Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

địa ngục hư vô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mém tí nữa là tôi lên cơn đau tim rồi.

Mặc dù biết trước sẽ có “mặt trăng” tròn đó ở đây nhưng khi nhìn thấy nó thì tim tôi như muốn nhảy ra ngoài vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.

Chắc là tôi yếu bóng vía thật...

Trên hết, không hiểu tại sao tôi lại bất giác gầm lên nữa. Đó có phải là tôi không vậy? Cảm giác giống như bộ đồ này đọc được xúc cảm của tôi rồi trút hết chúng ra như một con AI ấy.

Dù sao thì cũng hên thật, tôi mà đến chậm tí nữa thôi là hết cứu vãn thật rồi.

Nhìn Giáo sư Fernando kìa, tội nghiệp ngài ấy quá!

Trông giáo sư như sắp lăn ra bất tỉnh bất kỳ lúc nào, nhưng ngài vẫn cố gắng để cầm cự cho đến giây phút này.

Có lẽ tôi nên để cho ngài ấy nghỉ ngơi trong nhẹ nhõm một lát.

≪...Ngươi là ai?≫

Một giọng nói êm ái phát ra từ vầng trăng.

Khó nhai rồi đây. Nhìn cái hàm răng đều như hạt bắp đó kìa, tôi thề muốn đục một phát vào mặt hắn quá.

Nơi đây chính là [Địa Ngục Hư Vô] và cái mặt trăng tởm lợm kia là “Leafa Hão Huyền.”

Hắn là chủ nhân của thế giới này và nơi đây chính là lãnh thổ của hắn.

“Dù gì ngươi cũng đâu hiểu được ta nói cái quái gì đâu.” (Guuừ―)

Hiện giờ, tôi không thể giao tiếp với ai được khi ở trong bộ dạng này. Berserker làm gì nói được ngôn ngữ của con người chứ.

Nếu đã không thể nói được thì tôi đành phải dùng bạo lực để giao tiếp vậy.

≪À, ra là ngươi―≫

Dường như Leafa, tên ác quỷ trong hình dạng mặt trăng, đã nhận ra tôi là thợ săn quỷ.

“Hở?” (Greung?)

Chẳng mấy chốc, vô số các con Thiên Dạ Yêu bắt đầu trỗi dậy từ mặt nước biển.

Hàng tá, hàng nghìn, hàng vạn-vô vàn quái vật với đầy đủ kích thước và hình dạng thay phiên nhau xuất hiện.

―Rùnnnng rùngggg ruùnnnggg!

Một trận động đất vừa xảy ra. Theo sau đó là một cánh tay khổng lồ đưa lên khỏi mặt nước và vươn đến tận phía bên kia chân trời.

≪Phaaaaaaà──!!≫

Một Cự Nhân đeo chiếc mặt nạ đầu lâu, đó chính là sinh vật vừa chui lên từ mặt nước biển. Toàn thân nó đang được bao phủ bởi bầu trời đêm kèm theo Dải Ngân Hà chạy dọc qua.

Kích thước của nó vượt ngoài sức tưởng tượng khi bạn đứng quan sát từ xa. Tuy vậy, nó vẫn nhỏ hơn nhiều so với con bạch tuộc ở ngoài vũ trụ.

≪Tên thợ săn. Vậy ngươi chính là kẻ hay ngáng đường bọn ta sao?≫

Là ta đây.

Kẻ tiếp theo lên bảng đếm số

là ngươi đấy.

[Địa Ngục Hư Vô] sẽ sớm lan rộng ra và nuốt chửng Sảnh Duke. Leafa phải bị hạ bệ trước khi có ai khác trở thành nạn nhân của hắn giống Giáo sư Fernando.

≪Aa, cuối cùng cũng gặp được ngươi! Ta cứ luôn thắc mắc không biết kẻ đó có ngoại hình như thế nào! He he he! Hạnh phúc quá đi!≫

“Vậy à?” (Guừ―)

≪Đến đây, đến đây đi―! Hãy để ta chơi đùa với ngươi nào―!≫

Vầng trăng tròn thét lớn rồi cười phá lên như một đứa trẻ. Cùng lúc đó, lũ quái vật cũng bắt đầu lao vào tôi với những tràng cười quái dị từ chiếc miệng bự của chúng.

≪Kyahahahahahahahahahahahaha! Hahahahahahahahahahaha—! Hahahahahahahahahahaha—! Hahahahahahahahahahaha—! Hahahahahahahahahahaha—! Hahahahahahahahahahaha—! Hahahahahahahahahahaha—! Hahahahahahahahahahaha—! Hahahahahahahahahahaha—! Kyahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha————!≫

=================================

[Sinh Vật Hư Vô]

―――――――――

Cấp: 80

Tộc: Quỷ

Hệ: Ám, Hỏa

Độ Nguy Hiểm: Cao

Tâm Trí: [Muốn xé xác bạn.]

=================================

Một khi bị bọn chúng giết, tôi chắc chắn sẽ mất đi linh hồn và trở thành người thực vật.

Sức mạnh của mỗi con không thể xem thường được. Và số lượng cứ liên tiếp nhân rộng như thế kia, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng buộc phải thua trong trận chiếc kéo dài này.

Không biết nếu giết chúng thì tôi có nhận được điểm kinh nghiệm không nữa, bởi vì ở trong game chẳng thèm cho tí kinh nghiệm nào nhằm ngăn người chơi lạm dụng cơ chế đó để lên cấp nhanh hơn.

❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱ 「Màn 6, Chương 3, Địa Ngục Hư Vô」, trận chiến quyết định với Leafa Hão Huyền.

Leafa sẽ đặt Ian và đồng đội của cậu ta vào một “trò chơi phòng thủ” trong lúc giam cầm các học viên khác lại. Người chơi bắt buộc phải bảo vệ bảo họ trước các đợt tấn công của những sinh vật hư vô.

Chỉ cần một người chết thôi là game over, bởi vậy tôi nhớ là mình đã chửi thề và chơi lại rất nhiều lần.

Bạn sẽ được chuyển qua một đoạn cắt cảnh sau khi sống sót qua một khoảng thời gian nhất định. Và đó chính là lúc Ian Fairytale ngộ ra cách chống lại thế giới hư vô này.

Mặc dù nam chính của chúng ta cùng đồng đội vấp phải nhiều trắc trở nhưng bằng cách nào đó họ đã vượt qua được với quyết tâm bảo vệ mọi người...

Vừa vung thanh kiếm của mình, Ian vừa lặp đi lặp lại với bản thân, “Mình có thể làm được.”

Cứ như thế, cậu ta đã tự thôi miên chính mình trong khi lẩm bẩm “Mình rất mạnh” với “Mình có thể mạnh hơn thế nữa.”

Sau đó, Ian rất bất ngờ khi nhận ra mình đã trở nên mạnh cỡ nào. Và khi ấy trận chiến với Leafa mới thật sự bắt đầu.

‘Đúng thế, kế sách để đối phó với [Địa Ngục Hư Vô] chính là...’

‘Tự thôi miên bản thân.’

Tôi cần biến mình thành một kẻ hoang tưởng.

Dùng chính sự hoang tưởng để đánh bại thế giới hoang đường này. Nếu mà tôi không phát ra hiện ra cách này thì ngay cả Dorothy Heartnova cấp 180 cũng khó mà đánh bại Leafa được.

Tuy nhiên, nếu biết cách tận dụng nó triệt để thì kể cả Issac cấp 51 cũng có thể đánh bại hắn mà không cần dùng đến [Thợ Săn].

Mấu chốt chính là hình dung được bản thân bạn trở nên mạnh hơn. Bạn càng nắm rõ bản thân sẽ trông như thế nào khi mạnh lên, hiệu quả đạt được sẽ càng cao.

Nếu không thể hình dung được thì kế sách này cũng coi như vứt.

Nhưng với tư cách là một tay chơi lão làng của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, tôi hiểu rất rõ cái cảm giác khi làm chủ được hệ Băng.

Nói cách khác, tôi chính là khắc tinh của Leafa.

“...”

Vạn vật trên thế giới này đều chống lại tôi.

Trước hết, tôi cần tạo ra [Kết Giới Băng] để bảo vệ Giáo sư Fernando cái đã.

「Kết Giới Băng (Hệ Băng, ★6)」

Hình dung đi nào.

‘Hình dung bản thân trở nên siêu việt.’

Trong thoáng chốc, tôi đã thoát ly khỏi thế giới này; đấy là tuyệt kỹ mà tôi đã học được khi mà lúc nào cũng cắm đầu vào bàn học để ôn tập cho thi cử và gần như tách biệt với bên ngoài.

Tôi tự nhuốm mình và sự sống vào trong hư vô.

Bốn bề bỗng im phăng phắc khi tôi tự định nghĩa lại bản thân.

Ta là mạnh nhất.

Ta là mạnh nhất.

Ta là kẻ mạnh nhất thế gian này.

Siêu việt.

[Đặc tính độc nhất “Thợ Săn” đã được kích hoạt!]

[Cấp độ và chỉ số đã được cường hóa đáng kể tạm thời!]

[Cây Kỹ Năng đã tạm thời được +10!]

Đặc tính độc nhất “Thợ Săn” đã được kích hoạt!]

[Cấp độ và chỉ số đã được cường hóa đáng kể tạm thời!]

[Cây Kỹ Năng đã tạm thời được +10!]

Đặc tính độc nhất “Thợ Săn” đã được kích hoạt!]

[Cấp độ và chỉ số đã được cường hóa đáng kể tạm thời!]

[Cây Kỹ Năng đã tạm thời được +10!]

[※Chỉ số đã đạt tối đa.]

[Cây Kỹ Năng đã tạm thời được +10!]

[※Chỉ số đã đạt tối đa.]

=========================

[Trạng Thái]

———————

Tên: Issac

Cấp: (200)

Giới Tính: Nam

Năm: Nhất

Danh Hiệu: Tân học viên

Mana: 999929/999999

_ Tốc Độ Hồi Phục Mana (EX)

_ Thể Lực (EX)

_ Sức Mạnh (EX)

_ Trí Tuệ (C-)

_ Ý Chí (EX)

[Kỹ Năng Chiến Đấu]

———————————

Chuỗi Nguyên Tố 1: Băng

_ Uy Lực Nguyên Tố (EX)

_ Hiệu Quả Nguyên Tố (EX)

_ Sức Mạnh Tổng Hợp Của Nguyên Tố (EX)

Chuỗi Nguyên Tố 2 (Khóa)

=========================

[Bạn đã làm chủ được hệ Băng và đạt đến cấp độ của Đế Vương!]

[Bạn đã học được nội tại “Băng Đế”!]

「Băng Đế (Hệ Băng, ★9)」

Từng tế bào trên người tôi cảm giác rất lạ lẫm. Tôi nhẹ nhàng cúi đầu xuống rồi dành ra vài giây để làm quen với cảm giác mới lạ này.

Làn da bão hòa hơn giúp cả người của tôi trông sáng sủa hơn nhiều. Các sợi tóc bên dưới mũ trùm đầu đều dựng đứng cả lên khiến các giây thần kinh của tôi cũng nhảy dựng theo.

Một luồng khí lạnh tỏa ra khắp cơ thể và tôi cảm giác như bản thân hiện tại có thể sử dụng ma thuật mạnh nhất thiên hạ.

Cơ thể và mọi thứ trong tôi trở nên nặng trĩu nhưng đồng thời tôi lại thấy nhẹ tênh vô cùng.

Nội tại [Băng Đế].

Công dụng của nó rất đơn giản và dễ hiểu.

Cường hóa tối đa sức mạnh của Băng thuật khi tôi thi triển.

“Haa.”

Tôi đưa mắt lên nhìn những sinh vật đang lao về phía mình.

Một làn khí lạnh chạy ra từ hơi thở của tôi.

Nào, đến đây đi.

Kể từ bây giờ, ta chính là một siêu Saiyan.

***

Dorothy bước vào [Địa Ngục Hư Vô].

Bước vào không gian này đối với cô khá dễ dàng, nó tựa như việc du hành qua chiều không giác khác. Dorothy đang bay lượn trong hố đen tối như mực thì một khung cảnh đẹp đẽ bỗng đập vào mắt cô.

Một vùng biển rộng phản chiếu cả bầu trời đêm cùng với vô số tòa nhà bỏ hoang ở xung quanh.

Các vì sao nằm rải rác trên trời cùng với Dải Ngân Hà, một con bạch tuộc khổng lồ đang quan sát cô từ ngoài vũ trụ, hệ thống vành đai của các hành tinh trải dài khắp bầu trời và một mặt trăng với cái miệng to chiếm hết nửa người.

Và―

Một đội quân quái vật đang lao về phía Giáo sư Fernando và một sinh vật đô con trong chiếc áo choàng xanh thẫm.

Dorothy sững người ngay tại chỗ khi quan sát cảnh tượng từ trên trời.

◆◆◆◆◆────

Sau khi kích hoạt đặc tính độc nhất [Thiên La Vạn Tượng], Dorothy kiểm tra danh tính của thực thể bí ẩn nằm trong bản chất của gã cao to kia.

Một đống mana gần như vô tận. Một nguồn sức mạnh phi thường có thể nhấm chìm cả thế giới này.

Làm sao mà cô có thể quên được chứ.

“Issac?”

Đó là Issac, cậu học viên năm với mái tóc lam bạc.

Nhưng lại rõ ràng không phải cậu ấy; người đàn ông đó là một con quái vật vạm vỡ đội chiếc mũ trùm đầu.

‘...Ma thuật ngụy trang?’

Dorothy đã có được câu trả lời. Ngoại trừ một chiếc Áo Choàng Ngụy Trang ra thì không gì có thể giải thích được cho sự biến đổi điên rồ về ngoại hình kia của Issac được.

Nhưng tại sao chứ?

Hàng vạn con mắt đỏ tươi của thực thể bên trong Issac đang nhìn về hướng khác, như thể Dorothy chẳng là gì trong mắt nó cả.

Nơi mà những con mắt đó hướng đến chính là vầng trăng tròn kia. Nhờ vào công năng của [Thiên La Vạn Tượng], Dorothy liền nhận ra danh tính của mặt trăng đó là một ác quỷ.

Chỉ khi đó cô mới nhận ra được.

Thứ đó có ác cảm với tên ác quỷ kia.

≪■■■■ ■■■■ ■■ ■■ ■■■≫

Hồng trần là bể khổ.

Thực thể bên trong bản chất của Issac bắt đầu niệm thần chú.

Dorothy thấy rùng mình ngay khi câu đầu tiên vừa vang lên.

“Nguy hiểm quá...”

Cô liền dẫn truyền mana hết cỡ nhằm tạo ra một lớp bảo vệ kiên cố từ ánh sao bao quanh mình.

Issac định sử dụng loại ma thuật có thể phá hủy cả thế giới. Cậu ấy quá tập trung vào việc thi triển ma thuật nên đã không cảm nhận được mana của Dorothy.

Nói cách khác, Dorothy cần phải bảo vệ bản thân trước ma thuật của Issac.

Về phần Fernando, Issac đã chuẩn bị cho ngài ấy biện pháp an toàn nhất, [Kết Giới Băng].

≪■■■■ ■■ ■■ ■■■ ■■■■ ■■■■ ■■■≫

Mình ta cô độc giữa dòng đời.

≪■■■■ ■■■■ ■■■ ■■■ ■■■ ■ ■■■■≫

Nhân sinh này nào còn ý nghĩa.

Từ xa xưa, tương truyền đã có người trở thành bá chủ của nguyên tố Băng.

Một nữ nhân đã bị lãng quên theo thời gian, hay còn được biết đến với cái tên “Băng Đế” hoặc “Mụ Phù Thủy với chiếc Lưỡi Hái” và tạo ra loại ma thuật bằng chính mạng sống của mình.

Những ngôn từ bất hạnh của một Đại Phù Thủy không còn niềm tin để tiếp tục sống nữa.

Một câu thần chú chất chứa nỗi đau khổ và oán hận.

Vào cuối cuộc đời của cô, một thảm họa đã ập xuống và đẩy thế giới vào trong kỷ băng hà suốt một thế kỷ.

Và rồi, từ đằng sau Issac ở trong hình dạng Berserker, hàng loạt các vòng tròn ma thuật xanh nhạt liên tiếp hiện ra như phần răng cưa của bánh xe.

≪■■ ■■■ ■■■ ■■■■≫

Lẻ loi một mình

≪■■■ ■■■ ■■ ■■■■■ ■■■■■ ■■ ■■■≫

Duy chỉ có người không bỏ rơi.

≪■■■■■ ■■■ ■■ ■■■■ ■■■■■ ■■■■ ■■■■■≫

Thắng lợi vẻ vang chẳng quên người.

≪■■■■ ■■■ ■■■■ ■■■■ ■■ ■■■ ■■■■■≫

Tiền tài danh vọng ta chỉ khinh.

≪■■ ■■■ ■■■ ■■■■ ■■■■ ■■■■ ■■■■≫

Cú đêm sải cánh lòng chợt hiểu.

Con bạch tuộc ngoài vũ trụ nhận thức được nguy hiểm nên đã giáng xúc tu của nó xuống.

Bầu khí quyển rung chuyển. Xúc tua khổng lồ vốn có thể càn quét cả quân đoàn Dạ Yêu trong nháy mắt, bỗng chốc rơi xuống tạo nên một cơn địa chấn.

Khung cảnh trời đêm nên thơ nay đã biến mất và nhường chỗ cho bóng tối mịt mù―

≪■■■■ ■■■■ ■■■ ■■ ■■■■■≫

Kiếp sống chỉ có người―

Trong màn đêm, giữa lúc xúc tua của con bạch tuộc rơi xuống, hàng loạt các vòng tròn ma thuật tạo hình giữa không trung ở những khoảng cách không đều.

Một vòng tròn ma thuật to lớn vẽ ra quỹ đạo đâm thẳng lên trời từ đằng sau những vòng tròn ma thuật kia.

Nó tỏa sáng rực rỡ.

Issac giương cánh tay phải lên trên.

Một lượng lớn mana băng kết tụ lại như một xoáy nước và trở thành một mặt trời lạnh tỏa ra những tia sáng xanh nhạt.

Vầng thái dương lạnh ngày càng phình ra trong thoáng chốc, thậm chí còn lớn hơn cả bầu trời nữa.

≪■■■ ■■■ ■■■■≫

Tựa cực hình.

Khi thực thể kia vừa dứt lời, Issac liền hạ cánh tay xuống.

Vầng thái dương lạnh liền giáng đòn xuống lũ Dạ Yêu trông không khác gì mấy con kiến nhỏ bé.

Và chỉ trong khoảng khắc đó.

「Địa Ngục Băng (Hệ Băng, ★9)」

Xẹtttttttttttttt─────────────────!!!

Chíuuuuuuuuuu─────────────────!!!!

Những tia sáng lạnh xuyên thủng các tầng mây, xua tan bóng tối mịt mù và thắp sáng cả bầu trời với ánh sáng xanh.

Chỉ trong nháy mắt, mặt biển đóng băng hoàn toàn và một làn sóng giá lạnh nổi lên dữ dỗi, tàn phá cả thế giới hư vô.

Một cơn bão băng điên cuồng đang hoành hành.

Lãnh phong và hàn tuyết.

Vô số những gai băng trồi lên từ mặt đất, đâm xuyên bọn quái vật đã bị đóng băng.

Một chùm sáng tản ra tứ phía và càn quét mọi thứ trên đường đi của nó.

─────────────────Tách.

Đúng như tên gọi của nó, bầu trời đêm trở nên trắng xóa và thế giới hư vô bỗng chốc biến thành địa ngục băng giá.

Những cơn gió lạnh và lớp băng dày bao phủ khắp nơi, chuyển hóa cả mảnh đất thành địa ngục cực hàn có thể giết chết bất kỳ ai dám bước chân vào.

Binh đoàn quái vật và những tòa nhà bỏ hoang đều đã bị xóa sổ bởi chùm sáng.

Còn trên bầu trời, con bạch tuộc khổng lồ đã bị đông cứng và thời gian như thể đóng băng tại chỗ.

Cả Dorothy và Fernando đều sững sờ không nói nên lời.

“Mình... mình vừa chứng kiến cái gì vậy...?”

Họ không thể tin vào mắt mình được.

Lớp bảo vệ của Dorothy chỉ còn lại cái nịt. Mặc cho khoảng cách giữa cô và Issac, mặc cho cô đã dồn tối đa mana vào trong lớp bảo vệ và mặc cho cô đã thao túng và ngăn chặn các lực tác động từ xung quanh...

Không khó để cô có thể tượng tượng ra viễn cảnh mình bị xóa sổ bởi [Địa Ngục Băng] nếu khi nãy cứ lao đến chỗ Issac giống binh đoàn quái vật vừa rồi.

“Ha...”

Fernando bật cười như thể điều đó hết sức ngớ ngẩn.

Sức mạnh siêu việt của cái người đang đứng ngài gợi lên cảm giác trống rỗng hơn là ngưỡng mộ.

Không hiểu sao Fernando thấy thật nhẹ nhõm khi biết một trong những sinh vật mạnh nhất đang đứng về phe mình.

Trong sự yên tâm, giáo sư ngã người xuống rồi bất tỉnh nhân sự khi không còn cầm cự được nữa.

≪L-làm sao mà...?≫

Mặt khác, Leafa chịu ảnh hưởng từ [Địa Ngục Băng] ít hơn. Hẳn là hắn đã quan sát mọi việc từ một nơi xa hơn bất kỳ ai khác. Cho dù vậy, hình dạng trăng tròn của hắn vẫn bị đóng băng ở nhiều chỗ. Nhờ vào kích cỡ to lớn đó, Issac và Dorothy vẫn nhìn thấy rõ tình trạng của Leafa dù hắn có ở cách xa thế nào.

Tiếp đó, Issac co giò rồi đạp lên mặt băng...

Bịch―!

...Và bắt đầu lao về phía vầng trăng tròn.

Bịch―!

Bịch―!

Bịch―!

Issac chạy băng qua mặt băng, từng bước chân của cậu tựa như bay vọt lên trời.

Còn với Leafa, nó tựa như âm thanh của tử thần đang tìm đến hắn.

Issac sải bước liên tiếp rồi phóng cả người bay như tên lửa về phía mặt trăng.

Baằnnnggg―!

≪Không...! Đ-ĐỪNG MÀ...! ĐỪNG ĐẾN ĐÂY―!≫

Nỗi khiếp đảm chạy dọc khắp người Leafa; bản năng sinh tồn đang gào thét trong hắn.

Hắn ta nguy hiểm quá. Hắn ta nguy hiểm quá. Hắn là bất khả chiến bại. Khả năng để đánh bại hắn gần như là con số không.

Học viện Märchen đào đâu ra con quái vật này vậy? Làm sao một thứ vô song như vậy lại tồn tại được chứ?

Người hiện giờ có đủ khả năng để đánh bại kẻ như vậy chắc chỉ có Tà Thần Nephid.

Issac thi triển [Hỏa Băng] trên hai tay ở sau lưng rồi phóng người qua [Địa Ngục Băng]. [Hỏa Băng] giúp gia tăng đáng kể động lượng khi cậu bay qua vùng biển băng giá.

Tốc độ thật kinh khủng. Ngay cả hắn còn không thể theo kịp chuyển động của Issac nữa.

≪ĐỪNG LẠI GẦN ĐÂY───!!≫

Khi khoảng cách thu hẹp hơn chút nữa, ma thuật của Issac sẽ có thể chạm đến hắn ta.

Leafa gào thét trong kinh hãi và giải trừ [Địa Ngục Hư Vô]. Hắn muốn thoát khỏi chỗ này lắm rồi.

Tách───

Xoooạttttt───

Thế giới hư vô vỡ tan tành thành từng mảnh như một tấm kính.

Trong tích tắc, ánh sáng bao trùm mọi thứ. [Địa Ngục Hư Vô] đã được giải trừ và làn mana tím kỳ dị đã tan biến vào trong không khí.

Những người bên trong không gian đó được thả ra ngoài.

Đập vào mắt họ là khung cảnh bình dị và quen thuộc trên sân thượng của Sảnh Duke.

Rầmmmmm―!

Ngay khi [Địa Ngục Hư Vô] được giải trừ thì có một bức tường hắc hỏa nổi lên và ngăn cách ở hai bên sân thượng.

「Tường Lửa (Hệ Hỏa, ★4)」 + 「Hắc Hỏa (Hệ Hỏa, ★5)」 = 「Hắc Hỏa Thành (Hệ Hỏa)」

≪Aa... AAHHH!≫

Trong lúc đó, Leafa hấp tấp tháo chạy.

「Tường Băng (Hệ Băng, ★4)」

Rùngggg―!

Những bức tường băng trồi lên từ mọi phía tạo thành một mái vòm và chặn hết lối thoát.

Và―

Chụp―

“Chạy đâu cho thoát.”

Có một bàn tay đâm thẳng qua ngọn lửa và chụp lấy đầu của Leafa.

Trước khi hắn kịp nhận ra, mặt nạ và mũ trùm đầu của người đó đã được tháo xuống. Issac đã khôi phục lại dáng vẻ và giọng nói ban đầu của cậu.

「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」

Lớp băng do Issac tạo ra bỏ qua bất lợi về nguyên tố và dập tắt ngọn lửa cháy phừng phực.

Chết đi. CHẾT ĐI.

Leafa run rẩy và dò xét sinh vật siêu việt đó bằng [Nhị Nhãn].

≪...Hở?≫

Trong thoáng chốc, Leafa không thể tin vào mắt mình được.

Mái tóc bạc gợn sóng pha chút xanh cùng với đôi mắt đỏ máu sắc lạnh.

Kẻ yếu nhất trong số các tân học viên của Khoa Ma Thuật, với mana bậc E.

Issac còn chẳng được Leafa xem là mối đe dọa nữa. Bởi vậy mà hắn có thèm đếm xỉa gì đến trận đấu của cậu đâu.

≪Bậc E...? Nhưng làm sao ngươi...?≫

Tâm trí hiện giờ của Leafa rất rối bời. Hắn không thể nào định hình được chuyện gì đang diễn ra.

≪...!≫

Không nói gì, Issac liền ngưng tụ mana trong bàn tay còn lại và vòng tròn ma thuật của [Bộc Phá Băng Kết] lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta.

Leafa đơ người.

≪C-Cứu mạng...! Xin ngài hãy tha mạng cho tiểu nhân...!≫

Thật tội nghiệp.

Tuy nhiên, tiếng kêu cứu bất lực của Leafa chỉ có thể vang vọng bên trong không gian nhỏ bé tạo ra bởi [Tường Băng].

Truyện Chữ Hay