Chuyến đi cắm trại mùa hè cuối cùng cũng tới.
Dù đã bỏ lại cả tá thứ nhưng đống hành lý của tôi như muốn nổ tung ra vậy. Hơi lạ khi hỏi thế này nhưng tôi đã mang theo cái quái gì vậy trời??
Khi chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng thì mới biết chất lượng của nó hóa ra là ở cấp độ của một khách sạn, thậm chí phòng của chúng tôi cũng thuộc hạng VIP. Thay vì nói là đi cắm trại, chẳng phải thế này chỉ đơn giản là nghỉ lễ thôi sao?
Cô gái cùng phòng với tôi tên là Nonose Maho-chan từ một lớp khác. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau, không biết chúng tôi có thể thân thiết với nhau không, cô ấy có vẻ hơi cứng nhắc.
Sau khi nghỉ ngơi tại phòng một lúc, chúng tôi có một bữa tiệc BBQ tại vườn của khách sạn. Tất cả các nguyên liệu được chuẩn bị rất công phu, chúng tôi chỉ cần nướng lên và ăn thôi.
Từ khi tôi trở thành chỉ huy của nhóm con gái, tôi và lớp trưởng đi kiểm tra mọi người có đủ kéo và đồ uống chưa. Nhưng vì ở đây những nhân viên phục vụ tận tình thì việc đi kiểm tra chỉ để cho vui thôi.
Mà, đây là đầu tiên tôi được ăn tiệc thịt nướng khi sống ở thế giới này đó. Chỉ là nó hơi sang chảnh quá mức hơn tôi nghĩ thôi.
Ooh! Họ có cả bắp nướng nè!Nhưng mà họ không có mì yakisoba.Tôi cũng muốn ăn ikayaki nữa.Đáng tiếc ghê.
Vì đây là bữa tiệc nướng theo kiểu Zui’ran nên tôi nghĩ nó giống nhưng một bữa trưa tinh tế hơn, nhưng cũng khá vui đó chứ.
Tôi quyết định cố ngồi cạnh Nonose-san, vì không có nhóm của tôi đến nên tôi có thể tận hưởng toàn bộ trò chơi cho mình.
Tôi nhẹ nhàng và hòa mình cùng họ
“Mình chưa bao giờ nghĩ người tuyệt vời như bạn lại đến đâu, Reika-sama.”
“Mình cũng ngạc nhiên quá trời luôn á, Reika-sama.”
“Thật vậy sao? Nhưng mình cũng muốn thử ít nhất một lần.”
“Năm ngoái bạn không tham gia sao?”
Bởi vì năm ngoái, tôi bị vướng vào lớp học phụ đạo địa ngục.
“Vậy năm ngoái mọi người cũng tham gia sao?”
“Với mình thì năm nay là đầu tiên.”
“Còn mình là lần 2 rồi.”
Cảm ơn chúa, Quá nửa các cô gái ở đây đều là lần đầu đi.
“Phải rồi, ngày mai là đi dã ngoại rồi, bạn sẽ ổn không Reika-sama?”
Uu- đó là điều mà tôi lo lắng nhất đây, dựa vào cuốn nhật kí hành trình thì tôi phải đi dã ngoại trong 2 tiếng đồng hồ, nhưng tôi nghĩ mình vẫn có thể theo được.
“Mình sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi quả quyết với cánh tay nắm chặt.
Sau bữa tiệc tiệc thịt nướng là một khóa làm đồ gốm, tôi sử dụng một cái khung quay bằng tay, nhưng đồ tôi làm ra bị méo, tôi thật sự không khéo tay mà.
Thôi, sao cũng được.
Khi tối đến, sau bữa tối là sự kiện pháo hoa mà tôi mong đợi!
Bởi vì xem pháo hoa không phải là thứ mà tầng lớp thượng lưu thấy phù hợp, nên tôi chưa có cơ hội để xem.
Nhưng mùi pháo hoa mới mang lại mùa hè trong trâm trí phải không. Hôm nay thì chỉ có thể chơi pháo bông cầm tay, nên không có như pháo tên lửa hay hình rồng. khi tôi còn nhỏ, tôi rất sợ mấy cái pháo hoa vì không biết khi nào nó bay lên và nổ.
Nói mới nhớ thì, chẳng hiểu sao khi người lại thấy vui khi chơi pháo rắn nữa, thấy mà gớm.Hồi đó tôi chẳng hiểu nổi, và giờ tôi cũng chẳng hiểu nốt. Nhưng họ vẫn được bày bán nên vẫn có người mua phải không nhỉ?
Hmmm, dù sao thì, thấy lớp trưởng đang chơi chơi pháo bông đằng kia, tôi quyết định lại gần.
“Vậy ra bạn chọn pháo bông à? Bạn không thích thứ gì sáng hơn sao?”“Tớ thực sự thích thứ này.”
Hmmm~ không hổ là lớp trưởng, một thiếu nữ mà.
“Hình như Honda-san không tham gia thì phải.”
Tôi thì thầm đủ để có thể nghe thấy.
Bị sốc, phần than của pháo bông rớt xuống đất.
“Thậm chí cô ấy đã tham gia vào năm ngoái, vậy tại sao chứ…”
“Hiểu rồi. bạn không chung lớp với cô ấy năm nay. Gần đây có tiến triễn gì không đó?”
Cậu ta lắc đầu.
“Kisshouin-san, mình nên làm gì đây?”
“Bạn hỏi phải làm gì á? Chẳng phải tỏ tình sẽ đơn giản hơn sao?”
“Đó là điều không thể mà. Nếu tớ bị từ chối, cuộc sống trường học của tớ sẽ kết thúc mất.”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”
“Mẫu hình lý tưởng của Honda-san là Enjou-kun.”
Lớp trưởng bắt đầu phiền muộn.
“Bỏ qua việc cô ấy là lớp trưởng với cậu ta năm ngoái, có lẽ cô ấy đã thay đổi suy nghĩ đến con thuyền mong manh mà cô ấy phải bước lên.”
“… Kisshouin-san, bạn hỏi giùm tớ được không?”
“Bọn mình ở khác lớp nên nói chuyện khó lắm.”
Lúc sau, hai chúng tôi nói chuyện đến khi mọi người đều chơi xong và bắt đầu về.
Sau sự kiện pháo hoa kết thúc, tôi trở về phòng của mình và đi tắm với Nosose-san.
Nói thật thì tôi có được mái tóc này là nhờ sự chỉ dẫn của Okaa-sama. Giờ thì tôi chẳng biết phải buộc nó thế nào nữa, chán thật, miễn là tôi uốn theo chỗ xoăn có sẵn thì mái tóc xoăn sẽ trở lại.
Tôi thật sự không muốn mọi người nhìn thấy đoạn tóc bị uốn nên tôi phải sấy tóc thật đẹp.
“Reika-sama, sẽ khó ngủ lắm nếu cứ để đèn như vậy, nên bạn có thể tắt chúng đi được không?”
“Dĩ nhiên rồi, thế thì tắt đèn nào.”
Tôi có mang bộ bài theo nhưng hình như không có thời gian nên tôi sẽ hi vọng vào ngày mai. Đã đến lúc tắt đèn đi ngủ rồi.
Buổi sáng tôi dậy sớm để tập thể dục và ăn bữa sáng, tôi không thảnh mảnh vào buổi sáng nên khá là khó khăn cho tôi.
Hôm nay chúng tôi đi dã ngoại nên tôi phải đảm bảo phải bôi kem chống nắng và đội mũ.
Mang theo cái Balô thực sự rất nặng…tôi có chút hối hận khi đến đây.
Sau đó, chuyến đi bắt đầu khởi hành. Lúc đầu thì chuyến đi khá nhẹ nhành nên tôi nghĩ chắc là ổn, nhưng cứ tiếp tục, tiếp tục và tiếp tục như thế thì chẳng bao lâu nữa ý chí của tôi sẽ bị rạn nứt mất.
Và không chỉ vậy, chẳng có bạn thân của tôi ở đây và sự thật là tôi là người đi sau cùng. Chỉ huy nhóm của con gái mà lại đi sau cùng cơ đấy. Argh đau lòng quá, tôi muốn về nhà,
Nonose-san đang cổ vũ tôi. Giờ tôi giống cái túi đi kèm vậy, muốn khóc ghê luôn.
Sau 2 tiếng đồng hồ, tôi đã leo lên đỉnh bằng cách nào đó, tôi thưởng thức sữa lạnh và bữa trưa tại đây.
Tôi gần như muốn té luôn nên Nonose-san thay thế tôi là nhóm trưởng, tôi thấy có lỗi quá.
Trên đường về khách sạn, với cái ba lô nặng nề sau lưng, tôi thầm với bản thân là sẽ không bao giờ tham gia vào năm sau nữa…
Nhờ vào sự nổ lực quá sức của tôi và buổi trưa nên cho đến buổi ngắm sao đêm, lời giải thích của giáo viên như muốn rủ tôi đi vào giấc ngủ luôn ấy.
Nhờ đó, tôi lập tức đi tăm ngay khi trở lại và lăn đùng ra ngủ.
Khi tôi thức dậy thì chỉ mới nửa đêm.
Đói quá…
Tôi quá mệt nên cần sự bổ sung năng lượng, cũng vì buổi tối ăn ít quá nên đói đây mà. Tôi không thể ngủ nếu cứ như vầy được.
Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi có mang theo ít mận giòn, có lẽ tôi nên ăn một chút.Vì Nonose-san không thể ngủ khi có đèn, nên tôi mặc cái áo len trắng và mang mận giòn ra hành lang.
Sau đó tôi bắt đầu ăn, tôi ngồi ở một góc cầu thang để không để ai nhìn thấy, những trái mận được phủ ở lớp mật ong và đường để dễ ăn hơn. Ngoàm ngoàm ngoàm ngoàm…
“KYAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Eh-?
Tôi nghe gần đó có tiếng con gái hét và tiếng ai đó đang chạy.
Vì tôi không muốn ai thấy tôi ăn vụng nên tôi lập tức về phòng trong hoảng sợ, cởi cái áo len ra và bỏ hết bịch mận giòn vào túi để phi tang.
Khi Nonose-san thức dậy, tôi cũng giả bộ “Ừ, mình cũng nghe thấy tiếng hét.” Và rời phòng cùng nhau xem có chuyện gì.
Tệ thật, tóc của tôi bù xù quá, tôi nghĩ là vì tôi vẫn chưa sấy khô tóc của mình đây mà. Tôi búi gọn nó lên bằng những ngón tay.
“Có vấn đề gì vậy?”
“Mình cũng không biết.”
Chỉ có con gái là ở lầu này. Và mọi người đều ra xem thử có chuyện gì, đột nhiên một cô gái hét lên.
“Ở...chỗ cầu thang đằng kia, có một con ma đang ngấu nghiến thịt sống!”
Khi mọi người nghe thấy đều hoàng mang, hét lên có ma và yêu tinh, và cả lầu này chìm trong hỗn loạn.
Ờ, hình như cô ấy đang nói đến tôi thì phải? Đúng là mái tóc của tôi quá xơ xác, và tôi chắc chắc là đang ăn mận giòn, nhưng tôi không có ngấu nghiến gì hết áaa, được chứ…
Hình như người nhầm lẫn tôi là bạn huyền bí-san, huyền bí-san tỉnh dậy vì khát và đi lấy nước uống và trông thấy tôi rồi lầm thành con ma.
Cổ bắt đẩu nói nhảm kiểu “Mình có giác quan thứ 6.” ,”Một sự hiện diện đen tối ở cầu thang” hay “Khuôn mặt của cô ta bị lấp đầy bởi sự giận dữ.” và trước khi tôi nhận ra là mọi người đã bắt đầu nói sảng “Giờ nghĩ lại thì mình cũng cảm thấy không lành cho lắm” và “Mình không thể ngừng run rẫy được…”Và họ cũng đồng tình với cô ấy, tôi phải làm gì đây… ( Edit: Chắn chắn con huyền bí-san bị chuunibyou )
Đâu thể nào nói ra sự thật thứ mà họ đang nói đến chính là tôi được, nếu nói ra là tôi đang ăn vụng đồ ăn vặt thì họ sẽ nghĩ tôi là là một kẻ tham ăn mất...
Tôi cảm thấy thật có lỗi khi xuất hiện cái tin đồn là có ma trong khách sạn này, nhưng bảo vệ bản thân còn quan trọng hơn.
“Không sao cả đâu, Reika-sama, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau thì chẳng có gì phải sợ hết.”
“Đúng vậy đấy. bạn không cần gì phải sợ cả.”
Và cổ vũ cho tôi. Gu---Đau lòng quá!
“Cảm ơn mọi người.”
Tôi xin lỗi, năm sau tôi sẽ không tham gia nữa được chưa…?
Và cơn náo loạn về con ma kéo dài đến tận sáng. Với bịch mận giòn được giấu sâu trong túi, và mái tóc được búi hoàn hảo. Tôi trở về nhà.
******
Vài lời của edit: Mình là Norin sẽ bắt đầu edit truyện từ bây giờ, mình cũng sẽ dịch phụ bác trans khi có thời gian rảnh, tốc độ ra chương sẽ nhanh hơn trong thời gian tới. Cảm ơn ạ.