~, trưởng lão. Đã nửa năm không gặp rồi nhỉ? Thật tốt là ông trông vẫn khỏe đấy.」
Đại Pháp sư gọi ông ấy là “trưởng lão”.
「Trưởng lão-sama. Con đã về và đưa Haku-sama về cùng rồi đây.」
Misaki đứng lên trên tấm thảm và nhìn vào Haku đang nằm trong lòng của Laura.
「Ohh, Haku-sama… Tôi đã nghĩ đến viễn cảnh xấu nhất khi người bị cơn lũ cuốn đi, nhưng thật may là người đã nở ra an toàn.」
「Pii~」
Trưởng lão xúc động trước sự an toàn của Haku, thậm chí còn rưng rưng nước mắt nữa.
Tuy nhiên, bản thân Haku lại chẳng có hứng thú gì với trưởng lão cả. Cô kéo áo Laura và biểu lộ một gương mặt có vẻ muốn được chơi đùa.
「Trưởng lão. Đúng như những gì tôi đã viết trong thư, Haku không hề muốn rời khỏi cô bé Laura-chan này. Nó hoàn toàn nghĩ rằng cô bé là mẹ của nó.」
「…có vẻ đúng là như vậy thật… Tuy nhiên, dù cho con bé có là người đầu tiên mà người thấy khi nở ra, nhưng đó vẫn là một cô bé loài người. Vị thế của cô bé hoàn toàn khác với một Thần Thú. Tôi nghĩ rằng không đời nào mà người có thể nhầm được. Đến giờ tôi vẫn chưa thể tin được.」
「Ông nên tin vào những gì mình thấy đi. Đồng thời, Laura không hề tầm thường đâu. Mà, hãy nói việc này cho Haku tiền nhiệm đi. Cô ấy còn nói được chứ?」
「Vâng…chỉ một chút. Thật ra, mặc dù không liên quan đến việc này, tôi cũng đã nghĩ đến việc gọi Đại Pháp sư-dono. Haku tiền nhiệm thật sự rất muốn được gặp Đại Pháp sư-dono.」
Haku tiền nhiệm có lẽ là mẹ của Haku đang nằm trên đùi Laura.
Ngay từ đầu, chỉ có một cá thể duy nhất của mỗi loại Thần Thú.
Thế nên, người mẹ sẽ trở thành người tiền nhiệm ngay thời điểm đứa con được sinh ra, và đứa con đó sẽ được thừa hưởng nó.
Nhưng dù sao thì, có vẻ như người mẹ cũng không thể nào đột ngột ra đi như vậy.
Có một ngoại lệ, là hai Thần Thú của cùng một loài sẽ cùng tồn tại chỉ trong khoảng thời gian chuyển giao thế hệ ngắn ngủi này.
「Vậy sao… được rồi, Laura-chan. Mang Haku theo và đi theo ta nào. Charlotte-chan và Anna-chan hãy đi chơi cùng với Misaki nhé.」
「Mồ. Cô nói gì vậy Đại Pháp sư-sama. Tất nhiên là chúng em sẽ đi cùng rồi. Nếu không thì, chẳng có lí do nào mà chúng em đến đây cả.」
「Đúng vậy. Chúng em sẽ đi cùng cô.」
Charlotte và Anna nắm chặt lấy Laura từ hai bên.
Gương mặt của họ đã viết rõ ràng rằng họ sẽ không thả ra dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
“Thật là biết ơn hai chị, nhưng đâu phải bọn em đang đi đến chỗ nào nguy hiểm đâu. Hai chị không cần quá lo lắng đâu.” Laura nghĩ.
「n~… vậy, được rồi. Nếu vậy thì, mọi người cùng đi với nhau nào.」
Đại Pháp sư dễ dàng chấp nhận nó.
Cô ấy vẫn là một người dễ dãi như thường lệ.
Tuy nhiên, trái lại, Trưởng lão và Misaki suýt nhảy dựng lên vì bất ngờ.
「Đại Pháp sư-dono, người vừa nói gì vậy! Mặc dù là người tiền nhiệm, nhưng người vẫn là một Thần Thú đấy. Đưa một đứa trẻ con người đến đó…」
「Đúng vậy. Như thế có thể là vô lễ đấy!」
「Ara. Dù cho Laura-chan và ta cũng là con người?」
Đại Pháp sư hờ hững nói.
「Đại Pháp sư-dono là một ngoại lệ. Còn Laura-dono là người được chọn của Haku-sama. Tuy nhiên, hai người này chỉ là người thường, phải không? Không đời nào có thể đưa họ theo cùng được.」
Trưởng lão từ chối Đại Pháp sư với một thái độ kiên quyết.
Tuy nhiên, nó không kéo dài được lâu.
「Haku nói như vậy sao? Cô ấy đã nói là “đừng đưa lũ người hạ đẳng đến trước ta” hay gì sao?」
「Không… không phải là…」
Trưởng lão nhăn mặt trước câu hỏi của Đại Pháp sư và không thể đáp lại được.
「Nếu thế thì được rồi. Mọi người cùng đi nào ~」
Trưởng lão và Misaki vẫn làm một bộ mặt không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng họ không thể làm được gì khi Đại Pháp sư đã quyết định.
Họ đã quyết định rằng cả nhóm lớn của họ sẽ đến chỗ của Haku tiền nhiệm.
Nơi đó, nằm sâu trong một hang động trong rừng.