Chương 101
Trans + edit: Buru no Yume
------------------------------
Một đoạn thời gian sau khi Lễ Hội Trường kết thúc, Sakura - chan đã liên lạc với tôi.
"Tớ nghe nói là Maihama Ema đã đến Zuiran"
"Ờmmm. Bồ biết cổ sao? Cô ta học chung trường với bồ mà đúng không ?"
"Đúng là bọn này học chung trường nhưng lại không có thân. Bồ nhớ để ý kĩ Maihama Ema á. Cô nàng đó chả bao giờ do dự đè bẹt với bất cứ cô nàng nào mà cô ta ghét đâu. Có khá nhiều người ở Yurinomiya đã là nạn nhân của con nhỏ đó rồi đấy"
"Ồ được thôi. Mà khoan, đừng nói với tớ là bồ cũng bị cô ta bắt nạt nhé ?"
"Hả ? Ai cơ ?".
Mình cũng nghĩ là đây là chuyện không thể nào ~ Thậm chí cho dù là mình đi nữa thì mình cũng không thể nào đối đầu với Sakura - chan và chiến thắng nổi kia kìa...
"Tớ nhìn thấy con nhỏ Maihama Ema đó cứ dính lấy vị Đế Vương kia như keo 502 thế nên tớ tự hỏi là cô ta có gây rắc rối gì cho cậu không thôi Reika. Con nhỏ đó đi khắp Yurinomiya rêu rao là nhỏ thân thiết với Đế Vương của trường cậu như thế nào lắm đấy"
"Hử ~"
Cô ta đúng là có được mời đến dự tiệc trà và trông Yurie - sama có vẻ cũng biết khá rõ về cô ta nữa, thế thì có lẽ cổ là họ hàng gần với hắn ta đi, nhưng trông tên đó lại chẳng hề mong muốn ban phát sự chú ý của mình cho cô ta tí nào cả.
Ai cha, kệ đi. Miễn là nó không gây hại gì cho mình là được.
Dù thế nào thì, Lễ Hội Trường cũng đã kết thúc tốt đẹp. Tôi trò chuyện với những người bạn của mình như thường lệ. Đôi khi tôi sẽ đến câu lạc bộ Thủ công, và thi thoảng sẽ uống trà ở salon. Mùa thu năm nay đúng là yên bình thật đấy.
Sau một tháng đó, kì thi cuối kì lại được bắt đầu. Tôi đã ôn tập rất vất vả cùng với Marin - sensei và tự học một mình nữa và làm bài thi với 100% sức lực của mình. Đây cũng là lần học tập cực khổ nhất kể từ khi nhập học vào trường cao trung ở đây. Có lẽ tôi có thể vươn lên top 30 cũng không chừng !
Một vài ngày sau đó ngay khi bảng điểm được dán lên, cả trường giống như bị bạo tạc.
Takamichi Wakaba
Enjou Shuusuke
Mizusaki Arima
Tên của Kaburagi không có ở trên đó.
Tại sao thế, Đế Vương !? Mi bị tuột hơn 30 hạng trong một lần luôn á !? Mi có quên ghi tên hay gì không đấy !? Hay là nhà ngươi đã bỏ qua việc đánh lại câu trả lời xuống bảng đáp án vậy hả !?
Không chỉ những người năm nhất, thậm chí cả những đàn anh đàn chị khóa trên đều đang suy đoán chuyện gì đã xảy ra với Đế Vương hoàn hảo ấy.
Và Đế Vương cũng không đến trường nữa. Tôi cũng tham gia vào những cuộc thảo luận đó, trong lúc liếc nhìn ngang dọc bảng điểm. Tên của tôi không có trên đó.
Khi tôi nhận được bảng điểm trả lại thì nó để là tôi ở hạng thứ 31... Tôi đúng thật là xui xẻo quá đi.
Đế Vương cũng không đến trường vào những ngày tiếp theo.
Ban đầu thì mọi người rỉ tai nhau là cậu ta bị bệnh, nhưng không có bằng chứng gì cho thấy nó là sự thật cả. Kể cả bạn thân của cậu ta Enjou, gã ta cũng không mở miệng gì về chuyện này cả. Nhờ điều đó mà mỗi người đều có sự lí giải của riêng mình.
Cậu ta cũng không xuất hiện ở salon nữa. Tôi có thể thấy các thành viên đều đang bắt đầu lo lắng cho cậu ta.
Thật đấy, đã có chuyện khỉ gì với cậu ta vậy. Chẳng lẽ là do cú sốc của việc bị rớt hạng quá lớn làm cậu ta chuyển trường hay gì !? Ah -! Hay là cậu ta nghỉ ở trường bởi vì cậu ta không muốn đi điều trị !? Hmmmmmmm.... Huh ? Nói mới nhớ, lần cuối mình gặp 2 người bọn họ là khi nào ấy nhỉ ? Trước khi kì thi diễn ra thì salon bình thường vẫn luôn đóng, và trước đó nữa là.... Thôi kệ, sao chả được.
Quan trọng hơn là, vì một số lí do mà Kaburagi ngã khỏi bảng xếp hạng và vắng mặt đã dẫn đến việc đã có rất nhiều lời phê bình xung quanh Wakaba - chan.
'Không chỉ cướp đi vị trí đầu trong lúc Đế Vương đang bị bệnh, cô ta thậm chí còn cướp cả vị trí của Enjou - sama !'
Nhưng làm thế nào mà đó lại là lỗi của cổ kia chứ ?
Và tôi đoán việc cô ấy hạnh phúc la lên câu "Hạng nhất !" là một ý tưởng tồi tệ trong lúc một nửa đám con gái đang bị sốc khi mà không thấy Đế Vương trên đó. Fan của Kaburagi và Enjou bắt đầu bàn tán về chuyện là cổ đã làm cái gì đó để lấy được hạng nhất từ 2 người bọn họ. Toàn là những lời nói nhảm.
Tệ hơn nữa là, tân Hội trưởng của Pivoine là một người cho rằng Pivoine là nhất. Bị một thường dân như Wakaba - chan làm cho mất hết mặt mũi là một cái gì đó rất không vui với họ.
Wakaba - chan, vị trí của cậu hiện giờ đang dần trở nên tồi tệ hơn rồi đấy ! Hiện tại cậu có ổn hay không vậy !?
Tôi đi đến câu lạc bộ Thủ công khi đó tôi đã đi ngang qua Enjou, người đang cầm lấy cặp sách của mình và đi đến xe riêng.
Ugh...
"Gokigen'yoh, Enjou - sama"
Tôi không muốn gì hơn ngoài việc lơ đi tên đó, nhưng tôi là một con người thế nên ít nhất thì tôi cũng phải chào hỏi cậu ta.
"Chào, Kisshouin - san"
Cậu ta đang cười, nhưng trên gương mặt lại lộ ra một chút sự mỏi mệt.
"Cậu trông có vẻ kiệt sức. Có ổn hay không thế ?"
"Hửm ? Ồ, tớ ổn. Chỉ là tớ có rất nhiều việc cần phải làm ấy mà, cậu biết không ?"
Tôi cá là mấy người sẽ có. Ngay bây giờ trong trường đang đồn ầm lên chỉ vì cái câu 'việc cần làm' của nhà ngươi đấy.
"Cậu cũng tò mò đúng không Kisshouin - san ? Về chuyện đã xảy ra với Masaya ấy"
"Eh ?"
Thành thực mà nói thì tôi cũng có chút tò mò. Ai lại chả như thế sau những chuyện ồn ào này kia chứ ? Nhưng mà tò mò lại hại chết mèo nha.
"Không hẳn. Tớ chỉ đơn giản là lo cho thể trạng yếu ớt của cậu ta thôi"
"Thể trạng yếu à..."
"Ummm... Cậu ta thực sự bị bệnh sao ?"
"Cậu ấy... không ổn, theo một chiều hướng nào đó. Thực ra chính tớ cũng không rõ ràng lắm"
"Eh !?"
Không rõ á ? Không phải mấy người là bạn thân của hắn ta sao !?
"Cậu biết đó, tớ còn chưa thực sự được gặp cậu ấy"
"...Chẳng lẽ cậu không thể đến thăm cậu ta trong khi cậu ta bị bệnh sao ?"
"Kisshouin - san này, sao cậu không đi cùng tớ nhỉ ? Chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm cậu ấy"
Đéo nhé....
"Tớ đùa thôi. Cậu ấy thậm chí còn không có ở nhà kia mà. Bây giờ cậu ấy đang có một chuyến hành trình dài"
"Cậu nói gì, một... chuyến hành trình ư ?"
"Ừ. Đó cũng là một bí mật nữa. Cậu không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo với mình khi mà cậu dám lỡ miệng nói ra đâu"
"Tớ sẽ không nói ra dù chỉ một chữ"
Cho dù các người có cậy miệng tôi ra đi nữa tôi cũng sẽ không nói. Nhưng nếu thế thì tôi ước cậu ta không hề nói cho tôi biết ngay từ đầu cho rồi. Đó cũng là bản năng của con người khi mà muốn nói ra những gì họ không được phép nói.
"Ai mà lại nghĩ ra được là cậu ta đổi nghề từ 'Bạn thân' thành 'Nhà du hành' cơ chứ"
"Hahhhh...."
Nhà ngươi thật sự đang có một chuyến hành trình à Kaburagi ? Nhà ngươi đang tìm thứ gì thế, cho mình hay là sao ?
"Khi nào thì Kaburagi - sama sẽ trở lại từ chuyến đi đó ?"
"Đó cũng bởi vì tớ không biết nên nó mới đau khổ thế này đây. Tớ đã gọi cho cậu ấy một lần nữa để thử nói chuyện với cậu ta cho ra lẽ đây này"
"Hah... Vậy thì..."
"Dù thế nào đi nữa, thì đây vẫn là một bí mật, được chứ ?" Cậu ta nói lại thêm lần nữa, đặt ngón trỏ trước miệng cậu ấy.
Đây đúng là một vấn đề gay go mà, khi có một người bạn rắc rối thế này...
Nhưng mà một chuyến hành trình ư... Hắn ta có thể đi đâu cơ chứ. Tôi cá hẳn là phía Bắc đi. Tôi thậm chí còn có thể thấy được hình ảnh hắn ta với cái áo khoác, đi xuyên qua bão tuyết hay gì gì đó.
Nghĩ lại thì, cũng gần đến kì nghỉ đông rồi. Tôi tự hỏi Kaburagi sẽ có thể về kịp trước thềm năm mới hay không đây.
Thêm nữa tôi cũng tự hỏi là năm nay tôi có thể trở thành thành viên chính thức của câu lạc bộ Thủ công hay không nữa này. Với công trình đan lát của mình trong túi, tôi vội vàng đi đến phòng của câu lạc bộ.
Hôm nay tất cả các thành viên sẽ cùng dùng trà vào ngày hoạt động cuối cùng của câu lạc bộ trước kì nghỉ đông, đây cũng là truyền thống của câu lạc bộ. Mặc dù tôi không được mời.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở trường của năm. Tôi cũng không có kế hoạch nào, thế nên tôi đã rời khỏi tòa nhà dạy học cùng với bạn của mình để đi về nhà. Đó cũng là cái lúc mà tôi đi ngang qua một gương mặt quen thuộc.
Katsuragi.
Cái đứa dám gọi tôi là đầu mũi khoan. Tôi đã luôn suy nghĩ cho cuộc trả thù hoàn hảo này.
"Katsuragi - kun, có chuyện này nhóc cần phải biết nè"
"Gì !"
"Nhóc có biết về câu chuyện Sha Wujing của buổi sáng(*) không ?"
"Hah ?"
"Rất lâu về trước có một trận chiến rất thảm khốc đã xảy ra. Những người lính chết đi không thể kể xiết và họ cũng chết trong những hình thù rất kinh khủng. Nó kinh khủng đến mức những người lính khác không dám tiến lên. Linh hồn của những người lính đó quyết định tìm kiếm kẻ thù đã làm ra việc này với mình, và giờ họ luôn đi lang thang khắp nơi vào mỗi đêm, máu chảy xuống từ chiếc cổ trống không của họ, những cái cuống họng nông từ việc bị những vết cắt trên cổ của họ, vẫn luôn rên rỉ câu 'Sha Wujing của buổi sángggggg ~'. Và nhóc biết đấy câu 'Sha Wujing của buổi sáng' là một phần của mật mã dùng để nhận biết xem là bạn hay là thù đấy. Và những người không trả lời được đáp án của mật mã đó sẽ là kẻ thù của họ, và họ sẽ ám kẻ đó cho đến chết. Và vấn đề đó là, một khi đã nghe về câu chuyện này thì họ chắc chắn sẽ tìm đến bạn ngay đêm đó. Họ đứng bên cạnh giường và nếu như bạn không nói ra câu trả lời về ý nghĩ của mật mã, họ sẽ giết bạn và kéo bạn đến thế giới bên kia"
"Hahhhhh !?" Đó là cái khỉ gì thế !?"
Tôi giơ tay ra quơ lủng lẳng như con zombie và bắt đầu đi lại gần Não Chim.
"... Sự thật là họ cũng đến nhà của chị nữa đấy, những Chiến binh nhuốm máu. May thay là chị đã được cứu bởi vì chị đây đã nhận ra được đáp án là gì. Nhóc là một cậu bé thông minh Katsuragi - kun, thế nên chị nghĩ nhóc sẽ tìm ra đáp án sớm thôi. Khi mà có những chiến binh bị chặt nửa đầu đến tìm nhóc vào đêm nay, hãy chắc chắn là nhóc đã nói câu trả lời chính xác cho họ đấy. Thêm nữa là nếu nhóc nói câu chuyện này cho người nào khác nghe thì họ cũng sẽ bị viếng thăm bởi những chiến binh đó luôn đấy, vậy nên hãy cẩn thận nhé được chứ ?"
"Ê - Ê này !"
"Vậy thì, đó là những gì chị đây muốn nói cho nhóc. Gokigen'yoh, Katsuragi - kun"
Tôi quay đầu rời đi.
"Khoan đã ! Đầu mũi khoan ! Trở lại và nói cho tôi biết đáp án đi !"
"Không có lí do gì để chị đây nói đáp án cho một người thậm chí còn không biết nói đúng tên của người ta cả"
"Ugh- ! ...Kisshouin"
"Senpai"
"...Kisshouin...senpai... Nói cho em biết đi"
"Chị xin lỗiiiiiii ~ Nếu chị nói cho ai đó biết về mật mã thì chị sẽ bị giết mấtttt ~ Hãy cố gắng hết sức đi ha, được chứ ~ ? Vậy thì, lần này là thật nà, gokigen'yoh ~ Chúc một năm tốt lành ~"
"Cô - ! Khoan ! Nàyyyyy !"
Bước chân của tôi cảm thấy nhẹ tênh khi bỏ lại thằng nhóc đó ở phía sau.
Mình đã làm nó. Thằng nhóc đó là một tên ngốc nên tôi không nghĩ là tên nhóc đó có thể nhanh chóng nhận ra được đâu. Và thằng nhóc đó là một tên ngốc thế nên tôi cá là nó đang sợ lắm. KEEEKEKEKEKEKEKE ! Mi thật đáng đời ! Đây là để báo thù cho vụ 'Đầu mũi khoan'.
".... Um, Reika - sama. Vừa nãy em cũng nghe được câu chuyện đó nữa..."
"Eh -, ah, câu chuyện đó hoàn toàn là một
trò lừa gạt đó"
"Là lừa gạt ạ ?"
"Đúng rồi, đó chỉ là lừa gạt thôi. Những binh sĩ đó đều bị cắt đứt cổ và chỉ có tiếng thở không khí khò khè từ vết thương. Trong trường hợp đó, thì làm sao bọn họ có thể nói chuyện rõ ràng được kia chứ ? Hơn nữa mật mã thật là 'asa no sangogyou'. Ừ thì, nó cũng chả có vấn đề gì đâu, vì dù sao nó cũng chỉ là trò lừa gạt ấy mà"
"..."
Mặt của Katsuragi giờ đã trắng như tờ giấy rồi ! Tất nhiên là thằng nhóc đó sẽ tin rồi, dù sao thì tên nhóc đó cũng là một chuunibyou (**) mà. Không phải là không ngộ ra được, mà là do tên nhóc đó là một đứa ngu !
Ahhh, thật hạnh phúc quá đi. Người đời luôn nói là mối hận thù của năm trước đối với năm sau cũng chỉ là nước chảy qua cầu(***).
-----------------------------------------
Chú thích:
(*) Sha Wujing của buổi sáng (hay Asa no sangogyou) :
Cái mật mã này thực ra nguyên bản được lấy từ một câu chuyện lố bịch.
Một thầy tu đi đến một vách đá nơi mà có rất nhiều người đến để tự tử để thử dừng họ lại.
Ông ta nói.
"Đây là lời nguyền từ một hồn ma. Chúng ta không thể để càng nhiều vụ tự tử xảy ra được"
Sau khi đặt ở đó một tờ giấy được đóng dấu. Ông ta rời đi.
Sau một lúc mọi người đi đến xem, và họ nhìn thấy trên con dấu là dòng chữ bị mòn ghi là:
"AGYOUSANSAGYOUGO"
Câu phía trên được ghi như thế này trong tiếng Nhật 'あぎょうさんさぎょうご'
Có thể bẻ nó ra thành như vầy a-gyou-san sa-gyou-go hoặc
あ - Cột 3, さ - Cột 5
'Asa no sangogyou' có ý nghĩa đại khái cũng giống như thế.
あ và さ - Cột 3 và 5
うそ hay uso đến đây hì hẳn cũng có nhiều người nhận ra rồi nhỉ vì nghĩa của từ này là 'lừa gạt' và 'trò đùa'.(**)
Chuunibyou : Một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 trung học cơ sở. Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
(***) Nước chảy qua cầu : Một thành ngữ phổ biến tại Anh, tức là một chuyện gì không tốt đã trôi qua, không nên lo nghĩ hay nhắc lại nữa.