Trans + edit : Lice
Tôi mua một hộp bentou từ cửa hàng bán bentou. Sau đó nó được đặt trong căn phòng ấm áp của tôi khoảng 2 ngày.
Tôi lấy nắp ra và nhìn thành quả của mình. Mấy miếng cà rốt có chút nhớp nháp... Nó chắc hẳn sẽ có tác dụng đây. Nói ra những lời khẩn cầu, tôi bỏ nó vào mồm rồi nhai...Urgh. Kết cấu của chúng tệ đến mức tôi nuốt luôn mà không thèm nhai.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vầy thế này... Nó thật kinh tởm. Nó kinh tởm đến mức tôi muốn quẳng hết chúng đi. Thật sự cần thiết để đi xa đến mức này sao...?
Bỏ qua những mối nghi ngờ của chính mình, tôi tiếp tục ăn đống rau củ bị thiu này. Cơm trộn chiên cũng nhớp nhúa đến lạ. Khiếp quá đi thôi. Thậm chí cả mùi của nó cũng quá hạn nữa.
Nhưng một người phụ nữ chân chính không sợ bất cứ cái gì cả ! Tôi nhòi đống cơm đó vào 2 má của mình !
"!!!!!"
Cứ như là mọi tế bào trong cơ thể của tôi từ chối tiếp thu nó vậy ! Địch tập ! Địch tập ! Mọi người, vào vị trí ! Một mùi hôi thối hóa học và đắng nghét tràn ngập khoang miệng của tôi. Tôi nhanh chóng nhả nó ra nhưng cơn buồn nôn dội lại cũng đã tràn đến.
Thậm chí rau củ thiu cũng chả là cái thá gì với sức mạnh hủy diệt của món "cơm chiên" này, nó ở một đẳng cấp khác hoàn toàn. Nó như ở đẳng cấp phó thác cho mối nguy sinh học vậy. Bên trong miệng của tôi vẫn là một đống hỗn độn. Nó đắng tới mức tuyến lệ của tôi cứ trào ra. Và sau đó một cơn sóng buồn nôn lại đánh úp tôi. Tôi chạy vào nhà tắm và nôn sạch chúng ra. Nó còn trộn lẫn cả màu đỏ trong đó.
Máu ! Mình nôn ra máu ! Nôn ra máu ! Mình sắp chầu ông bà rồi !
Chúa ơi, chúa ở thiên đàng ơi, con xin lỗi. Con sẽ không bao giờ làm mấy chuyện ngu si như ăn đồ thiu nữa. Con thề là con sẽ ngoan ngoãn đi đến bữa tiệc ngắm hoa, vậy nên cứu con với. Cứu con khỏi cơn buồn nôn này. Cứu connnnnn....
Làm sao mọi chuyện lại biến thành thế này. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình nôn ra máu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình thực sự đi bán muối...!
Tôi ngước lên nhìn với đôi mắt trào lệ và tôi chợt rùng mình.
Đó là một vài quả ớt--
"..."
Tôi lại bắt đầu nôn hết cả ruột gan.
Tạ ơn trời là nó không phải máu... Tôi cảm thấy hiện giờ dạ dày của tôi như một đống shịt vậy.
Tôi lão đảo đi ra khỏi nhà tắm, cô hầu nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Chuẩn bị cho tôi một ít thuốc dạ dày và bồn tắm nóng nhé..."
Tôi phải chắc chắn là không có ai bước vào khi mà đống thức ăn thiu vẫn còn trong phòng của tôi. Cho dù tôi cảm thấy tệ đến mức nào đi nữa, thì tôi vẫn phải tự mình phi tang chúng.
Sau khi uống xong thuốc tôi rút quân về phòng và giấu hộp bentou vào túi rác. Ngày mai mình sẽ lặng lẽ ném nó đi.
Tôi nhìn cơm chiên thêm lần nữa và gật đầu đầy dứt khoát. Thịt thiu không phải là thứ có thể lấy dễ dàng....
Tôi đã bị bệnh trong một khoảng thời gian. Gia đình tôi gọi bác sĩ gia đình sang khám nhưng tôi không thể nói ra sự thật cho ông ấy.
"Gần đây con cảm thấy không khỏe lắm. Cuối cùng lại đâm ra bị bệnh thế này đây ạ"
Ông ấy chẩn đoán tôi bị bệnh Viêm dạ dày ruột. Không phải đâu, chả là cháu cố ý đầu độc dạ dày của mình thôi ý mà.
Nhờ đống thuốc và những giấc ngủ ngon, tôi tỉnh dậy vào nửa đêm với cảm giác khỏe khoắn hơn. Tôi vẫn còn hơi chóng mặt, vậy thì có lẽ một ít thức ăn sẽ giúp cảm giác đó biến mất. Tôi rời khỏi phòng để đi đến nhà bếp, vừa vặn cũng là lúc Onii - sama bước ra từ phòng của anh ấy.
"Sao thế Reika ? Em cảm thấy thế nào rồi ?"
"Onii - sama ? Em ổn rồi. Chỉ là em nghĩ nếu có gì đó bỏ bụng thì sẽ tốt hơn, vậy nên em đang định đi nhà bếp"
"Đồ để lót bụng sao ? Chúng ta có món gì cho người bệnh không nhỉ ?"
"Nếu không có thì em sẽ tự làm cho chính mình một ít vậy"
"... Anh sẽ nấu món gì đó cho em"
Tôi muốn từ chối vì không muốn làm phiền anh ấy vào đêm khuya thế này, nhưng Onii - sama lại nhấn mạnh rằng "Em đang bị bệnh".
Onii - sama thật là tử tế quá đi. Em xin lỗi vì đã biến thành một đứa em ngốc nghếch chạy đi ăn thức ăn thiu nhé. Tôi làm theo những gì anh ấy bảo và trở về phòng mình chờ anh ấy trở lại.
Tôi tự hỏi anh ấy đang làm món gì.
Anh ấy mang đến phòng tôi một tô cháo đơn giản. Trong đó được bỏ thêm mận khô.
Tôi làm thử một muỗng. Ngon tóa ! Độ mặn đầy hoàn mỹ ! Aahh, sự dịu dàng của thức ăn chạy dọc trong cơ thể tôi...
"Anh định bỏ vào một ít hành lá, nhưng khi em đã cảm thấy khỏe hơn thì anh nghĩ một ít muối và mận khô sẽ tốt hơn"
"Nó ngon lắm Onii - sama"
Mình chưa từng thấy anh ấy nấu ăn bao giờ nhưng tất nhiên là anh ấy cũng giỏi cả mảng này nữa. Nấu tốt hơn tôi, tôi nghĩ thế. Tôi quyết định là sẽ thử và tự làm cho chính mình vào ngày mai. Nó có đủ tốt khi chỉ nấu gạo với nước hay không nhỉ ? Sau đó bạn chỉ cần bỏ vô xí muối là được, đúng chớ ?
"Mọi người rất lo lắng cho em đấy Reika. Anh mừng là em đã cảm thấy khỏe hơn"
"... Vâng"
Tôi đang phản ứng lại với việc đó... Vì vẫn còn thấy đói nên tôi làm thêm tô nữa. Đây dù sao cũng chỉ là cháo nêm muối thôi mà, sao nó lại ngon vậy ta.
Cuối cùng thì tôi ăn sạch toàn bộ. Nó thực sự rất ngon luôn á. Onii - sama dọn dẹp chén dĩa đi. Tôi cảm thấy như vậy không tốt nhưng vẫn trở lại giường và ngủ.
Aahh, thật thỏa mãn quá đi.
Tôi đã hy vọng rằng mình sẽ có thể né được bữa tiệc ngắm hoa nhưng họ nhận thấy được tôi đã bình phục trở lại. Và tôi đã nghĩ rằng hẳn là do mình đã thề với Chúa. Sao cũng được. Ít nhất thì tôi không phải mặc bộ furisode đó, chỉ vì vừa mới khỏi bệnh. Thay vào đó, tôi mặc một bộ váy xòe có nơ màu vàng rượu.
Okaa - sama đã chuẩn bị thêm một bộ váy màu hồng của hoa anh đào. Nhưng tôi có thể mường tượng ra được cảnh tượng hàng đống người mặc một màu y hệt nhau như thế. Ít ra thì tôi cũng sơn móng tay mình theo màu đó và mang theo phụ kiện tóc theo mô típ hoa anh đào.
Bữa tiệc ngắm hoa được tổ chức ngay tại cái khách sạn tôi từng thực hiện khóa rèn luyện nhịn ăn. Nó đúng là có một khu vườn tuyệt vời.
Onii - sama không đến đây vì bận rộn. Tốt thật đấy. Giá mà mình có công việc nhỉ.
Khu vực hành lang tập hợp nhiều ánh sáng nhất cho cây hoa anh đào được lựa chọn thành nơi tổ chức sự kiện này.
Đặc biệt hơn nữa, là nơi đây có một cây hoa anh đào lâu năm có cành hoa rủ xuống với tuổi thọ vượt qua 50. Nó đáng tôn kính tới mức làm tôi sợ.Bên cạnh nó một vài cây anh đào Yoshino có chiều cao trung bình cũng đang nở rộ nữa. Lộng lẫy như những gì bạn mong đợi từ tiệc ngắm hoa của nhà Kaburagi.
Mọi người đều đang nhấm nháp rượu và những điều họ ưa thích, trong lúc trò chuyện với nhau trong cảnh tượng xinh đẹp này. Một vài người cũng đang uống amazake (*) nữa. Mình thích loại rượu đó.
Thế nhưng tôi vẫn còn là trẻ vị thành viên, vậy nên tôi lấy cho mình một ly cocktail không cồn. Nó có ga và màu hồng, trong ly được bỏ thêm cánh hoa anh đào. Đẹp ghê.
Tôi nhấp thử một ngụm, nhưng khó để miêu tả được vị của nó. Có rất nhiều loại sản phẩm kì lạ sử dụng hoa bỏ vào trong thức ăn. Chẳng hạn như mứt hoa hồng, kem oải hương. Thực ra thì, lần đầu khi tôi ăn mứt hoa hồng tôi đã khá là sốc. Tôi thử ăn nó vì tôi nghĩ nó hợp với một Rococo như tôi, nhưng nó chẳng khác gì đồ uống được trộn lẫn mấy thứ có cồn cả. Cả mấy viên kẹo hoa Violet cũng thế.Tôi nghĩ hẳn là việc sử dụng hoa vào thức ăn chẳng qua là theo ý muốn nhiều hơn là vị.
Dù sao thì, tôi đang treo trên gương mặt mình một nụ cười được luyện tập tốt khi chào hỏi những vị khách khác cùng với cha mẹ, trong lúc đó tôi cũng đưa mắt tìm kiếm xem có người nào tôi biết tham gia bữa tiệc này hay không. Tôi hy vọng là Sarara - sama có mặt ở đây vào hôm nay ~
Có rất nhiều vị khách trẻ vây quanh Kaburagi và Enjou. Thậm chí có một vài người là thành viên của Pivoine. Tôi nói với cha mẹ là mình muốn đi ngắm hoa và rời đi. Tôi đoán tôi không thực sự khỏe hoàn toàn nếu chỉ do đám đông này mà tôi cảm thấy đầu hơi quay cuồng thế này.
Tôi đưa mắt tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi và tìm thấy một chỗ ngồi vẫn có thể ngắm nhìn được hoa anh đào. Với một món đồ uống mới trên tay, tôi ngồi xuống. Không biết sao mà tôi không cảm thấy đói bụng cho lắm. Có lẽ là do tôi cảm thấy lo lắng đi. Tôi thấy dạ dày mình hơi là lạ.
"Ôi chao, đây không phải là Reika - san sao"
Đứng trước mặt tôi là Maihama Ema trong bộ váy màu hồng. Heh. Nhỏ ngu si thần kinh rung rinh đây mà. Nơi này có nhiều người mặc cùng một loại trang phục thật đấy.
"Gokigen'yoh, Maihama - san"
"Cô trông thật cô độc khi ngồi đây một mình đấy Reika - san" Cô ta cười.
Lời cô ta nói chả có tí dính dáng gì đến mình cả. Thiệt tình, cô ả này cứ kiên quyết nhìn mình như tình địch ~
"Tôi chỉ là đang ngồi nghỉ mà thôi"
"Hmmmm ~"
Nét mặt của cô ta đầy cáu kỉnh. Chắc là cô ta đang có âm mưu gì đây. Giờ thì mình nên giải quyết nó như thế nào đây ? Vừa vặn ngay lúc đó, Kaburagi đã thoát ra được khỏi cái vòng tròn những người bám đuôi kia và đi sang hướng của tụi này.
"Nhìn kìa Maihama - san. Kaburagi - sama đang đi tới đây"
"Eh !? Trời nha, Masaya - sama !"
Cô ta chạy nhanh qua phía của cậu ta. Cậu ta liếc nhìn cô ta đúng một lần trước khi mở màn tiết mục càu nhàu xua đuổi kì diệu. Oho...?
"Masaya - sama, cảm ơn ngài vì đã mời em đến vào hôm nay. Em rất vui khi ngài mời em đến đây !"
"Có cảm ơn thì cảm ơn cha mẹ tôi ấy. Tôi không phải người mời cô"
Dù cậu ta nói chuyện rất cục súc, Maihama - san vẫn chẳng cảm thấy nản lòng tí nào. Thay vào đó cổ còn bắt lấy cánh tay của cậu ta.
"Masaya - sama, em hy vọng là ngài sẽ mời em đến nhà ngài lần nữa. Okaa - sama của ngài bảo rằng em sẽ luôn được chào đón"
"Nếu cô muốn gặp mẹ tôi thì cứ việc. Cũng chả phải việc của tôi" Cậu ta nói, giật lấy cánh tay bị cô nàng đó giữ.
Maihama - san cố gắng với lấy cậu ta thêm lần nữa. Wào.
"Cô cũng đến à Kisshouin ?" Cậu ta hỏi khi phát hiện ra tôi đang ở ngay đằng sau Maihama - san. Tôi sẽ ổn thôi nếu cậu ta không mở mồm nói chuyện với tôi...
Tôi nghĩ hẳn ít nhất mình cũng phải chào hỏi cậu ta đi. Tôi dùng sức đứng dậy.
"Cảm ơn vì đã mời tôi đến bữa tiệc tối này"
"Ừ"
Maihama - san trở nên sưng sỉa lên khi thấy cậu ta nói chuyện với tôi.
"Masaya - sama, dù ngài đã cất công mời cô ta đến đây đi nữa, thì Reika - san có vẻ không tìm được nhiều niềm vui cho lắm thì phải"
Lông mày của Kaburagi nâng nên. Maihama - san cứ như lấy được tín hiệu chiến thắng bởi vì cô ta cho tôi một nụ cười mỉa đầy tự mãn. Cái mánh nhỏ độc ác của cô ta đang hiện ra. Cũng không phải là tôi có hứng thú đi cạnh tranh với cô ta về phản ứng của Kaburagi, nhưng nếu mà có những tin đồn bất lợi cho tôi, thì danh tiếng của tôi sẽ rơi lộp bộp mất. Ah đành vậy.
"Nói mới nhớ, Maihama - san này, tôi nghe nói cô nhận được một món quà tuyệt vời vào ngày Valentine Trắng đấy"
"Eh -" Cô ta giật nảy mình.
Vậy là Sakura - chan đã đúng hể.
"Người con trai thần bí mà mọi người bàn tán ở Yurinomiya. Thật tuyệt. Là ai thế nhỉ ? Nói ra đi cho tôi biết đi"
"Chuyện đó..."
Đôi mắt cô ta ngấn lệ. Cô định làm gì nào ? Tôi vẫn còn một tin tức ngon nghẻ lắm đấy. Tôi có nên chia sẻ với Kaburagi ngay lúc này không nhờ ? Trong lúc 2 người bọn tôi đàm phán qua ánh mắt, thì Kaburagi đột nhiên nói.
"Nói tới vụ Valentine Trắng, loại kẹo dẻo đó ngon thật đấy. Tôi nghĩ nó hẳn là hàng chỉ có thể mua trong thời gian giới hạn thôi mà hở"
"Hửm ? Kẹo dẻo ?" Maihama - san hỏi.
Ặc. Sao hắn lại phải nói về chuyện đó ngay lúc này kia chứ ?
Ánh mắt của cô ta biến thành sự nghi ngờ.
"Masaya - sama, ý ngài kẹo dẻo là sao ?"
Miệng của tên đó mở ra và nói đến một chuyện không cần thiết phải nói khác.
"Tôi nhận được một viên kẹo dẻo vị đào vào hôm Valentine Trắng từ Kisshouin"
"Từ Reika - san á !?" Cô ta kêu lên và đầu của cô ta chắn đường tôi.
Giờ cô ta được sự lườm cháy mặt tôi rồi. Cứ như đang kết tội tôi về việc trộm đi trước cô ả một bước vậy. Đó chẳng qua là để thanh tẩy thôi mà.
"Masaya - sama không tặng cho cô quà Valentine Trắng nên cô đã tự mình tặng cho ngài ấy một viên kẹo dẻo sao ? Nó giống như là lời ám chỉ đầy huênh hoang dành cho tôi vậy"
Dám chắc là cô ta chả sơ múi được quà cáp gì từ tên đó rồi.
"Ám chỉ ư ? Ngay từ đầu tôi chưa từng cho cậu ta tí chocolat nào cả. Còn về phần kẹo dẻo thì chẳng qua là thiết đãi chia sẻ mà thôi"
"Cô đang nói dối ! Cái gì mà cô chưa từng đưa chocolate cho ngài ấy chứ !"
"Đó là sự thật mà. Có phải thế không Kaburagi - sama ?" Tôi thúc giục hắn ta.
"Tôi không nhớ mình nhận được chocolat từ ai cả" Hắn ta nói, và làm cô ta tổn thương sâu nặng một cách tự nhiên. "Nhưng khi tôi đưa cô quyển Hợp tuyển thơ đó thì tôi đoán kẹo dẻo là quà cảm ơn"
Và hắn ta thản nhiên thả một quả bom bạo tạc.
"Hợp tuyển thơ !?"
Biểu cảm trên gương mặt của cô ta như kì quang vậy, nó trộn lẫn những cảm xúc khác nhau đầy kì dị, vừa ghen ăn tức ở vừa sốc nặng. Thôi đi má, đừng có lườm nữa giùm con cái.
Bắt lấy tín hiệu của vị Enjou còn đang trong đám đông nào đó, Kaburagi nói 'Chào nhá' và bỏ bọn tôi lại phía sau.
Bầu không khí trở nên căng cứng và nguy hiểm. Hầu hết là từ phía của cô ta.
"Giải thích đi"
"Giải thích cái gì cơ ?"
"Giải thích việc Masaya - sama nói là đưa cô quyển Hợp tuyển thơ đi !"
"Ai biết đâu hà. Có lẽ cậu ta làm thế vì ý nghĩ chợt xoẹt qua đầu thôi"
Cái lườm của cô ta càng lúc càng dữ dội.
"Nếu mà cô muốn biết đến vậy thì cô có suy nghĩ đến việc chuyển trường sang Zuiran không ? Ừ thì, tất nhiên là chỉ khi cô đỗ bài thi đầu vào thôi"
"Gì kia ?"
Tôi nhận ra Sarara đang ở khoảng cách xa với chỗ này.
"Ôi chao ! Có vẻ tôi tìm thấy bạn của mình rồi, vậy nên tôi xin phép nhá. Ồ, và những tin đồn ở Yurinomiya cũng cực kì là thú vị đấy. Tất nhiên, chỉ khi chúng là thật sự"
"...!"
Và thế là tôi bỏ lại cô ta phía sau và bước đến chỗ của Sarara - sama.
Tôi có cây quạt xếp trong túi nhưng nó khó để sử dụng khi đây chỉ là tranh chấp nhỏ.
Ồ, chết thật. Nếu cô ta muốn quyển Hợp tuyển thơ đó đến thế thì sau đó mình nên mang theo nó và đưa cho cô ta thôi. Nhờ cái vụ thức ăn có độc lần đó mà mình quên béng mất nó.
Tôi khựng lại và đi ngược về chỗ của Maihama - san.
"Nếu cô muốn nó tới vậy, thì tôi có nên tặng nó cho cô không nhỉ ? Quyển Hợp tuyển thơ của Kaburagi - sama ấy"
Mặt của cô ta đỏ kinh khủng vì tức. Chu choa, bị cao huyết áp ở tuổi này sao ? Cô nên quan tâm đến sức khỏe của mình hơn đi.
"Tôi không thèm !"
Maihama - san lườm tôi thêm một phát và rời đi như vũ bão.
Thật sự luôn ấy, có một số người không bao giờ chịu chấp nhận lòng tốt của người khác. Hohoho.
------------------------------
Chú thích :
(*) Amazake : rượu ngọt có độ cồn thấp truyền thống của Nhật