Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

luce (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Học viện đã đưa ra một tuyên bố với các học viên sau bài đánh giá giao chiến. Hiện tại họ đang trong quá trình điều tra nguyên nhân khiến bọn quỷ xuất hiện thường xuyên, cũng như tìm ra biện pháp an toàn nhất để đảm bảo an nguy của các học viên.

Chương trình học vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có gì xảy ra. Có vài học viên thì phản đối việc Học viện đang giấu giếm điều gì đó và yêu cầu công bố sự thật, tuy nhiên họ chỉ là thiểu số.

‘Tính ra họ làm vậy cũng có nguyên do.’

Chủng tộc đe dọa đến tính mạng của con người cứ liên tục xuất hiện, vậy mà Học viện vẫn cho hoạt động bình thường mặc dù đã có học viên và giáo sư suýt mất mạng.

Mặc dù ác quỷ được xem là tai ương nhưng cách xử lý này không hợp tình tí nào cả.

Nhưng trên thực tế, ban lãnh đạo cùng với hiệu trưởng và các nhân viên học vụ đang ngày đêm miệt mài để cố kiểm soát tình hình. Trừ khi bọn họ là người tối cổ nên mới chưa biết điều đó.

Vào cuối học kỳ I năm nhất – tức sự kiện Hàng Phục Lôi Điểu – vấn đề sẽ leo thang và vượt ngoài tầm kiểu soát, chính vì vậy các Hiệp Sĩ Hoàng Gia đã buộc phải can thiệp vào.

Và đây chính là cơ hội tốt để tập hợp những nhân tài được cho là “Thế Hệ Vàng”, họ bao gồm một cô công chúa tầm thường, một thánh nữ nắm giữ thần lực (vật lý) và một nữ tu sĩ điên cuồng đến từ phương Đông. Vị công chúa đã lên kế hoạch nhập học từ trước đó, thánh nữ thì đến vì tinh thần công lý muốn đối mặt với bóng tối của thế giới... à không, đó là do cô là một kẻ hiếu thắng. Và sau cùng là nữ tu sĩ với kế hoạch của mình.

Tôi không chắc nữa, nhưng có vẻ những người với địa vị hoặc xuất thân đặc biệt thường có lối suy nghĩ rất khác thường. Nếu tôi còn sống đến lúc đó thì họ, Thế Hệ Vàng, sẽ trở thành hậu bối của tôi.

‘Thôi để tính sau vậy...’

Chuyện quan trọng bây giờ chính là cốt truyện gốc đã bị bẻ cong nghiêm trọng rồi.

Trùm cuối của 「Màn 6, Chương 3」, Leafa Hão Huyền, đã xuất hiện trong bài đánh giá giao đấu vừa qua và lỡ miệng nói ra một thông tin rất quan trọng với Giáo sư Fernando.

Sự tồn tại của một “tay trong”.

Làm sao tôi, một thường dân, lại biết được chuyện này á?

Tất nhiên là nhờ vào sử dụng [Thấu Hiểu Tâm Trí]để quan sát các nhân vụ học vụ và nó đã cho tôi thấy, “Quan ngại về tương lai bởi bọn ác quỷ có tay trong tại Học viện.”

Nếu là vậy, có lẽ tôi nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống “NẾU NHƯ” – khi sự thật Alice chính là “đầu não” bị bại lộ sớm hơn so với cốt truyện gốc.

Nhân tiện nói thêm, ngay cả [Thiên La Vạn Tượng] của Dorothy cũng không thể phát hiện ra chính Alice là người đứng sau mọi chuyện. Đó là do cô ta sở hữu một đặc tính độc nhất gọi là [Nghịch Lý của Nữ Hoàng Đỏ].

Nói tóm lại, không một ai có thể đọc được tâm trí hoặc bản chất của Alice.

‘Dù sao thì mình nên chuẩn bị cho trường hợp thân phận của Alice bị bại lộ sớm hơn dự tính...’

「Nham Thạch Băng Hoại (Hệ Nham, ★4)」

Kooong──!!

“Guuự!!”

Aaaahh!!

Đau vãi!!

“C-Chẳng phải ta đã bảo ngươi chỉ được dùng phép ba sao trở xuống sao...!?”

Những tảng đá phát sáng màu vàng đâm vào người tôi rồi va đập vào nhau, tạo nên một vụ nổ mana.

Tác động khiến cả người tôi lộn nhào trên bãi cỏ trước khi đâm sầm vào một gốc cây.

Đệt, bất ngờ thật đấy...

Tôi rên rỉ trong lúc cố nâng phần thân trên của mình dậy.

Cái thứ vừa tấn công tôi là một con golem nhỏ đang nghiên đầu của mình. Cơ thể của nó được làm từ đá cứng trông rất vững chắc.

Eden, sử ma ba sao hệ Nham của tôi.

[Kyuu―?]

Đừng giả vờ tỏ ra đáng yêu trong lúc nghiên đầu với ta. Trông chẳng hợp với ngươi chút nào cả.

=================================

[Eden]

―――――――――

Cấp: 48

Tộc: Ma Thú

Hệ: Nham

Độ Nguy Hiểm: X

Tâm Trí: [Muốn trông thật dễ thương trước mặt bạn. Kyu.]

=================================Hai ngày trước, tôi đã có được cơ hội để triệu hồi ra một sử ma trong 「Màn 3, Chương 2, Sử Ma」 của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱. Các học viên đã thay phiên nhau triệu hồi sử ma của họ bằng vòng tròn triệu hồi.

Tôi đã lo sợ rằng sẽ có biến cố ngoài ý muốn xảy ra giống trong buổi đánh giá giao đấu, may mắn là mọi chuyện đã trôi qua một cách ổn thỏa.

Mỗi Vòng Tròn Triệu Hồi Sử Ma chỉ có thể triệu hồi sử ma tối đa bốn sao. Đối với năm sao trở lên, bạn phải gặp mặt chúng trực tiếp để lập khế ước.

Một sử ma ba sao như Eden còn hơn mong đợi của tôi, vì vậy tôi đã nhanh chóng lập khế ước với nó.

Còn nam chính, Ian Fairytale, đã triệu hồi được một sử ma hệ Hỏa tên là “Rex” giống hệt cốt truyện gốc. Một sử ma bốn sao và trông nó như một con T-rex vừa sinh ra vậy. Dưa theo kịch bản gốc, Ian và Rex sẽ sớm có một cuộc đối đầu để xác định quan hệ chủ-tớ của họ.

Rex sẽ trở thành cộng sự của cái tên “hở chút bất tỉnh” nếu không có gì thay đổi. Lần này đối thủ của Ian không phải là ác quỷ nên tôi nghĩ cậu ta sẽ thắng.

‘Vậy đấy.’

Giờ thì tôi nên tập trung vào sử ma của mình.

Tôi ngồi dậy rồi xoa cái bụng đau âm ĩ. Tôi nghĩ mình có thể chịu thêm ba hoặc bốn cú như vậy nữa... à thì, không hẳn là vậy.

Có vẻ như cơn đau, hình phạt dành cho việc bất tuân, đã không có hiệu nghiệm với Eden.

Sự bất tuân được đánh giá dựa trên nhận thức của sử ma. Chúng tự ý thức được rằng mình có đang nghe theo lệnh của chủ nhân không. Có vẻ Eden nghĩ nó đã làm theo đúng mệnh lệnh của tôi.

Nói cách khác, đây là bằng chứng cho thấy trí tuệ của nó thấp đến mức không nhận ra cái mà mình vừa dùng là ma thuật bốn sao.

Dù sao thì điều này có thể cải thiện bằng việc giải thích và dạy bảo.

“Chà, nó đau ít hơn những gì mình nghĩ.”

Tôi đang kiểm tra công dụng của “Vòng Tay Nguyên Tố”, một vật phẩm đầy bất ngờ lấy được sau khi đánh Leafa, bao gồm cả Eden.

Vòng tay tăng sức kháng cự của tôi với một nguyên tố nào đó lên “40”. Ma pháp nguyên tố ở một cấp độ bất kỳ sẽ không thể đe dọa đến tôi được nữa.

Hiệu ứng kéo dài trong 24 tiếng, tức là khi qua 24 giờ kể từ khi vòng tay kích hoạt, hiệu ứng kháng nguyên tố sẽ quay lại ban đầu. Do đó tôi có thể tiếp tục dùng nó thêm lần nữa.

Hiện tại, tôi đã chuyển vòng tay sang kháng hệ Nham. Để thay đổi nó, tất cả tôi cần làm là điều chỉnh chiếc nhẫn gắn trên vòng tay tới biểu tượng của nguyên tố mong muốn được khắc trên đó.

Đúng như mong chờ, hiệu ứng của nó còn tuyệt vời hơn tôi tưởng tượng. Nó không hề đau chút nào khi tôi dính đòn ma thuật cao cấp và tôi gần như cũng không bị đẩy lùi về phía sau.

Nếu bị ma thuật bốn sao đánh trúng, nó sẽ chỉ đau như kiến cắn thôi. Chậc, tôi lừa ai được chứ? Nó đau vãi cả đái ra, không có Vòng Tay Nguyên Tố là tôi ngất mất rồi.

Giả dụ tôi sử dụng Vòng Tay Nguyên Tố trong bài đánh giá giao đấu thì sao nhỉ?

Khi mà Tristan Humphrey thi triển [Toàn Phong], chắc là tôi có thể tặng hắn một cú đấm mà không lo bị thổi bay về sau.

“Nghe này Eden! Ba sao! Nhớ kỹ, ba sao thôi! Ma thuật mà ngươi vừa dùng là bốn sao, tốt nhất đừng sử dụng nó nữa. Rõ chưa?”

[Vâng!]

Eden đáp lại trong lúc giơ tay phải lên trời.

Giọng của nó như thiên về phía trung lập hơn.

Giờ vờ đáng yêu chẳng hợp với nó chút nào, hay do nó là sử ma của mình nhỉ? Trái tim của tôi như sắp bị nó chinh phục...

「Nham Thạch Băng Hoại (Hệ Nham, ★4)」

Rùng rùng rùng rùng rùng―――!!

“Gự!!!”

[Kyuu?]

Cái thằng đầu đất này!

***

Nếu phải chọn ra tòa nhà cao nhất tại Học viện Märchen thì đó chắc chắn phải là “Tháp Ma Thuật Hegel”. Tuy nhiên, nó chỉ được phép đặt ở trên đất Học viện thôi, vì vậy bạn có thể coi nó giống kiểu một công ty tư nhân không có quyền hạn gì tại Học viện cả.

Tháp Ma Thuật Hegel được ví như là mái ấm của nhiều phù thủy từ Học viện Märchen. Điều kiện để tòa tháp nằm trong khuôn viên Học viện là những người tốt nghiệp từ Học viện Märchen khi làm bài kiểm tra vào đây sẽ được cộng điểm ưu tiên. Bản thân nó rất có danh tiếng nên thường được nhắc tới như một con đường sự nghiệp của nhiều học viên Học viện Märchen.

Toàn bộ tầng trên cùng của tòa tháp được dùng như một phòng thí nghiệm riêng của một phù thủy duy nhất.

Đó là nơi chỉ những người được cô mở lòng mới đặt chân vào được. Giáo sư Fernando bước vào bên trong.

Một căn phòng hình tròn với nhiều cuốn sách lơ lửng trên không được xếp quanh bức tường. Dấu vết của giả kim thuật hiện rõ ở khắp nơi, trần nhà thì được làm từ kính cho phép bạn nhìn thấy bầu trời rõ mồn một.

Ở chính giữa phòng thí nghiệm có một nữ phù thủy với mái tóc nâu vàng đang nằm ườn thoải mái trên sàn nhà. Cô, với một vóc dáng và thân hình nhỏ bé, đang thư giãn đọc sách trong khi đung đưa chân qua lại.

Aria Lilias, sư phụ của Fernando và là tháp chủ của Tháp Ma Thuật Hegel.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Fernando với khuôn mặt trơ trơ, xong rồi hướng mắt về lại cuốn sách cô đang đọc dở.

“Con đến để gặp người đây, thưa sư phụ.”

“Có chuyện gì sao?”

“Con muốn hỏi người một số chuyện.”

“Còn chẳng thèm hỏi thăm ta một lời mà vào thẳng vấn đề luôn. Quả là đệ tử của ta, ý thức quăng đâu rồi?”

Aria Lilias có thói quen hay nói những câu từ đơn giản.

“Thế câu hỏi là gì?”

“Người đã nghe tin tức mới nhất của Học viện chưa? Về bọn quỷ và con quái vật đen ấy.”

“Nói lại xem nào.”

“Vào ngày đầu tiên của buổi đánh giá giao đấu, con đã suýt bỏ mạng dưới tay một ác quỷ.”

Tin tức về người đệ tử của mình suýt mất mạng đã thu hút sự chú ý của Aria. Tất nhiên là cô biết chứ. Tháp Hegel nằm ngay sát Học viện nên làm sao cô lại không nghe về nó được chứ.

“Nhưng con quái vật đen ấy đã bảo vệ con và còn dễ dàng dùng được ma thuật chín sao. Con đoán là nó hẳn đã đạt đến cảnh giới của Đại Phù Thủy.”

“Thì?”

“Người nghĩ sao? Danh tính của một kẻ bất thình lình xuất hiện và biến mất tăm hơi ngay sau đó.”

“...”

Một con quái vật đen.

Lần đầu nó xuất hiện là vào giữ lúc bài kiểm tra xếp lớp của Khoa Ma Thuật năm nhất và tiêu diệt một con quỷ như rơi từ trên trời xuống.

Còn trong bài đánh giá lần này, nó đã bảo vệ Fernando bằng cách áp đảo sức mạnh của tên ác quỷ có khả năng tạo ra một dị giới.

“...Phía Học viện nghĩ sao về vụ này?”

“Họ xem con quái vật đó như kẻ chống lại đồng loại của nó.”

“Thế con nghĩ sao?”

“...”

“Ta nghĩ con cũng đoán được rồi, con quái vật ấy chắc hẳn là học trò của con đấy.”

Đó là điều mà Fernando đã nghĩ tới nên ngài mới không có thắc mắc gì cả.

“Ta chắc chắn rằng nó đã cố bảo vệ con.”

Hình bóng của Fernando đang phản chiếu trong ánh mắt sâu thẳm của Aria.

“Lời khuyên của ta là, đừng can thiệp. Đừng tọc mạch vào bí mật của người đang cố bảo vệ mình mà không có lý do. Chỉ cần phân tích và giải quyết lý do khiến lũ quỷ xuất hiện là được.”

“Thứ lỗi cho con hỏi tại sao được không?”

“Ê.”

“...!”

Trong nháy mắt, Aria đã đứng ngay trước mặt Fernando. Cô đã nâng cơ thể của mình bằng ma thuật ngoại cảm.

Từ khoảng cách rất gần như thể mặt của họ sắp chạm vào nhau, với khuôn mặt vô cảm, Aria nói bằng giọng mỉa mai.

“Vẫn chưa chịu hiểu sao? Con quái vật đó đã đến đây sau khi thấy được sự bất thường của Học viện mà ngay cả ta còn không nhận ra được. Nó đến là để bảo vệ nơi này đấy. Nếu con không giúp gì được thì đừng làm điều gì ngu xuẩn cả.”

“...”

Fernando biết chứ, con quái vật ấy đứng về phía Học viện và đang cố gắng bảo vệ mọi người.

Ngài đã điều trần trước Ủy Ban Điều Tra rằng con quái vật ấy không phải là kẻ thù, nhưng sau nhiều lần bàn bạc, họ đã đưa ra kết luận “Con quái vật đen dường như là một ác quỷ đang chống lại chủng tộc của nó.” Nếu không thì làm sao nó biết được thời gian và nơi lũ quỷ xuất hiện được chứ?

Hầu hết các giáo sư đều e sợ con quái vật ấy. Nhưng chỉ có Fernando là khác; ngài muốn đứng về phía nó, giống như việc các học viên đứng về phía ngài.

“Vâng, thưa sư phụ.”

Fernando trả lời với giọng điềm tĩnh.

Màn đêm đang dần buông xuống.

Luce Eltania, thủ khoa của Khoa Ma Thuật năm nhất, đã đi đến sân tập lần đầu tiên sau một khoảng thời gian và đang trên đường quay về ký túc xá.

Cảm thấy choáng ngợp trước ánh mắt của các học viên khác hướng về mình, cô đã rời đi sau nửa tiếng.

Kể cả khi chuẩn bị rời đi, nhiều học viên đã thốt lên, “Không hổ danh là thủ khoa! Vậy là cậu ấy chỉ cần luyện tập nhiêu đó thôi sao...!?”

Những lời đó càng khiến Luce thấy áp lực thêm.

“Vậy luôn hả? Buồn cười ghê!”

“Hehehe.”

Đột nhiên, Luce bắt gặp được cảnh mấy cô học viên vừa đi bên cạnh nhau vừa cười nói vui vẻ.

“Mai gặp lại nha!”

“Gặp bà sau!”

Khi đến ngã rẽ, họ vẫy tay chào nhau rồi rời đi.

“...”

Một khung cảnh rất đỗi giản dị: Ăn cùng nhau, tán gẫu cùng nhau và khi đến cuối ngày lại nao nức gặp lại nhau vào lần tới.

Đó là cuộc sống thường nhật của các học viên, những người mà Luce luôn nhìn thấy và chẳng bao giờ để ý tới.

Nhưng không hiểu vì sao hôm nay hình ảnh đó lại khiến tim cô rung động đến vậy.

Hình bóng của một chàng trai bất giác lướt qua tâm trí cô. Đôi chân của Luce bỗng rẽ sang hướng khác, và giờ thay vì đi thẳng về ký túc xá, cô đã chọn đi đường vòng. Nơi cô vừa đến là một góc trong vườn Hồ Điệp.

“Hmm, chỉ đi ngang qua thôi, chỉ đi ngang qua thôi...’

Nếu đi theo con đường này, Luce vẫn có thể quay lại ký túc xá, vậy nên đây cũng là một phương án đúng. Chỉ là cô sẽ tốn gấp 5 lần thời gian so với lộ trình thông thường.

Cuối lối đi của vườn Hồ Điệp vẫn vắng tanh như thường lệ, thay vào đó là tiếng kêu inh tai của côn trùng.

‘Kia rồi.’

Luce đảo mắt khắp mọi phía, từ trái sang phải cho đến khi cô tìm thấy Issac ở góc vườn. Đúng thật là trùng hợp.

Vào ngày đầu tiên của buổi đánh giá, Issac đã phải chịu thua trước ma thuật của Tristan Humphrey. Ai có mặt tại đấy đều có thể nhận ra sự chênh lệch rõ ràng về sức mạnh giữa hai người họ.

Issac hẳn đã rất thất vọng khi cảm thấy bản thân không thể vượt qua bức tường đó. Trên thực tế, Issac đã cố tỏ ra là mình ổn nhưng nó lại khiến cậu trông đáng thương hơn, và ký ức đấy đang ùa về tâm trí cô.

Tuy nhiên, điều đó không làm cậu nản chí. Vào các trận đấu tiếp theo, Issac đã thể hiện được khát khao bùng cháy.

‘Mình vui quá.’

Thấy vậy, Luce cảm thấy rất hài lòng.

Trong lúc hồi tưởng về buổi đánh giá, cô chợt nhớ đến sự xuất hiện của một ác quỷ vừa rồi.

‘Greung...’

Greung đã tái xuất hiện. Nghe nói rằng nó đã bảo vệ Giáo sư Fernando rồi biến mất lần nữa. Nếu Luce cố gắng tập trung cảm nhận mana, có lẽ cô đã có thể nhận ra nó. Tiếc là cô đã không làm vậy.

Mỗi khi nghĩ đến con quái vật đó, cô cảm nhận được một thứ cảm xúc khó tả mà chưa từng có trước đó. Đó không phải là cảm giác khó chịu mà giống như “dễ chịu” hơn.

Gần đây, Luce đã nhận ra được bản chất của thứ cảm xúc đó. Đó là thứ cảm xúc “muốn kết thân với ai đó...”

Do vậy, cô đã dành ra một khoảng thời gian để suy ngẫm về khái niệm “tình bạn” thông qua đọc sách. Nhưng càng đào sâu, cô càng không thể hiểu thế nào là một người bạn.

Làm sao người ta lại hiểu và chấp nhận một khái niệm mơ hồ một cách tự nhiên như vậy chứ? Thật là kỳ lạ.

Và gần đây đã có thêm một người mà Luce muốn làm bạn với.

Đó chính là cậu học viên với mái tóc gợn sóng màu lam bạc ở đằng kia... nhưng mà...

‘Cậu ấy đang làm gì vậy?’

Luce thấy ngạc nhiên. Chẳng hiểu vì sao, Issac... đang bị bón hành bởi ma thuật của chính sử ma của cậu.

Nhìn Issac không ổn tí nào cả. Hai mắt của cậu trợn tròn và còn đang thở dốc nữa. Issac trông như thể sắp sửa ngất đến nơi rồi vậy.

Bỗng nhiên, một dòng mana nước hội tụ ngay kế bên Luce. Dòng mana sau đó biến thành một chú cá voi sát thủ nhỏ nhắn với một chút mana nước bao quanh cơ thể. Nó bắt đầu bơi trong không khí như có biển xung quanh và hét lên.[Khẩn cấp! Khẩn cấp! Có một sử ma đang hành hung chủ nhân của mình.]

Nghe nó giống như một đứa trẻ đang hét bằng giọng ngây thơ.

Chú cá voi sát thủ nhỏ nhắn là “Bello”, nó là sử ma bốn sao hồi đáp lại Luce trong buổi triệu hồi sử ma.

[Điều Động Khẩn Cấp Bello! Phản đối bạo lực! Phản đối bạo lực!]

“Quay lại... Hở?”

Luce cố kêu Bello đang bay về phía Issac quay lại.

Bỗng nhiên, đôi mắt của Issac trợn ngược và rồi cả người cậu đổ gục sang một bên.

Bịch―

Issac ngã xuống bãi cỏ và bất tỉnh.

“...!”

Luce sững người; cô còn chẳng thèm gọi Bello quay lại nữa mà chạy một mạch qua chỗ của cậu.

[Có sự cố! Có sự cố! Bắt giữ ngươi vì tội dám hành hung chủ nhân của mình!]

[K-kyu...?!]

Băng qua tụi sử ma ồn ào, Luce giữ lấy phần thân trên của Issac đang ngất xỉu.

***

Có đôi khi tôi mơ về căn hộ 3 pyeong[note53947] của mình ở phường Sillim-dong.

Một căn phòng chật hẹp được những cuốn sách dày đặc phủ kín một nửa.

Tôi đặt ba cuốn sách lên bàn rồi tự nhốt mình trong không gian kín mít đó. Trông tôi không khác gì một thí sinh thi công chức thông thường cả.

Cảm giác cứ như bản thân đang đi qua một đường hầm tối như mực và không có điểm kết.

Không biết liệu tôi có thể đi đến cuối đường hầm được không?

Thi thoảng, khi cảm thấy con tim mình như sắp gục ngã, tôi thường tự vỗ vào đùi mình. Bằng không, không gian chật hẹp đó sẽ thu lại và xóa sổ sự tồn tại của tôi.

Nỗi đau chính là cách giúp tôi giữ tỉnh táo.

‘Nhưng tại sao mình lại hồi tưởng về lúc đó chứ?’

...Nhớ rồi. Tôi đang hứng chịu ma thuật của Eden để thử nghiệm Vòng Tay Nguyên Tố theo đủ kiểu. Cơn đau làm tôi nhớ về cuộc sống cứ vùi đầu vào việc thi cử.

Có vẻ như cơn đau và mệt mỏi tích tụ lại đã đẩy tôi đến ngất xỉu.

Vậy, tôi đang nằm ngoài góc vườn sao?

Đâu, cơ thể tôi ấm áp quá. Tôi khá chắc cảm giác này là...

‘Một chiếc giường?’

Tôi chợt mở mắt ra.

Chiếc giường gì đây?

Một trần nhà quen thuộc nhưng lại xa lạ hiện ra trước mắt tôi. Ý tôi không phải là cảm giác déjà vu. Đấy là một trần nhà quen thuộc trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ nhưng lại xa lạ đối với tôi – Issac.

“Gì đây?”

Phần thân trên của tôi liền bật dậy. Nhìn thoáng qua thì đây là một căn phòng sang trọng. Ngay cả chiếc giường mà tôi đang nằm cũng lớn quá mức. Kích cỡ của nó giống như giường dành cho người giàu nằm.

Tôi lướt nhìn xung quanh. Nơi này nhìn kiểu gì... cũng giống bên trong của Sảnh Charles, ký túc xá dành cho những học viên ưu tú trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱. Hơn nữa, nhìn vào bàn trang điểm và nội thất thì đây có vẻ là phòng của con gái.

Hở? Đợi đã nào.

‘Phòng của con gái sao!?’

Tất cả ký túc xá đã được chia ra thành ký túc xá dành cho nam và nữ. Hơn nữa, việc bước vào ký túc xá khác giới là điều cấm kỵ mà.

Vậy tại sao mình lại ở đây?

Vừa hay, chiếc khăn ướt đắp trên trán tôi rơi xuống. Đó là một chiếc khăn được xếp gọn gàng.

‘Mình được ai đó chăm sóc sao?’

Tâm trí tôi rối bời. Ai đưa mình tới Sảnh Charles vậy chứ? Kaya? Là Kaya à?

Đúng lúc đó.

[Nạn nhân đã tỉnh dậy! Nạn nhân đã tỉnh dậy!]

Một con cá voi sát thủ đang lơ lửng trước mặt tôi.

Giờ nghĩ lại, tôi nhớ là mình đã nghe thấy cái giọng quen thuộc này trước khi bất tỉnh.

Và tôi biết rất rõ chủ nhân của giọng nói này nhờ chơi ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ đến khi phát chán.

“Cậu tỉnh rồi sao?”

“...!”

Một giọng nói êm tai và điềm tĩnh như ánh trăng, tựa như hút hồn người nghe.

Khi hướng mắt về đầu giường, hình ảnh một cô gái với mái tóc vàng óng ả đang ngồi lặng lẽ đập vào mắt tôi.

Một trong các nữ chính với vẻ đẹp tao nhã, chiếc dây buộc tóc màu cánh bướm morpho được buộc ở hai bên đầu cô.

Cô ấy đang nhìn tôi với đôi mắt như chứa cả đại dương xanh thẩm.

Luce Eltania, thủ khoa của Khoa Ma Thuật năm nhất Học viện Märchen.

Truyện Chữ Hay