Đúng là một buổi sáng khoan khoải mà.
Đã lâu lắm rồi tôi mới ngủ ngon như vậy kể từ ngày đánh bại tên Garzia Ẩn Sĩ.
Cơn sốt của tôi đã nhanh chóng hạ xuống. Có vẻ như ma thuật chữa trị của Luce có hiệu nghiệm thật sự.
Tôi thấy cả người thoải mái nên đã rời sảnh Doris, ký túc xá dành cho học viên thấp kém, trong lúc kìm nén cơn thôi thúc muốn chạy.
Mặc dù cơ sở vật chất của sảnh Doris thua xa các ký túc xá khác nhưng kết hợp hài hòa giữa những cây xanh quanh khu vườn và các thức cột Corinthian đã tọa nên một không gian rất nên thơ.
Tôi từ tốn tiến ra cổng của ký túc xá. Bất chợt, tôi thoáng thấy được vẻ mặt bất ổn của các nam học viên bước ra khỏi cổng. Họ đều là thành viên của sảnh Doris giống tôi, những người đang chuẩn bị đến Học viện.
Họ đi ngang qua cổng, liếc mắt nhìn lén sang góc bên cạnh.
‘Họ thấy gì mà lại đỏ mặt thế?’
Nếu đó là Dorothy Heartnova thì tôi có thể hiểu.
Tôi bước ra ngoài, tưởng rằng đấy là một trò đùa.
Tôi hướng mắt về hướng bọn họ đang nhìn. Và trong khoảnh khắc đó, mắt tôi lóa cả lên hệt như hiệu ứng hào quang lúc bạn gặp được một siêu sao xinh đẹp hoặc đẹp trai. Cảm giác kiểu vậy đấy.
Một nữ học viên đang đứng tại đó với hai tay cầm chiếc cặp. Mái tóc vàng hường dài của cô ấy được tô điểm thêm bằng dây cột tóc màu bướm morpho ở hai bên đầu – một ví dụ điển hình của một vị tiểu thư quý tộc. Ánh ban mai chiếu xuống càng khiến sắc đẹp của cô ấy nổi trội hơn.
Tôi ực một hơi mạnh khi đôi mắt xanh thẩm của cổ hướng về mình.
“Chào cậu, Issac.”
Là cô ấy. Luce Eltania.
Luce chào tôi với một nụ cười rạng rỡ trong lúc vẩy cánh tay phải.
Lần này ánh mắt của các nam học viên đều đồng loạt chỉa vào tôi.
...Tiêu rồi.
“Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?”
Tôi trơ mắt đứng nhìn Luce khi cô ấy thốt ra một câu hết chi là “văn mẫu”, nghe nó như đã được tập dượt rất nhiều lần trước đó.
Lẽ ra tôi nên thận trọng hơn với mấy tình huống như này, nhưng bị bất ngờ tấn công bởi một đòn AOE thế này thật thì sao đỡ nỗi.
“Mặt cậu sao thế? Bộ thời tiết hôm nay xấu lắm hả?”
Cô nương à... bão trong lòng tôi đấy.
✦✧✦✧
Lý do tôi không muốn các học viên khác thấy mình ở chung với Kaya rất rõ ràng.
Tôi là một thường dân học lớp D.
Nếu vị tiểu thư nhà Công tước Astrean bị bắt gặp ăn chung hay chơi cùng một kẻ như tôi thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Đây sẽ là một chủ đề thích hợp để các học viên năm nhất bàn tán.
Và tin đồn lớn như vậy sẽ có nguy cơ đến tai của Alice Carroll.
Tôi chẳng cần phải bận tậm đến trường hợp Alice bỗng đi ngang và nghe được tin đồn đó. Alice cực kỳ bận rộn với công việc của Hội học sinh, vậy nên cô ta chẳng bao giờ đến nhà ăn cho học viên làm gì. Hơn nữa, cô ta thường chọn những nơi yên tĩnh để thư giãn.
Điều mà tôi cần quan ngại chính là thủ hạ của Alice nằm lẫn trong số bạn học cùng lớp của mình. Người đó là một thành viên tiềm năng của Hội học sinh được tuyển bởi Alice và có vai trò báo cáo lại mọi động tĩnh của học viên năm nhất với cô ta.
Không chỉ có vậy thôi đâu. Tại Học viện Märchen, ngoài Hội học sinh ra còn có một thế lực khác được gọi là “Tứ Tinh Tọa.”
Nếu so sánh với hệ thống chính trị của Hàn Quốc, các thành viên trong Tứ Tinh Tọa khi trở thành thành viên của Hội học sinh có thể được xem là đảng cầm quyền, trong khi đó số còn lại trong Tứ Tinh Tọa sẽ được xem là đảng đối lập hoặc đảng phái chính trị khác. Đương nhiên, ở ngoài đời khác biệt hơn nhiều.
Tứ Tinh Tọa cũng đã chiêu mộ vài thành viên năm nhất có tiềm năng trước đó. Những người đó đảm nhận công việc thu thập thông tin và báo về cho phe của họ. Nghe giống kiểu gián điệp ấy.
Có hai lý do khiến Tứ Tinh Tọa làm vậy. Đầu tiên là để thu thập thông tin về học viên mà họ muốn lôi kéo về phe mình. Thứ hai là để xác định danh tính của thí sinh tiềm năng có lợi cho các phe còn lại.
Mục đích cuối cùng của họ là tạo ra một Hội trưởng Hội học sinh từ chính phe của mình. Và nếu thành công, họ sẽ nắm giữ được quyền lực to lớn tại Học viện.
Alice chắc chắn sẽ dùng đấy làm lý do để lùng sục kẻ gây rối, là tôi đây.
Có lẽ việc tôi sử dụng ma thuật năm sao trong buổi đánh giá giao đấu đã truyền đến tai cô ta rồi. Tuy nhiên, do có nhiều học viên khác ấn tượng hơn tôi nên thông tin đó có thể đã bị chôn vùi.
Nhưng mà...
“Dùng bữa chung nào, Issac.”
Khi đang ăn trưa tại nhà ăn dành cho học viên của Khoa Ma Thuật, Luce bỗng đến chỗ tôi, đặt khay của mình xuống và ngồi ở phía đối diện.
Ánh mắt của mọi người xung quanh ai nấy cũng đều ngạc nhiên cả. Có người thì bối rối đến nỗi để nước cam chảy ra từ miệng.
“Luce Eltania ăn chung với Issac á...?”
“Không đời nào...”
“Đây là lần đầu tiên mình thấy thủ khoa cười đấy.”
“Mình cũng vậy...”
“Kiểu ghép đôi gì đây...?”
À thì, mấy bữa ăn thỉnh thoảng cùng với Amy hay băng của Mateo không bao giờ thu hút chú ý như vậy cả.
Tuy nhiên, Luce chính là ngôi sao của Khoa Ma Thuật năm nhất. Hiển nhiên có rất nhiều học viên ghen tị với cô ấy.
Hơn hết, cô ấy còn nổi tiếng là người luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ.
Việc các học viên nhận ra thái độ thay đổi chóng mặt, khi cô ấy chỉ để lộ mặt dịu dàng với tôi, là điều không thể tránh khỏi.
‘Cảm giác như mình đang dùng bữa với một người nổi tiếng vậy.’
Không biết đây có phải lúc thích hợp để nói, “Tôi thậm chí không biết mình đang ăn bằng miệng hay mũi nữa,” bây giờ tâm trí của tôi đang rối bời.
“Cậu học hành ổn chứ?”
Luce cười e thẹn khi vừa thốt ra thêm một câu “văn mẫu” nữa.
“Mình vừa nhớ ra có việc cần làm. Thôi mình đi đây.”
“A...!”
Tôi vội vàng cầm khay thức ăn lên và vọt lẹ.
Luce đưa tay ra như đang cố níu kéo tôi lại, tuy nhiên, tôi không thể mềm lòng được.
✦✧✦✧
Sảnh Orphin, lớp D.
Ánh mắt của mọi người trong lớp đều đang đổ dồn về tôi. Ian cũng vậy, miếng băng cá nhân trên má cậu ta là kết quả của việc đấm nhau với sử ma của mình, Rex, vào hôm qua.
Chẳng bất ngờ gì bởi ngồi ngay bên cạnh tôi đây là vị thủ khoa với máu tóc vàng hường đang chăn chú nhìn mình. Cô ấy gối tay trên bàn và tựa má lên đó, trong khi đó chủ nhân của chỗ ngồi này đang đứng nhấp nhổm đằng sau mà không nói gì được.
“Luce, lớp học sắp bắt đầu rồi. Bộ cậu không về lớp sao...?”
“Tớ sẽ đi khi tiết học bắt đầu.”
Đây là phòng học của lớp D. Luce thuộc về lớp A, nơi mà chỉ có năm học viên đứng đầu mới bước chân vào được, thậm chí cô ấy còn đứng đầu trong số năm người bọn họ.
Mỗi sự hiện diện của cô ấy thôi cũng làm bầu không khí trong lớp học trở nên nặng nề vô cùng.
“Rốt cuộc Issac và thủ khoa có mối quan hệ gì vậy?”
“Cậu biết cảm giác đó mà? Cái cảm giác muốn ở bên cạnh người mà mình thích...”
“Thủ khoa sao?”
“Còn phải hỏi?”
Tôi có thể nghe thấy tiếng xì xầm của bọn họ. Thật tình... nó làm tôi thấy bất an quá.
Lựa chọn mà tôi đưa ra khi thấy an tâm vì Luce đã không nhận mình là Greung đã dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
“Luce, mình đã bảo cậu quá nổi bật nên đừng làm vậy mà...”
“Nhưng mình chỉ muốn ở cạnh cậu...”
Tôi nói nhỏ nhẹ, nhưng các học viên với đôi tai thính dường như đã nghe được tôi nói gì và tròn xoe mắt.
“Ê, cậu vừa nghe gì chứ? Issac đang yêu cầu thủ khoa rời đi đó...!”
“Đúng hơn, không phải thủ khoa là người đang cầu xin sao?”
“Thiệt hả trời?!”
Cạn lời.
Vừa hay, Giáo sư Fernando mới bước vào lớp.
“Bắt đầu thôi nào... hmm?”
Giáo sư Fernando, người đang đứng trên bục giảng, vừa chuẩn bị lên tiếng thì dừng lại khi thấy tôi và Luce.
“Em là Luce Eltania của lớp A mà. Em đang làm gì ở đây vậy?”
“......”
Goooooo―
Luce giật mắt thẳng về phía giáo sư. Đó là một ánh mắt đáng sợ, chứa đầy sát khí.
Trong vài giây ngắn ngủi, mọi người trong lớp đều có thể cảm nhận được một nguồn mana kinh khủng. Tôi không cần dùng [Thấu Hiểu Tâm Trí] cũng biết họ đang e sợ điều gì.
Tôi cảm nhận được cơn ớn lạnh khiến cả người mình run bần bật...
Luce thường rơi vào trạng thái cảnh giác như vậy khi có ai đó cố bắt chuyện với cô ấy, kể cả người đó có là một giáo sư đi nữa.
Giáo sư Fernando hẳn là phải quen thuộc với tính cách của Luce vì ngài là người phụ trách việc chấm điểm thành tích và kiểm tra của các học viên năm nhất Khoa Ma Thuật. Có lẽ vì vậy ngài ấy chỉ hơi nheo mắt mà không phản ứng gì cả.
“Mình đi đây. Gặp lại cậu sau nhé, Issac.”
Đồ ngốc này, đó là lý do tại sao cậu không có bạn đấy.
Tất nhiên, tôi chỉ vẫy tay chào cô ấy thôi. Tôi lấy đâu ra lá gan để nói toẹt ra chứ.
Chủ nhân của chỗ ngồi cuối cùng cũng quay về và thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn cậu ta như có đôi lời muốn nói với tôi nhưng lại nhanh chóng im thin thít. Chắc cậu ta đã nhận ra đụng đến tôi cũng là đụng đến Luce.
Sau đó.
Giáo sư Fernando hắng giọng và bắt đầu nghiêm túc nói.
“Trước khi bắt đầu tiết học, ta muốn thông báo với các em về bài đánh giá sắp tới.”
Đó là bài đánh giá cuối cùng trước khi kết thúc học kỳ.
“Chúng ta sẽ đánh giá kỹ năng tạo tác ma thuật của các em. Như đã đề cập ở tiết học trước, tạo tác ma thuật là một phương pháp mang lại hiệu quá cao trong việc luyện tập kiểm soát mana.”
Hành động sử dụng mana để tạo ra đồ vật được gọi là tạo tác ma thuật.
Mặc dù được xem là thủ công nhưng nó kiểu thiên về nghệ thuật khao khát “vẻ đẹp phù du” hơn là mấy đồ vật hữu ích thường ngày. Các mức độ khó tùy thuộc vào thiết kế và được chủ yếu sử dụng ở những nơi như các buổi biểu diễn.
Ngoài ra, hiệu quả và kiểm soát mana đóng góp rất lớn trong việc biến mana nguyên tố thành hình dạng mong muốn. Cùng nhau, hai khả năng được gọi là thông thạo mana.
Nhân tiện nói thêm, hiệu quả ma thuật của bạn càng cao, lượng mana cần dùng để thi triển ma thuật càng giảm dần.
Khi khả năng kiểm soát mana càng lên cao, bạn càng có thể định hình cho ma thuật thành những hình dạng phức tạp hơn theo ý muốn. Điều đó nghĩa là tôi có thể biến chiếc cầu thang băng thô sơ lúc leo xuống từ phòng của Luce thành cái trông đẹp hơn nhiều.
Hơn thế nữa, nó còn giúp gia tăng tốc độ thi triển ma thuật. Nếu vậy, tôi sẽ rút ngắn được thời gian đòi hỏi để kích hoạt [Bộc Phá Băng Kết].
‘Ở trong game, đó chỉ là mấy câu thoại thôi, nhưng đây là hiện thực.’
Mà, tôi có thể xem nó như một phần trong quá trình luyện tập của mình.
“Chủ đề sẽ là ‘Hoa Nguyên Tố’. Những ai sở hữu hệ Băng hoặc Nham thì sẽ là thử thách cấp độ ba. Những hệ còn lại sẽ là cấp độ hai.”
Dễ hiểu thôi.
Khi tạo ra Hoa Nguyên Tố với hệ Băng hoặc Nham, bạn sẽ không cần làm gì hơn nữa.
Còn đối với các hệ như Hỏa, Thủy, Lôi và Phong, bạn cần phải giữ nguyên hình dạng của Hoa Nguyên Tố. Điều đó đòi hỏi bạn cần phải có độ thông thạo mana cao.
“Hãy tham khảo trong sách để xem ví dụ. Sẽ tốt hơn nhiều nếu các em luyện tập theo cặp, người kia sẽ giúp đỡ người còn lại. Bài đánh giá sẽ diễn ra sau ba ngày nữa, cũng giờ này luôn. Tốt nhất các em luyện tập kỹ càng vào. Vậy thôi, chúng ta bắt đầu lớp học nào.”
Khi có người hỏi, “Thưa giáo sư, lỡ em không có bạn cặp thì sao?!” Giáo sư Fernando chỉ lạnh lùng đáp, “Thế tự em luyện tập đi.”
Nói về sử dụng ma thuật thì tôi vẫn còn non lắm. Nhân cơ hội tốt này, có lẽ tôi nên tập trung vào luyện tập thông thạo mana trong ba ngày tới.
✦✧✦✧
“Lớp học của cậu xong chưa?”
Khi lớp học vừa kết thúc, Luce đã đứng ngay cửa lớp để chào đón tôi như thể cổ đã đứng ở đây từ trước đó.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng tôi trong giây lát, nhưng tôi đã lấy lại được bình tĩnh sau khi hít một hơi thật sâu.
Theo tôi biết, đây là lần đầu tiền Luce có được một người bạn. Cô ấy đã luôn sống khép kín, vì vậy cổ mới không biết đo lường cảm xúc của mình và bám theo tôi đến độ phiền toái cực kỳ. Sự thiếu nhận thức của cô ấy cũng góp phần trong chuyện này.
‘Ông trời ơi, con nên làm gì đây?’
Ở trong game, Luce chẳng có bạn bè nào cả. Lý do duy nhất giúp cô ấy thoát khỏi tình cảnh cô đơn là vì rơi vào lưới tình của nam chính.
Do vậy, trở thành bạn với Luce là điều nằm ngoài hiểu biết của tôi. Như đã nói trước đó, vốn dĩ tôi cứ nghĩ đây chỉ là tình bạn đơn thuần như Amy và băng của Mateo, thế nhưng tôi đã phạm phải sai lầm.
Tôi thở dài.
Đến cuối cùng, tôi đã phải rời đi với Luce.
Khi đang dạo quanh khuôn viên Học viện, sự chú ý của học viên Khoa Ma Thuật đổ dồn về phía tôi. Ánh mắt chất chứa sự ghen tị, oán hận và ngờ vực của họ đồng loạt hướng về tôi.
Hiển nhiên là vậy rồi, tôi đã nói nhiều lần trước đó. Luce là thủ khoa năm nhất của Khoa Ma Thuật, là một trong các nữ chính của game và còn xếp trong top 5 mỹ nhân xinh của Học viện; vậy mà cô ấy lại nở một nụ cười tươi mà chưa ai từng thấy trước giờ với tôi. Đã vậy, Luce còn đi theo tôi mọi nơi nữa chứ.
Mấy thằng nhóc đó khiến mình không biết nên buồn hay vui đây...
Nếu ở trong hoàn cảnh khác, có lẽ tôi sẽ thấy tự mãn rồi. Nhưng với địa vị hiện tại, tôi chỉ thấy khổ hơn là sướng.
‘Không phải vậy đâu.’
Tôi không có ghét gì Luce cả, chỉ là tôi không muốn cô ấy cứ bám dai như đĩa theo mình mãi được.
“Luce, mình phải đi rồi...”
“Cậu không thể ở cạnh mình thêm chút được sao?”
Luce cúi đầu xuống như đã biết tôi định nói gì.
“Mình biết cậu phải luyện tập, nhưng hôm nay mình thấy vui lắm đấy...”
Này, cậu đừng xúc động lên chứ. Trông nhói lòng thật sự đấy.
Dựa theo phản ứng đó của Luce, tôi đoán nếu rời đi bây giờ thì sẽ phản tác dụng mất.
Cảm giác muốn được chơi với bạn bè đang chiếm lấy cô ấy, nghĩa là ngày mai có thể tệ hơn cả hôm nay. Và nếu cô ấy bắt cóc và giam giữ nam chính theo cảm xúc của mình, đó
chẳng phải là Bad End Phụ Thứ 13 sao?
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt của tôi là dành ít thời gian hơn ở cạnh Luce. Chỉ giữ ở mức độ bạn bè như hiện tại thôi.
Nên là hôm nay tôi phải chiều theo nguyện vọng của cô ấy và giành nhiều thời gian hơn nữa để nói chuyện nghiêm túc.
Và tôi vừa mới nghĩ ra một lý do xác đáng; một lý do có lợi với tôi và thỏa mãn được mong muốn ở cạnh tôi của Luce.
“Từ giờ mình định luyện tập cách tạo tác Hoa Nguyên Tố. Lớp A cũng có cùng chủ đề cho bài đánh giá nhỉ?”
“Ừm, cậu có muốn mình giúp không?”
Câu trả lời đầu tiên của cô ấy là “Cậu có muốn mình giúp không?” mà không phải là “Cậu có muốn luyện tập chung không?”. Có vẻ như tạo tác Hoa Nguyên Tố đối với Luce là một chuyện dễ như ăn bánh.
Dù sao thì tôi rất vui khi có một người với khả năng kiểm soát mana xuất sắc như Luce giúp mình.
“Vậy thì nhờ cậu hết vậy.”
Một nụ cười hiền dịu nở trên môi cô ấy.
Luce và tôi quay lại sảnh Orphin và tìm thấy một lớp học trống.
Cánh cửa của một lớp học nhỏ mở ra. Chúng tôi đi vào trong và ngồi đối diện nhau ở một cái bàn. Tôi cởi áo khoác ra và vắt trên chiếc ghế gỗ cạnh mình.
Chiều tà. Ánh hoàng hôn chiếu xuyên cửa sổ vào lớp học. Tuy nhiên, vẫn chưa đến lúc để mở đèn phát quang.
“Đầu tiên, cấp độ thử thách đòi hỏi Hoa Nguyên Tố của mình là ba. Và do sở hữu hệ Thủy, của cậu sẽ là hai.”
“Issac, cậu có biết cách làm không?”
“Mình có thể lên tới cấp hai, nhưng cấp ba thì hơi khó.”
Tôi lấy sách ra và lật đến trang tạo tác ma thuật để xem ví dụ về Hoa Nguyên Tố cấp ba.
Tại đấy có ảnh minh họa của mô hình hoa cẩm tú cầu, trông khá là khó đây.
“Khởi động trước nào.”
Tôi xắn tay áo lên và bắt đầu truyền mana vào hai tay ở trên bàn.
「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」
Trước hết, tôi bắt đầu với các hình dạng dễ làm nhất là một chú hà mã con và một khẩu đại bác.
“Con gì đây? Trông dễ thương quá.”
“Hà mã con đó. Ai chạm vào sẽ bị nó ngoạm đấy.”
“Ồ, có thứ như vậy nữa sao... Còn cái này thì sao? Mình chưa từng thấy bao giờ cả.”
“Neo Armstrong Cyclone Jet Armstrong Cannon.”
“Mình không biết nó là gì nhưng trông hoàn thiện thật.”
Ok, tôi có thể làm được.
Tiếp đến, tôi thành công vượt qua cấp độ một. Một đóa Hoa Nguyên Tố đơn giảm với vài cánh hoa và một đóa hoa cấp hai khó hơn một chút thôi. Luce lặng lẽ vỗ tay và thốt lên, “Wow, cậu làm tốt lắm.”
Cảm thấy phấn khởi, tôi tiếp tục với cấp độ ba, cẩm tú cầu băng.
“Mình sẽ làm chung với cậu.”
Luce nói khi cô ấy bắt đầu dẫn truyền mana nước để tạo ra hoa nguyên tố từ chỗ của mình.
「Tạo Nước (Hệ Thủy, ★1)」
Não tôi sắp sửa nổ tung đến nơi khi cố tập trung vào thiết kế từng cánh hoa. Phải nói là việc kiểm soát mana để tạo hình chi tiết như vậy khó nhọc vô cùng.
Cuối cùng, thứ mà tôi tạo ra là một cục băng trông giống đá hoa cương với nhiều lỗ trên đó. Sao mà cấp độ ba khó quá vậy trời...
Mặt khác, thứ vừa xuất hiện bên phía Luce là một mô hình cẩm tú cầu vô cùng tinh xảo và chi tiết. Dòng mana nước vẫn duy trì trong hình dạng cẩm tú cầu, thể hiện ra sự nhanh nhẹn và phức tạp đến khó tin của dòng nước. Cứ như là một định luật vật lý mới vừa hình thành trong bông hoa đó.
“......”
“......”
Với kết quả tốt và tệ nhất hiện ra trước mắt, Luce và tôi không ai nói gì.
“Đ-Đẹp đấy.”
Tôi lên tiếng trước để khen cô ấy. Quả thật là hoàn hảo đến đáng sợ...
Đúng thật, nhưng nó đã chạm đến lòng tự ái của tôi.
Nếu có sự trợ giúp từ Luce, tôi sẽ cải thiện kỹ năng tạo tác ma thuật nhanh hơn khi tự luyện tập một mình.
“Mình sẽ giúp cậu.”
“Cảm ơn cậu... hở?”
Đột nhiên, Luce đặt hai tay lên vai của tôi.
Tôi giật mình vì Luce đột ngột chạm vào mình nhưng nhanh chóng định hình lại khi cổ chuyển hóa mana của mình thành một cái khuôn bằng nước. Sau đó, tôi tiến hành truyền mana của mình vào trong cái khuôn đó.
“Đừng chuyển hóa mana của cậu vội. Thay vào đó hãy đợi nó từ tốn tỏa ra. Cậu hãy ghi nhớ cảm giác này.”
Chất giọng ngọt ngào của Luce đập vào tai tôi.
Đôi tay mảnh mai và ấm áp của cô ấy đang chạm vào tôi. Dòng mana nước của Luce êm dịu chảy qua mua bàn tay tôi.
Dòng mana băng xanh nhạt chưa được chuyển hóa đang biến thành một đóa cẩm tú cầu tinh xảo. Mana của tôi đang lấp đầy cái khung tạo ra bởi mana của Luce.
Nó giống như việc bạn đổ nước vào một cái khung nào đó và đông lạnh nó để tạo thành một que kem vậy.
Đến cả dòng nước tạo ra bởi Luce chảy nhanh đến nỗi tôi không thể thấy chỗ nào của nó bị đóng băng dưới tác động từ mana băng của mình.
‘Tuyệt quá.’
Làm sao một việc khó như lên trời lại trở nên dễ dàng như vậy chứ? Một mô hình cẩm tú cầu tinh xảo đến độ khó mà tin được nó sắp được hoàn thành bởi mana của tôi...
“Mình giải phóng nó đây.”
“Chưa được!”
“Aah!”
Tôi vội vã cản Luce lại khi cô ấy đột nhiên cố giải phóng mana. Tôi vẫn chưa chuyển hóa mana của mình thành băng vì muốn tạo ra mô hình cẩm tú cầu chất lượng hơn.
Mặt khác, Luce đã loại bỏ cái khung trước khi tôi kịp mở miệng.
Khi vừa nghe được giọng của tôi, cô ấy cố gắng kết nối lại dòng mana đã được giải phóng nhưng đã quá muộn.
Sau đó, dòng mana vẫn chưa được chuyển hóa của tôi va chạm với mana của Luce và bị hất văng.
Nguyên nhân là do trường lực mana, một loại lực đẩy mana ra khỏi nhau. Nó chỉ xảy ra khi các mana chưa được chuyển hóa va chạm với nhau và chỉ xuất hiện giữa mana của sinh vật sống.
Đấy là lý do khiến tôi không thể thi triển [Tạo Băng] trong cơ thể kẻ thù được.
Rốt cuộc thì dòng nước không ổn định và mana băng của tôi bắn ra khắp nơi như bình tưới cây.
Mana băng tan biến trong không khí, trong khi dòng nước của Luce tạt lên khắp người bọn tôi.
Trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã ướt như chuột lột.
Những giọt nước nhỏ xuống từ trên mái tóc ướt nhẹp của tôi. Luce nhìn tôi, nước cũng đang chảy xuống từ mặt cô ấy.
Chúng tôi đứng nhìn nhau trong im lặng một lúc thì...
“Ahahahaha.”
...Luce bỗng nhiên bật cười.
“Ahahahahahaha! Hahahaha!”
...Cười gì thế, cô nương?
Luce vừa cười vừa gạt nước mắt. Nó giống việc bạn cười phá lên khi xem một chương trình hài kịch hợp với khẩu vị.
Thú thật, tôi cũng thấy tình huống này khá buồn cười.
Càng nghĩ về nó, tôi càng thấy buồn cười và bật cười cùng cô ấy. Có lẽ tôi đã bị lây bởi tiếng cười của Luce mất rồi.
“Ôi, vui thật đấy...! Muốn bể bụng luôn rồi...”
Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi thấy Luce bật cười hạnh phúc như vậy. Ở trong game, cổ luôn mang một nét mặt lạnh lùng và hiếm khi mới nở một nụ cười.
Lạ lẫm thật đấy.
“...Nước bắn lên mặt mình hết rồi này.”
“Hahahaha!”
Khi tôi nói một câu hết sức ngớ ngẩn, Luce lại cười phá lên nữa.
Tôi cũng vậy, cả hai chúng tôi cười đùa vui vẻ trong một lúc lâu.
“À, để mình lau mặt cho cậu.”
Sau đó, Luce lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo khoác đồng phục vắt trên chiếc ghế bên cạnh và đứng dậy. Cổ nghiên người về phía tôi với phần thân trên tựa vào bàn.
“Cậu có thể dùng ‘bay hơi’ được mà.”
“Cậu không thể loại bỏ Thủy thuật đã ngấm vào quần áo được.”
Luce đáp lại trong lúc dùng khăn lau mặt của tôi.
“Bay hơi” tương tự như “Rã đông” của tôi. Nó dùng để thu hồi lại hiệu ứng Thủy thuật của bạn.
Ừ ha, ngay cả trong game, sau khi dùng Thủy thuật và bay hơi, quần áo của bạn vẫn còn ướt giống việc có bùn đất dính trên áo. Nó chỉ có thể làm bay hơi số nước còn tồn đọng.
Trong khi suy nghĩ, tôi ngước lên nhìn và hốt hoảng trước cảnh tượng mê ly đập vào mắt mình.
Bộ ngực đầy đặn của Luce đang ở trước mũi tôi.
Tôi nhìn thấy được áo ngực màu đen qua chiếc áo trắng ướt sũng của Luce. Lập tức, tôi đảo mắt sang hướng khác, xong rồi về lại cảnh tưởng mê mẩn trước mắt, rồi lại đảo sang hướng đó lần nữa.
“Cậu nhìn đi đâu thế!”
“...!”
Tim tôi thắt lại.
Tôi ngẩng đầu lên trong tội lỗi và thấy Luce đang nhìn mình.
Gương mặt cô ấy rạng ngời cùng với hai má ửng hồng. Cô thiếu nữ nở một nụ cười lém lỉnh trên khuôn mặt đẫm nước, lóng lánh dưới ánh hoàng hôn ấm áp.
“Issac dê xòm.”
Chất giọng thân mật của Luce tựa chiếc lông vũ ngoáy vào tai tôi.
Khoảng khắc ngắn ngủi ấy như thể kéo dài vô tận.