-Chương 10: Võ thuật thần chiến (2)-
Những đòn tấn công sử dụng 'Thánh Lực'.
Đó là một giải thích mà hắn ta không thể hiểu bằng lời nói đơn giản.
Khi trán của Vera nhíu lại một chút, Trevor cười nhẹ và tiếp tục giải thích.
"Tóm lại thì... Cậu có biết gì về ma thuật yểm phép?"
"...Tôi có biết."
Ma thuật yểm phép.
Một quá trình phù phép nhằm trao các thuộc tính độc đáo cho các vật phẩm bằng cách phủ một lớp ma thuật lên chúng.
Vì hầu hết các vũ khí mà Vera đã sử dụng trong cuộc đời trước của mình được phù phép, nên đó là điều Vera quen thuộc.
“Chiến đấu bằng thánh ấn cũng tương tự như vậy. Hãy lấy cặp song sinh ra làm ví dụ nhé.”
Hình xăm màu xanh lam khắc trổ trên da của trevor ngay lập tức mờ nhạt đi. Sau đó, Trevor, người đang rực rỡ trong thánh lực, vừa nói vừa nghiêng người anh ta về phía trước.
“Thánh ấn được ban tặng bởi ‘Vị Thần của sự Hộ Vệ’ chứa đựng quyền năng của ‘Bất Tử’. Nó cho cậu sức mạnh để không ngừng vực dậy, ngay cả khi cơ thể của cậu có tả tơi cách mấy đi nữa miễn sao cậu không để ý thức của mình phai nhạt và giữ vững tinh thần của mình.”
Vera gật đầu trước những gì mà Trevor nói.
Hắn biết rất rõ về sức mạnh đó.
Hắn không thể nào không biết được. Chẳng phải những tin đồn về cặp song sinh trong kiếp trước của hắn vẫn chưa đủ thu hút sự chú ý của hắn hay sao?
“Sức mạnh của cặp song sinh nếu chỉ dùng một mình, chỉ có tác dụng trên cơ thể của họ. Do đó, ngay cả khi cơ thể của họ được phục hồi, nhưng thánh lực của họ đã bị cạn kiệt, và họ sẽ trở thành những mục tiêu dễ bị đánh bại.”
Trevor lấy một hơi thở ngắn và tiếp tục.
"Tuy nhiên, nếu cậu dùng võ thuật thần chiến để hòa trộn sức mạnh của cậu với thánh lực, thì nó sẽ tích hợp thánh lực, từ đó tăng cường khả năng phục hồi 'Bất tử'."
Sau đó, Vera mới hiểu được điều Trevor đang cố gắng truyền đạt.
"...Năng lượng thần thánh bị cạn kiệt có được phục hồi không?"
"Cậu nhanh nhạy nhỉ."
Một nụ cười sâu xa hiện lên trên môi của Trevor.
"Miễn là hai anh em sử dụng thánh lực của mình với thánh ấn 'Bất Tử', thì họ có thể chiến đấu vô tận với thánh lực trong suốt thời gian mà tâm trí của họ cho phép."
Sau lời giải thích đó, miệng của Vera mở ra hơi rộng.
Chỉ khi đó hắn mới hiểu được mọi thứ.
‘...Bây giờ mình mới hiểu được cách mà hai người ấy vượt qua được điều đó.’
Kỹ thuật cho phép họ ngăn chặn lực lượng của Ma Vương, xâm lược Thánh Quốc trong kiếp trước mặc dù hai người họ chỉ là hai người đơn độc và bị đông đảo quân lính địch bao vây.
Một bí ẩn đã được giải quyết.
Thêm vào đó, các khả năng sử dụng võ thuật thần chiến đã được phô diễn rõ ràng.
Vera cảm thấy tim mình lập đập khi nhận ra sự thật đó.
Tiềm năng chưa được khai thác.
Đó là sự nhận thức rằng hắn có thể mạnh mẽ hơn nhiều so với khi hắn sử dụng thánh lực một cách tàn bạo trong kiếp trước.
"Làm thế nào để kết hợp được thánh lực và võ thuật?"
Tự nhiên, giọng nói của Vera đã tràn đầy sự hào hứng.
Trevor cười nhẹ khi thấy phản ứng của Vera như thế.
Đó là lần đầu tiên anh ta thấy Vera phản ứng với sự phấn khích đó.
"Việc đó dễ dàng ấy mà. Cậu chỉ cần suy nghĩ về việc làm thế nào để làm được thôi."
Bằng cách nào đó mà nó nghe cứ như là một lời khuyên đơn giản. Tuy nhiên, Vera biết rằng đó hoàn toàn không phải là một việc dễ dàng.
"...Anh có thể giải thích rõ hơn được không?"
"Ừ thì..."
Khi nghe điều này, cảm giác căng thẳng thoáng thấy được qua khuôn mặt của Trevor.
Anh ta suy nghĩ một lúc, như đang ám ảnh về một điều gì đó, sau đó gật đầu và nói.
"Khi đốt cháy nó, tập trung vào thánh lực chảy quanh nơi có thánh ấn và nghĩ đến 'sự kết hợp'. Quá trình này không nên quá khó khăn đâu."
Theo sau lời giải thích, Vera cố gắng xắn tay áo của hắn lên.
“A, ở đây có hơi bất tiện, có lẽ là lần sau đi. Sẽ rất khó chịu cho tôi nếu mọi thứ trở nên bừa bộn.”
Trevor hơi hoảng loạn và lẩm bẩm ra.
Vera gật đầu nhẹ trước lời nói đột ngột của anh ta và tiếp tục với một câu hỏi.
"Vậy có ổn khi ghép thêm thánh lực kết hợp vào một bộ môn võ thuật hiện tại không?"
“Không được. Cậu phải tự mình tạo ra nó, Vera à. Cậu cần phải làm việc đó bằng chính sức mình.”
“...Hửm?”
“Chẳng phải Thánh ấn của Lời Thề là một quyền năng mà chỉ có Vera mới sử dụng được thôi đúng không? Nó sẽ hoạt động ra sao nếu sức mạnh đó lại bị mang đi kết hợp vào những kỹ thuật thông thường cơ chứ?”
Trước câu hỏi của Trevor, Vera không biết nói gì thêm.
Khi sức mạnh của Lời Thề được áp dụng cùng với võ thuật, điều đó sẽ làm tăng cường sức mạnh cơ thể.
Những gì
mà hắn nghĩ tới trước tiên là việc hắn khuếch đại các năng lực thể chất của mình tới cái mức cũng không khác gì cái cách mà hắn vẫn thường dùng.
Vera ngẫm nghĩ và dần trôi dạt vào một loạt những suy nghĩ dông dài.
Ngay sau khi suy xét như thế, Vera kết luận rằng ‘Thánh ấn của Lời Thề’ là một loại quyền năng mà không thể kết hợp được với võ thuật. Môi hắn rủ xuống.
“Nó giống với việc mặc mấy bộ quần áo rộng thùng thình không hợp với cậu vậy.”
“À đúng rồi. Có một cách để sử dụng thánh ấn sao cho phù hợp với sức mạnh của nó. Tôi sẽ đưa cho cậu những ghi chép về các Tông đồ đời trước, nhưng… Tiếc là chúng ta không được phép làm vậy do chính sách của Thánh Quốc.”
Vera cười thầm trước câu trả lời của Trevor.
Tại sao tôi lại nghĩ việc này quá dễ dàng cơ chứ?
Quá trình này phức tạp hơn những gì mà tôi đã nghĩ tới.
Vera cau mày. Đầu hắn nhói lên trước cái suy nghĩ ấy.
Nhìn thấy bộ dạng bồn chồn của Vera, Trevor, lần này giương tay mình ra và tập trung thánh lực vào đó, hỏi Vera một câu.
“Cái này trông giống cái gì nào, Vera? Nhìn nó có giống võ thuật không? Hay là nó giống như ma thuật?”
Ánh nhìn của Vera chuyển sang các đầu ngón tay của Trevor.
“...Dường như chỉ là thánh lực thuần khiết.”
“Phải, đúng là vậy. Đây chỉ đơn thuần là thánh lực. Sử dụng nó như thế nào mới mang lại sự khác biệt giữa việc nó là võ thuật hay là ma thuật. Nếu cậu khắc nó lên người thì nó là võ thuật, và nếu cậu khắc nó vào một đồ vật hay một món vũ khí thì nó là ma thuật. Cậu hẳn là đã đến tìm tôi bởi vì cậu đã nghe về những điều như thế này từ Đức Thánh Cha, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đức Thánh có dự định dạy cho cậu cách để sử dụng thánh lực một cách hiệu quả.”
Trevor nói như thế, sau đó hắng giọng mình trong một lúc và hỏi Vera một câu.
“Vera, cậu chưa biết gì về cách để phân bổ thánh lực của mình phải không?”
Vera gật đầu.
Vera cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận, ngay cả khi hắn vẫn đã luôn sử dụng sức mạnh đó cả đời mình. Tuy nhiên, Vera không thể nào chối bỏ sự thật ấy.
Bởi vì trong kiếp trước của mình, hắn không phân bổ thánh lực của mình. Thay vào đó, hắn khuếch đại nó lên để trao sức mạnh cho cơ thể hắn.
Trevor gật đầu trước hình ảnh Vera đang gật đầu ấy và tiếp tục.
“Nó không nhất thiết phải là võ thuật đâu. Bởi vì hình thức mà Đức Thánh đang nói đến, ám chỉ sự phân bổ của chính thánh lực. Nếu cậu bằng một cách nào đó phân bổ và chọn lọc năng lượng thần thánh thành một thứ mà có thể được tận dụng, nó trở thành một hình thức. Nếu hình thức đó thuộc phạm trù của thánh lực, nó có thể được tích hợp với cả võ thuật lẫn ma thuật.”
Trevor đưa ra một lời giải thích còn dễ hiểu hơn câu trước và đặt thêm một câu hỏi nữa.
“Thêm nữa, cậu chắc đã nghe đến ‘mục đích’ rồi chứ nhỉ?”
“...Đúng vậy.”
“Vậy thì ‘Đứng Đắn’ cũng tương tự. Đứng Đắn là chủ đề cho phong cách chiến đấu mà Vera sau cùng sẽ tạo ra. Vera, cậu cần phải có một ý định rõ ràng, một mục đích minh bạch cho võ thuật thần chiến của cậu. Mục đích cho võ thuật thần chiến của cậu là gì? Hãy nhớ lấy điều đó.”
Trevor nói thế rồi thêm một lời giải thích kèm với nụ cười trên môi anh ta.
“Tôi có nghe rằng Vera sử dụng kiếm, nhưng ngay cả khi cậu quá chú tâm vào võ thuật như vậy thì cũng không có bất kỳ lý do gì để cứ bám víu lấy nó đầy ám ảnh như vậy.”
Sau lời giải thích dài dòng, Trevor nâng thẳng cái thân đang nghiêng về phía trước của mình lên. Vera, người đang nhìn anh ta, cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.
‘Mình cứ nghĩ tên này chỉ là một gã điên…’
Chẳng phải anh ta nói chuyện còn tốt hơn tôi nghĩ sao? Không, anh ta nói chuyện rành mạch và còn đỡ hơn nhiều so với Thánh Đế.
Vera cúi đầu và cảm ơn Trevor, vừa nhớ đến ý nghĩ rằng anh ta trông không đần độn như vẻ ngoài của mình.
“Cám ơn vì sự giúp đỡ của anh.”
“Giúp đỡ là việc đương nhiên mà. Ồ, cậu có thể đợi một giây được không?”
“Vâng?”
Khi Vera nhìn chằm chằm vào Trevor bằng ánh nhìn thắc mắc, Trevor đứng dậy và tiến tới góc phòng, sau đó lấy ra một vài quyển sách từ kệ sách và đưa cho Vera.
“Những quyển sách này có thể được sử dụng để tham khảo việc tạo ra võ thuật thần chiến. Đây là một quyển sách giáo khoa lưu trữ những kỹ thuật chiến đấu hiện có, và quyển này là để giải thích cho những kỹ thuật chiến đấu đó. Nếu cậu đọc qua nó một lần thì sẽ rất hữu dụng đấy.”
Vera gật đầu trước lời nói của Trevor và nhận lấy những quyển sách.
“Cám ơn một lần nữa. Khi nào thì tôi nên trả chúng về lại?”
“Cậu có thể trả lại cho tôi bất kỳ lúc nào, miễn sao cậu thấy thuận tiện là được.”
Câu trả lời đi kèm với một nụ cười tốt bụng. Vera gật đầu và đang chuẩn bị để đi ra ngoài.
“Thay vào đó.”
Trevor nhanh chóng theo sau.
Ánh nhìn của Vera quay sang Trevor trước những từ ấy.
Trevor đang nhìn vào cánh tay phải của Vera, cái vị trí có thánh ấn, đầy hứng thú.
Liệu cậu có thể cho tôi xem thánh ấn chỉ một lần thôi có được không?
Ớn lạnh-
Nghe thấy câu hỏi ấy, Vera cảm thấy rùng mình dọc sống lưng.
Vera lườm Trevor bằng đôi mắt đầy kinh tởm, sau đó lùi bước và rời khỏi căn phòng, để lại hai từ ngắn gọn.
“Để sau.”
Thịch-
Vera đá mở cánh cửa bằng chân của hắn và bước ra hành lang mà không thèm ngoái đầu nhìn lại.
‘Trước khi anh ta mở mồm phun ra cái thứ vớ vẩn ấy, mình đã nghĩ rằng anh ta là một người bình thường trong một lúc.’
Rốt cuộc thì tên đó vẫn là một gã điên, chứ gì nữa?
Như mong đợi, Thánh Quốc chứa đầy những kẻ lập dị.
****
Trở về lại ngôi nhà nhỏ, hai hiệp sĩ với thân hình cường tráng đang đứng đợi để chào mừng Vera.
“Cặp song sinh ư?”
Phía cuối ánh nhìn của Vera là Krek và Marek ở trước cánh cửa của túp lều gỗ.
Vera cố gắng tìm ra lý do tại sao họ lại ở đây, nhưng hắn không thể đưa ra kết luận hợp lý, vậy nên Vera dạo bước đến chỗ họ.
Xào xạc-
Trước âm thanh xào xạc của cỏ, đôi mắt của cặp song sinh chuyển sang Vera cùng một lúc.
Không lâu sau đó, cặp song sinh nhìn thấy Vera, cúi đầu họ xuống và chào hắn.
“Rất vui được gặp cậu. Tôi đến đây để sửa chữa nó.”
“Đúng vậy. Tôi cũng thế.”
Nghe thấy những lời ấy, khuôn mặt của Vera cứng đờ.
Để đáp lại, trán của hắn nhíu lại và hỏi cặp song sinh một câu.
“Đáng lẽ cả hai phải gác cổng chứ?”
“Thánh Đế gửi chúng tôi tới.”
“Thánh Đế bảo chúng tôi đến giúp đỡ.”
Là mệnh lệnh từ Thánh Đế.
‘Ông ta đang mưu tính chuyện gì?’
Vì lão già là người mà Vera không thể nhìn thấu được nên hắn cố gắng tìm ra lý do đằng sau từng hành động của ông.
“Giám sát sao?”
Một giả định xuất hiện trong đầu hắn khi hắn còn đang lo lắng. Ánh nhìn của Vera quay sang cặp song sinh.
Bỗng nhiên, Vera nhìn họ trong sự hoang mang.
‘Gì cơ chứ…?’
Không có lý nào mà mấy tên ngốc lại có thể được tín nhiệm để đi giám sát.
Lão già chắc bị mất trí nhớ nếu ông ta thực sự để hai tên này phụ trách việc giám sát.
‘Không còn bất kỳ lý do nào ngoài việc giám sát
nảy ra trong đầu nữa…’
Vera vẫn đang dang dở việc động não để đoán coi tại sao họ lại ở đây.
“Vậy thì, chúng tôi có nên bắt đầu sửa chữa chưa? Cậu thấy thế nào?”
“Tôi giỏi việc đóng đinh.”
Nghe thấy những lời ấy của cặp song sinh, Vera quay về thực tại và nhìn chằm chằm vào họ.
“Ồ, tôi xin lỗi. Tôi đang mải suy nghĩ quá.”
“Suy nghĩ là tốt. Nhưng cũng thật khó.”
“Tôi ghét phải suy nghĩ.”
Miệng Vera ngậm chặt lại.
Nếu bạn nói cái gì đó thì họ sẽ đáp lại cùng lúc, và những gì họ phun ra chỉ khiến bạn bực bội. Vậy nên bạn thậm chí còn không thể mở miệng nói trước mặt họ được.
Tuy nhiên, nếu hắn ta giữ miệng mình đóng lại như vậy thì cái suy nghĩ rằng lũ ngốc đó sẽ ở đây cả ngày lại xuất hiện, thế nên Vera cau mày và mở miệng lần nữa.
“...Tôi nghĩ chúng ta cần sửa lại cánh cửa và nội thất trước.”
“Tôi sẽ lo phần nội thất. Tôi làm việc nhẹ nhàng hơn Marek.”
“Tôi sẽ sửa cánh cửa. Tôi giỏi việc đóng đinh.”
Sau khi trả lời, cặp song sinh tiến tới căn nhà tranh bằng gỗ.
Vera thấy hai thân hình đang lê bước, và vì lý do kỳ quái nào đó, hắn cảm thấy như lửa đang cháy bên trong mình.
Một ý nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu hắn.
Cái ý nghĩ rằng lý do mà Thánh Đế gửi họ đến chỗ Vera là để quấy rầy hắn.
-Kết thúc chương 10: Võ thuật thần chiến (2)-