Vài lời của tran: Đáng lẽ là đăng hôm qua nhưng phải ôn bài nên không edit được.
Và cái số nhọ là ôn vẫn không làm bài được. T_T
À mình có cập nhật ảnh Reika sơ trung(chắc là tiểu học) đó ở bìa như vầy á, hàng lượm trên trang eng. Mình sẽ cập nhật thêm.***
Tôi đã bị cơn thèm mì Ramen đánh gục.
Ngay từ đầu tôi đã không được ăn Ramen đúng nghĩa. Tại nhà hàng trung quốc mà gia đình chúng tôi thưởng thức, họ phục vụ những bát mì cao cấp nhất.
Thứ tôi muốn phải là loại miso ramen thật nhiều giá đỗ và ngũ cốc cơ! Nhưng chướng ngại lẻn tới tiệm ramen còn khó hơn cả việc trốn ra cửa hàng ăn nhanh nữa.
Một nữ sinh sơ trung đi ăn ramen một mình thì chuyện bị nổi bật là hoàn toàn chắc chắn.
Vì vậy tôi chỉ có thể nhẫn lại và ăn Ramen ly thôi, nhưng việc mùi của nó bay khắp phòng sẽ khiến mọi chuyện bị lộ và tôi cũng không biết xử lý đống cốc rỗng. Về phía mì gói thì cần phải đổ nước ngâm ramen sau khi nấu nữa chứ [note10803] , chắc chắn tôi sẽ bị tóm nếu làm lộn xộn trong nhà bếp.
Nhưng mà tôi rất rất muốn ăn mì…
Cho đến khi nghĩ thế, một ý tưởng điện xẹt qua đầu tôi.
Tôi còn mấy túi mì trẻ em trong tủ kéo.Nếu tôi ngâm chúng trong nước sôi, liệu chúng có thành ramen không ta?
[note10805]
Tôi ngay lập tức đi lấy nước nóng để ngâm mì trẻ em và chờ đợi. Sau đó tôi khuấy lên bằng nĩa.
Itadakimasu.
Thơm quá…
Eh-, gì thế này ? Chẳng ngon lành tí nào cả. Vị của nước dùng giống như đi nhỏ vài giọt xì dầu vào xô nước vậy, và mấy cọng mì thì bị nhão hết trơn hết.
Vậy ra không thể làm như vậy được. Phí mất một gói ăn vặt quý giá rồi.
Mà tôi đâu thể lãng phí mà đổ đi được, và tôi phải phi tang chứng cứ nữa nên tôi quyết bỏ hết vào mồm, nếu không nhanh thì chúng sẽ nở ra tiếp. Cái món kinh khủng gì thế hả?
Tối hôm đó tôi học được bài học rằng cải tiến những món ăn làm sẵn sẽ chẳng ra cái hồn gì cả.
***
Từ khi Enjou cho ăn hành, Rinana không còn theo Kaburagi nữa, và ngừng việc xin sỏ vào Pivoine luôn. Cảm ơn bạn Enjou nhiều nha.
Nhưng mà, nếu bạn hỏi tôi rằng con bé trở nên biết vâng lời chưa thì chắc chắn không, con bé vẫn thuộc dạng anh chị trong đám năm nhất.
Mà, nhỏ mà đột nhiên biến thàng người khác thì càng đáng lo hơn, tôi cảm thấy tiếc cho mấy đứa theo chân con bé,
Một lần tôi đi ghé xem con bé như thế nào trong lớp và thấy thuộc hạ con bé thuộc dạng xinh đẹp không, trái tim tôi cảm thấy đau đớn quá.
Nhưng mà tính cố chấp của con bé đã được giải quyết và cuộc sống của tôi đang dần bình yên trở lại, bệnh đau bụng và tham ăn của tôi cũng đã được chữa khỏi. Cảm ơn chúa.
Tôi sẽ thành con Tanuki xinh xinh nếu tôi cứ ăn như vậy đó.
Còn nữa, về ‘món nợ’ của tôi đối với Enjou thì, cậu ta vẫn chưa nói gì cả. Bất an thật. Đó phải trò đùa không? Không, không thể.
Mẹ ở kiếp trước của tôi luôn luôn dặn tôi rằng đừng nợ nần một ai đó, nên tôi mong cậu ta nên nhanh chóng đòi nợ cho rồi.
***
Những ngày bình yên trôi qua như thế, một ngày nọ một thông báo về “ Cắm trại mùa hè “ đã đến.
Nó được tổ chức ở một khu nghỉ dưỡng liên kết với Zui’ran và kéo dài 3 ngày 2 đêm.
Năm ngoái tôi không thể tham gia bởi vì đi học phụ đạo, nhưng năm nay tôi nhất định sẽ đi.
Chỉ là, dù khá thú vị nhưng không có nhiều người tham gia mấy. Cũng chẳng có nữ sinh quanh tôi tham gia luôn sao?
Khi tôi hỏi tại sao thì họ nói là họ đã có kế hoạch cả rồi, hoặc họ ghét phải dậy sớm hay họ chỉ nghĩ là chẳng có gì hay ho khi mà phải đến mấy cao nguyên xa xôi hiu quạnh.
Vậy nên… tôi không nghĩ chuyến đi này thu hút chú ý của các anh chị em rich kid đâu.
Nhưng tôi muốn thử cơ.
Tôi ngay lập tức xin ba mẹ để đi khi về nhà.
Okaa-sama thì không mấy vui vẻ khi nghe và chuyền đi. Bà ấy đưa ra lý do kiểu “Là con gái của nhà Kisshouin mà phải tham gia cái chuyến đi tầm thường đó sao?” hay là “Con sẽ đen da mất” hoặc “Reika-san à, con chẳng bao giờ phù hợp với cách sống Spartan đâu.”
Kể cả bà ấy có nói nó là ‘cuộc sống Spartan’ thì đó chỉ là chuyển đi cắm trại ở một khu nghĩ dưỡng sức khỏe có mức giá của một khách sạn thôi. Không chỉ vậy, tất cả các món ăn được chuẩn bị và dọn dẹp bởi nhân viên nên đó giống như một lễ hội không hơn.
Có lẽ vì có nhiều người đánh giá như Okaa-sama nên không có nhiều người tham gia phải không ta?
Nói mới nhớ, tôi cũng chưa từng nghe chuyện Onii-sama tham gia cắm trại mùa hè bao giờ cả.
Nhưng dù thế nào thì tôi cũng muốn đi, thế nên tôi cầu xin bà và bằng cách nào đó đã được chập nhận.
Khi tôi đưa giấy xác nhận cho Sensei, cô ấy có vẻ bị sốc khi thấy tôi tham gia. Thực sự chuyện nhỏ nhặt này cũng thành sự kiện sao?
Nhưng đúng là nhóm bên tôi không có ai tham gia cả nên tôi bắt đầu hơi lo. Tôi phải làm gì nếu phải lặp lại cảnh học phụ đạo như năm ngoái đây?
Hổng biết cô ấy có biết tôi đang nghĩ gì hay không nhưng Sensei đột nhiên nói “ Thế em chỉ huy nhóm con gái nhé!”
Ehhhhhh. :<
“Đây là lần đầu tiên em tham gia nên em không nghĩ mình là người phù hợp nhất để làm người chỉ đạo đâu ạ…”
“Không sao cả! Kisshouin-san, cô tin tưởng em!”
Cuối cùng tôi phải đảm nhận công việc kì lạ kia vì cô giáo ép tôi. Aahhh~
Và tôi cũng phát hiện ra là chỉ huy nhóm con trai lại là lớp trưởng thiếu nữ.
Đã lâu không gặp ha, lớp trưởng.
“Bạn mà cũng tham gia chuyến cắm trại mùa hè sao Reika-san?”
“Ừ. Người ta nói rằng nên trải nghiệm mọi thứ.”
“Tớ hiểu rồi. Có bạn hỗ trở nhóm con gái nên tớ phần nào dễ thở hơn. Từ giờ giúp đỡ tớ nhé.”
“Mình cũng vậy.”
Khi tôi kiểm tra lịch trình, tôi thấy có ‘barbeque’ (tiệc BBQ) và ‘pháo hoa’. Chính là nó! thứ mà tôi trông đợi đó! Thứ được gọi là ‘ sự kiện thường dân’!
Tôi luôn muốn chơi pháo bông nhưng không có cơ hội. tôi rất mong chờ đấy.
Bởi sự bình dân và chuyến đi quy mô nhỏ nhên hai gã kia không tham gia, và cũng chẳng có đám Gyaru luôn.
Aahh, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút rồi!
***
Tôi phấn khởi tới mức gói ghém đồ đạt mặc dù còn lâu mới đi.
Okaa-sama khá là phiền về chuyến đi nên tôi phải chuẩn bị kem chống nắng, thuốc đuổi côn trùng, từ đuốc đèn tới thuốc men, đồ ăn khẩn cấp. và à à, thêm chuông và sáo thì sao ta…? ( tran: ? ) Khi tôi bỏ tất tần tật đồ trong thì tôi đã có một đồng hành lý bự chà bá cho chuyến đi 2 đêm.[note10806]
Chỉ là chuyến đi 3 ngày 2 đêm nên tôi thâm chí còn không cần phải mang túi nữa là.
Nhưng tôi không muốn lấy ra đâu. Tôi có nên gửi đến đó trước không?
Ahh, mong đến ngày đi quá đi à!