Kenkyo, Kenjitsu o Motto ni Ikite Orimasu

chương 110

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit : Lice

Sarara - sama đang trò chuyện cùng với Papa của Kaburagi. Tôi dám cá đó là một cuộc tranh luận về cái đống sách khó đến điên rồ nào đó. Giờ mà mình đi qua thì có làm phiền họ quá không ?

Trong khi tôi đang lưỡng lự xem có nên đi qua không, thì Chủ tịch Kaburagi nhận ra tôi đang đi đến phía này.

"Chào buổi tối Reika - san. Vợ của ta và bạn của cô ấy đang ngóng trông để gặp mặt cháu khi biết hôm nay cháu sẽ đến đấy"

"Chào buổi tối ạ. Cảm ơn bác vì đã cho cháu cơ hội được ngắm nhìn cây hoa anh đào nở rộ đầy tuyệt đẹp này. Vẻ đẹp của cây hoa anh đào rủ thật khiến người ta ngây ngất"

"Đây là vinh dự của chúng ta khi cháu thích nó"

Nụ cười của ông ấy vẫn trang nghiêm và đẹp đẽ như vậy. Tuyệt ghê. Nếu mà mình có một người cha giống thế này thì mình sẽ đi khoe khoang về ông ấy khắp nơi.

"Sarara - sama, gokigen'yoh"

"Gokigen'yoh, Reika - sama"

Sarara - sama cũng chào đón tôi với một nụ cười. Dù vậy tôi vẫn lo lắng về chuyện mình quấy rầy họ. Cô ấy trông có vẻ rất vui.

"Cháu có làm cuộc trò chuyện bị gián đoạn không ? Vậy thì đừng để ý đến cháu và tiếp tục trò chuyện đi ạ"

"Không sao cả đâu Reika - san. Ta chỉ là đang nói cho con bé biết về cái cách mà ta tậu được một quyển sách hiếm ở Đức vào ngày hôm kia thôi"

Đức sao !? Đừng có nói với tôi Papa của Kaburagi chính là người đề nghị cho Kaburagi xem thơ của Heine nhá !?

".... Có phải hay không là một quyển sách của Heine ?"

"Không ? Không phải nó. Cháu thích tác phẩm của Heine sao Reika - san ?"

"Không hề ạ" Tôi đáp lại ngay tấp lự.

Tôi tự hỏi nếu ông ấy không chịu trách nhiệm như một người cha và lấy lại quyển Hợp tuyển thơ tình yêu của con trai mình lại thì sao.

"Có vẻ như là Takateru - kun không đến tham gia bữa tiệc hôm nay"

"Vâng. Không may là anh trai cháu đang phải bận rộn với công việc. Thật sự rất xin lỗi bác về việc này"

"Đừng lo lắng về chuyện đó. Có người từng nói cho ta biết là họ có ấn tượng mạnh với cách làm việc của cậu ấy đấy. Dù sao thì, có cháu ở đây cũng đủ rồi Reika - san"

Hauuu, đúng là một nụ cười sáng đến mù mắt mà.

"Chủ tịch Kisshouin và anh trai của cháu giấu cháu như báu vật của họ vậy, thế nên ta không thường có dịp được gặp cháu"

"Ôi chao"

"Ta nghe nói cháu rất thân thiết với Otou - sama của mình. Hôm kia cháu còn đan một cái vạt chăn cho Otou - sama cháu mà đúng không ?"

"À ừm, Hohoho"

Con chưa từng nói là yêu quý hay cái gì cả Tanuki ! Trông có vẻ cha không rút ra được bài học nào nếu như cha vẫn cứ đi khoác lác khắp nơi nhỉ. Con chắc chắn sẽ cho cha một bài học ngay khi trở về nhà, chờ đó.

"Ta còn nghe nói là khi cháu còn nhỏ cháu đã nói là lúc lớn lên sẽ gả cho ông ấy nữa đấy. Aahhh, ta thật ghen tị với ông ấy"

Haahh !? Ông ấy không chỉ chưa thỏa mãn với việc khoác lác này nọ, mà lần này còn chơi lớn hơn là nói dối trắng trợn nữa sao !? Nếu là Onii - sama thì khác, nhưng mình chưa từng nói là mình muốn gả cho Otou - sama dù chỉ một lần ! Đó là những lời dối trá và vu khống !

Hay là nó nhỉ ? Otou - sama đang đãng trí vì lớn tuổi !?

"Reika - san" Sarara - sama nói "Cậu là một fathercon sao ?"

Khôngggggggggggggggg !!

"Đây là một sự hiểu lầm lớn đấy Sarara - sama. Tớ không nhớ là mình từng nói những lời như thế bao giờ cả"

Sau đó dù tôi có bác bỏ chuyện không có thật này đi nữa, thì Papa của Kaburagi vẫn gật đầu đầy cao thượng.

"À, tất nhiên rồi, dù sao cũng là đang trong độ tuổi dậy thì mà. Ta nghĩ rằng ta là người cần phải xin lỗi. Nhưng cháu nên biết rằng Otou - sama của mình là người hiểu cháu nhất. Aahh, thật tuyệt. Ta ước mình cũng có một đứa con gái thương ta nhiều như thế"

Nhưng ngài sai rồi ! Cháu bực mình vì ngài nghĩ mẫu chồng lý tưởng của cháu sẽ là tên Tanuki mập ú kia ! Ý tôi là, nếu như cha của tôi cũng được như Papa của Kaburagi thì tôi có thể sẽ nói câu đó. Nhưng bất hạnh thay cha tôi lại chỉ là một Tanuki bụng bia.

"Cháu biết đấy, Chủ tịch Kisshouin thường phàn nàn là cháu quá dính ông ấy, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được là ông ấy rất vui vì điều đó"

Tanuki dối trá chết bầm nàyyy !!

Tôi đã tìm kiếm chỗ để xử tội Tanuki. Loại Tanuki dối trá này cần được biến thành món thịt Tanuki hầm !

Có vẻ như là nếu tôi cứ đứng đây thì chỉ sẽ nhận được thêm những niềm đau thôi, vậy nên tôi đã lấy cớ rời đi.

Tôi cần phải làm gì đó với cái mác fathercon này mới được... Danh dự của tôi phụ thuộc vào điều này đấy.

Tôi dành thời gian suy nghĩ đến chỗ xử tội trong lúc nhìn chăm chú vào cây anh đào nở rộ.

Ở xung quanh có nhiều món ăn trong rất ngon mắt, nhưng tôi lại chẳng muốn động miệng chút nào.

Tôi đã nghiêm chỉnh ăn món bánh bông lan cuộn mà Onii - sama đưa tôi như quà khỏe lại, nhưng... tôi đoán là bụng tôi không có no.Uống quá nhiều đồng nghĩa với việc phải chạy nhiều chuyến vào nhà vệ sinh. Và nó cũng làm tôi lạnh người nữa. Có lẽ một ly đồ uống nóng sẽ giúp được tôi. Họ đã hết sạch chocolate nóng, thế nên tôi ngập ngừng quyết định chọn lấy một ly trà sữa. Ồ ! Họ có trà sữa hoa nhài này.

Tự tìm cho chính mình một chỗ ngồi, trong khi thưởng thức lấy ly trà sữa thì cũng là lúc có gã nào đó đứng trước mặt tôi.

"Chào buổi tối Reika - san"

".... Chào buổi tối"

Ai đây ? Đệt, mình chả nhớ ra được. Anh ta... cũng nằm khoảng độ tuổi giống Onii - sama thì phải ? Và vẻ ngoài khá là ngầu theo cách nhìn của người Nhật. Thon, nước da sáng, mắt quả hạnh, sở thích thì hẳn là thổi loại sáo truyền thống của Nhật Bản chăng ? Bạn hiểu đây là kiểu người gì rồi đấy. Anh ta trong rất ngon trai trong bộ kimono của mình.

Anh ta trông giống như là... Nghiêm túc mà nói thì, mả cha nó ai đây !?

"Anh là Ichinokura Haruto. Anh nghĩ đây hẳn là lần đầu bọn mình nói chuyện với nhau. Rất vui được gặp em"

"Ôi chao ! Rất vinh hạnh được gặp anh ạ. Em là Kisshouin Reika, rất vui khi được anh"

Cái quái gì thế này. Ra đây là lần đầu tiên bọn này gặp mặt à ? Tạ ơn trời. Tôi đang lo là làm sao để giả vờ như nhớ ra anh ta.

"Anh có thể ngồi đây không ?"

"Sao không, anh cứ ngồi đi ạ"

Thế là Ichinokura - san ngồi xuống kế bên tôi. Anh ấy cầm trên tay một ly rượu sâm banh. Chắc ăn là qua 20 rồi.

"Thực ra thì anh đến đây để cảm ơn em Reika - san"

"Cảm ơn em á ?"

Hử. Không phải ổng vừa nói đây là lần gặp đầu tiên của bọn này sao ?

"Chả là cháu gái của anh đang nhận được sự chăm sóc từ em. Sawarabi Mao, từ khối tiểu học của Zuiran"

"Aahh ! Là Mao - chan à !"

Sawarabi Mao - chan là cô bé nhỏ nhắn tôi gặp được vào hôm diễn ra bữa tiệc mùa hè của hội Pivoine. Là đứa nhóc rung chuông cùng một bé trai khác. Khi tôi đi đến chỗ của cô bé để đưa ảnh, cô bé đã rất vui, và nhóc ấy cứ gọi tôi là Reika - oneesama suốt. Nhóc ấy thực sự rất là đáng yêu !

"Em biết đó, Mao - chan kể cho mọi người biết là Reika - oneesama cũng chính là em tuyệt vời và đối xử tốt với con bé đến cỡ nào, thậm chí còn kể cho anh nghe câu chuyện đó vài lần nữa. Em cổ vũ bọn nhóc rung cái chuông khi chúng vẫn còn đang do dự, đúng chứ ? Cảm ơn em về điều đó nhé. Con bé đó vui tới mức đống khung tấm hình em đưa và không ngừng khoe với mọi người tấm hình ấy"

"Ra vậy. Việc em làm chỉ là một điều nhỏ nhặt thôi nhưng khi thấy Mao - chan vui như vậy thì em cũng vui lây. Thật sự mà nói thì em cũng rất vui khi được gọi là Reika - oneesama đấy. Đặc biệt là từ một đứa trẻ đáng yêu như cháu gái của anh"

"Cảm ơn em. Đây là lần đầu tiên anh có một đứa cháu gái nên anh hơi nuông chiều con bé. Trước khi anh kịp nhận ra những việc mình làm thì anh đã mua mọi thứ con bé muốn rồi"

Nụ cười của Ichinokura - san trở nên cực kì dịu dàng khi anh ấy nói về cháu gái của mình.

Hẳn là do xung quanh tôi toàn những người "đặc biệt"; nên khi có một người yên tĩnh giống Ichinokura - san ở bên cạnh, tôi như được chữa lành nhờ tính cách của anh ấy vậy.

Hai người bọn tôi tiếp tục trò chuyện về Mao - chan và cuộc sống ở Zuiran. Ichinokura - san nhập học ở một trường dành cho nam sinh rất nổi tiếng thay vì vào Zuiran vậy nên anh ấy rất có hứng thú với những lời đánh giá của tôi về ngôi trường mà Mao - chan theo học.

"Cơ mà, Reika - san, hình như em chẳng ăn gì cả thì phải ? Em chưa dùng gì ngoại trừ đồ uống cả. Anh có nên lấy chút gì đó cho em không ?"

Mmmm... Mình không cảm thấy đói bụng cho lắm.

"Không cần đâu ạ, nhưng vẫn cảm ơn lòng tốt của anh"

"Thật sao ? Em đã ăn rồi à ?"

"Không có. Em nghĩ là mình chưa ăn gì kể từ khi tới đây"

Ichinokura - san nhìn tôi với vẻ mặt bị sốc. Dù sao cũng đã 8 giờ rồi.

"Em có ăn tối trước khi đến đây không ?"

"À thì, không có"

"Reika - san" Anh ấy trông nghiêm túc lên "Reika - san này, em có ăn uống đàng hoàng hay không đấy ? Em không nên bỏ bữa như thế đâu. Trông em mỏng manh và gần như sắp bị gẫy làm đôi vậy"

"Eh !?"

Gần như gẫy làm đôi ? Eh !? Tôi á !? Gần như sắp gẫy á !?

'Em trông như sắp bị gẫy đến nơi' là một trong 10 câu mà một cô gái mong muốn được nghe ít nhất một lần trong đời ! (Nguồn: từ bảng xếp hạng của Reika)

Em trông như sắp bị gẫy đến nơi... Em trông như sắp bị gẫy đến nơi... Em trông như sắp bị gẫy đến nơi...

Aahh... Lời nói của Ichinokura - san cứ vang vọng mãi không dứt trong đầu mình.

"Sắp bị gẫy á...? Em bảo đảm với anh là em ổn mà. Em gần như chắc chắn là chính mình luôn thưởng thức đủ 3 bữa mỗi ngày đấy"

"Thật sự ? Em không nói dối đó chứ ?" Anh ấy treo lên biểu cảm nửa nghi ngờ nhìn tôi trước khi hỏi lại.

"Hay là anh lấy cho em ít trái cây ? Anh mang đến một ít nhé ?"

"Không cần đâu ạ, em thực sự ổn mà. Em không ăn nhiều lắm..."

"À, anh hiểu mà. Nhưng em thật sự cần phải ăn uống đàng hoàng đấy, được chứ ?"

"Vâng. Cảm ơn vì anh đã lo lắng cho em"

Ichinokura - san nở một nụ cười nhẹ mang vẻ lo lắng.

"Em trông rất là nhỏ nhắn xinh xắn đấy Reika - san, thế nên anh mới thấy lo lắng như vậy"

"Eh - !?"

Xinh xắn á !!

'Em trông xinh xắn quá' là câu nằm trong top 5 những câu nói con gái muốn nghe một lần trong đời đấy ! (Nguồn: bảng xếp hạng của Reika)

Em trông rất xinh xắn đấy Reika - san... Em trông rất xinh xắn đấy Reika - san... Em trông rất xinh xắn đấy Reika - san...

Aahh, mình chắc là đang nằm mơ rồi... Thật mừng khi mình đã đến bữa tiệc này vào hôm nay !

Tôi vui đến mức như sắp mọc cánh thăng thiên luôn rồi vậy ! Chỉ cần có từ "gẫy" và "xinh xắn" cũng đã đủ nhiên liệu để gửi tôi vào không trung rồi !

Hơn nữa cách Ichinokura - san đối xử với tôi từ đầu chí cuối đều như cái gì đó mong manh dễ vỡ hay nàng công chúa mảnh mai. "Em có lạnh không?" Anh ấy sẽ hỏi thế, "Em có mệt không?" và cả như thế. Nghĩ lại thì, anh ấy hẳn là người đầu tiên đối xử với tôi như thế... Guhuhu, tôi cảm thấy được sự vui sướng đang chạy dọc cơ thể mình. Chết rồi, tôi nghĩ hình như mình đổ anh ấy mất rồi...

Kisshouin Reika, 16 cái xuân xanh. Có lẽ đã tìm thấy được một tình yêu mới.

Truyện Chữ Hay