Ririna bơ toàn tập lời của tôi và tiếp tục bám lấy Kaburagi. Nhưng có vẻ như bên phía năm trên dàn thành một bức tường và cản đường con bé ngay.
Thế đấy, nhờ đó mà tôi mất hết kiên nhẫn và nói chuyện với một cô bé Pivione năm nhất và hỏi:
“Có phải Ririna làm phiền em lắm đúng không?”, “Dạ cũng không hẳn ạ.”, cô bé trả lời thế nhưng thái độ không hề vậy nên tôi nói “Chị thành thật xin lỗi em. Lát nữa chị sẽ nói chuyện với con bé.” và tạ lỗi.
Cô bé bị bối rối khi thấy tôi xin lỗi, tôi nhờ em ấy lập tức báo cho tôi biết nêu Ririna tiếp tục gây chuyện. Tôi cần biết chuyện nếu nhỏ đột phá thêm chuyện kinh khủng hơn.
Một lần khi tôi tới Salon, con bé đã mai phục sẵn và đòi tôi cho nhỏ vào. Tôi đã bảo là không được nhưng con bé không thèm nghe gì hết. May thay, lúc đó Aira-sama đi ngang qua và nhẹ nhàng khuyên nhỏ.
Một lúc sau nhỏ kêu tôi lại và hỏi :”Cái người tuyệt vời đó là ai vậy chị!?”
Tôi có nghe nói là mẹ nhỏ từng là thành viên Pivoine và kể này nọ cho nhỏ khi còn bé xíu, vậy nên con bé sẽ vào được nếu học tiểu học ở đây, “chắc chắn sẽ vào được!” ấy.
Đáng tiếc thay, sự thật rằng con bé đã vào sơ trung với với tư cách là học sinh ngoài rồi. Luật là luật, con bé không đủ tiêu chuẩn. Hình như cái tự kiêu của con bé đã dẫn đến cái quan niệm sai lầm rằng mình thực sự là thành viên Pivoine. Thật đúng là đồ ngốc mà.
Sau đó, nhóm Tsurunaha-san còn nói mỉa tôi “ Bạn có đứa em họ dễ thương ghê ta.” nhưng tôi chẳng có lời nào để phản pháo lại cả.
Chỉ số căng thẳng của tôi đã vượt quá thang đo mất tiêu rồi.
***
Vậy đấy, tôi đã lủi đến cửa hàng ăn nhanh. Bình thường tôi không dám vào vì sợ ai đó nhìn thấy nhưng giờ tôi cóc thèm quan tâm nữa.
Tôi bị stress nặng nên tôi ăn, thế thôi! Tôi gọi suất ăn nhanh đầu tiền trong cuộc đời vời lồng ngực đập thình thịch. tôi kêu Burger phô mai và khoai tây chiên, đồ uống thì tôi gọi trà Oolong, để đề phòng tôi chọn một góc khuất và tôi cũng cảm thấy chỗ đó cũng phù hợp lắm.
Tôi cắn lấy một miếng burger phô mai. Ôiii nhớ quá! Nhớ cái mùi vị này quá!
Nhân thịt được phủ sốt cà chua, giấm, hành và phô mai nè! thật là thường dân quá đi! ><~
Bởi vì tôi luôn ăn mấy món thượng hạng nên tôi cản thấy hơi sốc bởi mùi vị rẻ tiền hơn tôi nhớ. Nhưng cũng chính vì vậy mới là quán ăn nhanh.
Khoai tây chiên ngon ghê luôn ~ trên đỉnh còn phết sốt cà chua nữa.
Cứ như là càng no thì càng bớt căng thẳng. Tôi mừng vì tôi đã tới đây đấy.
Sau đó tôi bắt đầu nghĩ nên làm gì với Ririna. Nghĩ cẩn thận thì, con bé có gu đàn ông giống tôi thì phải.
Chúng tôi đều mến Onii-sama, nhưng đối tượng yêu đương thì khác hẳn, Tomoe-senpai và Kaburagi. Chúng tôi cũng mến mộ Aira-sama nữa. Xì, tôi không muốn giống con nhỏ đó đâu.
Nhưng nghĩ lại thì hồi trước tôi cũng dạng lảng vảng theo Tomoe-senpai chứ đâu.
******
Không lâu sau tôi xin lỗi Aira-sama. Chị nhẹ nhành an ủi tôi và nói “ em cứng nhắc quá đó Reika-chan. Nếu có chuyện giúp có thể giúp, cứ gọi chị.” nhưng tôi tuyệt đối không mang rắc rối cho chị ấy đâu.
Bên phía Kaburagi thì, tôi sợ rằng tôi không thể nhìn thẳng mặt cậu được luôn ấy. Mới tưởng tượng cậu ta nổi điên thế nào cũng đã khiến tôi run cầy sấy lên rồi. tôi nghĩ mình nên lấy hết can đảm ra và xin lỗi một lần luôn.
Aahhh~ tại sao người như nhỏ lại được Zui’ran hay vậy?
Tôi uống hết ngụm trà còn lại.
***
Nhờ Aira-sama mà Ririna không còn cố vào Salon nữa nhưng vẫn bám lấy Kaburagi.
Kể cả nhóm của tôi cũng bắt đấu khó chịu rồi. Tệ quá… cứ như thế thì vị trí của tôi bắt đầu lung lay mất.
Khi tôi nói “ Mình thật sự xin lỗi.” và họ đáp lại ”Không phải lỗi của bạn mà Reika-sama.” Họ sẽ cứ nói vậy mãi không thôi.
Một lát sau, bụng tôi bắt đầu đau đớn giống như hồi học kì 1.
Vì đau bụng quá nên tôi không thể đi lấy thuốc được đây. tôi có nên cuộn người rồi lăn đi không ta ? ?:v?
****
Một ngày nọ,cuối cùng thì Ririna cũng đã chọc giận Kaburagi , trong lúc cậu ta tiễn Yurie-sama, con bé cố gắng sán lại là nói chuyện với họ.
Một điều luật cho các fan theo cậu ta là đừng bao giờ đến gần Kaburagi khi cậu ở Yurie-sama nhưng Ririna phớt lờ luôn.
Kaburagi thì hầu như làm ngơ con gái xung quanh, và không thèm quan tâm dù họ làm gì đi nữa. nhưng đụng đên Yurie-sama thì khác.
Đã từng có người chen ngang thời gian của cậu với Yurie-sama. Cậu ta gỡ cái mặt nạ thờ ơ và bung lụa ra cảm xúc của mình.
Bởi vì họ đã biết như thế nên các cô gái không bao giờ đến gần cậu ta vào những lúc như thế này.
Đến điều đó mà Ririna còn chẳng biết luôn sao? Từ đống rắc rối khác thì không xảy ra lúc thế này, nhỏ còn chạy theo Kaburagi khi có cơ hội, cũng giống như cậu ta cố chuồn lên xe vậy.
Và thậm chí khi khi Yurie-sama chuẩn bị đến trường dự bị, nhỏ mặc kệ bầu không khí và giữ họ lại nên Kaburagi cáu lên.
“Dẹp ngay đi! Đừng có bao giờ lại gần tôi nữa!” và để Ririna lại đó, lên xe với chị Yurie-sama người đang cố làm cậu ta bình tĩnh lại.
Khi tôi nghe mọi thứ từ Ririna trên điện thoại, tôi thật sự choáng váng. Nhỏ đã làm gì vậy trời…
Đã vậy còn bắt tôi làm gì đó nhưng tôi làm gì được đây hả…
Bản thân cậu ta đã nói là không lại gần, tôi cũng nói và bảo từ bỏ đi nhưng nhỏ đó có nghe đâu.
Ai đó cứu tôi cái đi.
***
Tin đồn Ririna đã làm Cậu giận đã đồn thổi chớt măt, nhìn đồng rắc rối mà khiến lồng ngực tôi lên cơn luôn. Nhiều lúc đám con gái giận thay cậu ta làm quá lên nữa, nhưng không phải là vần đề lớn lắm. còn nữa, mấy cái liếc chằm chằm từ phía nhóm Tsuruhana-san cũng chả dễ chịu tí nào.
Khi tôi đến Salon, tôi thấy Kaburagi và Enjou đã ở đó, tôi tự khích lệ bản thân và đến xin lỗi.
“Có vẻ như em họ của mình đã gây rắc rối cho bạn, minh thành thật xin lỗi bạn.”
Tôi xin lỗi và cúi đầu.
Còn có những người khác trong Salon nhưng giờ không phải là lúc lo lắng mình trông như như thế nào.
Một lúc im lặng sau, Kaburagi thở ra rất dài và nói.
“Không sao đâu.”
Thật sao?
“Cũng chẳng phải của cô hay gì cả.”
“Nhưng em ấy là em họ của mình.”
“Thế thì làm gì đó đi.”
“Mình sẽ cố gắng làm gì đó nhưng…”
“Cô đúng là vô dụng mà.”
Kaburagi mĩm cười khúc khích.
Có vẻ như cậu ta không còn giận nữa. Ôi cảm ơn chúa.
Cảm thấy ổn hơn, tôi trấn an bản thân bằng một ít trà trước khi ai đó ném cho một quá bom khác.
“Em họ bạn đang tìm bạn đấy.”
Tôi hoang mang đến hành lang và thấy Ririna nói muốn mình trực tiếp xin lỗi và giúp tôi gặp cậu ta.
Nhỏ này ngốc đến mức nào đây trời.
Kể cả tôi có đuổi nhỏ đi thì nhỏ cứ nhíu kéo và nói tiếp. Chúng tôi cứ nói chuyện hết thời gian cho đến khi Enjou xuất hiện.
“Này, cô nên thôi ngay được rồi đấy. Cô mà làm Masaya cáu lên nữa thì tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra với cô đâu, cô hẳn là không biết rằng chị họ của cô, Kisshouin-san phải cúi đầu hết người này đến người khác vì việc của cô không hả. nếu cô để ý thì dừng làm mấy trò đáng xấu hổ đi được không? Lý do đến giờ phút này cô vẫn bị an vô sự khi đi gây với năm trên là vì Kisshouin chẳng làm gì khác ngoài việc xin lỗi vì cô cả. bởi vì Masaya biết việc này nên mới im lặng, nhưng mọi chuyện cần phải có điểm dừng rồi đấy.”
Enjou xuyên thủng Ririna bằng ánh nhìn lạnh lẽo thấu xương. một người vô cùng lịch sự khi giận thực sự rất, rất đáng sợ.
Nói mới nhớ, hình như Enjou trong truyện cũng nổi giận vài lần như vậy đối với Kisshouin Reika.
Ririna bắt đầu đỏ mặt và và chạy đi như thể muốn lẫn trốn vậy. (trans: nên dùng từ méo mó chắc hay hơn.)
Ít nhất cũng phải chào cậu ta một tiếng chứ đồ chết tiệt.
“Mình thành thật xin lỗi khi làm phiền bạn như thế này, Enjou-sama.”
“Em ấy hơi làm phiền bên mình quá nên đã đến lúc phải làm gì đó thôi.”
“Vậy sao?”
Ririna, em thực sự đứng trên bờ vực thẳm rồi đấy.
“Mà này Kisshouin-san, bạn nợ mình một lần đấy?”
“Eh?”
“Chứ bạn nghĩ mình đang giúp bạn miễn phí sao? Ngây thơ quá đó nha~”
Enjou trưng ra nụ cười ngọt ngào trước khi rời đi và bồi thêm.
“Đừng quên nhé, một ngày nào đó mình sẽ đòi nợ lại.”
EHHHHHHHHHHHH!?