Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

giao đấu (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có vài điều mà tôi muốn hỏi trực tiếp từ tên Leafa.

Tôi cần phải cởi mặt nạ trước đã, ở trong bộ dạng Berserker thì khó mà nói chuyện với hắn ta được.

Ngay khi [Địa Ngục Hư Vô] tan rã, tôi nhanh chóng khóa [Băng Đế] vào sâu trong người mình.

Kể cả khi có đặc tính [Thợ Săn], tôi vẫn yếu hơn so với lúc ở trong [Địa Ngục Hư Vô], vì vậy mà tôi không thể lường trước được [Băng Đế] sẽ để lại hậu quả gì nếu cứ liên tục sử dụng nó.

Kết quả là làn da của tôi đã khôi phục lại màu sắc ban đầu.

“Đừng cố làm điều gì ngu xuẩn.”

≪V-Vâng...!≫

“Từ giờ hãy trả lời những gì ta hỏi.”

Tôi cau mày rồi nạt hắn bằng giọng sắc lạnh.

Leafa sợ kinh hồn bạt vía. Giống như câu thành ngữ “run như cầy sấy,” tôi có thể cảm nhận được sự run rẩy của hắn thông qua bàn tay của mình.

≪Vâng, vâng! Tôi sẽ trả lời mọi thứ! Tôi sẽ nói mà nên xin ngài...≫

“Alice Carroll biết được bao nhiêu về ta rồi?”

Nếu Alice phát hiện ra tôi vào thời điểm này, mọi thứ sẽ coi như chấm hết. Ngoài ra, lượng thông tin mà cô ta có được về tôi sẽ quyết định tất cả.

Hiện giờ tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱. Nói cách khác, tôi cần phải thúc đẩy bản thân trở nên mạnh mẽ hơn càng sớm càng tốt để có thể tiêu diệt Nephid Tà Thần.

Đó là lý do tôi chọn nâng [Hiệu Quả Luyện Tập Vật Lý] và [Hiệu Quả Luyện Tập Ma Thuật] trước. Nhưng một khi chúng đạt tối đa rồi thì có lẽ tôi cũng nên nâng [Sức Chiến Đấu Với Nhân Tộc] bởi nó sẽ giúp cho tôi khá nhiều trong việc chống lại các thế lực trong bóng tối như Alice.

Vì vậy, cho đến khi có đủ khả năng để đương đầu với cô ta, tôi cần phải che giấu danh tính của mình càng kỹ càng tốt.

Và để tránh có ai đó chứng kiến được cảnh này nên tôi mới dựng [Tường Băng] lên trước khi túm lấy Leafa.

Đến lúc giải quyết vấn đề trước mắt rồi.

≪Cái?! Làm sao ngài biết Alice...?≫

「Bộc Phát Băng Kết (Hệ Băng, ★5)」

Bùnngg―

≪Gahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh―!≫

Tôi xả một đợt [Bộc Phá Băng Kết] ngắn và đóng băng tay phải của Leafa. Nếu hắn cố loại bỏ lớp băng đó thì cả cánh tay phải sẽ đi theo.

“Trả lời.”

≪Gự, ah, tôi không biết... Tôi không biết thật mà... Alice vẫn đang cố tìm ra danh tính của ngài...≫

Leafa rên rỉ và nghiến răng cố chịu đựng cơn đau.

Hắn ngoan ngoãn đáp lại. Tôi biết rõ Leafa và Alice đang ở trong mối quan hệ có thể phản bội nhau bất cứ lúc nào và ngay từ đầu hắn là một kẻ rất dễ bị “cạy miệng”.

‘Đúng như mình nghĩ.’

Dữ liệu về buổi đánh giá của các học viên tại Học viện Märchen được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Hai nhân tố đóng vai trò quan trọng nhất chính là Hiệu trưởng Elena và ma thuật của Aria, cô là Tháp chủ của Tháp Ma Thuật Hegal và có quan hệ khế ước với Học viện.

Miễn là có họ ở đó, tôi chẳng cần lo lắng về việc thông tin của mình bị rò rỉ.

“Thế thì dự định của Alice là gì? Cô ta định truy tìm ta bằng cách nào?”

Do tên thợ săn quỷ là tôi chứ không phải Ian Fairytale nên sẽ rất khó để tôi đoán được các hành động của Alice sau này.

Cô ta là người rất thận trọng, trừ những lúc ở cạnh mấy thứ dễ thương ra. Vì vậy tôi khá chắc chắn Alice đang toan tính điều gì đó.

Việc tên trùm cuối của 「Màn 6, Chương 3」 xuất hiện ở đây sớm như vậy cũng đủ giúp tôi đoán được.

‘Cốt truyện đã bị bẻ cong thật rồi.’

≪Tôi không biết thật mà!≫

“......”

Tôi tặng cho hắn thêm một phát [Bộc Phát Vào Chân] vào phần chân.

Buuuuuuùnnnggggg―!

≪Aaaahhhh―!!!≫

Leafa hét toáng lên. Tuy vậy, hắn vẫn không cố phản kháng lại chút nào.

=================================

[Leafa Hão Huyền]

―――――――――

Tâm Trí: [Cực kì khiếp sợ bạn.]

=================================

Phải rồi, hắn nào có lá gan đó chứ.

Có lẽ là do lúc này tôi đang nắm đầu của Leafa. Nếu tôi thi triển ma thuật với bàn tay đó, hắn sẽ mất mạng ngay lập tức vì vỡ sọ.

≪Ư, thật đấy, tôi không biết... tôi không biết thật mà... Gự...≫

Có vẻ hắn ta đang nói thật.

Tôi chẳng ngạc nhiên mấy khi không moi được gì từ Leafa.

Vốn dĩ Alice không phải là loại người tùy tiện tiết lộ kế hoạch của mình, huống chi đến kẻ mà cô ta không thân thiết chứ.

Qua những gì hắn nói, tôi có thể đoán rằng Alice vẫn chưa phát hiện ra danh tính của mình.

≪T-Tôi đã trả lời câu hỏi của ngài rồi nên.. x-xin ngài hãy tha mạng...≫

“...?”

Ngươi nói cái méo gì vậy?

“Ai nói ta sẽ tha mạng cho ngươi?”

≪...Hở?≫

Có vẻ Leafa đang hiểu lầm gì đó. Tôi chưa từng nói sẽ tha cho hắn nếu trả lời hết các câu hỏi của mình.

“Chẳng phải ngươi định biến ta, các học viên khác và các giác sư thành trò tiêu khiển rồi tàn sát chúng ta, đúng chứ?”

Mạng người đối với hắn chỉ như một món đồ chơi.

Nếu sống tiếp, hắn ta vẫn sẽ giữ ý định giết chóc đó.

“Mắc mớ gì ta lại để cho một kẻ như vậy sống chứ?”

≪Ahhhhhh!≫

Tôi xả thêm một đợt [Bộc Phá Băng Kết] ngắn khác từ phía sau đầu hắn.

Buùnggg───!

Theo sau là một vụ nổ nhỏ với những luồng khí lạnh. Chỉ trong nháy mắt, nửa thân trên nát nhừ của Leafa đã bị kẹt trong tảng băng vừa mới hình thành.

Sau khi tôi giải trừ ma thuật, Leafa liền ngã xuống đất. Cả người hắn bỗng chốc hóa tro và chất đống trên đất như tàn thuốc lá.

“Phù.”

Lúc này, tôi mới có thể thả lỏng gương mặt của mình.

‘Cuối cùng cũng xong.’

May thật.

[Xin chúc mừng! Bạn đã hạ gục được “Leafa Hão Huyền (cấp 110)” và nhận được điểm kinh nghiệm!]

[Thăng cấp!! Bạn đã tăng lên cấp 56!]

[Bạn đã nhận được 10 điểm chỉ số!]

[Bạn đã mở khóa thành tựu “Ảo Ảnh Trong Hư Vô”! Bạn đã nhận thêm 10 điểm chỉ số!]

Bởi đây là 「Màn 3, Chương 1, Giao Đấu」 nên lúc đầu tôi cứ tưởng mình chỉ kiểm tra năng lực của bản thân thôi.

Không hiểu sao bây giờ lại vô tình kiếm được 20 điểm chỉ số luôn.

Nhưng quan trọng là...

“Mới đây mà mình đã có được nó...”

Tôi nhặt chiếc vòng tay màu xám từ nơi Leafa vừa hóa thành tro lên.

[Bạn đã nhận được chiến lợi phẩm “Vòng Tay Nguyên Tố”!]

=================================

[Vòng Tay Nguyên Tố]

――――――――――

Tăng [Kháng Nguyên Tố] một số nguyên tố lên “40”, ngoại trừ hệ Quang và Ám.

Hạng: 1

Thời Gian Hiệu Ứng: 24 giờ

Thời Gian Hồi: 24 giờ

=================================

“Vòng Tay Nguyên Tố”. Theo lý thì sang học kỳ hai tôi mới lấy được nó.

...Bây giờ có thứ tôi cần phải giải quyết trước nên đành phải gác lại vụ điểm chỉ số và Vòng Tay Nguyên Tố sang một bên vậy.

Vào lúc [Thợ Săn] mất đi tác dụng, cả người tôi bỗng trở nên nặng nề. Trước đó, tôi có thử dò tìm để xem có nguồn mana nào quanh đây không nhưng không cảm nhận được gì mấy. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.

Tiếp đến, tôi đeo chiếc mặt nạ và kéo mũ trùm đầu lên để quay lại hình dạng Berserker, rồi sau đó giải trừ [Kết Giới Băng] trên người Giáo sư Fernando và [Tường Băng] xung quanh mình.

Tôi liền quay đầu về phía của giáo sư ngay khi [Tường Băng] tan biến thành bột xanh.

Nếu tôi đem theo ngài ấy bây giờ thì khác nào chui đầu vào rọ.

Tôi khá chắc Giáo sư Fernando đã dặn đồng nghiệp của mình lên sân thượng sau một khoảng thời gian nhất định.

Dẫu vậy, tôi vẫn không thể bỏ mặc một người đang hấp hối được.

Tôi cần tìm cách giao ngài ấy lại cho ban giám hiệu mà không để lộ danh tính.

Nếu phát hiện ra tôi ở cùng Giáo sư Fernando người đầy thương tích, họ sẽ lập tức triệu tập tôi lên Ủy Ban Điều Tra Sự Thật để thẩm vấn.

Và Hội trưởng Hôi học sinh đương nhiên cũng sẽ nằm trong danh sách được triệu tập khẩn cấp của Ủy Ban, tốt hơn tôi nên né họ ra càng xa càng tốt.

“Ngài vất vả rồi, thưa giáo sư.”

Có cách rồi.

Tôi cõng giáo sư Fernando trên lưng mình rồi đi đến cửa sân thượng.

***

Luce Eltania đang sải bước dọc hành lang của Sảnh Duke.

Cô đã giành thắng lợi trong trận giao đấu của mình. Lúc đầu, Luce định nương tay với Ian Fairytale bởi sự gan dạ của cậu ta khi thách đấu cô, nhưng sau cùng cô đã hạ Ian bằng Thủy thuật năm sao.

Hiện tại, cô đang lo lắng về Issac.

Mỗi ngày cậu đều chăm chỉ luyện tập đến nỗi chảy cả máu mũi, nhưng rốt cuộc cậu đã bị dồn đến chân tường và buộc phải đầu hàng.

‘Cậu ấy hẳn là buồn lắm.’

Lúc ấy, Issac vỗ lưng Tristan với vẻ mặt cam chịu rồi rời khỏi.

Nhìn vẻ mặt cố tỏ ra hờ hững tựa như thở phào nhẹ nhõm của Issac chỉ khiến Luce càng thấy thương xót cậu hơn.

Cô muốn gặp mặt cậu lắm nhưng vẫn chưa lựa được lời để nói.

Luce đã mau chóng kết thúc trận đấu của mình rồi vội vàng bước ra hành lang để không bị các giám thị cản lại.

Kể từ năm lên 10 tuổi, Luce chưa từng thấy quan tâm đến ai cả, bởi vậy mà cô không có kinh nghiệm trong việc an ủi hay động viên một người nào đó.

Dẫu vậy, nếu cô có thể giả vờ tình cờ gặp Issac và nói mấy câu như ‘Cố lên!’... thì có lẽ sẽ an ủi được cậu phần nào.

‘Cậu ấy đâu rồi...?’

Nhưng cô lại không thể tìm thấy Issac. Không lẽ cậu đã rời khỏi Sảnh Duke rồi sao? Không thể nào, không một ai có thể rời khỏi đây khi bài đánh giá còn đang diễn ra, vậy nghĩa là Issac vẫn còn đang ở đâu đó trong tòa nhà này.

Cậu ấy đi đâu mất rồi?

Luce bước lên cầu thang. Nếu Issac không ở tầng này thì có lẽ cậu đang ở trên tầng cao hơn hoặc trên sân thượng.

“Trò Luce đấy à? Em đang làm gì ở đây vậy?”

Đang đi thì cô tình cờ bắt gặp vị giáo sư hỗ trợ ban nãy đến từ phía cầu thang đối diện. Theo sau ông ấy là các giám khảo và năm trị liệu sư.

Luce cảm thấy khó hiểu khi thấy họ đi thành nhóm như vậy.

“Buổi đánh giá đã bị tạm dừng rồi. Em hãy mau quay lại vị trí của mình và đợi chỉ dẫn đi.”

“Hở...?”

Vị giáo sư nói bằng giọng điệu lịch sự nhưng lại vô cùng cấp bách.

Mặc dù không nắm rõ tình hình hiện tại nhưng Luce hiểu rõ đã có điều gì đó không hay vừa xảy ra.

Bọn họ bước qua Luce và leo lên các bậc thang.

Có lẽ Issac cũng đang ở trên đó.

Luce đang phân vân không biết có nên đi theo họ hay không.

“Trò Dorothy?”

Và rồi có một nữ học viên vừa mới bước xuống từ tầng trên.

Cô ấy đứng chặn đường nhóm của vị giáo sư ở giữa cầu thang.

“...?”

Luce mở to mắt trong kinh ngạc khi nhìn thấy cô học viên xinh đẹp với mái tóc tím dài và chiếc mũ phù thủy đội trên đầu.

Con ngươi hình ánh sao như chứa cả vũ trụ của cô dường như không thuộc về thế giới này.

Đó là đàn chị dạo gần đây cứ liên tục xuất hiện ở chỗ tập của Issac.

“Mọi người đợi chút đã.”

Dorothy ra hiệu với một nụ cười ở hai khóe môi trong khi nhìn Luce và nhóm người của giáo sư đứng ở dưới.

“Đợi?”

“Vâng ạ, xin mọi người hãy đợi một chút~”

Tại sao lại phải đợi chứ?

Luce và những người khác cũng có thắc mắc tương tự.

“Bởi vì hiện giờ đang rất nguy hiểm.”

“...?”

“Nếu vậy...”

Dorothy nhắm mắt lại rồi bắt đầu búng tay theo từng nhịp.

Các thành viên trong nhóm của vị giáo sư quan sát hành động kỳ lạ của cô ấy từ đằng xa.

Dorothy Heartnova là một thế lực ghê gớm tại Học viện Märchen này, cô được coi là một thiên tài xuất chúng hạ phàm từ thiên đường và là niềm kiêu hãnh của Học viện.

Do vậy không thể trách vị giáo sư và nhóm người của ông tỏ ra bất an khi nghe thấy chữ chữ “nguy hiểm” từ cô.

Nhưng với tư cách là một giáo sư, ông không thể để lời nói của học viên ảnh hưởng mình được.

“Trò Dorothy.”

Philip Meltron, vị giáo sư phụ trách lớp A của Khoa Ma Thuật năm nhất, bước lên và nói.

“Xong rồi~”

“...?”

Dorothy mở mắt ra rồi tránh đường cho bọn họ. Sự kì quặc của cô diễn ra trong đúng năm giây.

Vị giáo sư và những người khác cũng bó tay nhưng rồi bắt đầu leo lên cầu thang.

Sau khi lên được tầng hai.

“Giáo sư Fernando?”

Một người đàn ông nằm giữa hành lang đập vào mắt họ.

Đó là Giáo sư Fernando đang nằm bắt đầu với thương tích đầy mình.

Cả người của ngài chằng chịt các vết thương của một cuộc chiến khốc liệt.

Đứng cạnh Fernando là sử ma của Dorothy đang thi triển ma thuật chữa trị lên ngài. Đó là một con mèo trắng với một chiếc ruy băng hồng trên đuôi đang dụi má vào Fernando.

“Giáo sư Fernando cần được chữa trị ngay! Hãy mau chóng đưa cậu ta đi thôi nào!”

Việc cấp bách trước mắt chính là đưa Giáo sư Fernando vào bệnh viện hơn là xem xét tình hình hiện tại.

Vị giáo sư lập tức đưa chỉ thị cho các trị liệu sư.

Trong khi đó.

Dorothy đang đứng dựa vào góc tường trong khi lắng nghe sự xôn xao từ nhóm của vị giáo sư. Không lâu sau đó, đội trị liệu sư mang theo Fernando trên cáng đi ngang qua cô lúc trên đường đi xuống.

Số còn lại chắc là đang hướng lên sân thượng.

Chỉ khi đó Dorothy mới bắt đầu đi xuống.

‘Em tệ thật đấy, Hội trưởng. Đáng lẽ em nên cảm ơn tiền bối này vì đã giúp em câu giờ chứ.’

Dorothy nhún vai đắc chí.

Issac.

Hẳn là có lý do gì đó mới khiến cậu che giấu danh tính của mình. Mặc kệ lý do là gì, Dorothy đã quyết định giúp cậu giữ bí mật.

Mỗi hành động quyết tâm bảo vệ mọi người tại Học viện này của cậu đã đủ để thuyết phục cô.

Nếu là vậy thì cô cũng nên cảm thông cho cậu.

“Hở? Là chị?”

Khi đang bước xuống cầu thang, Dorothy bắt gặp một cô học viên đang quan sát mình nãy giờ.

Một cô gái có mái tóc vàng kim óng mượt với dáng người vô cùng thanh tú. Hai dải ruy băng xanh thẫm buộc ở hai bên tóc của cô trông khá tinh tế.

Dorothy nhận ra cô là ai. Luce Eltania, vị thủ khoa với tài năng vô song của Khoa Ma Thuật năm nhất.

Cô thường phát hiện ra Luce hay nhìn trộm Issac trước khi cậu bước vào luyện tập. Quả là một hậu bối dễ thương mà, có lẽ là Luce đã phải lòng Issac.

Dorothy nghiêng đầu với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

“Em có chuyện gì với chị sao?”

“Do hiện tại Sảnh Duke cấm người ngoài bước vào nên em chỉ đang thắc mắc tại sao tiền bối lại có mặt ở đây thôi.”

“Ừm, đúng rồi ha. Tuy nhiên, luật lệ đối với chị là vô nghĩa.”

Luce cau mày.

Cái gì chứ?

“Ở trên trển xảy ra chuyện gì sao chị?”

“Không phải việc của em đâu, hậu bối đáng yêu à~”

Sau khi đáp lại bằng giọng điệu nhí nhảnh, Dorothy liền bước qua Luce.

Ánh mắt của Luce bất lực dõi theo cô.

“À.”

Như thể nhận ra điều gì đó, Dorothy dừng chân để quay lại nhìn Luce.

“Crush của em, có lẽ sẽ hơi khó nhọc đấy.”

“...?”

Ý của chị ta là sao?

Luce băn khoăn trong lòng.

Dorothy chỉ cười thích thú rồi quay người bỏ đi.

Truyện Chữ Hay