Trans + edit: Lice
Ichinokura - san hoàn toàn biến thành đôi bạn cùng tiến trong ẩm thực của tôi. Cả khẩu vị cũng hợp nhau nữa cơ.
Chính vì thế mà cứ khoảng 1 tuần 1 lần là bọn tôi lại đi ăn cùng nhau. Ngày hôm kia, trước khi tôi phải vào học còn anh ấy phải đi làm, chúng tôi đã quyết định ăn sushi ở cửa hàng cá Tsukiji cho bữa sáng. Ikura đúng là nhất ! Nhưng lúc ấy ăn vội vàng nên tôi không ăn đủ lượng thức ăn mỗi sáng như mọi khi. Bụng tôi réo lên vì đói trước giờ ăn trưa đến...
À mà, quá nửa số lần tôi đi ăn cùng Ichikura - san đều có sự có mặt của Mao - chan. Đôi lúc Yuuri - kun cũng tham gia cùng chúng tôi. Nhờ vậy mà tôi càng trở nên thân thiết hơn với cô bé, và cả Yuuri - kun dường như cũng thả lỏng mỗi khi ở gần tôi.
Gia đình 2 bên của Mao - chan và Yuuri - kun là bạn bè và bọn trẻ cũng học cùng một nhà trẻ nữa. Đầu tôi tự nhảy ra hình bóng của Sakura - chan và Akizawa - kun. Có điều, mỗi khâu mỗi giai đoạn trong đấy Sakura - chan đều là người chủ động gạt hết chướng ngại vật và hoàn toàn có trách nhiệm với hành vi của mình. Còn Mao - chan và Yuuri - kun thì lại giống cặp đôi thích hợp dành cho nhau.
"Mao này, cậu đã lựa được món tráng miệng chưa ?"
"Mnnnn.... Khó chọn quá đi"
Cả 2 ngồi đối diện tôi và đang cùng nhau nhìn lướt qua menu.
"Cậu đang phân vân cái nào thế ?"
"Mình đang do dự không biết nên chọn bánh chiffon với trái cây cùng kem ở trên hay bánh tart phô mai vị việt quất nữa"
"Nếu vậy mình chọn một cái trong số chúng rồi sau đó phân cậu một nửa là xong rồi"
"Được nha ! Cảm ơn cậu, Yurri !"
Ái chà chà, đúng là ấm lòng mà. Phân nhau một nửa vậy thì cô bạn gái đáng yêu có thể thưởng thức cả 2 loại. Tôi không thể khống chế mặt mình được mà cứ cười mãi thôi.
"Reika - san" Ichinokura - san đang ngồi bên cạnh tôi nói "Vậy em đã chọn được món tráng miệng của mình chưa ?"
Á, đúng nhỉ. Đây không phải là lúc ngắm bọn trẻ. Bánh tart dâu tây trong ngon mắt quá, nhưng gần đây chân ái của mình là tiramisu cơ. Mình đã thử chúng ở nhiều chỗ và đặt chúng vào bảng xếp hạng của mình.
"Sao vậy ?"
"Em lưỡng lự giữa tiramisu và tart dâu"
"Thế sao ? Vậy thì cứ việc ăn cả 2 thôi là được rồi, với em thì dễ ấy mà !"
....Vâng, em thấy thế thật.
Nhưng tôi chỉ vừa mới ăn xong món chính thôi. Ăn thêm 2 món tráng miệng ngay sau đó dễ bị dội ngược lắm. Ờ thì, ý tôi là nó hoàn toàn ổn với tôi. Tôi hoàn toàn có thể xực cả 2 cùng lúc, nhưng tôi phải nghĩ đến phẩm giá của cô gái trẻ là mình.
Và tôi cũng sợ hình tượng 'Reika - oneesama' được xây dựng trong mắt Mao - chan và Yuuri - kun sẽ vỡ nát. Thử nghĩ xem, người oneesama mà mình vẫn luôn kính trọng hóa ra là một người háu ăn, đúng là không dám nhìn thẳng luôn.
"Không được, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ chỉ ăn bánh tart..." miệng tôi đắng chát.
"Dù sau thì chúng ta cũng ở đây rồi mà. Cứ việc ăn cả 2 là được"
"Không không, chỉ cần bánh tart dâu là đủ rồi ạ"
Tha thứ cho tao nha, tiramisu.
Chúng tôi thông báo phục vụ và gọi bánh. Còn Ichinokura - san thì uống cà phê.
"Huhu, bánh phô mai này cũng ngon không kém á. Cảm ơn cậu nha Yuuri"
"Mn"
Mao - chan thư thả thưởng thức món tráng miệng của Yuuri - kun với vẻ thích thú. Đồ ngọt lúc ăn vào cứ như chứa ma lực khiến mọi người tươi cười vậy á~
"Á, thôi rồi. Kiểu này sẽ béo lên cho coi"
Lời nói của Mao - chan như sét đánh bên tai.
Thực ra, sau khi cứ đi ăn mỗi tuần một lần như này tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình lại tròn thêm một vòng rồi...
"Em đang nói gì vậy Mao" Ichinokura - san nói "Trẻ con không nên lo nghĩ về chuyện đó đâu. Em nên ăn thật nhiều để phát triển đó"
"Nhưng em không muốn bị béo đâu. Con gái chúng em đều nghĩ như thế cả, đúng không Reika - oneesama ?"
"Hở!? Ừ thì, đúng thế thật..."
"Anh thấy chưa ! Đến Reika - oneesama cũng khẳng định lời em đó. Với cơ thể mi nhon của anh thì anh sẽ chẳng thể nào hiểu được đâu Haruto - niisama"
Giờ mới để ý, dù ảnh ăn rất nhiều nhưng cơ thể đó vẫn chẳng khác biệt đi tí nào. Đừng nói là anh ấy sở hữu loại thể chất ăn mãi không béo mà con gái ai cũng muốn có nhá ? Tôi cảm thấy ghen tị với anh ấy rồi đó.
Ichinokura - san thở dài.
"Anh thật không hiểu được tại sao em lại muốn gầy như thế này cả, nhưng theo anh thấy thì con gái sẽ dễ thương hơn nếu họ múp míp lên chút, không như những cô gái chỉ có da bọc xương. Anh có thể dám khẳng định là con trai ai cũng nghĩ như anh vậy" (trans: anh mà thở ra câu này với đám con trai thời nay bảo đảm hầu hết câm như hến :)))))) )
"Em không biết nữa... Có thật không á~?"
Em cũng không biết đâu... Có đúng như anh nói không vậy~?
"Yuuri - kun, cậu đồng ý với ý của tớ mà đúng không ?"
"Hử ? Cậu - đồng - ý - đúng - không - Yuuri !?"
Mao - chan dùng ánh mắt tóe lửa nhìn sang.
"Ơ, hả... Mình...nghĩ cậu hoàn hảo theo cách của cậu Mao à..."
Mặc dù suýt tí thì tắt thở trước thái độ mãnh liệt của cô bé, Yuuri - kun vẫn giữ được mạng mình sau khi xoay sở nói ra một câu trả lời hoàn mỹ.
Nhờ vậy mà tâm trạng của Mao - chan tốt trở lại và tiếp tục ăn bánh chiffon của cô bé.
"Reika - san, anh nghĩ em không nên ép mình ăn kiêng đâu. Anh thấy kể cả khi em ăn nhiều như vậy mà em vẫn gầy đấy"
Hở-, em gầy á !? Gì cơ. Có lẽ cảm thấy bụng mình béo ra chỉ là sự nhầm lẫn...
"À, phải rồi. Em có kể cho Yukino - kun nghe chuyện em đi ăn cùng chị đó, Reika - oneesama, cậu ấy nói rằng ước gì cậu ấy cũng được đi cùng"
"Sao-, Yukino - kun đã nói vậy à !?"
"Gần đây cậu ấy có hứng thú với cách làm đồ thủ công mà chị chỉ cho cậu ấy. Còn bảo em là nói với chị hãy đến dạy cậu ấy thêm lần nữa á"
"Ôi chao..."
Có lẽ mình sắp thu nạp được một thiên sứ làm đệ tử ! Aahhh, nhưng đằng sau thiên sứ lại là một tên anh trai độc ác mà mình không muốn dính líu tới.... Mình nên làm sao đây trời ?
Tôi quyết định là ăn cho xong cái bánh tart dâu của mình bây giờ đã.
Cả 4 người chúng tôi đi bộ sau khi ăn xong. Trên vai của Ichinokura - san có cái gì đó sáng lấp lánh thì phải. Tôi nhích lại xem thử và...tóc màu bạc ư ?
"Sao thế ?"
"À, có gì đó vướng trên vai anh đấy Ichinokura - sama"
"Vướng trên vai ? Ồ, có vẻ như là từ con mèo của anh đấy"
"Mèo ? Anh nuôi mèo sao ?"
"Đúng vậy"
"Em có thể hỏi nó thuộc giống nào không ?"
"Cô bé ấy thuộc giống Himalayan. Tên là Alice"
"Himalayan à..."
.... Chúng có lông dài.
Đầu tôi tự dưng nghĩ đến người nào đó...
"Reika - sama, Reika - sama" Mao - chan kéo mạnh tay áo tôi thì thầm "Con mèo của Haruto - niisama mập lắm á" cô bé lấy tay che lại nụ cười giống như đang nói ra một bí mật ẩn giấu.
Ichinokura - san xoay đầu lại liếc nhìn cô bé với ánh mắt trêu chọc.
"Anh có thể nghe thấy em nói cái gì cả đó Mao à"
"Huhuhu, đó là sự thật mà-"
"Alice không có mập đâu. Chỉ là do lông nhiều quá nên em mới thấy thế thôi"
Mao - chan quay sang nhìn tôi và lắc đầu lia lịa.
"Chắc cú không phải mập do lông luôn"
Tôi cảm thấy cực kỳ lo lắng không biết Ichinokura - san yêu quý mèo của mình ở mức độ nào. Một kẻ cuồng chó đã là quá đủ rồi.
May thay, tình cảm của anh ấy dành cho Alice - chan nằm ở mức bình thường.
Tạ ơn trời phật... Nếu nhỡ có một ngày đẹp trời nào đấy tự dưng nhận được tin nhắn của ảnh với nội dung như ,'Mình là Alice đây ! Rất vui được gặp cậu ! Hôm nay mình đã chui vào lòng của Haru - tan và ngủ cùng đấy !' Tôi không chắc là mình sẽ như thế nào khi thấy nó đâu.
Kẻ thù của Wakaba - chan không phải chỉ gói gọn trong đám con gái là fan của Kaburagi và Enjou không đâu. Thậm chí một số đứa con trai, cụ thể hơn là những Ngoại Nhân đã nhập học vào cao trung của trường cũng tỏ thái độ thù địch vì ghen tị với điểm số của cô ấy. Gương mẫu quá thì cũng dính phải nhiều chông gai mà...
Nhưng theo lời của Takagi - kun thì có một số ít cô gái là bạn của cô ấy, nên Wakaba - chan có vẻ vẫn ổn chán. Đôi lúc cũng có người nói xấu, nhưng mà cổ vẫn tràn đầy năng lượng mỗi ngày, thế nên tôi hi vọng là sự bình yên này sẽ kéo dài mãi.
--------- Xin lỗi vì sự ngay thơ của chính tôi.
Một ngày nọ, Chủ tịch Pivoine dẫn theo những cái đuôi của cô ấy từ năm 3 xuống thăm tầng lầu của năm 2.
----------------
Giống mèo Himalayan