Kẻ Trùng sinh Và Nàng Thánh nữ Mù

chương 12: mặc khải (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Chương 12: Mặc khải (2)-

Trong khi lắng nghe câu chuyện của Trevor, cả hai đã đến căn phòng bí mật ở phần sâu nhất của Đại Điện Đền.

Nó hoàn toàn được sơn một màu trắng xóa, giống như mọi kiến trúc hạ tầng khác trong Thánh Quốc. Những chân nến được thắp sáng và cách đều nhau dọc theo tường. Quan sát kĩ hơn một chút, tôi nhận thấy có một suối khoáng nước nóng ở giữa căn phòng, đủ rộng để chứa một người.

Không gian tỏa ra một bầu không khí đầy tôn kính.

‘Ở đây…’

Bạn có thể nghe thấy những giọng nói của các vị thần.

Vera nhớ lại những lời đó. Hắn ta bỗng cảm thấy có điều gì đó xáo động tâm trí mình.

Vẫn chưa rõ là họ sẽ giao tiếp với nhau bằng cách nào, nhưng nếu có thể đối thoại, thì có một câu hỏi mà hắn khao khát muốn có được một câu trả lời, nếu như những người xung quanh cho phép.

‘Tại sao lại là tôi?’

Tại sao các người lại chọn tôi? Tại sao lại ban thánh ấn cho tôi? Liệu đây là ước muốn mang cô ấy quay trở lại của các người? Nếu là vậy thì tại sao lại gửi tôi trở lại?

Hắn mơ hồ suy đoán rằng các vị Thần đã khiến hắn trùng sinh để cứu lấy Thánh nữ, nhưng đó chỉ là một giả thuyết mang lại nhiều nghi vấn hơn là lời giải đáp.

Vera nhìn chằm chằm vào suối nước nóng.

Chẳng có một khuôn mẫu hay là trang trí gì cả. Thay vào đó, nó nhìn như một cái hố đơn giản là được đào lên và đổ đầy nước vào.

Khi Vera vẫn còn chăm chú vào nó một lúc lâu, Trevor tiếp tục nói.

“Tôi đoán chúng ta là những người đầu tiên đến trước.”

“Tôi cho là vậy.”

“Vậy… Họ sẽ đến sớm thôi.”

Trevor khoanh tay lại và nhận định. Một lát sau, Trevor nói với Vera rằng họ đang đến.

Két-.

Cánh cửa mở ra.

“Tôi tới rồi.”

“Tôi cũng tới rồi đây.”

Là cặp song sinh.

Cặp mắt của Vera và Trevor quay về phía cặp song sinh đang chào hỏi với một tông giọng ồn ào vang vọng khắp phòng.

Cặp song sinh bắt gặp ánh nhìn của cả hai và lẩm bẩm với giọng điệu hơi ảm đạm.

“Có người khác đã đến đây trước… .”

“Chúng ta không phải là người đầu tiên… .”

“...Các anh đã tới.”

Vera chào cặp song sinh ở chỗ cánh cửa, và buông ra một tiếng thở dài, sau đó chuyển ánh nhìn của hắn sang nơi khác.

Suy nghĩ của hắn… trôi dạt đi bởi vì cái cách mà họ nói ngay lập tức khiến tâm trạng hắn trở nên chua chát.

Trong tuần vừa qua, khi sửa chữa căn nhà gỗ nhỏ với nhau, bọn họ đã thân nhau hơn ở một mức độ nào đó, nhưng giọng điệu của cặp song sinh không phải là thứ mà Vera có thể làm quen một sớm một chiều được.

“Chúc mừng Vera nhân buổi mặc khải của cậu.”

“Chúc mừng cậu.”

“...Cảm ơn.”

Vera, người chỉ muốn giữ cuộc đối thoại ngắn gọn, cắn môi mình.

Không lâu sau, chỉ còn lại bầu không khí im lặng và khó xử kéo dài. Trevor, người vẫn luôn mỉm cười, hỏi cặp song sinh một câu.

“Cảm ơn vì hai anh đã đến. Buổi tập huấn thế nào rồi?”

“Tôi vẫn giữ đều việc tập luyện. Tôi luôn làm hết sức mình. Nhưng thật sự rất nóng nực.”

“Tôi cũng giữ đều việc tập luyện. Nhưng tôi đổ mồ hôi rất nhiều.”

“Haha, trời khá nóng đấy. Các anh nên nép sát vào bóng râm.”

“Việc đó sẽ không xảy ra. Chúng tôi phải canh gác những cánh cổng.”

“Tôi cũng đã quyết định phải làm việc chăm chỉ.”

Vera muốn bịt tai mình lại khi nghe thấy những lời lẽ liến thoắng tiếp theo. Liệu bọn quái vật này có điểm chung nào không? Nhưng xui thay, cuộc trò chuyện vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Theo lẽ tự nhiên, lông mày Vera nhíu lại, và khoảnh khắc mà hắn hy vọng cho một ai đó đến đây lẹ lên, cánh cửa bật mở liền sau đó.

Khi Vera chuyển ánh nhìn về cái âm thanh ‘két’, hắn thấy một người đàn ông trung niên trong một cái áo choàng trắng ở phía cuối cái nhìn.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp ông ta, nhưng Vera ngay lập tức biết được danh tính của người này.

Rõ ràng quá rồi. Giữa những người quyết định tới đây hôm nay, chỉ có duy nhất một người mà hắn không biết mặt.

‘Tông đồ của sự Chỉ dẫn.”

Chắc hẳn là ông ta.

Ấn tượng đầu tiên của hắn với ông ta khi Vera đặt mắt quan sát ông ta chính là sự cẩu thả. Mái tóc vàng nhạt của ông ta mọc thưa thớt, và bộ râu thì không được chải chuốt mà cứ thể xoắn cả ra ngoài. Hơn thế nữa, dáng đi loạng choạng của ông ta khi đang ngáp khiến cho ông ta giống như một gã say rượu.

Vera xem xét kỹ lưỡng và gật đầu trong nháy mắt.

‘Như dự đoán, ông ta cũng không bình thường.’

Phản ứng của Norn đại khái như những gì tôi mong đợi, nhưng nó cũng chẳng khác mấy gì tôi. Quan điểm của tôi về người đàn ông này cũng chẳng tốt là bao.

Nó khiến hắn nhớ lại về hình ảnh của những khách hàng thường nhật trong sòng bạc mà hắn từng điều hành ở kiếp trước hơn là một người phụ trách việc tiến hành buổi mặc khải.

“Ôi trời ơi, tại sao mọi người đều chuyên cần thế này? Xin hãy thứ lỗi cho ông già này vì sự trễ nải.”

“Ồ, ông tới rồi à?”

“Dạo này cậu thế nào rồi?”

“Tôi vẫn như mọi khi thôi. À, Vera. Đây là người chủ trì cho buổi mặc khải hôm nay… .”

“Tên tôi là Rohan.”

Lời nói của ông ta cắt ngang Trevor đang nói giữa chừng. Rohan, Tông đồ của sự Chỉ Dẫn, nói thế và tiến lại chỗ Vera với một nụ cười.

“Cậu trai trẻ này là Tông đồ của Lời thề sao? Ôi trời ơi, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“...Mười bốn. Nhân tiện, tôi là Vera.”

“Ôi trời! Đấy là mùa đẹp nhất của tuổi trẻ! Tôi thích cậu rồi đấy. Liệu tôi có thể giới thiệu cho cậu tới một nơi được chứ? Tôi đã không thể tới đó được khi tôi ở độ tuổi của cậu. Cậu có lẽ sẽ tới đó được nếu có ông già này bao che cho cậu. Sao lại không đi cùng tôi sau vụ này nhỉ?”

Rohan cứ đẩy ngón tay vào Vera, theo sau đó là ngón cái được đưa ra giữa ngón trỏ và ngón giữa như thể nó bị kẹp giữa hai ngón tay này.[note50280]

Vera nhận ra ngay lập tức cái đó nghĩa là gì. Hắn cau mày lại và đáp.

“...Không, tôi ổn.”

“Hửm? Aww, không vui tí nào cả.”

Cái cách mà ông ta nói chuyện cùng với một nụ cười trên khuôn mặt trông thật tởm lợm. Vera cảm thấy nắm tay của hắn siết chặt lại và nghiến răng theo bản năng.

Rohan nở một nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt, sau đó tiếp tục và nói chuyện với cặp song sinh.

“Hay là cặp song sinh sẽ đi cùng thay cho Vera nhỉ?”

“Tôi thấy hổ thẹn. Việc đó không tốt.”

“Tôi thấy háo hức. Tôi rất giỏi việc đó.”

“Ôi trời ơi, đúng vậy! Người anh em Marek, rất là nhiệt tình đó! Hửm? Còn cậu, Krek! Tôi là Tông đồ của sự Chỉ dẫn, là Tông đồ của sự Chỉ dẫn đấy, tôi nói là! Tất cả~ những cô gái đều ở đó là để gửi cậu thẳng lên tận thiên đường đấy, vậy thì có gì không ổn nào!?”

Sau khi nghe cuộc trò chuyện tiếp theo của họ, Vera nhìn chằm chằm vào họ với sự ghê tởm.

Rohan cười tươi vui khi thấy Marek đang đỏ mặt và Krek có vẻ buồn rầu. Trevor nhìn họ và cũng cười nhẹ nhàng theo.

Cả đám bọn họ đều là những tên nguy hiểm, chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Một lần nữa, cái suy nghĩ rằng Thánh nữ không bao giờ nên gần gũi với bọn họ bắt đầu trỗi dậy trong Vera.

Chẳng lẽ tôi không đúng sao? Cô ấy là một người phụ nữ tốt bụng nhưng hành vi của cô ấy lại vô cùng kì lạ. Không có nguyên nhân nào khác ngoài những con quái vật này.

Vera tiếp tục suy nghĩ, và hắn lắc đầu khi nhận ra điều đó.

Trách nhiệm gắn liền với Vera, đã tăng lên đáng kể hơn những gì hắn nghĩ.

****

Vargo đã đến căn phòng bí mật khi mà Rohan đang huyên thuyên đầy sôi nổi.

“Cái lão già… Ồ, ông tới rồi à?”

“Rồi, rồi. Khi nào thì anh mới có ý định trường thành lên đấy?”

“Vâng...”

Vargo tặc lưỡi trước cái cảnh Rohan bắt đầu quỳ mọp xuống với cái giọng điệu nịnh bợ đó.

Khuôn mặt cặp song sinh cứng lại khi Vargo xuất hiện. Trong khi đó, Trevor lại chạy đi và nấp sau lưng cặp song sinh.

Bầu không khí thay đổi ngay lập tức.

Ngay khi Vargo xuất hiện, Vera bật cười trước sự nhu mì của cái đám quái vật đó, sau đó hắn cúi chào lão già.

“Ông tới rồi.”

"Ồ, chắc cậu phải làm việc chăm chỉ lắm, nhồi nhét hết vào cái mặt mình cơ mà. Cái mặt của cậu tròn lên hẳn đấy."

Một vài lời đầy mỉa mai được đưa ra về phía hắn ngay khi gặp nhau. Với điều đó, nắm tay của Vera càng thắt chặt lại hơn bao giờ hết.

“...Vâng, nhờ có ông, tôi đã không còn phải chịu đói.”

Có một chút không hài lòng trong giọng nói của hắn, nhưng Vera giữ nó lại.

Chính là vì Vargo. Ông ta là người quản lý toàn bộ thức ăn và nhu yếu phẩm mà hắn có.

Hắn không hề thích lão già, nhưng hắn vẫn phải giữ ý tứ trước ông.

Sẽ là một vấn đề nếu nguồn cung từ lão già bất ngờ bị giảm xuống đến không còn gì vào cái thời điểm mà hắn phải nâng hạng cân mình lên?

Khi hắn vẫn còn đang suy nghĩ, Vargo nhìn vào Vera đang cúi đầu như vậy, nở một nụ cười và gật đầu của mình.

“Hãy ăn uống thật tốt và cố gắng hết mình để trả tiền ăn.”

“...Vâng.”

Đầu Vera chúi sâu xuống một lần nữa.

Ngay sau cuộc trò chuyện với Vera, Vera quay đầu sang Rohan và nói.

“Anh đã sẵn sàng cho nghi thức chưa vậy?”

“À thì…”

Rohan có hơi sửng sốt.

“À thì… tôi quá mừng khi được gặp lại những người anh em của mình sau một quãng thời gian dài đến nỗi quên hết tất cả về việc đó…”

“Chật, cái tên khờ khạo đáng thương này,”

“Vâng…”

Cái sự phủ phục của Rohan càng trở nên khó chịu hơn.

“Được rồi, tôi sẽ làm ngay đây!”

“Làm cho nhanh đi. Lưng ta đau rồi, đứng đây trong một lúc lâu thật là khó.”

“Chuẩn rồi!”

…Ông ta chưa chuẩn bị gì cho nghi thức hay sao?

Tôi tự hỏi cái nguồn gốc của sự tự tin đó đến từ đâu vậy nhỉ? Môi Vera hơi nhếch lên.

“À phải, ta có nghe là cậu đang làm việc chăm chỉ trong cái căn nhà gỗ nhỏ đó. Mọi thứ sao rồi?”

Vargo tiếp tục hỏi.

Lúc Vera nhận ra câu hỏi của ông là về việc luyện tập thánh thuật, hắn nhìn thẳng vào mắt ông mà trả lời.

“Vâng, hình thức và sự đứng đắn. Tôi đã nắm được tất cả.”

“Một nụ cười xuất hiện trên môi Vera.

Đương nhiên, hắn làm vậy với sự mong đợi về cái khuôn mặt ngạc nhiên của Vargo.

“Cậu hẳn đã làm rất tốt nhỉ.”

Thay vào đó, những gì đáp lại là một tràng cười đầy mỉa mai.

Một lần nữa, cơn giận dữ trỗi lên trong Vera.

“Tôi chắc chắn rằng mình đã nắm bắt rất rõ ràng. Nó không phải là hình dạng của một thanh kiếm, mà được tạo ra bằng việc xử lý thông qua luật thiên đường và khắc họa sức mạnh vào không gian. Nó cũng chứa đựng ý chí để vượt qua điểm yếu của chính mình. Tôi đã nâng cao độ hoàn thiện lên mức được coi là thực tế."

“Cái đó thì liên quan gì tới một thanh kiếm dùng để bảo vệ? Ai bảo cậu luyện tập thánh thuật? Sao mà cậu dám bẻ cong những gì ta đã nói khi ta bảo cậu không được dùng kiếm như thế?”

Giật-

Cơ thể của Vera run lên trước những từ ngữ nặng nề mà hắn nhận được. Khuôn mặt của hắn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của sự hoảng loạn.

Nghĩ lại… về những gì mà ông ta đã nói.

Hình thức và ý định chính là những lời khuyên của Vargo khi ông ta đang soi mói lối dùng kiếm của tôi, thứ bị say đắm trong nỗi thù hằn và sự bạo lực.

Cuộc đối thoại về sử dụng thánh lực…

‘... Mình chưa bao giờ thực sự cần dùng nó.”

Nhận ra điều đó, Vera tỏ ra lúng túng.

Tự nhiên đôi mắt Vera ánh lên sự khinh miệt đối với Trevor.

Giờ đây mọi thứ đã rõ ràng rồi. Chẳng phải anh ta là người giải thích việc này sao?

Khi Vera liếc nhìn Trevor đang núp đằng sau cặp song sinh. Anh ta đang gãi phía sau đầu trong khi cái đầu thì xoay qua một bên.

Anh ta trông vừa ngạc nhiên vừa bối rối cùng một lúc.

Vera có thể nhận ra ngay một số sự thật rõ ràng qua cái dáng vẻ đó.

Mặc dù không quen thuộc với chủ đề này, Trevor đã trò chuyện với hắn như thể bản thân mình là một chuyên gia. Vera đã bị lừa và phải chịu đựng việc huấn luyện khổ nhọc tới mức hắn còn không thể ăn uống đàng hoàng cả tuần.

…Tóm lại, hắn cũng đã học được một cách mới để sử dụng thánh lực. Đó quả thật vẫn là một bài học có giá trị.

Tuy nhiên, hắn không thể chịu được cái cảm giác bị lừa ấy.

Vera nhìn chằm chằm vào Trevor, người có đôi mắt ngấn lệ, và thốt ra một lời chửi rủa trong lòng.

‘Cái thằng khốn này.’

Cái tên này là một kẻ lừa đảo giả vờ làm một thằng điên hay gì? Trái tim của Vera sôi sục trong cơn thịnh nộ khi đối mắt hắn ghim chặt vào Trevor.

“Chậc, chẳng có gì đáng để khoe khoang cả.”

Vargo tiếp tục chế nhạo.

Rắc-

Nắm tay của Vera nắm chặt lại đến mức có thể thấy được cả các tĩnh mạch nhô ra.

****

“Tôi sẵn sàng rồi.”

Giọng nói của Rohan cuối cùng cũng phá vỡ cái bầu không khí khốn khổ nãy giờ.

Vera ngẩng đầu lên và quan sát cái suối nước nóng phía sau Rohan.

Không có bất kỳ một cống phẩm hay là đồ vật gì khác được đặt ở đó.

Tuy nhiên, cảm giác lại khác hơn so với lúc trước.

‘Vòng tròn ma pháp.’

Phía trên suối nước nóng, thánh lực màu chàm được triệu hồi sử dụng phép thuật.

Đó

là một vòng tròn ma pháp được tạo nên sử dụng thánh thuật.

Có lẽ bản thân vòng tròn là thiết yếu để liên lạc với thế giới của họ. Trong khi ánh mắt của Vera còn dán chặt lên nó, giọng nói của Rohan tiếp tục vang lên.

“Vậy, tôi bắt đầu nhé?”

“Được thôi, bắt đầu nào.”

“Được rồi! Tới đây nào, cậu nhóc.”

Vera gật đầu khi nghe ông ta gọi mình và tiến tới trước con suối.

“Tôi nên làm gì đây?”

“Cứ ngồi yên đó. Khi tôi triệu gọi câu thần chú, lời mặc khải sẽ trỗi dậy lên trên con suối. Cậu chỉ việc đọc nó thành tiếng thôi.”

Đó là cách hoạt động của nó sao?

Vera nhận ra đây không phải là liên lạc hai chiều, mà thay vào đó lại giống như một chiều về phía hắn hơn, và hắn cảm thấy một chút thất vọng.

Có vẻ như là bất khả thi để đặt câu hỏi cho các vị Thần như mong đợi.

Khi biểu cảm của Vera tối dần, Rohan bắt đầu niệm chú, và vòng tròn nổi bên trên con suối bắt đầu phát sáng.

Cái vòng tròn từng có các mô hình hình học phức tạp thay đổi hình dáng của chính nó.

Các khối đa diện đều Platon, thứ tưởng chừng như không thể khớp vào nhau lại bắt đầu đan với nhau thành lưới bằng cách chuyển đổi vị trí và sau đó lấp đầy khoảng trống được tạo ra bởi việc trùng hợp với các hình dạng ở trung tâm của vòng tròn.

‘...Các chữ cái.’

Những con chữ bắt đầu được khắc lên.

Những chữ cái có màu chàm.

Các chữ cái, mờ như mực, tan chảy trong nước, từ từ hình thành thành hình dạng rõ ràng và cuối cùng ổn định thành một cái gì đó có thể nhận ra được.

Những từ sắp xuất hiện sau đây sẽ đưa ra thử thách mà tôi cần phải vượt qua, và vì thế, nó sẽ quyết định quá trình trong tương lai của tôi.

Vera nhìn vào nó với sự lo lắng.

‘...?’

Tôi cau mày trước dòng chữ được hoàn tất.

Tuy nhiên, những từ phát ra từ miệng tôi lại là–

“...Tôi có một thắc mắc.”

“Hửm? Thắc mắc gì nào? Nói tôi nghe xem. Tôi đang bắt đầu thấm mệt rồi đây.”

“Liệu có lần nào mà nó lại xuất hiện như thế này không?”

Vera chỉ ngón tay hắn về những con chữ phía trên suối nước nóng.

“Đâu nào?”

Rohan, người đang lưng chừng việc di chuyển vòng tròn, đứng dậy.

“...Ể?”

Sau khi xác nhận những từ trong con suối, Rohan mang một biểu cảm ngớ ngẩn với cái miệng há hốc.

Rohan

không thể giữ cho cái miệng mình ngậm lại, quay sang Vargo và tiếp tục.

“Cái đó, thưa Đức Thánh?”

“Cái gì nào?”

Đôi mắt của Rohan quay sang Vera một lần nữa.

Sau đó, nhìn vào dòng chữ nổi lên bên trên mặt suối, Rohan quay đầu sang hướng Vargo một lần nữa, gãi phía sau đầu và bật ra vài từ.

“Nó hiển thị là đã vượt qua sao?”

Biểu cảm của Vargo sững lại.

Quan sát thấy cuộc đối thoại tiếp theo diễn ra, Vera cảm thấy vui sướng trong khoảnh khắc đó, khi thấy sự hoang mang hiện lên trên khuôn mặt lão già thay vì tình huống chưa rõ ràng của hắn.

Dòng chữ phía trên hiển thị một từ duy nhất.

Những chữ cái nổi lên trên mặt suối ấy.

[Đạt.]

Chỉ một từ duy nhất.

-Kết thúc chương 12: Mặc khải (2)-

Truyện Chữ Hay