Học kì 2 khá là bận rộn.
Ngay sau lễ hội thể thao là lễ hội trường. Như mọi khi, tôi chỉ tham gia những môn thi mà không ảnh hưởng đến lớp của mình.
Mặt khác, tất cả cô gái Gyaru [note10861] đều mạnh dạn chọn phần thi chạy tiếp sức.
Nói đến đó thì, Mochida-san cũng vì gây rắc rối suốt lễ hội thể thao năm ngoái mà phải chịu bị bắt nạt .
Ừm, kể cả một người như tôi cũng có thể bị bắt nạt nên tốt hơn hết là tôi cần phải cẩn thận, dù thế nào đi nữa.
Enjou thì đã đăng kí chạy tiếp sức nhưng hình như không có thi đấu kỵ sĩ. Ngạc nhiên ghê ta, tôi cứ tưởng cậu ta sẽ háo hức như anh chàng Đế Vương kia cơ đấy.
Nghĩ lại thì năm ngoái tôi cũng không thấy cậu ta tham gia. Mà nếu tên đó có tham gia thì mọi người cũng sẽ càng hào hứng hơn thôi.
Khi tôi hỏi cậu ta, cậu ta đáp lại bằng một nụ cười.
“Không giống như Masaya, mình không quá nhiệt huyết trong trận kỵ sĩ. Kiểu khi mà cậu ta táp tới gần, là mình muốn tránh xa ra ngay.”
Cuối cùng chúng tôi chọn ra mấy vật tế thần từ trò kéo búa bao và những thành phần không may mắn để tăng cơ hội sống sót mỏng mang của mình thông qua luyện tập thì Enjou lại thả một quả bom.
“Hình cậu ta vẫn còn khá ấm ức chuyện gần thua với hội học sinh năm ngoái đấy. Thậm chí còn đọc cả sách chiến lược nữa.”
Và gửi cho mọi đứa con trai từ tuyệt vọng đến càng tuyệt vọng hơn. Cảm ơn chúa vì người đã cho con sinh ra là một cô gái.
Vẫn như mọi khi, con gái vẫn say mê nhìn về phía Enjou luyện tập, tôi mạnh dạn bảo họ nên cổ vũ vài đứa con trai khác một chút nữa. Các anh chàng này cũng cố hết sức với lớp nên bị đối xử như thế thì thật là tội nghiệp quá.
Tôi chưa bao giờ chung lớp với họ trước đây nên tôi khá ngạc nhiên bởi sự sôi nổi này. Tôi nhớ những ngày bình yên cuối năm học quá. Thật đáng nhớ mà.
Nhưng lớp tôi cũng chẳng tệ đến thế. Lớp trưởng thiếu nữ ở lớp của Kaburagi đang kiệt quệ dù vẫn chưa đến phần thi đấu kỵ sĩ. Bọn con gái bên đó điên cuồng cổ vũ trong phần thi chạy tiếp sức, tất cả con trai đều ganh đua với cậu với áp lực điên cuồng. Tôi ghét phải đặt mình vào vị trí của họ.
Thật may mắn khi gã Enjou không phải là một tay nóng nảy…
Cuối cùng, một học sinh ngoài đến từ hội học sinh đã sống sót ở phút cuối nhưng Kaburagi đã đọc chiến thuật rất kĩ nên anh chàng kia gần nhưng không có cơ hội nào cả.
Tôi tự hỏi rằng Kaburagi còn đang cố gắng hơn cả năm ngoái nữa chăng, chúc may mắn nhé, tóc bạc-kun.
Sau lễ hội thể thao là thi giữa kì. Sau kì thi giữa kì là lễ hội văn hóa. Quá bận rộn, có thể chọn tham gia hoặc không nhưng có vẻ lớp tôi thì có rồi. Vài ý khiến được đưa ra như là nhà ma hay gian hàng bán nước, ngay từ lúc đầu thì chẳng có ai chọn đến gian hàng takoyaki hay bánh xèo nên chúng tôi chẳng nhận được ý kiến tốt nào.
Có người gợi ý một một quán cà phê, nhưng bọn gái hét lên “Nhưng Enjou-sama là của bọn mình” và nhanh chóng dập tắt hết mọi cơ hộị để bọn con gái lớp khác tiếp cận cậu ta.
Cuối cùng, chỉ có lựa chọn còn lại là cửa hàng bán nến tự làm. Chúng tôi cùng nhau tạo ra nhiều loại khác nhau như cốc đựng nến, nến dạng gel, nến khắc hình, nến hình bông hoa và một đống loại nến khác.
Không ai thèm nghĩ đến chuyện kiếm lời nên chúng tôi sử dụng những nguyên liệu đắt tiền, tôi nghĩ chúng là những những sản phẩm khá tốt từ nhóm học sinh sơ trung chúng tôi .
Hàng của Enjou thì phải đặt trước rồi.
Tôi cũng bị cuốn theo mà làm luôn, tôi làm mềm sáp ong và tạo những cánh hoa nến.
Họ còn cho thêm một chút màu hồng cho sáp ong đấy, khá là dễ thương đó nha, tôi trộn thêm một chút dầu thơm nữa nè. Chằng phải hàng Made in Reika khá là tốt phải không?
Trước đó không lâu, nhóm con gái cũng bắt đầu pha thêm dầu thơm cho mấy cây nến luôn, bởi vì nó khá nặng mùi trong lớp, một số người phàn nàn là họ bị đau đầu và chúng tôi phải thông khí cho phòng học.
Khi chúng tôi đã làm xong đống nến, lớp tôi đã sẵn sàng cho ngày lễ hội văn hóa.
Chúng tôi đã bán được khá là đắt hàng đấy.
Những khách hàng là học sinh khác, những người cha, anh trai, và những cựu sinh viên “ hơi đứng tuổi” nữa, đế tránh có trộm cắp, khách của Zui’ra được chọn lọc cặn kẽ nên hầu hết người tham gia là người thân hoặc đại loại thế thôi.
Đặc biệt hơn làm mọi người đặt hàng của Enjou với giá trên trời luôn____ quá lố bịch vì những cây nến đấy___ đã thế còn có xổ số may mắn nữa chứ.
Còn của tôi thì chỉ bán được một chút. Mà ngạc nhiên hơn là người mua lại là Ririna và mang tặng cho nhóm của nhỏ.
Vì chúng tôi cần vài người để xem giá cả, nên ai cũng đến xem lớp khác, hay CLB của mình hoặc đơn thuần đến quán nước hay các gian hàng.
Tôi quyết định đi tham quan với bạn của mình, chúng tôi ngồi tại một quán cà phê phục vụ trà Pháp cao cấp, thưởng thức bánh quy và trà trong khi đọc sách.
Waoo, có cả lãng hoa nè, chúng khá là xinh xắn đó. Mấy thứ như triễn lãm trưng bày hoa chỉ có những phụ nữ đứng tuổi mới đến xem.
Cuối cùng chúng tôi đi mọi chỗ ít nhất một lần và xem cái nào nổi nhất.
Khi chúng tôi đến CLB văn học thì thấy lớp trưởng đã ở đó, nên tôi liếc qua một chút. Giới thiệu sách, tiểu thuyết do học sinh viết, thơ thường và thơ haiku
[note10856]
Tôi lướt qua một lượt và mặt tôi bị khựng lại vì sốc.
Trên tấm thiệt màu xanh được vẽ hình bãi biển có ghi dòng chữ.
“Những dòng ngôn từ xám xịt của tôi được tô điểm bởi những màu sắc sinh động.
Tôi đã nhận ra
Là tôi đã yêu mất rồi.”
LỚPPPPPPPPPPPPPPPPPPPPP TRƯỞNGGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!
Lớp trưởng cậu làm cái qué gì thế !? Có ổn không!? Đầu có đập vào đâu không vậy!?
Đã viết như thế rồi mà còn đề tên dưới bài thơ nữa chứ, tôi bị sốc vì kinh ngạc.
T-Tôi hiểu rồi, vậy đây là thứ mà mọi người bảo “ Một căn bệnh nan y mà bạn mắc phải khi học lớp 8.”
Lớp trưởng, so với một gã không dám tỏ tình thì cậu rõ là một tên mặt dày đấy biết không.
Sau khi cậu kể lể rằng cậu sợ bị từ chối như thế nào,
thì giờ cậu lại đi tuyên bố tình yêu của mình trước quần chúng sao?
Cậu có bị bệnh không đấy? Chắc hẳn là rất khó khăn khi phải xử lý lớp của Kaburagi, lễ hội văn hóa và lễ hội thể thao.
“Ô, đây không phải là chữ kí của lớp trưởng sao? Cậu ta đang yêu á!? Với ai vậy!?”
“Cái cậu lớp trưởng trông-nghiêm-túc đó sao~”
“Kinh thật đấy… Có ai biết về người đó không?”
Bạn của tôi bắt đầu buôn dưa lê rồi, và trong lòng tôi cũng om sòm luôn đây. Lớp trưởng, mình khá là khâm phục trước sự dũng cảm của bạn đó, đã thế thì thà đi tỏ tình luôn cho rồi.
Nhưng liệu Miharu-chan có nhận ra không ta…
Hay có thể nào ngay từ đầu cậu ta không hề có ý định để cho cô ấy biết chăng? Cậu chỉ muốn bày tỏ tâm hồn thơ ca của mình ?
AHH, lớp trưởng à … bạn thực sự gây ra một cú sốc cho mình đấy.