Note: "Diễu hành" -> "Đám rước" cho nó chuẩn hơn một chút
=====================================================
-Chương 14: Tuần của Đêm Mặt trời Bất tận (1)-
Bốn năm.
Khoảng thời gian vừa dài nhưng cũng vừa chóng vánh đã trôi qua.
Để nói về thời gian chờ đợi Thánh nữ… Quả thật, có thể được coi là một quãng thời gian dài.
Dù cho đã trôi qua được một quãng thời gian dài, khuôn mặt và giọng nói của cô ấy vẫn khắc ghi trong tâm trí tôi như một bức họa, và việc hồi tưởng về những ký ức ngày ấy đã dập tắt cơn khát của tôi trong từng khoảnh khắc trôi qua.
Vera muốn rời ngay đi để tìm kiếm cô, ngay cả khi hắn chỉ biết được rằng cô có lẽ đang ở đâu đó trong ‘Vương quốc Horden.’
Tuy nhiên, lý do mà hắn không thể làm vậy là bởi vì hắn không có đủ tự tin với cái dáng vẻ hiện tại một chút nào.
Bởi vì hắn nghĩ hắn vẫn chưa thể trở thành một người đủ xứng đáng để gặp cô ấy.
Vera đã từ chức khỏi vị trí Tông đồ của mình và đã phục vụ với tư cách là hầu cận của Vargo trong bốn năm qua.
Hắn đã tha thiết dõi theo ông để học về thanh kiếm biết che chở cho những người đứng dưới cái bóng của nó.
Hắn đã bỏ ra kha khá thời gian để làm một hầu cận, nhưng thật không may, không có gì đủ quan trọng để có thể được coi là một thành tựu.
Vera vẫn không biết gì về một thanh kiếm biết bảo vệ cả.
Thanh kiếm nhiễm độc ấy của hắn vẫn còn đó. Hắn tận hưởng việc tấn công hơn là bảo vệ, và đó vẫn chỉ là một thanh kiếm phô trương ra sự thô bạo nhiều hơn là lý lẽ.
Vera cũng vẫn chưa biết gì về đức tin.
Vera đã có thể diễn đạt rõ ràng được ý nghĩa của đức tin.
Đối với Vera, đức tin vẫn còn là một thách thức, và thánh ấn, vẫn được coi là một công cụ hữu ích.
Trong bốn năm, Vera đã tinh luyện được võ thuật thần chiến của hắn, thứ mà hắn gọi là [Thánh địa], luyện tập cơ thể, và đạt được sự tăng trưởng có thể thấy được, thế nhưng sự tăng trưởng trong hắn vẫn còn chậm chạp.
Những gì mà Vera nhận thức trong bốn năm qua là việc hắn là kẻ kiêu ngạo và ngu dốt đến dường nào.
Thời gian thì thật vô tình và không chờ đợi những bước chân thong thả của Vera.
“Nhóc à.”
“Vâng.”
Sáng sớm, trong một nhà nguyện của Đại điện.
Đã trôi qua được bốn năm, Vera, người đến cầu nguyện cùng với Vargo, mở mắt mình ra khi nghe ông ta gọi.
Phía cuối ánh nhìn của hắn là Vargo, một lão già ngớ ngẩn được mô tả phù hợp nhất như một con quái vật.
Ông trông yếu hơn lần đầu mà họ gặp nhau.
Vào một ngày nọ, cái dáng người mà hắn khó khăn lắm mới có thể giao tiếp mắt đối mắt bằng cách ngước nhìn, đã không còn cảm thấy to lớn nữa.
Nó thành ra như vậy là vì trong lúc chiếc lưng của Vargo ngày càng cong xuống, Vera lại càng cao lớn hơn.
Giờ đây họ đứng cùng tầm mắt và đang nhìn nhau, nhưng Vera không thể nhìn trực tiếp vào mặt ông bởi vì, một vài lý do nào đó, hắn không cảm thấy được cho lắm khi làm vậy.
Vậy nên, bất kể khi nào đáp lại Vargo, hắn luôn luôn cúi đầu mình xuống.
Vậy là, trong lúc Vera đang đợi câu trả lời từ Vargo với cái đầu hạ thấp xuống, Vargo tiếp tục nói.
“...Việc luyện tập các quy luật triết học ra sao rồi?”
“Vẫn còn chỗ để cải thiện thêm ạ.”
“Cậu đã thực hành nó mỗi ngày, ấy vậy mà vẫn còn đang gặp thiếu sót sao?”
“Tôi cảm thấy thật hổ thẹn với bản thân ạ.”
“Hầy, chậc.”
Vera hạ thấp đầu mình sâu hơn nữa khi hắn nghe thấy Vargo tặc lưỡi.
Nhận thức được thiếu sót của mình, Vera chỉ có thể học được lòng khiêm tốn sau khi theo chân ông.
Giống như bao hiệp sĩ khác trong Thánh Quốc, hắn đã có thể bày tỏ lòng kính trọng đối với ông.
“Như vậy là cậu sẽ tiếp tục bám theo ta sao? Cậu đang lên kế hoạch lãng phí như vậy trong bao lâu thế?”
Cứ như vậy, những lời đó cứ tiếp diễn đã được một năm.
Vera cũng đã nhận ra rằng đã đến lúc nói cái gì đó khác với những gì mà hắn vẫn luôn nói cho đến bây giờ.
Đã đến lúc cần thiết để hắn có được sự tự chủ, việc mà đã luôn bị trì hoãn để đạt được sự giác ngộ.
Vera nghiến răng.
Tôi nên nói như thế nào bây giờ? Làm thế nào mà tôi có thể thuyết phục được Vargo để ông ta giao phó vị trí hộ tống Thánh nữ cho tôi đây?
Đó là một nỗi lo vẫn luôn dày vò tôi đó giờ. Vì vậy tôi gần như không đưa ra được giải pháp nào cả.
“Thưa Đức Thánh, tôi có thể đi gặp Ngài Norn được không ạ?”
“Hử, tại sao lại là anh ta?”
“Tôi muốn được tự chủ.”
Sau khi nói thế, Vera ngẩng đầu lên và đối mắt với Vargo.
Đôi mắt lờ mờ không ước chừng được chiều sâu ấy xuất hiện trong tầm nhìn của Vera.
Đôi mắt mang đầy vẻ kỳ dị, khác thường, và thậm chí là độc ác, nhưng giờ Vera có thể thấy rằng đó chỉ là một khoảng sâu thẳm chất chứa quãng thời gian đã trôi qua.
“... Tôi muốn tổ chức một đám rước.”
“Thể loại đám rước như thế nào?”
“Ngài còn nhớ những gì mà tôi đã nói ngày hôm đó không?”
“Phải rồi, làm sao mà ta có thể quên đi cái việc cậu bò lê bò lết trong khi nói rằng cậu muốn theo đuổi một ai đó được?”
Rùng mình. Cơ thể Vera run lên trước lời chế nhạo của Vargo.
Hắn đã quanh quẩn kế ông ta bao lâu nay, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu mỗi khi nghe thấy giọng điệu mỉa mai của Vargo.
Vera thở dài và tiếp tục nói trong khi kìm hãm cảm xúc của hắn.
“...Vâng, tôi muốn tạo ra một đám rước cho việc đó.”
Đã có một thời gian khi tôi chật vật trong việc che giấu hay tiết lộ về sự trùng sinh của mình.
Tuy nhiên, không quan trọng việc hắn suy nghĩ về nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn không thể đưa ra một chiến thuật phù hợp, vậy nên cuối cùng hắn cũng chọn phương án thẳng thắn nhất.
Tất nhiên là hắn sẽ không nói thẳng ra rằng hắn đã trùng sinh và biết được rằng Thánh nữ sẽ xuất hiện, cũng như việc hắn đang dàn xếp đám rước này là để hộ tống cô ấy.
‘Ông ấy không phải là một người tọc mạch đến thế.’
Vargo, người mà hắn nhìn thấy trong suốt bốn năm qua, không phải là loại người thích đào sâu hơn vào một câu chuyện như vậy.
Theo quan điểm của quần chúng, vị ‘Cha đẻ’ của toàn bộ Hiệp sĩ thực sự là một người đã đón nhận các linh mục của vùng Đất Thánh bằng sự cảm thông của một người cha.
Mặc dù ông ta chỉ là một lão già cổ hủ đến mức khiến hắn thấy khó chịu nhưng hắn vẫn giữ phép lịch sự.
Khi Vera còn đang suy nghĩ trong một lúc để chờ đợi câu trả lời, Vargo, người mang khuôn mặt bối rối cho đến lúc đó, ngoáy tay và hỏi một câu.
“Là vì một cô gái sao?”
Sững người.
Biểu cảm của Vera trở nên cứng đờ.
“Ta đoán là ta nói đúng rồi. Uầy, chậc. Chỉ nhìn cái tên Rohan đó thôi cũng khiến ta khó chịu rồi, và cậu cũng chẳng khác gì. Chỉ biết suy nghĩ bằng cái đầu phía dưới của mình.”
“...Ngài đang quá khắc nghiệt rồi.”
“Thật tình đấy, cái anh chàng ảm đạm này, chuẩn bị được vui vẻ chơi bời xung quanh rồi đây.”
Rắc. Vera nắm chặt tay lại.
“Vậy, ngài có thể cho tôi được phép không?”
“Liệu cậu sẽ chịu lùi xuống nếu như tôi từ chối không?
“...Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể.”
“Thật là một anh chàng vô lễ. Cứ làm những gì cậu muốn.”
Vargo nói thế, đứng dậy và rời khỏi nhà nguyện một mình.
“Ta sẽ đi dạo một lát hay làm gì đó đây, vì vậy nhớ nói cho Norn biết đấy.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Vargo rời đi mà không đáp lại.
Vargo thở dài thườn thượt đầy nhẹ nhõm khi Vargo bước qua khỏi cánh cửa của nhà nguyện và không còn được nhìn thấy nữa.
‘Mình đã làm được.’
Cuối cùng, tôi cũng đã có thể đạt được mục đích ban đầu của mình.
‘Còn lại ba ngày.’
Vào cái ngày khi mà lục địa đang ở chính xác nửa năm, tuần của điểm phân cũng như những đêm trắng sẽ bắt đầu.
Phép màu nơi thánh ấn linh thiêng của Nữ thần Tối cao xuất hiện trên lục địa.
Lễ mừng của các vị Thần để phù hộ cho một vị thánh mới.
Đó là nơi mọi thứ bắt đầu.
‘Khi mà tuần của đêm mặt trời bất tận xảy ra…’
Lục địa sẽ đối diện với cái tình hình mà sẽ chính xác hơn khi gọi nó là điểm tan chảy của sự hỗn loạn đang rình rập ở chân trời.
Điều này là bởi toàn bộ lục địa sẽ chuyển sang việc cướp lấy quyền năng của Người từ Thánh nữ.
Bởi vì năng lực được ban tặng bởi quyền năng của Người là cực kỳ xứng đáng để có được.
“Thứ quyền năng dùng để thêu dệt số mệnh.”
Sức mạnh để can thiệp bằng chính sự phù hộ của Nữ thần và viết lại số mệnh được định trước.
Với sức mạnh của Thánh nữ, ngay cả một nông dân trong một ngôi làng cũng có thể trở thành Hoàng đế của Đế Chế.
Ngay cả một thợ săn khốn khổ nhất cũng có thể trở thành một người đàn ông giàu có nhất lục địa.
Ngay cả khi một ai đó đang ở hơi thở cuối cùng của họ, khi mà cái chết đang tiến gần, họ vẫn có thể nhận được tuổi thọ thêm trăm năm.
Tất nhiên là không thể nào sử dụng được năng lực đó mà không phải trả giá.
Thánh nữ không thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Thêm nữa, nếu kích thước của điểm ảnh hưởng gây ra bởi việc sử dụng quyền năng vượt quá lượng thánh lực của Thánh nữ, cô ấy bị buộc phải cam chịu gánh nặng một mình.
Để dễ hình dung, nếu bạn làm một việc gì đó như thay đổi toàn toàn bộ lịch sử của lục địa, làm cho một nông dân trở thành Hoàng đế, linh hồn của Thánh nữ sẽ không thể chịu đựng được gánh nặng mà tan vỡ.
Nói cách khác, quyền năng của Nữ thần là một năng lực sử dụng linh hồn của Thánh nữ như tài sản thế chấp.
Đó là một năng lực nguy hiểm, nhưng, đáng buồn thay, cô ấy không phải là một nhân tố quan trọng cho những kẻ sẽ nhận được những lợi ích bao la từ sức mạnh của cô.
Tại sao không chứ? Bởi vì sau tất cả, những kẻ được lợi ấy không phải những người chịu đựng gánh nặng mà là Thánh nữ.
Đối với những kẻ đó, Thánh nữ là một nữ thần mà có thể ban tặng vinh quang ngất trời cho chúng mà không phải trả cái giá gì cả.
Theo sau những rắc rối, Vera nhớ lại những kẻ đã bắt đầu việc tìm kiếm Thánh nữ trong kiếp trước.
‘Hoàng đế sẽ hành động.’
Hoàng đế, vị trí của người đó hiện giờ đang gặp nguy hiểm, sẽ trực tiếp hành động để khiến cho gia đình Hoàng gia vĩ đại lần nữa.
‘Tháp chủ sẽ hành động.’
Sự quan phòng Linh thiêng ấy. Ông ta sẽ hành động để đạt được sự khai sáng.
‘Lãnh đạo Liên hiệp, tộc trưởng của Long nhân, và những Tín đồ của Màn đêm sẽ hành động.’
Tất cả bọn họ đều sẽ đi tìm Thánh nữ.
Mỗi người trong số họ đều không phải là một đối thủ dễ xơi. Nhưng Vera không hề lo sợ. Vera cũng có năng lực để bắt kịp.
Có thánh ấn. Có sức mạnh tích lũy được qua tập luyện. Còn có cả Thánh Quốc sau lưng hắn.
Không có lý do gì mà không thể bảo vệ Thánh nữ được.
Bỗng nhiên, trong đầu Vera, vị Thánh nữ vô năng sống trong một góc nhỏ của khu ổ chuột lướt qua tâm trí hắn.
Một khuôn mặt đầy sẹo. Một cái chết cô độc mà không có ai khóc thương cho cô ấy.
Một sự kiện mà không thể tránh khỏi sẽ xảy ra nếu không có ai can thiệp.
‘Mình sẽ không để việc đó xảy ra lần này nữa.’
Tôi sẽ không bao giờ để Thánh nữ đối diện với một kết cục như thế.
Tôi sẽ trở thành rào chắn kiên cường nhất để không một ai dám nhìn cô ấy một cách lệch lạc.
Tôi sẽ đưa cô ấy vào vị trí nơi cô được ca tụng vì sự cao quý của mình.
Và cứ như thế, tôi sẽ đứng bên cạnh cô trong suốt phần đời còn lại của mình.
Tôi sẽ thực thi lời thề khắc trong linh hồn mình, và lời hứa với bản thân trong phần đời còn lại.
Tôi tự tin làm sao… rằng tôi không hề tự tin một chút nào cả.
Tôi vẫn còn kiêu căng và ngu dốt. Tôi không biết đức tin là gì. Kiếm thuật của tôi vẫn giống như một con thú, và tôi vẫn là một kẻ còn không thể được coi là một người tốt dù cho đó có là một trò đùa đi chăng nữa.
Thế nhưng tôi không thể chấp nhận việc thiếu đi sự tự tin và ngần ngại đứng bên cạnh cô ấy lúc này.
Thời gian không chờ đợi để tôi trở nên sẵn sàng.
Tuần của điểm phân đánh dấu bằng những đêm trắng sẽ bắt đầu ngay cả khi hắn không muốn như vậy, và giữa lúc nó xảy ra, hắn phải ngăn chặn vô số kẻ thù, những kẻ đang truy đuổi Thánh nữ.
‘Mình sẽ không trốn chạy.’
Tôi sẽ không trốn chạy khỏi trách nhiệm của lời thề mà tôi đã tự mình thực hiện.
Tôi sẽ sẵn lòng chấp nhận những hậu quả của sự kiêu ngạo và ngu dốt của mình.
Tôi sẽ sẵn lòng mang vác sức nặng của máu đến từ thanh kiếm chỉ biết cách giết chóc.
Tôi sẽ không bao biện rằng cái thế giới tôi thấy qua cặp mắt nông cạn của mình là đúng.
Chỉ có tôi mới gánh vác được chúng và sống vì lợi ích của lời thề đó.
Đôi mắt của Vera nhìn sang bức họa vẽ tường của chín vị thần trên bức tường phía trước nhà nguyện.
‘Các người muốn gì đi nữa thì cũng chẳng phải việc của tôi.’
Nếu nó trùng với những gì tôi muốn, thì sẽ thật tốt, còn lại thì tôi không quan tâm.
‘Tôi sẽ không đi giải quyết những khó khăn mà mấy người ném cho tôi.’
Từ thời khắc cuối cùng của cái cuộc đời đầy ghê tởm ấy, chỉ có duy nhất một thứ quan trọng với hắn.
‘Tất cả những gì mà tôi muốn là bảo vệ Thánh nữ.’
Chính là luồng ánh sáng đã chiếu rọi lên hắn trong những giây phút cuối cùng.
Với cuộc đời của tôi thôi cũng đã là đủ để bảo vệ cho luồng sáng ấy.
-Kết thúc chương 14: Tuần của Đêm Mặt trời Bất tận (1)-