Kẻ Trùng sinh Và Nàng Thánh nữ Mù

chương 13: mặc khải (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Chương 13: Mặc khải (3)-

Sau khi trở về ngôi nhà, hắn ngồi xuống ở chỗ chiếc bàn khi ý thức vẫn còn trôi dạt giữa những dòng suy nghĩ.

Buổi mặc khải kết thúc trong một bầu không khí vội vàng vì Vargo cho giải tán những người khác.

Trước khi giải tán, Vargo để lại một lời nhắn cho Vera bảo hắn đến gặp ông vào ngày hôm sau.

Hắn có thể nhận thấy ngay rằng buổi mặc khải này không bình thường. Vera không có ngu ngốc đến nỗi không đọc được bầu không khí.

Một lần nữa, cái từ ấy hiện lên trong tâm trí hắn.

‘Đạt… .’

Nó chắc hẳn nghĩa là đã vượt qua thử thách.

Hắn đã vượt qua thử thách dù cho hắn thậm chí còn chưa làm gì cả.

Qua đó, Vera phần nào giải quyết được câu hỏi, ‘Ai đã khiến cho mình trùng sinh?’ trong hằng hà sa số những câu hỏi vẫn còn chiếm giữ tâm trí hắn.

‘Các vị thần Cõi trên.’

Họ có liên quan.

Dù vẫn chưa rõ lý do tại sao.

Tuy nhiên, chỉ thông báo cho hắn mỗi cái từ ‘đạt’ là không đủ bằng chứng để kết luận rằng họ đứng đằng sau sự trùng sinh của hắn.

Mơ hồ thay, hắn có thể kết luận những gì họ đang cố gắng truyền đạt cho hắn thông qua cái từ đó.

‘Liệu đạt ở đây nghĩa là… .’

Họ đang nói bóng gió rằng tôi đang đi đúng hướng sao?

Bỗng nhiên, hắn buông ra lời đùa cợt. Đó là cảm giác của sự bất lực dâng trào trong hắn mà bản thân không hề hay biết.

Ngày hôm đó, tôi đã tự nhủ với bản thân rằng nếu Nữ thần Tối cao thực sự gửi tôi về vì lợi ích của Người, thế thì tôi rất sẵn lòng làm theo kế hoạch của họ.

Cái suy nghĩ đó vẫn chưa hề thay đổi.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy bất lực bởi vì vẫn có một câu hỏi nán lại trong tâm trí tôi, đó là liệu có đúng khi mù quáng đi theo con đường mà họ gợi ý hay không.

Tôi nhớ những gì mà Vargo nói ngày mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên

-Vậy cậu giống như một con rối không có ý chí của riêng mình à?

Nắm-

Vera nắm chặt tay lại.

Tôi đã không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì để bác bỏ câu nói đó. Vera chầm chậm nhắm mắt lại và nhìn vào linh hồn trú ngụ trong hắn.

Một linh hồn tăm tối, với một lời thề vàng rực khắc trên nó.

Tôi sẽ sống vì Thánh nữ.

Lời thề mà hắn đã thực hiện lúc mà hắn đang gắng gượng lắm mới giữ được chút ý thức trong khi bản thân thì đang chậm rãi chết dần. Những phút cuối khi mà cái kết của hắn dường như sắp xảy ra.

Không phải là hắn hối hận hay gì. Không quan trọng việc hắn có trở về thời khắc đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn sẽ lại đưa ra lời thề giống vậy mà không tốn một giây chần chừ.

Tại sao ư? Sau khi sống cả một đời đi theo bản năng của mình như một con thú, một luồng ánh sáng rực rỡ đến như vậy đã chiếu rọi vào hắn.

Thứ ánh sáng khiến cho hắn muốn đuổi theo khi chỉ vừa nghĩ đến.

Tuy nhiên, liệu đây là cách chính xác để hoàn thành lời thề? Thực sự là ổn khi đi theo lời nói của bọn họ một cách mù quáng mà không thắc mắc điều gì sao?

Vera vẫn không có đức tin.

Hắn không tin vào các vị Thần và cũng chẳng tin vào sự vinh quang của họ.

Bạn thậm chí còn có thể gọi hắn là một kẻ bội giáo. Hắn đã trùng sinh, nhưng thánh ấn đối với Vera vẫn không hơn gì một thứ công cụ hữu ích.

Những gì mà Vera đặt niềm tin vào chính là năng lực của mình và cái ánh sáng mờ nhạt thứ đã chiếu rọi vào hắn.

Sự nghi ngờ của hắn tăng lên. Việc này thật quá ngớ ngẩn và sai lầm để làm ngơ và coi nó như một sự ngẫu nhiên.

Thực sự là ổn để sống vì cô ấy bằng cách đi theo ý định của các vị Thần sao?

Vera nghĩ tới một người có thể sẽ giải đáp được câu hỏi mà hắn không thể tự mình trả lời.

Chậm rãi, đôi mắt của Vera mở ra.

‘...Đúng vậy.’

Khuôn mặt của một người có lẽ biết được đáp án mà hắn tìm kiếm lướt qua tâm trí hắn.

****

Ngày hôm sau, Vera bắt gặp Vargo đang ngồi trên chiếc băng ghế dài ở trung tâm của khu vườn phía nam Đại điện. Hắn tiến đến chỗ ông với một nụ cười.

Vargo, người đang thẫn thờ nhìn vào chiếc giường hoa với cái đầu rũ xuống, để ý thấy Vera cách mình một khoảng, và nói.

“Cậu cuối cùng cũng tới.”

“Vâng.”

Vera cúi đầu chào.

“Nhìn cái mặt của cậu kìa, có vẻ như cậu ngủ ngon lắm nhỉ.”

“Tất cả là nhờ ân điển của Thần.”

“Vậy cậu chỉ là một tên nhóc không thể ngủ nghê đàng hoàng nếu Thần không chăm sóc cho mình sao?”

Vargo cười khúc khích và thốt ra những lời ấy. Vera trở nên nao núng khi hắn rùng mình, và hắn lại ngẩng đầu lên để nhìn Vargo.

“Ông gọi tôi tới đây có việc gì?”

“Đây, cầm lấy.”

Ngay khi Vera vừa đặt câu hỏi, Vargo lấy cái gì đó từ chiếc túi trong của ông ta và ném nó về phía Vera

Vera chụp lấy món đồ bay tới hắn. Sau đó, hắn mở lòng bàn tay ra và kiểm tra nó.

Trên lòng bàn tay hắn là một chiếc chuỗi Mân côi màu bạch kim. Nó cùng loại chuỗi Mân côi được đeo ở trên cổ Thánh nữ. Một món đồ mà hắn từng nghĩ rằng nó thật phiền phức.

‘Con dấu của Tông đồ.’

Khi Vera nhìn thấy nó, hắn lại quay sang nhìn Vargo. Vargo nở một nụ cười trên khuôn mặt và nói với Vera.

“Ta không thích cái cách mà cậu làm được như thế, nhưng… vì cậu đã đạt, nên ta đưa nó cho cậu.”

Sau khi Vargo nói thế, Vera nhìn chằm chằm vào ông, sau đó nhìn lại chiếc chuỗi Mân côi trên tay hắn, và thắc mắc.

“Có vậy thôi sao?”

“Cái gì cơ? Cậu tưởng ta sẽ tổ chức một buổi yến tiệc cho cậu à? Cậu nghĩ mình thật hào hiệp hay gì?”

Đó là một lời phê bình đầy mỉa mai, tuy nhiên, lần này thì hắn không có tâm trạng để vặn lại.

Tất cả là vì những từ mà Vargo đã nói ra ngày hôm đó vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí hắn.

“... Liệu Đức Thánh chỉ nghe theo mệnh lệnh đến từ các vị thần thôi sao?”

“Hửm? Cậu đang nói về việc gì vậy?”

Vera ngẩng đầu lên. Tay hắn nắm chặt lại.

Vera thốt ra một câu hỏi đã luôn bóp nghẹt trái tim hắn kể từ buổi mặc khải.

“Nếu tôi chỉ nghe theo một cách mù quáng như vậy là đủ rồi sao? Liệu tôi có sai khi nghi ngờ ý nghĩa đằng sau những từ ấy? Tại sao tôi không thể thắc mắc về mục đích của họ?”

Một tràng những câu hỏi phun ra từ miệng hắn mà bản thân hắn không hay biết rằng, có dấu hiệu của sự tức giận lẫn trong lời nói của hắn.

Thế nhưng, nếu hắn phải hành động theo ý định của các vị Thần, nếu hắn chỉ việc tin tưởng họ một cách mù quáng và nghe theo họ, vậy thì cuộc sống này để làm gì chứ? Và cuộc sống này dành cho ai?

Liệu hắn có nên gọi nó là cuộc sống vì Thánh nữ? Hay hắn nên gọi nó là cuộc sống vì các vị Thần?

Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn.

Đó là một câu hỏi hắn chưa từng nghĩ đến khi còn đang bới móc đống rác để kiếm cái gì đó bỏ bụng và nằm lê lết trên đường phố để ăn xin.

Tuy nhiên, để kìm hãm sự nghi ngờ ngày càng tăng, cái cảm giác nghẹt thở khiến bụng dạ hắn co thắt không cho phép hắn chỉ việc mù quáng đi theo con đường phía trước hắn.

Vera cau mày. Cùng một câu hỏi cứ thế xuất hiện nhiều lần trên đầu môi của hắn.

“Ông có nghĩ rằng các vị Thần đều đúng hay không?”

Sau câu hỏi đó, sự im lặng lan ra khắp căn phòng.

Vera ngậm miệng lại và nhìn chằm chằm vào Vargo.Vargo nhìn lại vào Vera với đôi mắt sâu thẳm không đáy.

Sau một khoảng thời gian, Vargo nói.

“Ta sẽ hỏi cậu điều này. Họ có cho cậu thấy một hướng đi thông qua mặc khải không?

Sững sờ-

Vera sững người.

Họ có cho tôi thấy một hướng đi không? Tôi có thể nói như thế một cách chắc chắn sao?

Đó là vì có một vài gợi ý mơ hồ thiên về ‘Có’ nhưng không có gì chắc chắn cả.

Liệu có đúng khi cho rằng họ có liên quan tới việc trùng sinh? Câu trả lời cho câu hỏi đó là, ‘Rất có thể.’

Họ có truyền đạt ý định của mình thông qua buổi mặc khải của Thánh Quốc không? Tôi có thể trả lời là ‘Có’ với câu hỏi đó.

Tuy nhiên, liệu họ có đang gợi ý hướng đi cho tôi không? Nếu là câu hỏi đó, thì câu trả lời tự nhiên nảy lên trong đầu là ‘Tôi không biết.’

Nếu mà được hỏi là mặc khải có đang chỉ về phía phương hướng mà tôi nên đi hay không?, câu trả lời theo sau là, ‘Họ không có nói gì cả.’

“... Tôi không biết.”

Các vị thần đều im lặng. Họ đã khiến hắn rơi vào tình huống này.

“Họ có bao giờ nói rằng cậu đang đúng hay sai không?”

Khi được hỏi lần nữa, Vera từ tốn cúi đầu xuống và trả lời.

“... Không.”

Họ chưa bao giờ nói rằng nếu hắn đúng hay là sai ngay cả trong kiếp trước cũng như trong cuộc đời này.

“Vậy thì tại sao cậu lại nói rằng họ chỉ cho cậu một con đường?”

“....”

“Tại sao cậu lại phải tuân theo ý muốn của họ, cậu muốn hỏi thế đúng chứ?”

Tại sao tôi nên tuân theo?

Chỉ mỗi câu hỏi như thế cứ quanh quẩn hắn trong một thời gian dài.

“Cậu bé à.”

Giọng nói của Vargo vang lên. Vera ngẩng đầu lên trước tiếng gọi và nhìn Vargo.

“... Vâng.”

“Đừng có hỏi ta. Tại sao cậu lại đi nghĩ rằng người khác có thể quyết định thay cho cậu chứ?”

Trước câu hỏi đó, đầu óc của Vera trở nên trống rỗng.

Một cảm giác như thể toàn bộ tâm trí hắn bị tẩy trắng.

Vargo lần nữa mở miệng nói.

“Cậu biết không? Các vị thần không phải là những người đưa ra câu trả lời.”

Vera nhìn sang Vargo. Hắn nhìn vào một lão già kỳ quái người đang mỉm cười trong khi nói những lời không được thuận tiện cho lắm.

“Theo chiều ngược lại, các vị thần là những người đặt câu hỏi. Có thể nói rằng họ là những tồn tại mà sẽ hỏi rằng cậu sẽ làm gì trước một tình huống nhất định.”

Nghe thấy những gì Vargo nói, Vera trôi dạt trong dòng suy nghĩ của hắn.

Họ hỏi tôi bằng cách nào?

‘Họ đang hỏi mình bằng cách đặt mình vào cái tình huống này.’

Họ muốn đạt được gì qua tôi?

‘... Mình không biết được.’

Ai là người nghĩ ra những giả định về ý định của họ?

‘... Là mình.’

Sững sờ-

Hắn cảm thấy ngực mình thắt chặt. Đó là một câu hỏi với một đáp án đơn giản đến lố bịch, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ về nó cho đến bây giờ.

Vera nhớ lại tại sao hắn chưa từng nghĩ đến nó quá nhiều, và tốn một lúc lâu để tìm ra câu trả lời.

Tất cả là do định kiến của hắn.

Vera đã

không hề tin vào sự toàn tri của họ.

Tuy nhiên,

‘... Mình tin vào sự toàn năng của họ.’

Hắn tin vào quyền năng mà họ nắm giữ, quyền năng của những thánh ấn này, những thứ mà họ ban tặng cho.

Vera đã nghĩ rằng họ sẽ mang cô ấy đi khỏi hắn.

Bởi vì họ có khả năng làm một việc như vậy. Từ góc nhìn của vera, người chỉ biết tước đoạt mọi thứ từ người khác, những kẻ có quyền lực cũng sẽ chọn cách làm giống vậy, hoặc là hắn đã nghĩ vậy.

Hắn chợt nhận ra.

Ai là người đã đưa ra toàn bộ những quyết định này?

Người đã thực hiện lời thề, người đã đi thẳng đến Thánh quốc ngay sau khi trùng sinh, và người muốn thăng tiến đến cấp bậc của một Tông đồ.

‘Tất cả là….’

Đó là điều mà hắn đã tự quyết định cho chính mình.

“Ta hỏi cậu.”

Vargo tiếp tục nói.

“Giữa những lời mặc khải đến từ các vị Thần mà cậu biết, họ có bất kỳ lời mặc khải nào định trước rằng cái gì đúng hay sai không? Họ có bất kỳ lời mặc khải nào mà trong đó đưa cho cậu câu trả lời không?”

Một lần nữa, Vera càng đắm chìm bản thân hắn trong suy tư hơn.

Lời mặc khải của Vargo. ‘Hãy phán xét cái ác của thế giới.’

Chẳng có bất kỳ điều gì đề cập đến cái nào mới là cái ác trong lời mặc khải. Sự phán xét của cái ác hoàn toàn do Vargo quyết định.

Lời mặc khải của cặp song sinh. ‘Hãy nhận thức được ý nghĩa thực sự của sự bảo vệ.’

Không có câu trả lời nào trong lời mặc khải đó về việc bảo vệ điều gì. Câu trả lời hoàn toàn thuộc về cặp song sinh.

Lời mặc khải của Thánh nữ. ‘Lan tỏa uy quyền của Nữ thần Tối cao khắp lục địa.’

Lời mặc khải đó cũng giống hai cái trước. Chẳng có một câu trả lời nào về việc làm sao để lan tỏa. Quyền quyết định cũng để cho Thánh nữ thực hiện.

Chỉ khi đó, Vera mới có thể nhận ra một cách mơ hồ rằng hắn thật hạn hẹp như thế nào với cái cách mà bản thân nhìn nhận thế giới này.

Tại sao tôi lại đưa ra những giả định như vậy? Vera biết câu trả lời rõ hơn bất kỳ ai.

‘Là bởi vì mình chỉ biết oán giận.’

Bởi vì tôi muốn biện hộ cho toàn bộ những hành động độc ác mà tôi đã gây ra trong kiếp trước.

Tôi muốn tin rằng chúng không phải là lỗi của tôi.

‘Bởi vì mình muốn trốn chạy khỏi cái trách nhiệm đó.’

Tôi đã thề rằng tôi sẽ sẵn lòng trả giá cho toàn bộ những tội lỗi mà tôi đã gây ra trong kiếp trước.

Ấy vậy mà tôi vẫn muốn phớt lờ đi cái trách nhiệm đó.

‘Cái thế giới khốn nạn này đã khiến mình trở nên như vậy. Bởi vì mình muốn nghĩ như vậy.’

Tôi chỉ là một tên hèn cần một điều gì đó để đổ lỗi.

Một tên nhát gan chỉ dám nấp đằng sau hai cái từ ‘Định mệnh.’

Sự giác ngộ đã trở nên rõ ràng.

Cái cảm giác nghẹt thở kỳ lạ mà vẫn luôn dày vò hắn đó giờ có vẻ như đã tiêu tan được đôi chút.

Tuy nhiên, hắn dường như vẫn bị mắc kẹt trong một làn sương lờ mờ, Vera nhìn Vargo và hỏi.

“Vậy thì bằng cách nào… tôi phải tạo nên quyết định của riêng mình bằng cách nào?”

Tôi không biết chắc câu trả lời cho việc đó, vậy nên tôi hỏi liệu ông ta có biết không.

“Tại sao cậu lại đi hỏi ta việc đó?”

Tuy nhiên, ông ta đáp lại tôi với cái giọng điệu giễu cợt.

Vera lần nữa cúi đầu mình xuống và tiếp tục nói.

“Làm ơn, hãy chỉ dạy cho tôi.”

Những gì tuôn ra là một yêu cầu đầy tha thiết.

Vera nhận ra.

Vera không biết bất kỳ điều gì bên ngoài tầm hiểu biết của hắn. Chỉ có những thứ mà hắn đã thấy và trải nghiệm đã tạo nên thế giới của Vera.

Vậy nên, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Vera nhận ra được sự cần thiết trong việc học hỏi từ người khác.

Hắn nhận ra rằng mình cần một giáo viên người có thể dạy cho hắn về cái thế giới mà hắn không biết đến, và người mà có thể nới rộng tầm hiểu biết của hắn.

Đầu gối của Vera chạm lên sàn nhà. Vera sau đó quỳ gối xuống và đặt đầu mình xuống sàn nhà.

“... Có những điều mà tôi muốn biết. Có một người mà tôi muốn theo sau.Thế nhưng, tôi lại không xứng đáng.”

Tôi chưa có quyền được ở bên cạnh Thánh nữ.

Nếu tôi đi gặp Thánh nữ với tôi của hiện tại này thì tôi vẫn sẽ gặp cô ấy như là một kẻ phản diện như hồi ấy, và như là một thằng khốn vẫn chưa thay đổi nội tâm của mình.

Cách xa khỏi cô ấy, Tôi sẽ phải thở hổn hển, vật lộn để theo kịp cô ấy.

“Có một ai đó mà tôi muốn bảo vệ trong suốt phần còn lại của đời mình. Tuy vậy, tôi quá yếu đuối để đi theo cô ấy.”

Thanh kiếm của hắn vẫn chưa biết cách che chở cho những ai ở phía sau cái bóng của hắn. Thanh kiếm của Vera vẫn giống như chiếc răng nanh của một con thú.

“Tôi-Tôi cầu xin ông.”

Để trở thành một con người đủ xứng đáng để đứng cạnh cô ấy.

“Làm ơn, hãy chỉ dạy cho tôi.”

Hắn phải khác đi.

Sau đó, sự im lặng kéo dài trong một lúc lâu.

Vera vẫn nhìn chằm chằm vào mặt sàn trong một lúc lâu mà không ngẩng đầu hắn lên, đợi chờ một câu trả lời.

Trong khi đó,

“...Thật là một tên nhãi hay đòi hỏi.”

Vargo đáp lại.

Vera cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên.

Ở phía cuối ánh nhìn của hắn, hắn thấy một nụ cười toe toét trên khuôn mặt Vargo.

Tuy nhiên, câu trả lời theo sau không lâu sau khiến cho Vera hạ thấp đầu một lần nữa.

“Ta sẽ không dạy cho cậu. Chàng trai à,

hãy dõi theo ta và cố gắng tự mình tìm ra nó.”

Những từ ấy có thể được hiểu là ông ấy cho phép việc đó.

Ngay lúc đó, Vera nắm chặt tay đến nỗi chiếc chuỗi Mân côi trong tay như ghim chặt vào da hắn và trả lời đầy nhiệt tình.

“Cảm ơn ông.”

Sau một đời người, Vera cuối cùng cũng học được cách tìm kiếm sự chỉ dẫn từ người khác.

…Và thế là, bốn năm đã trôi qua.

-Kết thúc chương 13: Mặc khải (3)-

Truyện Chữ Hay