Trans + edit : Lice
"Mmhuhuhuhuhu...!"
Tôi nhìn đống số 0 trong tài khoản tiết kiệm của mình. Giờ nó đã đủ số để tôi vượt qua 4 năm ở một trường Đại học tư rồi. Nếu mà lỡ tôi có rớt trường công lập, thì tôi vẫn có thể học tiếp lên Đại học.
Hmmm... Nhưng mà phí tổn khác bên cạnh học phí cũng là một mối lo. Liệu mình có thể gom đủ tiền nếu mình đi làm thêm bán thời gian không nhỉ ? Nếu mà chỉ chi cho một mình mình thì cũng không quá tệ nhưng phải trả luôn cả tiền thức ăn của cả gia đình thì có hơi chát. Đặc biệt là Tanuki chết bầm.
Có lẽ mình sẽ phải siêng năng học hành lên để giật học bổng.
"Mình tự hỏi ngoài kia có cách gì có thể làm giàu hay không...."
Chẳng hạn như tìm kiếm kho báu bị chôn giấu hay gì gì đó.
Tôi đã có đi lần mò khắp nhà và cả biệt thự nghĩ dưỡng của gia đình tôi rồi nhưng chả có cái gì sất. Tôi đã hy vọng ít nhất cũng kiếm ra được một đồng Koban (*).
Hahhh... ' Giàu lên nhanh chóng ' ..... ' Kiếm tiền dễ dàng ' .... đúng là những từ tuyệt vời. Thành thực mà nói thì tôi là kiểu người mặc cho số phận chờ đợi mình gặp may.
Hở. Không phải có câu chuyện về một chú chó đi tìm kho báu sao ? Có lẽ mình có thể chộp theo Beatrice bên mình để đi vào núi tìm một ít. Giống Cocker Spaniel có nguồn gốc từ chó săn mà đúng không nhỉ ? Hay là mình thử đi núi Akagi trước ?
"Cái này chỉ dành cho cậu thôi đấy Kisshouin - san"
Umekawa - kun tên cuồng chó đưa tôi ít bánh ngọt ngày Valentine Trắng cùng với một cái bưu thiếp tự làm của Bea - tan.
'Cảm ơn vì những viên chocolate đó nhé. Chúng rất là ngon !' Thông điệp từ Bea - tan.
Phản ứng của Moriyama - san với từ 'Chỉ dành cho cậu' hơi bị kinh dị. Cái tấm bưu thiếp. Nếu cậu muốn cái này thì tôi đưa cho luôn đấy.
Có vẻ như là Yêu Chó - kun đang làm việc cật lực cho Beatrice. Và tất nhiên là nằm ở chỗ cậu ta kiếm tiền ở đâu đó để mua quà Valentine Trắng cho Beatrice. Đồ và phụ tùng tóc cho chó.
Từ đầu thì, tặng quà Valentine Trắng có nghĩa là cậu ta nhận được chocolate ngày Valentine từ Beatrice mà, đúng chứ ? Tôi trêu cậu ta khá nhiều, nhưng lại chỉ nhận lại được đúng một câu,
"Tất nhiên rồi ! Bọn này là tình yêu của nhau mà !"
Với một nụ cười... Tôi hiểu rồi ~
Cảm thấy thật xin lỗi cho Moriyama - san nhưng mà nó sẽ tốt hơn nếu cậu từ bỏ cậu ta đấy. Cậu ta rõ ràng là người đã có bạn gái rồi.
Tôi tự hỏi nếu một chú chó được yêu thương chiều chuộng như vậy thì liệu nó vẫn còn giữ được bản năng của mình không. Có một vài bức ảnh mà tôi thấy được nét đặc trưng trong đó là Bea - tan đang nô đùa trong những con sóng ở bãi biển nhưng tôi chưa từng thấy hình cô cún ấy lắm bùn trên núi lần nào cả. Có lẽ giấc mộng đẹp của tôi về việc có được đồng xu bị chôn giấu bằng cách đào trái đào phải có hơi quá sức với cô nàng được bảo bọc này.
Aahh.... Tôi thấy nếu mình có thời gian để mơ mộng giữa ban ngày thì nên dành nó cho việc suy nghĩ về những ý tưởng mà tôi có thể thực hiện được. Một cuộc sống dựa trên tiền hoa hồng.... Cuộc sống mà mình không cần kiếm thêm thu nhập mà vẫn có tiền xài...
Tôi đưa tay chụp lấy sấp ghi chú trong hộc bàn. Có lẽ mình nên lưu ý đến vật phẩm gia dụng trước.
Tôi thu xếp để đi gặp Sakura - chan trong kì nghỉ xuân. Mấy hôm nay thời tiết đã dần ấm lên. Tôi gọi một ly Chocolate nóng, nghĩ đến việc đây sẽ là ly cuối trong một khoảng thời gian. Chocolate nóng ngon ghê.
"Ôi chao. Cái vòng cổ dễ thương thật nha Reika"
"Uhuhu, phải không ? Tớ có được nó từ Tomoe - senpai và Kasumi - sama vào hôm Valetine Trắng đấy"
Tôi đầy tự hào giở nó lên để bồ ấy có thể nhìn rõ hơn.
"Từ Tomoe - senpai, ý bồ là cái người mà bồ từng thích ấy hả ? Bồ còn thích anh ta không ?"
"Không, không có, tớ chỉ nghĩ là anh ấy thật ngầu mà thôi. Hơn nữa, Tomoe - senpai cũng đã có Kasumi - sama rồi còn gì"
Tôi nói với bồ ấy về những chuyện đã xảy ra hôm tốt nghiệp. Có vẻ là Sakura - chan cũng thấy nó đẹp như mơ nữa.
"Tớ tự hỏi liệu Takumi có đến vào ngày tốt nghiệp của tớ hay không đây. Có lẽ cậu ấy có thể làm ra một màn tuyên bố gây kích động ở Yurinomiya cũng không chừng"
"Nah, mấy chuyện như thế có hơi quá sức cho cậu ta"
"Này, bồ đang cười nhạo Takumi sao ?"
"Đó không phải là ý tớ muốn nói, oan uổng quá. Chả là có một số người chỉ hợp với những chuyện khác thôi"
Nói mới nhớ, tình yêu chưa được hồi đáp của bồ ấy đã kéo dài được rất lâu rồi. Nó hẳn là ổn nếu mọi thứ cứ như thế, nhưng nếu bạn nghĩ kĩ hơn về nó thì có lẽ loại tình yêu ngốc nghếch và mù quáng ấy là điểm mà bồ ấy giống với Kaburagi. Khi mà họ có cùng trường hợp như vầy, có lẽ Kaburagi nên hỏi Sakura - chan để lấy ít lời khuyên cũng được mà nhỉ ?
Ồ, mình biết rồi. Hay là mình đưa cho bồ ấy quyển Hợp tuyển thơ kia. Mình không có mang nó theo cùng vào hôm nay vậy nên có lẽ mình sẽ chuyển phát gửi nó sang nhà bồ ấy sau.
"Mặt bồ giờ có nhiều biểu cảm quá đấy. Bồ đang mưu đồ gì thế Reika ?"
"Eh -, bồ chỉ là đang tưởng tượng thôiiiiiiiii ~"
"...Tớ không biết bồ đang nghĩ gì trong đầu nhưng nếu mà bồ làm ra mấy chuyện ngu xuẩn thì tớ sẽ không tha cho bồ đâu"
"Ò..."
Chặc.
"Giờ mới nhớ, hôm Valentine Trắng Maihama Ema đã làm nên một vụ ồn ào về chuyện cô ta sẽ nhận được được cái gì đó từ Đế Vương trường bồ đấy"
"Ehh ! Kaburagi....- sama tặng quà Valetine Trắng cho cô nàng đó ư ? Maihama - san á ?"
Kaburagi được tặng cả núi chocolate hằng năm nhưng tôi chưa từng nghe thấy việc tên đó tặng trả lại cái gì cả. Và tất nhiên là ngoại trừ Yurie - sama ra. Lẽ nào tên đó đối xử với Maihama -san như trường hợp đặc biệt ? Khó có thể tưởng tượng ra mấy việc như vậy dựa trên thái độ của tên đó vào ngày Valentine.
"Thế là ngày hôm sau cô ta liền tránh né nói đến chủ đề đó. Cô ả sẽ không chịu mở mồm nói ra chuyện cô ta nhận được gì, vậy nên đó hẳn là một lời nói dối mà thôi. Cô ta hẳn là cần phải khoe ra với những cô gái thực sự đã nhận được quà từ người khác. Trong đám con gái cũng có khá nhiều người tin rằng cô ta thực sự thân thiết với Đế Vương, nhưng ai mà biết được sự thật là như thế nào cơ chứ ?"
"Ai biết được à....? Bản thân tớ cũng không thân thiết với Kaburagi - sama đến mức đó thế nên tớ cũng không thể nói chắc được. Dù vậy tớ đã cảm thấy ngạc nhiên khi thấy cô ta chạy đến tận Zuiran để đưa cậu ta chocolate ngày Valentine"
"Ahh, cô ta đúng là có khoe mẽ thông báo cái gì mà tặng chocolate cho cậu ta và rồi lại dành thời gian với cậu ta này nọ. Takumi nói là vụ đó suýt chút nữa tạo thành một cơn náo động. Maihama Ema lúc nào cũng hành xử như cô ta là bạn gái của Đế Vương nhưng mà nó còn tệ hơn nữa vào năm nay. Như 'bạn gái của Đế Vương' cô ta thậm chí còn phàn nàn đám con gái mà hay tám chuyện về việc cậu ta tuyệt vời đến mức nào nữa"
"Uwahh..."
Maihama - san thậm chí còn không biết xấu hổ hơn tôi tưởng. Kisshouin Reika trong manga còn chưa dám đồn thổi mấy lời nói dối tệ hại đến vậy về việc là bạn gái của cậu ta.
Ồ, đúng rồi. Hay là mình đưa quyển Hợp tuyển thơ đó cho cô ta nhể ? Cô nàng đó sẽ trân trọng nó nếu biết được đấy là quyển sách mà Kaburagi yêu quý. Khi mà cổ chưa có nhận được gì vào Valentine Trắng, thì đây có thể là phần thưởng an ủi từ tôi. Giờ thì, mình sẽ gửi nó bằng cách nào đây ?
Dù kỳ nghỉ xuân này có bài tập đi nữa thì tôi vẫn có sự giúp đỡ từ Marin - sensei. Tôi cũng có vài thứ để học trong suốt kỳ nghỉ xuân này vậy nên cứ có cảm giác là tôi sẽ phải dành hết thời gian chỉ để học và học thôi vậy. Một vài người bạn của tôi đã đi ra ngoài tìm niềm vui rồi.... Có lẽ mình sẽ liên lạc trò chuyện cùng Aoi - chan chăng ? Trong khi tôi đang ở trong phòng mình, nhìn xem mình có thể giữ cây viết chì trên môi được bao lâu, thì mẹ tôi đi đến với nụ cười trên mặt và trên tay là một thiệp mời.
Đó là thiệp mời đến bữa tiệc ngắm hoa anh đào do nhà Kaburagi tổ chức.
Hầu hết khách mời tham dự đều là người lớn vậy nên mỗi năm tôi đều tránh thoát được số phận phải đi theo cha mẹ. Thế nhưng lần này lại đặc biệt nhấn mạnh 'Reika - san', vậy nên sẽ rất khó để né. Ugehh ~ Mình thực sự không muốn đi. Rõ ràng là tôi chả có việc gì phải làm với họ cả, và tôi cũng không thích xem hoa anh đào nở rộ vào buổi tối tí nào. Ý tôi là, hoa anh đào vào ban ngày đúng là rất đẹp đấy, nhưng vào ban đêm thì nó lại có chút đáng sợ.
Không phải người xưa từng nói là ở dưới chúng có những xác chết bị chôn giấu sao...?
Okaa - sama nói là bà ấy sẽ chọn ra một bộ Furisode (**) cho tôi. Một cô gái mặc bộ Furisode vào ban đêm, cùng với những cây hoa anh đào nở rộ. Nó đã bắt đầu giống như câu chuyện kinh dị rồi đấy...
Trong lúc suy nghĩ đến việc làm cách nào để né bữa tiệc này, tôi đã quyết định là sẽ làm mình bị bệnh.
Đầu tiên tôi thử với bồn tắm đầy nước lạnh. Nó lạnh đến mức tôi không thể nào ngồi trong đó quá 1 phút. Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập luôn rồi vậy. Môi của tôi chuyển sang màu tím tái và tôi không thể ngưng phát ra tiếng lập cập từ miệng mình cho 2 hàm răng đánh vào nhau. Lạnh quá ! Chết mất ! Nhưng có thể mình sẽ bị cảm và tránh được hết những chuyện phía sau ! Mình có thể tưởng tượng ra được là mình sẽ bị sốt lên vào ngày mai.
Lạnh, lạnh, đệt mợ lạnh quá đê. Tôi run lẩy bẩy chui vào giường nhưng khi tôi thức dậy thì chả có chuyện gì xảy ra cả cho dù là hắt hơi đi nữa.
Tôi kiểm tra xem chính mình xem có dấu hiệu bị bệnh nào không, nhưng mà cơn thèm ăn lẫn sức khỏe của tôi vẫn như cũ.
Cơ thể của tôi mạnh đến đáng kinh ngạc luôn. Mẹ kiếp....
Thôi được rồi, vậy thì. Lần sau mình sẽ thử ăn đồ thiu xem sao...
--------------------------------------
Chú thích :
(*) Koban : Là đồng xu vàng hình oval trong thời Mạc Phủ Edo của Nhật Bản(**) Furisode : là một loại kimono của Nhật Bản được người trẻ mặc, đặc biệt là vào ngày thành nhân 20 tuổi hoặc đám cưới