Trans + edit : Lice
Đúng lúc đó Wakaba - chan cùng bạn cô ấy đang vừa trò chuyện vừa rảo bước trên hành lang, Hội trưởng đã tia được ngay cô ấy mà không tốn bao nhiêu thời gian.
"Takamichi - san này"
"Vâng ? Ah !"
Ngay khi thấy được ai là người đang bắt chuyện với mình thì biểu cảm của cô ấy cứng đờ lại. Những cô gái vừa nãy còn đứng ngay bên cạnh đã lặng lẽ tránh đi.
"Takamichi - san, khi nào thì cô mới thấy đủ đây hả ? Cô còn định làm cái tên Zuiran bị ô uế đến mức nào thì cô mới hài lòng đây ?"
"Ơ...? Em đã làm gì sai nữa sao ?" Wakaba - chan rụt rè hỏi.
Hội trưởng ngay lập tức híp mắt lại nhìn cô ấy.
"Làm cái gì á ! Hôm nay cô đã chạy xe đạp đến trường đúng không. Học sinh của Zuiran mà lại đạp xe đạp đến trường ư ? Cô đang nghĩ cái quái gì vậy !"
Những người ngoài cuộc đứng trên hành lang bắt đầu nhỏ giọng thì thầm với nhau. Wakaba - chan, cậu đã đạp xe tới trường thật à...?
"Em xin lỗi... Ừm thì... Dù sao nó cũng không có động chạm đến luật của trường nên em đã nghĩ nó sẽ ổn..."
"Luật á !? Đó là bởi vì chưa bao giờ có trường hợp này xảy ra tại Zuiran nên thêm điều đó vào luật là không cần thiết mà thôi ! Thật mất mặt mà ! Chuyện này đúng là không thể nhẫn nhịn được !"
"Em xin lỗi..."
Wakaba - chan cúi người hạ thấp đầu mình.
Bắt đầu có một số học sinh biểu hiện không vui với cô ấy.
"Xe đạp sao...?!" đám bạn bên cạnh tôi cau mày lại.
"Takamichi - san, chuyện này tốt nhất không được phép diễn ra hằng ngày"
"Không đâu ạ ! Hôm nay là do chuyến tàu hỏa của em bị hoãn do gặp tai nạn, em sợ sẽ bị trễ giờ, vậy là em nghĩ rằng nếu đạp xe thì sẽ... À không, em rất xin lỗi ạ..."
Hình như nhà của Wakaba - chan không gần trường. Cổ đã đạp bao xa trên chiếc bàn đạp đáng thương đó vậy trời !? Khủng thật đấy. Ờm, cơ mà giờ chắc không phải là lúc mà mình nên cảm thấy khâm phục cổ đâu.
Wakaba - chan ỉu xìu cả người. Hội trưởng vừa nhìn cô ấy vừa thở dài ngao ngán.
"Takamichi - san này. Cô có chắc mình học đúng trường không vậy ? Nếu cô muốn chạy xe đạp đến trường thì sao lại không chọn một trường công lập gần nhà kia chứ ?"
"Em thành thật xin lỗi ạ..."
"Nói gì thì nói, chuyện chướng mắt này không được phép lặp lại lần thứ 2. Tôi không chịu đựng nổi hành vi của cô nữa. Nếu cô làm cho Zuiran hứng chịu thêm sự nhục nhã nào thì cô xong rồi"
"Em thực sự rất xin lỗi !"
Wakaba - chan cúi đầu xin lỗi liên tục trong khi những cái đuôi của Hội trưởng cứ luôn mồm bình luận mấy lời khó nghe như "Thấy điểm mình tốt quá nên vênh váo hay gì ?" và "Cô nên biết thân biết phận đi"
Học sinh Zuiran đạp xe đến trường là một điều rất tồi tệ nhỉ, nhưng quất cả cái thế trận như này thực sự cần thiết sao...?
"Sao vậy Takamichi - san ?"
Fellow Stalking Horse tiến vào hiện trường, thu hút sự chú ý trong thời khắc lộn xộn này.
"Còn cậu là cái thá gì đây ?" Hội trưởng lườm nguýt.
"Tôi là Mizusaki, thành viên của Hội Học Sinh"
"Tôi biết đều đó. Tôi đang hỏi là thành viên Hội Học Sinh như cậu đang nghĩ gì mà lại đi xen vào việc này"
"Giải quyết vấn đề trong trường là nghĩa vụ của Hội Học Sinh" cậu ta đáp trả với vẻ mặt âm u.
Mặc dù Stalking Horse chính diện tỏ thái độ lòi lõm, Hội trưởng vẫn chẳng có tí cảm xúc sợ hãi nào mà còn khịt mũi chế giễu cậu ta.
"Tự cho mình là ngon chỉ vì là thành viên cấp thấp của Hội Học Sinh sao. Thích láo xược thì cũng phải có chừng mực của nó cả đấy !"
"Gì ch-...!"
"Dừng lại đi Mizusaki - kun ! Là lỗi của tớ cả. Làm ơn dừng lại đi mà" Wakaba - chan hoảng loạn cầu xin.
Cô ấy kéo tay và âm thầm cố gắng dừng cậu ta lại. Tôi đoán là cô ấy không muốn chuyện này bung bét lớn thêm nữa.
"Em xin lỗi. Từ nay về sau em sẽ không làm ra những chuyện thế này nữa đâu ạ. Em thực sự rất xin lỗi về chuyện hôm nay" Wakaba - chan cúi đầu một lần nữa.
Hội trưởng còn bực nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết đâu là điểm dừng.
"Không có lần thứ 2 đâu đấy"
".... Em hiểu ạ"
Quẳng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Wakaba - chan và Fellow Stalking Horse, Hội trưởng quay gót bước đi. Cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi trong lúc bước đi trên hành lang.
"Chao ôi ! Reika - sama ! Gokigen'yoh"
"Gokigen'yoh, Youko - sama"
Ặc, bị bắt được rồi...
"Bị vây quanh bởi đám chó hoang này đúng là rất khó chịu ha, chị đều hiểu cả ấy mà. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì em cứ nói cho bọn này biết được chứ ?"
"Ôi trời, ohoho..."
Chó hoang á...?
Mình có thể cảm giác được biểu cảm của mình đang nứt răng rắc ra kia kìa. Mọi người đều đang nhìn đấy. Dạ dày đang gào thét với mình là nó không khỏe chút nào... Đừng có lườm tui, Fellow Stalking Horse.
"Em nghe nói ở salon có một loại trà mới đấy. Chị nên đến đó nếm thử"
"Được thôi, chị cũng rất mong chờ đấy"
Hội trưởng thoải mái gật đầu với tôi trước khi kéo quân trở về lớp học của năm 3.
Ngay khi họ vừa đi khỏi, đám người còn lại ở trên hàng lang bắt đầu bùng nổ dữ dội. Những học sinh đặc biệt cảm thấy tự hào vì là một phần của Zuiran bắt đầu mắng nhiếc cô, thế là Wakaba - chan đã phải xin lỗi cả bọn họ.
Fellow Stalking Horse che chở cho cô ấy và hỏi chuyện gì đã xảy ra.
"Thực ra là, mình đã đạp xe đến trường vào hôm nay..."
"Xe đạp !? Sao cậu lại làm như thế kia chứ ?"
"Chuyến tàu của tớ sáng nay bị buộc phải dừng và tớ cảm thấy mình không thể nào tìm được cách khác để đến trường kịp giờ. Tớ cũng không muốn mất tiền giải chuyên cần (*) vậy nên là..."
"... Cậu nghĩ chỉ vì đi trễ một lần thì sẽ vuột mất giải thưởng chắc ?"
"Aahh !"
Cả cơ thể cô ấy héo rủ. Wakaba - chan, tôi nghĩ cái giá phải trả cho món tiền đó hơi bị to rồi đó.
Sau khi tan học, Wakaba - chan lén lút đạp chiếc xe đó trở về nhà...
Sau đợt hứng chịu cơn thịnh nộ của Hội trưởng Pivoine, những lời chỉ trích Wakaba - chan trở nên bén nhọn hơn. Vài người trong số họ vờ như cô ấy là người vô hình và nói xấu cổ, cảm giác đó đúng là cực kỳ khó chịu đấy.
Cô ấy có ổn không vậy...? Trông cô ấy tươi tắn như thế, nhưng hẳn là cô ấy đau lòng lắm...
Một ngày nọ, tôi bắt gặp Wakaba - chan tiến vào Rừng Zuiran sau giờ học.
Zuiran nổi tiếng với độ phủ xanh. Chúng tôi gọi khu vực rậm rạp cây cối nhất là Rừng Zuiran. Cùng với mật độ thảm thực vật dày đặc đó, khu vực trung tâm cũng mờ ảo và đen thăm thẳm. Hầu như không ai đến đây cả, vì chẳng ai muốn mình bị bẩn. Vậy nên tại sao Wakaba - chan lại...
Đầu tôi bỗng xoẹt qua dòng chữ 'Biển cây Manjuu'.
Không thể nào !
Tôi đuổi theo Wakaba - chan trong hoảng sợ. Đừng có vội vàng như thế, Wakaba - chan !
Khi tôi bắt kịp cô ấy thì thấy cổ đang ở cùng với thợ làm vườn. Người đàn ông đó có bằng bác sĩ cây cối và chỉ làm việc duy nhất cho Zuiran.
Họ trò chuyện với nhau một lúc và thợ làm vườn đưa cho cô ấy một cái túi gì đó. Hở ?
Sau khi trò chuyện thêm lúc lâu nữa thì Wakaba - chan vẫy tay chào tạm việt và vui vẻ trở về bằng đường cũ.
Trước khi tiếp cận bác thợ làm vườn, tôi ngó nghiêng nhìn xem xung quanh để chắc chắn rằng cô ấy đã rời đi. Là bác ấy đã kiềm hãm lại hành vi tăng động của cô ấy à...?
"Xin lỗi vì cháu đã cắt ngang công việc của bác ạ, cháu muốn hỏi chuyện của cô gái lúc nãy. Cô ấy đến đây làm gì thế ạ ?"
"Úi !"
Bác ấy giật mình quay người lại.
"Hầy, cháu làm bác sợ đó. Bác đã nghĩ là không có ai khác ở đây nữa. Cháu hỏi về Wakaba - chan sao ? Cô bé ấy đến đây để tìm rau củ dại"
".... Rau củ ấy ạ ?"
"Cháu nhìn kìa, có rất nhiều cỏ dại mọc ở xung quanh đây đấy và đôi khi cô bé ấy sẽ tới để tìm chúng. Mầm cây bát thủ(**), dương xỉ (***), gừng Myouga (****), nhiều loại lắm"
"Chúng mọc ở đây sao ạ !?"
Mình thực sự mù tịt vụ có thức ăn mọc trong Zuiran đấy !?
"Rất nhiều là đằng khác. Cơ mà bác nghĩ không ai nhận ra điều này đâu, vì họ không có hứng thú với chúng. Đây là lần đầu tiên bác thấy có học sinh đến đây để tìm chúng đấy. Năm ngoái bác bắt được Wakaba - chan đang lảng vảng xung quanh đây cùng quyển Bách khoa toàn thư về thảo mộc dại. Lúc ấy bác hỏi đang làm gì ở đây thì cô bé ấy bảo rằng muốn tìm các nguyên liệu. Thấy con bé có hứng thú với chúng nên bác đã chỉ chỗ có thể tìm được những món tốt"
"Thế thì...có ổn không ạ ?"
"Chà, bọn chúng đều là từ đâu ra tự mọc lên thôi ấy mà. Không có ai trồng chúng ở đây cả. Hái hoa trong vườn là một chuyện, còn cái này thì bác nghĩ nhà trường cũng chẳng bận tâm đâu"
"Ôi trời. Cháu hiểu rồi ạ"
May phước là Wakaba - chan không có bị tính vào tội trộm cắp.
"Hiện tại thì hôm nay con bé đến tìm nguyên liệu cho tempura. Muốn tìm myouga thì phải, nhưng vẫn còn quá sớm để tới mùa của loại củ đó mọc. Con bé có bảo là muốn làm chúng thành gia vị và ăn cùng với Hiyayakko. Vậy nên bác bảo rằng hãy quay lại đây sau một tuần nữa. À, con bé cũng đang tìm nấm mèo nữa, nói muốn làm món gỏi miến trộn"Hiyayakko (冷奴 đậu hũ lạnh) là một món ăn của người Nhật được làm từ đậu hũ lạnh và thêm đồ ăn kèm, phía trên có gừng myouga.
"..."
.... Thay vì sợ hãi, Wakaba - chan đang tận hưởng từng chút một ở Zuiran.
"Wakaba - chan hiện đang tự trồng thảo mộc với một ít rau củ, thế nên con bé hay đến đây để xin lời khuyên về việc gieo trồng cũng như chăm sóc chúng. Còn nữa, ngày hôm kia con bé đến đây nói với bác rằng con bé đang hơi chua chát trong lòng khi thấy bạc hà của mình mọc quá lố. Vì chẳng biết phải làm sao với chúng, nên đã lấy chúng đi làm trà bạc hà mà con bé từng đề cập đến và còn mang cả một chiếc bình giữ nhiệt theo nữa. Con bé đúng là một cô gái thú vị"
Bác thợ làm vườn cười phá lên.
Mình cũng không phải lo suông đâu. Đây là do nhân viên và người quản lý cảm thấy chuyện này chả phải to tát gì, nhưng nếu những người ghét cô ấy hoặc Pivoine nghe được chuyện này thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa cả. Mình thậm chí còn nghe được tin đồn là nhà cô ấy nghèo tới mức không thể mua hàng tạp phẩm nữa kìa... Gia đình cô ấy cũng đâu phải nghèo tới vậy đâu.
"Umm... Chuyện cô ấy tìm nguyên liệu cũng diễn ra trơn tru và tốt đẹp mà nhỉ, nhưng nếu được thì bác có thể giữ bí mật này với những học sinh khác đến đây hỏi thăm được không ạ ? Có một số người sẽ làm ầm lên nếu biết được..."
"Hửm ? Thật à ? Chà, nghĩ kỹ thì đúng là có một số người sẽ như thế thật. Vậy thì đây sẽ là bí mật chúng ta thôi nhé. Bác cảm thấy tội lỗi lắm nếu niềm vui của con bé bị phá hỏng. À, nhắc mới nhớ nha, con bé đã đến đây vào giữa mùa đông chỉ để tìm thảo mộc của mùa xuân đấy. Không lâu sau đó thì con bé nói đã làm cháo thất thảo (*****) và giờ thì con bé sẽ khỏe mạnh cả năm. Khẩu vị của con bé đó tinh tế ghê"
"Cháo thất thảo...?"
Bác thực sự nghĩ đấy là tinh tế ạ...? Một nữ sinh cao trung đầy gan dạ chống đỡ cơn lạnh của mùa đông chỉ để tìm nguyên liệu trong trường, và sau tất cả những khó khăn đó chỉ là để nấu cháo thất thảo tươi.
Ngay thời khắc này, tính cách của Wakaba - chan được in đậm lên và càng không có chút liêm sĩ nào hơn tôi tưởng...
Cơ mà, kệ đi, miễn là cô ấy đang thấy vui vẻ...
Vì người, ta bước chân ra những cánh đồng để ngắt lấy những mầm xanh mùa xuân trong lúc tuyết rơi trên đầu gối ta
-----------------------
Chú thích:
(*) Giải thưởng chuyên cần (Perfect attendance) : Đây là 1 giải thưởng xuất phát từ Hoa Kỳ, theo truyền thống thì sẽ được trao vào mỗi cuối năm học như 1 cách để vinh danh những học sinh có mặt mỗi ngày ở trường trong năm đó hoặc trong 1 số trường hợp trong nhiều năm
(**) Mầm cây bát thủ: thường được ăn theo kiểu tempura, thường được kết hợp chiên cùng bột giòn, có vị hơi đắng và dai.(***)Dương xỉ :(****) Gừng Myouga:(*****) Cháo thất thảo: hay còn gọi Nanakusa-gayu, là một loại cháo được làm với 7 loại thảo mộc của mùa xuân), ngày 7 tháng 1 hằng năm, người Nhật có phong tục ăn cháo Nanakusa (Thất Thảo) để phục hồi dạ dày và hệ tiêu hóa, đồng thời cũng được xem như lời cầu chúc cho một năm khỏe mạnh.Câu cuối cùng được Viết bởi hoàng đế Koko nổi tiếng bởi văn thơ của ông ấy. Nguyên gốc:
君がため春の野に出でて若菜つむ