“Quay lại nào, Bello.”
Tôi cố sắp xếp lại tình hình trong đầu khi nhìn Luce thu hồi sử ma của mình về.
Trong lúc đang thử nghiệm Vòng Tay Nguyên Tố, tôi đã ngất xỉu giữa chừng. Cho dù cơ thể có kiệt quệ thật nhưng không ngờ tôi lại đột ngột bất tỉnh như vậy.
Và có vẻ đã được Luce, người tình cờ đi ngang qua, cứu giúp.
‘Luce?’
Bề ngoài, trông tình huống này không có gì bất thường cả. Nhưng vấn đề ở đây là Luce.
Trừ khi bạn đi route của Luce, cô ấy sẽ giữ vững bản tính lạnh lùng và sống theo ý mình mà không thèm quan tâm đến bất kỳ ai khác cho đến hết học kỳ một. Cô ấy không phải kiểu người dễ động lòng khi thấy ai như tôi đó nằm bất động dưới đất.
Đáng lẽ cổ phải nói mấy câu như “Chắc cậu ấy ngủ quên” mới đúng chứ. Luce là loại người luôn bỏ mặc người khác, dù họ còn sống hay chết đi nữa.
Nó khiến tôi có chút khó chịu. Tôi liền mở cửa sổ trạng thái của Luce lên.
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Cấp: 115
Tộc: Người
Hệ: Thủy, Lôi
Độ Nguy Hiểm: X
Tâm Trí: [Thấy yên tâm vì bạn vẫn ổn.]
=================================
Luce đã tăng thêm năm cấp kể từ lần cuối tôi gặp cổ, nhưng điều đó lúc này không quan trọng.
Tâm trí của Luce có gì đó lạ lắm.
‘Tại sao cậu lại lo lắng cho tôi chứ?’
Cho dù Luce cứu tôi là do tâm trạng tốt đi nữa thì tại sao cô ấy lại thấy yên tâm chứ.
Không thể nào. Với thân phận Issac, lần duy nhất tôi tiếp xúc với Luce là khi thể hiện khả năng diễn xuất xứng đáng nhận giải “Diễn Viên Xuất Sắc Nhất Năm” trong bài kiểm tra xếp lớp vừa rồi.
Vậy nghĩa là...
‘Thân phận của mình bị bại lộ rồi sao?’
Tôi trở nên trầm tư với suy nghĩ đó.
― ‘Tên của ngươi là gì?’
― ‘Greung. (Greung)’
Tôi nhớ lại những gì xảy ra bài kiểm tra xếp lớp. Liệu Luce đã nhận ra tôi là Greung, người đã cứu cô ấy chăng?
Như vậy là đúng rồi.
Tôi liền đặt tay phải lên trán mình. Thôi bỏ mẹ.
“Đầu cậu có đau không?”
“Tại sao mình lại ở đây?”
“Mình đi ngang qua và ‘vô tình’ thấy cậu ngất xỉu nên đã dùng ma thuật để đưa cậu đến đây.”
Luce nhấn mạnh từ “vô tình,” chất giọng của cô ấy êm dịu như ánh trăng vậy.
Aa, chết thật. Làm thế nào cô ấy biết được chứ...
Lý do tôi mang theo Áo Choàng Ngụy Trang trong bài kiểm tra xếp lớp là để né tránh đôi mắt tinh tường của Luce. Nếu phát hiện ra thân phận của tôi, cô ấy chắc chắn sẽ báo lại với Học viện.
Còn một lý do nữa. Đó là để che đậy sự thật rằng “Issac đã cứu Luce”.
Trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, một trong các điều kiện để chinh phục Luce chính là bảo vệ hoặc cứu cô ấy trong bài kiểm tra xếp lớp. Và nếu là vậy, người chơi còn một điều cần phải quan ngại nữa.
‘Mức độ yêu thích của Luce cũng là một yếu tố dẫn đến bad end.’
Luce là một cô gái một khi đã mở lòng với ai đó thì sẽ không đóng lại được. Có lẽ đó là lý do khiến độ yêu thích của cô nàng tăng vọt như đoàn tàu không phanh vậy. Kể cả khi bạn không làm gì cả, nó vẫn sẽ tăng.
Mức độ yêu thích của Luce sẽ vượt tầm kiểm soát nếu người chơi không tỏ ra lạnh nhạt một chút để kiểm soát nó.
Để rồi, bạn sẽ phải đối mặt với “Bad End Phụ Thứ 13”.
Một “Bad End Phụ” ý nói đến một bad end không có liên quan gì đến cốt truyện chính. Nó tựa như việc bạn bị xe tông chết khi đang đi trên đường vậy đấy.
Trong số đó có bad end phụ thứ 13, 「Lồng Chim」.
Nam chính, Ian Fairytale, bị bắt cóc và giam giữ bởi Luce, cô người yêu điên rồ của cậu ta.
Một kết cuộc mà Ian chỉ đành bất lực dành phần đời còn lại trong vòng tay âu yếm của Luce.
Chính vì thế, độ yêu thích của Luce là một trong những yếu tố mà tôi phải dè chừng.
“...Đây là phòng của cậu sao?”
“Ừm.”
Tóm lại, tôi chẳng có cách giải thích nào khác ngoài việc thân phận của mình đã bị bại lộ...
Tất cả những vết bầm tím trên người tôi đã được chữa làm. Khi tôi chỉ vào vết thương trên người mình, Luce giải thích.
“Mình cũng biết dùng ma thuật chữa trị nên hầu hết chúng là do mình chữa đấy. Cậu đã cố gắng quá sức rồi... Hãy nghỉ ngơi một thêm chút nữa đi, mình sẽ thay khăn ướt mới cho cậu.”
Đừng tỏ ra tử tế chứ. Cậu đâu phải là kiểu người như đâu.
「Tạo Nước (Hệ Thủy, ★1)」
Tôi cố suy luận trong lúc Luce nhặt chiếc khăn từ chân tôi lên và làm ướt nó với Thủy thuật.
Biến cố như này có tồn tại thật sao? Cô ấy đã nhận ra từ khi nào và bằng cách nào chứ.
“Xong rồi nè. Cậu mau nằm xuống đi.”
Biến cố dẫn đến bad end bởi cô gái có mái tóc vàng hường óng ả đang vắt chiếc khăn ướt vào cái tô bên cạnh, rồi gắp lại gọn gàng và chuẩn bị đắp lên trán tôi.
Giật mình, tôi đưa tay ra để dừng cô ấy.
“......?”
“Khoan đã.”
“......?”
Luce nhìn tôi với biểu cảm khó hiểu.
“Mình rất cảm kích vì cậu đã giúp, nhưng tại sao lại đưa mình đến phòng cậu chứ?”
“Vậy mình nên đưa cậu đến đâu chứ?”
“Đến bệnh viện chẳng hạn. Còn không thì phòng y tế cũng gần mà...”
“...Chịu. Mình chưa từng tới mấy chỗ đó bao giờ cả.”
Có vẻ vì có một cơ thể khỏe mạnh và giàu mana nên Luce chưa từng xem bệnh viện là một lựa chọn.
“Làm sao cậu đưa mình vào đây mà không bị phát hiện vậy?”
“Tớ chẳng gặp ai trên đường về cả. Có gì sao?”
Hẳn là do “đúng thời điểm” nhỉ?
“À, không có gì đâu...”
Tôi đành nhận lấy chiếc khăn ướt khi không biết phải nói gì thêm. Nó lạnh thật đấy.
Tôi sờ trán và nhận ra mình đang bị sốt. Tôi đặt chiếc khăn lạnh lên vầng trán ấm của mình như một miếng dán giữ nhiệt.
“Nằm xuống đi. Tớ sẽ mang cho cậu một chút súp nóng.”
Khi Luce rời khỏi giường, tôi cân nhắc tình hình rồi quyết định hỏi cô ấy.
“Chúng ta thân nhau sao? Tại sao cậu lại chăm sóc mình tận tâm thế?”
Luce bỗng đứng chôn chân tại chỗ với đôi vai run rẩy.
=================================
[Luce Eltania]
―――――――――
Tâm Trí: [Không biết phải dùng từ nào để diễn đạt với bạn.]
=================================
À, thôi khỏi vậy. Tôi chỉ thắc mắc không biết Luce nghĩ sao về mình...
“...Tớ cũng không rõ nữa.”
Luce đỏ mặt và trả lời đầy ẩn ý.
‘Vãi.’
Một câu trả lời ngây thơ. Phản ứng kiểu này thường chỉ có trong mấy bộ tiểu thuyết lãng mạn dành cho giới trẻ.
“Issac.”
Luce quay về phía tôi. Cô ấy còn gọi cả tên tôi nữa... Tôi thậm chí chưa từng giới thiệu bản thân với cổ nữa.
Luce ngập ngừng, cố gắng nghĩ ra gì đó để nói với hai má ửng hồng.
“Thú thật, mình biết cậu từ lâu lắm rồi...”
‘Không ổn rồi.’
Đừng nói là cảnh đó nha, đừng mà...!
Bầu không khí hồi hộp và lãng mạn này. Tôi đang ở trong tình huống chuẩn bị được tỏ tình.
Kể từ giây phút Luce tỏ tình, cô ấy sẽ nhanh chóng phát cuồng vì bạn. Trên thực tế, việc tỏ tình chỉ khiến tình cảm của cô ấy dành cho bạn càng tăng thêm thôi.
Nhưng mà... nó đến nhanh quá.
Có phải là do Luce thích gương mặt của tôi hơn Ian không? Vậy là mức độ yêu thích của cô ấy tăng vọt nhanh hơn so với cả game gốc sao?
“Mình tình cờ thấy cậu vào ngày nọ, và đã luôn dõi theo cậu kể từ đó. Tớ thắc mắc, tại sao cậu lại luyện tập chăm chỉ như thế...?”
Giọng của cô ấy điềm tĩnh, gần giống như một lời thì thầm.
Chắc chắn cô ấy phải tò mò rồi. Khi trở thành Greung, tôi đã phô diễn ra thứ sức mạnh kinh khủng. Thật vô lý khi một người như thế phải đi khổ luyện như chết đi sống lại.
“Mọi người ai cũng vậy mà.”
“Họ không thúc ép bản thân đến độ ngày nào cũng chảy máu mũi như cậu.”
Cô ấy theo dõi tôi “Mỗi ngày”?
“Ừm, mình đã luôn dõi theo cậu và suy nghĩ rất nhiều. Vậy nên, mình muốn nói là...”
“O-Ồ, đó là gì vậy?!”
Một cách bất thường để đánh lạc hướng. Chịu rồi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để nghe những “lời đó” từ cô ấy.
Đầu tôi vẫn còn đau vì vụ xuất hiện của tên Leafa.
Tôi còn mong đó là biến cố cuối cùng mà mình phải đối mặt.
“À, nó à.”
Luce tốt bụng nói cho tôi biết tên và công dụng của từng đồ vật mà mình chỉ vào.
Cứ mỗi lần chỉ tay vào một vật gì đó, tôi đều thốt lên “Wow, tuyệt thật! Cái gì thế kia?” và hỏi cô ấy.
“Đó là gì vậy? Trông nó sang trọng quá.”
“Bàn cờ vua. Tớ được tặng đấy.”
“Cái này thì sao? Thiết kế của nó đẹp thật.”
“Đó là con dao nghi lễ của nhà mình. Nó nằm trong hành lý của mình lúc tới Học viện, vì thế mình mới tạm để nó ở đây.
“Còn cái này? Đẹp quá đi.”
“Một cuốn ma đạo thư mình nhận được từ một người quan trọng với mình. Nó được làm da người đấy.”
“Còn cái này thì sao? Trông nó đáng yêu phết.”
“Đó là một con búp bê bị nguyền rủa dùng trong Hắc thuật. Nghe nói nếu cậu bỏ tóc của người khác vào đây và lấy kim chọt, họ sẽ thấy đau đớn. Có thể là mê tín dị đoan, cậu có muốn thử không?”
Rất nhanh, Luce đã dẫn tôi tham quan cả căn phòng, chỉ ra tên và công dụng của từng món đồ.
“Ồ, ở đây có nhiều sách quá này.”
“Đừng động vào.”
Chất giọng vốn êm dịu như ánh trăng nãy giờ của Luce bỗng trở nên lạnh lẽo khi tôi nhắc đến chỗ giá sách.
Trong tích tắc, tôi nhanh chóng quay mặt khỏi giá sách khi cảm nhận được một luồng sát khí. Tất nhiên rồi, sợ chết mẹ đi được.
Giá sách xếp đầy những thứ mà cô ấy ngại cho tôi xem. Chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là mấy cuốn sách với tiêu đề như “Làm Cách Nào Để Kết Bạn,” “Tình Bạn Là Gì,” Làm Sao Để Mở Lòng Với Người Khác.”
...Cậu thật sự quyết tâm muốn kết bạn đến vậy sao?
“Cậu đi loanh quanh như vậy liệu có ổn không?”
“Không sao đâu, cảm ơn cậu.”
Tôi đã đi xung quanh căn phòng nãy giờ với chiếc khăn ướt trên trán.
Tôi thấy hơi chóng mặt nhưng không quá nghiêm trọng.
“Đây...?”
Một lần nữa, tôi suýt hỏi “Cái gì đây?” theo phản xạ.
Thứ đập vào mắt tôi là một chiếc hộp hình trụ nhỏ. Nó nằm trên bàn của cô ấy và được ánh đèn rọi sáng, làm nổi bật lên màu của ngọc trai đen.
Luce đứng sát cạnh tôi và nheo mắt. Nó kiểu như, “Đừng hỏi đó là gì.”
Cả hai đều im lặng một lúc và tôi cũng định giả vờ không thấy gì.
“Này Issac.”
Luce gọi tôi bằng giọng dịu dàng nhưng lại rất cuốn hút.
“Cậu có nghĩ mọi ‘Phù Thủy Tai Ương’ đều xấu không?”
...Sao cô ấy đột ngột hỏi câu đó chứ?
“Ý cậu là sao?”
“Chỉ là... tớ bất chợt muốn hỏi thôi.”
Luce chăm chú nhìn chiếc hộp hình trụ nhỏ màu đen rồi khẽ cúi đầu xuống.
Phù Thủy Tai Ương.
Đó là cách lịch sử gọi tên những phù thủy ác độc nhất, những kẻ sở hữu thiên phú về ma thuật và gây ra vô số tội ác man rợ với con người.
Tội ác mà chúng gây ra là không thể đếm xuể, vì lẽ đó bọn chúng mới được con người xem là thực thể “xấu xa”.
Tuy nhiên, tôi đã nhanh chóng nhận ra vì sao Luce lại hỏi câu đó.
Bên trong chiếc hộp chính là đôi mắt của Luce. Có một Phù Thủy Tai Ương đã móc cặp mắt của cô ấy ra, bảo quản chúng và giao lại cho cổ. Luce đặt chiếc hộp ở trên bàn vì muốn nhớ đến Phù Thủy ấy mọi lúc.
Đôi mắt hiện tại của cô ấy được cấy ghép bởi chính Phù Thủy Tai Ương đó, hành động trông tàn nhẫn ấy thực chất là để bảo vệ tính mạng của Luce.
Và đồng thời giải thích tại sao Luce lại có nhãn quan vượt trội hơn người bình thường.
“...Không.”
Tôi lắc đầu trả lời.
Bởi vì đã xem hết cốt truyện của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, tôi biết “Đại Phù Thủy của Thiên Giới” là người như thế nào, bà ấy chính là Phù Thủy Tai Ương mà Luce ngày đêm mong nhớ.
Trái ngược với lời đồn về mụ Phù Thủy Tai Ương khét tiếng hay dụ dỗ trẻ em vào cửa hàng bánh kẹo và nhẫn tâm sát hại chúng, bà ấy là một người đã hy sinh mọi thứ vì an nguy của lũ trẻ.
Dẫu biết không nên dùng kiến thức biết trước để tăng thiện cảm với Luce, tôi không muốn phủ nhận người mà cô ấy ngày đêm nhớ da diết.
“Mình không nghĩ vậy.”
Luce lắc đầu trong hoài nghi.
“Lỡ đó là điều người ta bịa đặt thì sao? Mình chưa nhìn thấy một Phù Thủy Tai Ương bao giờ nên làm sao bắt mình tin được chứ.”
Luce nhìn tôi với hai mắt tròn xoe, rõ ràng là ngạc nhiên trước câu trả lời vừa rồi.
Tôi cố tình giả vờ không nhìn thấy và dán mắt vào các đồ vật khác.
“Ừm, cậu nói đúng.”
Giọng cô ấy rưng rưng, chất chứa nỗi mất mát to lớn.
Đại Phù Thủy của Thiên Giới là người thân quan trọng của Luce cùng với người anh trai ruột của cổ.
Tuy nhiên, Đại Phù Thủy đã bị vu oan cho tội danh hiến tế nhiều trẻ em cho một Ma Thú Thần Thoại và đã phải hy sinh trước mặt Luce.
Người dân và đất nước đã đổ mọi tội lỗi của họ lên đầu Đại Phù Thủy của Thiên Giới.
Luce hoàn toàn suy sụp vào ngày hôm đó. Cô ấy đã khép kín trái tim của mình với mọi người. Thế giới mà cô luôn cho là tươi đẹp, dù cho bị cha mẹ ruột ruồng bỏ, hóa ra lại rất tàn nhẫn với cô bé 10 tuổi khi ấy.
“......”
Bầu không khí có vẻ hơi khó xử. Tôi lỡ làm gì rồi chăng...
A, cô ấy đang cố kìm nén nước mắt sao? Tôi nên phản ứng sao đây?
“Aa, tự nhiên mình thấy đau đầu quá...”
Chịu. Tôi chỉ còn nước giả vờ thôi vậy. Mặc dù có đau thật nhưng tôi phải tỏ ra đau đớn hơn thế nữa.
Tôi bước đi lảo đảo một cách uyển chuyển nhưng không hề giả trân về phía chiếc giường. Đúng là không một động tác thừa mà.
Tôi ngửa đầu ra sau khi ngồi trên giường và nhấn giữ chiếc khăn trên trán mình.
“Cậu ổn chứ?”
“Mình thấy hơi chóng mặt... Chắc là mình luyện tập quá sức rồi.”
“Cậu nằm xuống đi. À, mình sẽ mang cho cậu chút súp nóng.”
Mặc dù chưa đói bụng nhưng tôi gật đầu vì muốn câu thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Luce nhìn tôi với ánh mắt lo lắng một lúc trước khi đi vào bếp.
Bỗng nhiên, cô ấy thò đầu ra từ trong bếp và nhìn thẳng vào tôi.
“Issac.”
“Hửm?”
“Mình muốn làm bạn với cậu.”
“...Hả?”
Gì chứ?
Tôi liền thả đầu về vị trí cũ sau khi nghe được câu nói có chút thú vị đó.
Luce đang lườm tôi với nụ cười tươi trên môi cô ấy. Sau đó, chắc do xấu hổ nên mặt cô ấy đỏ ửng lên và gãi má trong lúc lảng tránh ánh mắt của tôi.
‘Bạn sao...?’
Nghe hoang mang dữ ta.
Trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ làm gì có vụ trở thành bạn với Luce đâu. Mức độ yêu thích của cô ấy nghĩa là “tình cảm nam nữ” từ đầu đến cuối luôn rồi.
“K-kể từ khi thấy được sự chăm chỉ của cậu, mình đã luôn muốn kết bạn với cậu.”
“Hở?”
Nghĩ lại thì, không phải Luce nói luôn quan sát tôi luyện tập mỗi ngày sao? Nghĩa là Luce không hẳn biết tôi là Greung, nhỉ? Cô ấy cũng hề đề cập đến việc tôi là Greung.
Vậy ra đó là hai chuyện khác nhau.
Luce chỉ tình cờ bắt gặp và bị ấn tượng bởi cách mà tôi luyện tập đến chảy máu mũi, rồi bắt đầu có thiện cảm với tôi...
Không biết thay đổi về mặt tâm lý nào đã dẫn đến điều này, nhưng tôi đành tạm chấp nhận lời giải thích đó vậy.
Biết vậy ngay từ đầu tôi nên nghi ngờ khi thấy đống sách về “Tình Bạn” của Luce đặt trên giá sách.
Vậy là cô ấy...
‘Cô ấy vẫn chưa biết mình là Greung. Luce chỉ muốn làm bạn với mình thôi sao?’
Tôi cảm thấy mình như vừa bị đập mạnh vào đầu vậy. Nó chẳng khác gì bị phản bội cả.
Làm mất công suy nghĩ và diễn hài đủ kiểu... Muốn đội quần quá đi trời.
Tôi vẫn chưa thể buông lơ được, nhưng làm bạn cũng không tệ lắm.
‘Sẽ ổn thôi.’
Lúc đầu, tôi cũng miễn cưỡng làm bạn với một người như Kaya Astrean.
Nhưng sau khi trở thành bạn với Amy Holloway và băng của Mateo, tôi đã ngẫm nghĩ và nhận ra rằng việc có ít bạn cũng không sao cả.
Tôi quá nổi bật khi ở gần Kaya nên chúng tôi thường gặp mặt ở những vắng vẻ, mặc dù dạo này tôi ít khi gặp cô nàng.
Dù sao thì, tôi rất sẵn lòng đón nhận tình bạn này.
Tôi đặt chiếc khăn trên trán mình sang một bên, đứng dậy và tiến lại gần Luce.
Luce Eltania, nhân vật yêu thích thứ hai của tôi trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱.
Tôi nở một nụ cười tươi và đưa tay phải về phía cô ấy.
“Tất nhiên rồi.”
Đôi mắt của Luce rực sáng kèm theo mái tóc vàng hường dựng lên chút chút, như thể có dòng tĩnh điện chạy qua.
Cô ấy cố kìm chế để hai khóe miệng không nhếch lên.
Luce nắm lấy tay của tôi.
Trở thành bạn. Nó chẳng có gì to tát cả; việc tôi cần làm là chấp nhận khi đối phương muốn kết bạn thôi.
Nhưng với Luce, đó lại là một việc rất khó.
Vì đã dành nhiều năm để cô lập bản thân với những người khác, có lẽ cô ấy đã hình thành nỗi sợ mơ về việc có bạn.
Luce chắc đã cố tìm hiểu định nghĩa của tình bạn bằng việc đọc vô số quyển sách. Ngay cả những lời lúc này Luce dường như chất chứa nhiều sự lo lắng và băn khoan.
Lúc ở trong game, mỗi khi tôi cố bắt chuyện với Luce trong số đám NPC ở xung quanh, lời thoại của cổ luôn là “......”. Đi một mình, ăn một mình và học cũng một mình. Cứ như thế, Luce đã cô độc trải qua học kỳ đầu tiên của năm nhất.
Tuy nhiên, có vài lúc cô ấy cũng cười nói vui vẻ với người khác. Dẫu có hoài nghi về nhân loại và bị tổn thương thế nào đi nữa, cảm xúc thật của Luce vẫn khác với những hành vi bên ngoài của cô ấy.
Tiếng lách tách từ lò sưởi kéo dài rất lâu, tựa như dư âm còn sót lại. Sau một lúc lâu, tôi lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Nhưng mà việc cậu nổi tiếng quá khiến mình hơi khó xử. Nên là chỉ vì bây giờ chúng ta là bạn không có nghĩa là mình có thể ở cạnh cậu mọi lúc được, cậu hiểu chứ?”
“Ự...”
Giọng của Luce có hơi run rẩy. Cô ấy còn không thể nhìn thẳng vào mắt tôi nữa là. Không biết đó có phải là câu trả lời không? Hay là cô ấy cũng không nghe được tôi vừa nói gì luôn?
Chắc là cô ấy nghe rõ mà.
“Thôi, mình phải đi đây.”
‘Luce vẫn chưa nhận ra tôi là Greung.’
Nếu đã biết rồi thì tôi cần gì phải ở đây lâu hơn nữa. Phải ráng cắn răng chịu đựng cho dù có đau cỡ nào đi nữa. Hơn nữa, nếu muốn nghỉ ngơi thì tôi cũng không thể ở trong ký túc xá nữ mãi được.
“À, sao cậu không ăn chút súp trước khi rời đi...”
“Không sao đâu, cảm ơn cậu. À mà, cậu có chiếc áo choàng nào hay thứ gì tương tự không?”
“Áo choàng? Mình có một cái. Cậu cần sao?”
Tôi nhận chiếc áo choàng từ Luce rồi khoác lên người và đội mũ trùm đầu lên.
“Eden.”
Kyuuuuu―
[Kkuung!]
Dòng mana nâu tụ lại ngay bên cạnh tôi và biến thành một con golem nhỏ, “Eden”.
Nó đáp xuống đất trong lúc phát ra tiếng kêu ngộ nghĩnh.
“Mình đi đây, Luce.”
“À, ừ...”
Eden và tôi tiến lại cửa sổ.
Khi đến đủ gần, khung cảnh của mặt đất cách bốn tầng hiện ra trước mắt chúng tôi. Trông hãi thật sự, nhưng đây chính là lối thoát duy nhất rồi.
“Eden, tạo ra vài tảng đá để đáp xuống đi. Kiểu bậc thang ấy.”
[Vâng!]
「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」
「Tạo Đá (Hệ Nham, ★1)」
Rắc rắc rắc―
Rùng rùng rùng―
Tôi tạo ra một chiếc thang băng thô sơ từ cửa sổ xuống mặt đất, những tảng đá của Eden thì nhô lên tạo thành các bậc thang tạm thời.
“Mai gặp lại nhé, Luce!”
Tôi vẫy tay chào cô ấy trước khi trèo qua mép cửa sổ.
Luce bỗng mở to mắt nhìn tôi. Cách chào của tôi lạ lắm sao? Chắc là trông tôi hơi kỳ quái khi đang mặc chiếc áo choàng này.
Eden lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ và tôi cũng bắt đầu leo xuống chiếc thang.
“Kyaa! Có một tên đực rựa!”
“Biến thái! Có biến thái!”
Đệt, nỗi lo sợ lớn nhất của tôi thành hiện thực rồi.
Tôi thu hồi Eden và nhanh chóng chuồn khỏi Sảnh Charles.
✦✧✦✧
Luce đứng bất động một lúc lâu sau khi Issac rời khỏi.
Cửa sổ đang mở toang. Làn gió mát lạnh thổi vào, dịu dàng lay động rèm cửa.
“Mai sao...”
Câu chào của Issac sượt qua tâm trí Luce như phần ký ức còn đọng lại.
Đó là lời chào hỏi giữa hai người bạn thân thiết mong đợi đến lần gặp mặt tiếp theo.
“Kyaa―! Hãy mau bắt tên biến thái đó lại!”
“Tên kia, đứng lại!!”
Rầm―!
Bùngggg―!
Hai khóe môi của Luce uốn cong thành nụ cười.
Cô cảm thấy sung sướng như đang phiêu diêu trên chín tầng mây, đến độ mà cô còn không nghe được âm thanh hỗn loạn ở bên ngoài.
“Ừ, mai gặp lại cậu.”
Giọng nói chất chứa nỗi lòng thầm kín của Luce bay đi theo cơn gió mát rượi.
Đêm nay, ánh trăng ngoài cửa sổ có vẻ sáng hơn thường ngày.