30 phút đã trôi qua, và cuối cùng Tooya cũng bình tĩnh lại. Vẫn đứng, Tooya bắt đầu bình tâm lại mớ cảm xúc dữ dội của mình nhưng cậu nhận thấy rằng mình không thể cứ đứng yên tại đây mãi được.
"Fumu, cuối cùng ngài cũng bình tĩnh lại."
Tooya mệt mỏi vì Kuroe vẫn ở đây, quay đi.
"Tại sao ... Tại sao cô vẫn còn ở đây ?."
"Dĩ nhiên tôi ở đây là vì lệnh của chủ nhân là phải luôn ở cạnh ngài mà nhỉ ?."
Kuroe mỉm cười. Nụ cười đó làm Tooya cảm thấy rất khó chịu.
"Được rồi. Cô có thể đi."
"Fumu?"
"Ý tôi là cứ đi đâu cô muốn cũng được ... Hôm nay tôi không đi học."
Nếu cậu cứ thế mà đi học, thì cậu thực sự không thể đối mặt với Rikka được nữa.
"Fumu, ra vậy ... ... Thế thì tôi cũng sẽ không đi học luôn."
"... ..."
Câu này chỉ càng khiến Tooya cảm thấy khó chịu hơn. Làm cậu nhìn chằm chằm vào Kuroe.
"Aw ... ngài đừng nhìn chằm chằm vào người ta như thế mà."
"Biến đi."
Tooya sốt ruột nói.
"Được rồi, tôi sẽ rời khỏi đây nên chủ nhân cố lên nhé."
"?"
"Nếu tôi không ở nhà thì có nghĩa là tôi đã đi leo núi."
Kukuku, Kuroe cười và nhảy lên mái nhà. Và sau đó nhảy tiếp qua mái nhà khác, cô ta nhanh chóng biến mất.
"Thôi nào mày có thể tự đi được mà."
Lẩm bẩm, Tooya đi về nhà như thế.
Không biết từ khi nào nhưng, có một người đàn ông đang đứng đó. Mặc vest, tuổi tầm khoảng đôi mươi. Thoạt tiên anh ta như một nhân viên văn phòng điển hình. Người đó lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng và lịch lãm, trong khi nhìn vào Tooya.
"Kamisaki ... Tooya phải không?"
Người đàn ông tới gần, và hỏi.
"Đúng vậy, nhưng ..."
Lúc mà Tooya định hỏi anh ta.
* Pan *.
Vang lên một âm thanh lạnh lẽ.
"Hả?"
Đột nhiên Tooya rên lên một tiếng trống không. Cậu cảm thấy, một dòng chảy ấm áp. Cậu vẫn chưa biết những gì đã xảy ra, và ngã xuống.
Cứ như thể, âm thanh này đã rất quen thuộc ... Sẽ có cảm giác như vậy.
* BATAN *.
Máu tươi tràn, lan ra trên mặt đất từ cơ thể Tooya.
"... ... Fuu."
Người đàn ông thở ra. Cứ như anh ta đã hoàn thành cái gì đó mà mình được giao.
"Tên kia, ngươi đang làm gì đấy?"
"! ? "
Người đàn ông giật mình, nhìn về hướng âm thanh phát ra. Trên mái nhà là Kuroe đang nhìn xuống. Rõ ràng là chủ nhân của cô đã bị bắn nằm sóng soài, nhưng Kuroe trông không lo lắng chút nào.
"Như cô thấy thôi, tôi bắn cậu ta."
Người đó vừa giơ lên món vũ khí của mình là khẩu súng lục, vừa trả lời Kuroe. Hắn ta chẳng dao động tí nào khi chĩa súng vào Kuroe, hắn đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Thay vì đó, tôi có thể hỏi không, cô ở đó lúc nào thế? Rõ ràng là tôi đã xác nhận rằng cô đi mất rồi mà. "
"Không có gì, đơn giản thôi."
* Ton *, Kuroe nhảy từ mái nhà xuống trước mặt tên đó.
"Sau khi ngươi xác nhận ta đi rồi, ta lặng lẽ trở lại. Khoảng cách này chẳng là gì với ta cả. "
"Hahaha, là thế à."
Mặc dù chẳng có gì buồn cười. Nhưng Kuroe mỉm cười.
"Ta biết là ngươi đã theo dõi ta rất nhiều gần đây, nên ta tò mò và đặt mồi nhử để kéo ngươi ra. Sau đó, ngươi cắn câu. "
"Quả thật hổ thẹn."
Hắn ta nói không chút lo sợ, điều này làm Kuroe cười.
"Ngươi thực dám nói thế à, nhưng người rõ ràng nhận ra mình bị lừa ra. Ngay cả khi biết rằng đây chỉ đơn giản là mồi nhử để kéo ngươi ra ngoài ngươi vẫn bình tĩnh. Ngươi có mục đích gì đây?
"... ..."
Hắn không trả lời, Kuroe không bận tâm.
"Vậy, ngươi là ai?"
Kuroe hỏi. Sau đó, tên đó đưa ra lời chào.
"Rất vui được gặp cô, tôi được gọi là Tanaka Keiichiro. Tôi là một người điều tra từ The Order of the Black Magic* ở đất nước này, công việc của tôi là để tiêu diệt quỷ và các sinh vật như yêu quái nếu chúng xuất hiện. "
*(Trans:mình đang tìm xem có thể dịch cái tên này sang Việt thế nào khi nào tìm ra mình sẽ sửa lại, mà mọi người có ý kiến nào hay thì báo với mình, cám ơn)
"Chưa bao giờ nghe qua luôn."
"Bởi vì đây là bí mật quốc gia".
"Fumu."
Kuroe gật đầu. Bởi vì trong thời hiện đại này tất cả những thứ siêu nhiên chỉ là hư cấu. Vậy nên những bộ phận chịu trách nhiệm vấn đề này được đặt trong vòng bí ẩn là đều không đáng ngạc nhiên.
"Vậy .. tại sao một kẻ điều tra từ bộ phận đó lại giết chủ nhân của ta? "
"Tất nhiên là, để phong ấn cô."
"Hau."
Kuroe dường như quan tâm nên nhìn Tanaka.
"Chúng tôi cảm nhận được sự tồn tại của cô từ ngày cô phá được phong ấn và mặt tối cãu cô cũng có ở khắp nơi. Thành thật mà nói tôi không nghĩ rằng mình có thể đánh bại cô, không ... ngay cả khi chúng tôi huy động toàn bộ lực lượng của cả đất nước này cũng không đủ để thắng được cô. "
"Ta cũng nghĩ thế."
Kuroe tự tin với bản thân. Chỉ vì bị phong ấn trong một thời gian dài không có nghĩa là cô nàng không biết gì về thế giới này. Kuroe có một sức mạnh gọi là "Thiên Lý Nhãn" cho phép cô có thể nhìn ra thế giới bên ngoài, mặc dù công nghệ đã được phát triển nhưng Kuroe không nghĩ rằng chúng có thể đánh bại mình.
Chỉ có phép thuật mới có thể đánh bại hoàn toàn Kuroe, nhưng.
"Vậy ... ngay cả những pháp sư cổ đại cũng không biết cách chọn đối thủ của mình huh."
"Cũng như cô nói."
Trong quá khứ xa xôi, những yêu quái như Kuroe tại Nhật Bản đã bị tiêu diệt. Có nghĩa là sức mạnh để tiêu diệt yêu quái từ lâu đã không còn tồn tại. Kỹ thuật không cần cuối cùng cũng bị lãng quên, nhưng sự thật là vẫn có một số phép thuật vẫn truyền lại qua nhiều thế hệ, ngay cả bây giờ.
"Bây giờ không còn quái vật mạnh mẽ nữa. Công việc chính của chúng tôi là tiêu diệt những linh hồn ma quỷ và những pháp sư tà ác vẫn còn tồn tại trong thời đại này. Chúng tôi không có những kỹ năng và kinh nghiệm để chiến đấu với loại quái vật mạnh mẽ như cô. "
"Fumu, và ?"
"Chúng tôi đã điều tra rất nhiều về quá khứ của cô trong tuần này, và chúng tôi tìm thấy vài thứ. Theo hồ sơ cổ xưa, chúng tôi tìm thấy cách để phong ấn cô lần nữa. "
"Hou."
"Theo hồ sơ này, cách duy nhất để phong ấn cô lại lần nữa là vô hiệu giao ước của cô với người chủ mới. Nếu chúng tôi thành công trong việc đó, thì phong ấn sẽ khởi động lại và phong ấn cô lần nữa. "
"Giống như hồ sơ cổ xưa cho rằng đây là cách duy nhất để đánh bại cô, chúng tôi không có cách nào để tiêu diệt cô cả. Miễn là giao ước bị phá thì chúng tôi đã hoàn thành mục đích của mình. "
"Nên chúng tôi quyết định giết chủ nhân cô. Miễn là cô mất chủ nhân của mình, giao ước của cô sẽ bị hủy. Cô sẽ lại bị phong ấn ngay. "
Hắn có vẻ bối rối. Tanaka nhún vai.
"Nhưng, tại sao cô vẫn chưa bị phong ấn?"
Mà, Tanaka không hy vọng rằng phong ấn sẽ ngay lập tức khởi động sau khi hắn giết chủ giao ước. Cuối cùng thì đối thủ của hắn lúc này là con quỷ cổ xưa có sức mạnh như trong thần thoại mà. Ngay cả khi cô ta kháng cự lại một chút thì vẫn trong tầm tính toán, nhưng phong ấn đã thành công một lần nên lần này anh ta chắc chắn nó sẽ thành công một lần nữa như trước đó. Phong ấn đã ở mức cao nên Tanaka tự tin rằng nó sẽ lại thành công và cô ta sẽ bị phong ấn lần nữa.
Tuy nhiên. Kuroe không bị phong ấn, cô ta vẫn đứng đó, không sử dụng bất cứ sức mạnh ma thuật nào để kháng cự phong ấn. Cô ta vẫn đang đứng đó với vầng bóng tối bao quanh.
"Cái này á, ngươi có hai sai lầm."
Sau đó Kuroe cười.
"Đầu tiên là phong ấn. Ngươi nói là miễn rằng giao ước bị vô hiệu, ta sẽ bị phong ấn, nhưng khi ta và chủ nhân lập một giao ước mới và lúc đó, ta sẽ không bị phong ấn, đó là cái sai đầu. Mà, hồ sơ cổ xưa mà người nghiên cứu toàn là sai bét hết. "
"Cái đó ... quả thật phiền phức."
Tanaka gãi đầu. Giờ đây anh chỉ có thể làm thế thôi.
"Mà, đừng có nản lòng sớm thế. Cái sai cũng chẳng nhiều đâu. "
"... Ý, ý cô là?"
"Sau khi giao ước bị vô hiệu, ta sẽ chết. Nên ta không thể bị phong ấn nữa. "
Kuroe yếu ớt nói.
"Khi ta lập giao ước thì sinh mệnh của ta và chủ nhân sẽ được kết nối với nhau ... Nên là, nếu chủ nhân chết thì ta cũng vậy."
Nghe vậy Tanaka rất ngạc nhiên.
"Eto ... nói cách khác, tức là."
"Fumu, do ta vẫn còn sống, chứng minh rằng chủ nhân chưa chết. Đây là sai lầm thứ hai của ngươi. "
"Làm sao có thể ..."
Tanaka nói như rên rỉ.
"Chắc chắn rằng viên đạn mà ngươi bắn đã đâm xuyên qua tim chủ nhân, hơn nữa đó không phải là viên đạn bình thường. Một phép thuật được ghi vào trong viên đạn. Nếu một yêu quái bình thường hay quỷ bị loại đạn này bắn xuyên tim thì chắc chắn sẽ chết, nhưng không phải là ngươi có chút nhầm lẫn sao. "
"Chúng ta đang nói về một con người bình thường ở đây mà."
'Kukuku', Kuroe cười.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Sinh mệnh của ta và của chủ nhân đã được liên kết với nhau như một, nói cách khác, nếu ngươi muốn giết chủ nhân ta, ngươi cần một thứ sức mạnh lớn hơn cả ta để tiêu diệt ngài ấy. Nên là, ... sao mà ngươi có thể làm thế được khi chỉ có một mình?
"... ..."
Tanaka chỉ có thể im lặng ... Chỉ có thể, nhìn Tooya đang nằm dưới đất.
"! ? "
Lúc đó, những ngón tay của Tooya bắt đầu cử động một chút. Nhưng cậu vẫn chưa hồi phục ý thức hoàn toàn, nên cơ thể vẫn chưa cử động được. Nhưng điều đó đã đủ chứng minh rằng Tooya vẫn còn sống.
"Chắc chắn là ngài ấy chưa hoàn toàn thích ứng được với sức mạnh của ta nên lúc đầu phục hồi còn chậm. Đã có sức mạnh của ta bên cạnh chủ nhân thì đối với ngươi một mình giết ngài ấy là không thể.”
"… … Dường như là vậy."
Tanaka dễ dàng thừa nhận.
"Ngươi chọn sai rồi. Nếu ngươi muốn giết ta với loại đạn đó thì ngươi nên bắn vào ta, chứ không phải vào chủ nhân ta. Nếu vậy, có lẽ ngươi đã giết được ta. "
"Ý cô là…"
"Không có gì, vì ta chắc chắn sẽ tuân lệnh chủ nhân ... Nếu chủ nhân bảo ta chết, thì ta sẽ chết."
"! ? "
Tanaka nhìn Kuroe kinh ngạc.
"Chủ nhân của cô cũng chết nếu tôi làm thế sao?"
Theo Kuroe, sinh mệnh của họ được liên kết với nhau.
"Ta chỉ nói, sẽ thế nếu chủ nhân của ta chết. Chìa khóa của giao ước trong tay ta, nếu ta chết trước chủ nhân thì giao ước sẽ bị hủy bỏ ... chỉ có ta chết thôi. "
Kuroe tình cờ nói những điều quan trọng.
"Thế ngươi muốn làm gì nào? Ta nghĩ chủ nhân sẽ tỉnh trong năm phút nữa. "
"... ..."
Bối rối, Tanaka nhìn Kuroe và Tooya ... ... sau đó thở dài.
"Hôm nay tôi sẽ trở về. Thậm chí nếu những gì cô nói là đúng, nói chuyện với cậu ấy lúc này chẳng được gì, tôi sẽ hoãn lại cho lần tới.”
"Ngươi làm đau chủ của ta và giờ ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi đi dễ dàng thế sao?"
"Nếu có thể, tôi hy vọng cô có thể cho tôi đi."
Tôi nghĩ chắc không được đâu ha ... Ahaha, Tanaka cười.
"Mà, ngươi cứ đi đi."
"Hả."
Tanaka không thể không nín thở.
"Ý ta là, ta không thể không để cho ngươi đi."
"… … Thật ư?"
"Fumu."
Đáp lại Tanaka nghi ngờ, Kuroe gật đầu.
"Ta thực sự là kẻ hầu của chủ nhân, nhưng không có lệnh của ngài ấy, ta không thể hành động. Bởi vì chủ nhân bảo ta không ăn người, nên là hôm nay ngươi may mắn đó. Ngươi vui không khi mà giữ được mạng để mà chạy trốn? "
"Ee, tất nhiên."
Lần này Tanaka cũng gật đầu mạnh.
"Bây giờ tôi sẽ quay lại và báo cáo với cấp trên của tôi về sức mạnh của cô và về cô cùng với chủ của cô, rằng cậu ta không thể bị giết. Tôi lẽ ra nên nhìn kỹ hơn vào tình hình trước khi hành động bừa bãi ... ... quên đi, tôi nghĩ sẽ tới xin lỗi cậu ta sớm ... "
Tanaka nhìn Tooya một lát, sau đó quay lại với Kuroe.
"Nói với cậu ấy rằng tôi xin lỗi, cũng như「 vì chúng tôi dự dịnh sẽ bắt đầu tóm lấy con quỷ giao ước của cậu, do đó cậu nên tận hưởng cuộc sống hàng ngày bình thường của mình trong khi có thể. 」Xin truyền đạt với cậu ấy."
"Không phải nhanh quá sao? Ý ta là ngươi chỉ muốn giết bọn ta thôi sao? "
Tanaka nhìn Kuroe kinh ngạc.
"Mà, đó là điều duy nhất mà tôi có thể nói với hai người."
Tanaka không một chút hối hận, trả lời.
"Giống như một kẻ ăn thịt người."
"... ... Là cô phải không?"
"Đúng."
Kukuku, Kuroe lại cười.
"Chẳng buồn cười chút nào ..."
Tanaka lẩm bẩm một cách vô vọng.
"Mà, lúc này cũng đành chịu ... Xin thứ lỗi."
Sau đó Tanaka quay lại, và bước đi. Anh ta thực sự đầy sơ hở để Kuroe có thể giết dễ dàng như thế này nhưng anh không có ý định giết Tooya hay Kuroe nữa. Do đó, không cần thiết phải cảnh giác, Tanaka đã nghĩ như vậy.
"Fumu, quả là một kẻ thú vị."
Kuroe nói thế sau khi cô không thể nhìn thấy hình bóng của Tanaka nữa, sau đó Kuroe nhìn lại Tooya.
"Chủ nhân, ngài tỉnh chưa?"
…Không lời đáp.
Nhưng Tooya nằm dưới đất đột nhiên cử động, từ từ đứng lên.
◇
Lúc đầu cậu nhận thấy cơn đau chạy qua cơ thể mình. Đặc biệt là từ ngực đến toàn bộ cơ thể... Nhưng rồi nỗi đau từ từ nhạt dần, nên Tooya ngay lập tức có thể suy nghĩ.
Điều đầu tiên là suy nghĩ về lý do tại sao cậu ngã.
Cơn đau đột ngột trong lồng ngực.
Trông như một vết thương do đạn bắn.
Khi định hỏi tên của người đàn ông.
... ... Tooya ngay lập tức nhận ra rằng cậu đã bị bắn.
Sau đó Tooya không nghĩ 「Tại sao? 」.
‘Aa, thậm chí mình cũng không được phép chết. '
Tooya từ bỏ.
Sau đó Tooya tiếp tục nghe cuộc trò chuyện ... ... Cho đến lúc này.
"… … Ho, ho."
Tooya ho ra máu còn đọng trong cổ họng. Máu ngừng. Vết thương không đau, sau khi đứng lên, cậu vẫn nghe thấy âm thanh kim loại rơi xuống mặt đường. Đó là một viên đạn. Cứ như vết thương phục hồi và nó bị đẩy ra ... ... Tooya, cuối cùng cũng có cảm giác 「đây không phải là cơ thể của một người bình thường」 .
"Tốt hơn đừng chạm vào nó."
Khi Tooya muốn nhặt viên đạn, nhưng Kuroe ngăn cậu lại.
"Viên đạn đó chứa rất nhiều lời nguyền với ý định giết chóc. Mặc dù không đủ sức giết chủ nhân, chạm vào nó vẫn sẽ bị phỏng. "
Tooya rút tay lại và nhìn chằm chằm vào viên đạn. Ngay cả sau khi Kuroe nói vậy, Tooya cũng không cảm thấy gì khi nhìn vào viên đạn.
"Để tôi giải quyết cái này cho, đối với một loài quỷ cổ xưa như tôi thì đây chẳng là gì cả."
"... ..."
Tooya nhìn giữa viên đạn và nhìn Kuroe.
"Cô nhận ra lúc nào thế?"
Tooya bắt đầu hỏi Kuroe về những gì đã xảy ra.
"Từ lúc đầu."
Kuroe dễ dàng trả lời.
"Chủ nhân của tôi và tôi được liên kết bởi giao ước mà chúng ta lập nên, ngài biết chứ?"
"... ..."
..Nếu là vậy, thì nói ngay từ đầu đi.
"Kuroe."
"Gì thế?"
Với chút do dự, Tooya nói.
"Nếu tôi ra lệnh cho cô phải chết ... Liệu cô có thực sự chịu chết?"
"Fumu."
Kuroe ngay lập tức gật đầu.
"Những gì tôi nói với tên điều tra đó điều là thật lòng đó, ngài biết chứ. Tôi hoàn toàn tuân theo lệnh chủ nhân ... Nếu ngài ra lệnh cho tôi phải chết, thì tôi sẽ nhanh chóng chết. "
「Sao ngài không thử ra lệnh cho tôi đi」, Kuroe nói với một nụ cười trên mặt mình. Tooya không hiểu chút nào về cô ấy.
"Tại sao?"
"Tại sao, cái gì?"
Kuroe rõ ràng biết thế tức là sao, nhưng vẫn hỏi Tooya.
"Tại sao, cô lại lập một giao ước như vậy."
Loại giao ước này có thể khiến cả hai cùng chết. Cậu nghĩ thật lạ khi mà lập nên giao ước như vậy, vì nó lẽ ra phải cho cậu bất lợi nhiều hơn, và không có chỗ để thương lượng mới đúng chứ, nhưng Tooya cảm thấy không phải như vậy.
"Nếu tôi không lập giao ước, thì tôi không thể thoát khỏi phong ấn."
"Dù là như vậy…"
Tooya không thể hiểu được. Thật vậy, sau khi lập giao ước thì cô có thể ra ngoài ... Nhưng không có tự do. Cũng có khả năng là cô ấy có thể chết vì phải tuân theo giao ước của mình. Nếu vậy thì tại sao Kuroe không tìm cách khác để thoát khỏi giao ước và đạt được sự tự do THẬT SỰ, cách đó không phải tốt hơn bây giờ sao.
"Không hẳn đâu."
Kuroe có khả năng nhìn thấu qua suy nghĩ của Tooya và nói.
"Cái đó phụ thuộc vào những người tiếp xúc với tôi, và nó vô nghĩa với ngài nhưng đầy ý nghĩa với tôi. Nếu là vì điều này, thì ngài không cần phải sợ mạo hiểm. "
"... ... Điều này, là cái gì?"
Cuối cùng, điều đó làm cô ấy làm mọi cách để lập một giao ước với tôi cho dù có đặt mạng sống cô ấy vào nguy hiểm.
"Ở lại với rất nhiều người xung quanh."
Khoảnh khắc đó, Tooya vẫn không hiểu ý nghĩa của những từ này.
"Đó là ... ý cô là sao?"
"Là ý của những từ đó."
Kuroe cười.
"Tôi muốn ở lại với nhiều người xung quanh. Và không phải lén lút, mà là đường đường chính chính. "
"Tại sao, cô lại muốn vậy ..."
Có chắc đó là lý do tốt không khi mà cô mạo hiểm cả mạng sống chỉ để ở nơi có nhiều người. Có lý do chính đáng nào cho điều đó không?
Không phải chỉ vì Kuroe là một kẻ ăn thịt người nhưng bởi vì cô ấy cũng có một sức mạnh hoàn toàn áp đảo của một con quái vật. Dù cho Kuroe có gần con người bao nhiêu đi nữa thì không có cách nào để cô nàng có thể cùng tồn tại trong hòa bình với họ, cuối cùng thì lý do thực sự và tại sao mà Kuroe lại muốn sống trong cùng thế giời với con người.
Lần này Kuroe không cười.
"Bởi vì ... tôi thích con người."
"Ee."
Với tuyên bố bất ngờ này, Tooya thậm chí bối rối hơn.
"Thế tức là sao."
Điều này đã được nhắc lại nhiều lần. Kuroe là một kẻ ăn thịt người ... Có lẽ là thứ khác.
"Aa, tôi không thích mùi vị của con người."
Kuroe ngay lập tức từ chối.
"Nếu nói đến hương vị của con người thì tôi không cảm thấy gì cả. Nhưng nói về hương vị, chắc cũng không tệ. "
"... ... Tôi không hỏi cô điều đó."
"Fumu, ra vậy."
Kuroe gật đầu.
"Thế thì chúng ta hãy tiếp tục. Thực ra thì, tôi không thích ăn con người ... Nói rõ hơn là, tôi yêu chủng tộc này, không có nói quá đâu. "
Nếu là vậy ... thì đừng có ăn người ta chứ.
"Con người, thú vị."
"Thú, vị… ?"
"Đúng."
Kuroe gật đầu.
"Dù cho tôi có quan sát hành vi của con người bao nhiêu lần thì cũng không chán. Cảm giác của tôi ấy nhé ... Đó là, cảm giác giống như lúc con người cảm thấy vui vẻ quan sát những con vật trong sở thú. "
"... ..."
Tooya cảm thấy tuyên bố này là một sự xúc phạm đến toàn thể nhân loại, nhưng nói từ quan điểm của Kuroe, con người đều như thế. Nhưng nếu đó là lý do thực sự thì Kuroe muốn sống trộn lẫn với con người, và điều đó làm Tooya ngày càng không hiểu nổi.
"… … Chỉ thế thôi sao?"
"Fumu?"
"Chỉ có lý do đó thôi sao?"
"Fumu."
Kuroe gật đầu.
"Ngài không hiểu?"
"... ... Aa."
Tooya không nghĩ là mình sẽ mạo hiểm cả mạng sống để quan sát mấy con vật trong sở thú đâu. Và Kuroe đã nói rằng ngay cả khi đã bị phong ấn, cô ấy vẫn có thể nhìn thế giới với sức mạnh của Thiên Lý Nhãn. Nếu vậy, không cần thiết phải mạo hiểm ra ngoài.
"Nhìn qua Thiên Lý Nhãn và nhìn trực tiếp khác nhau lắm đó."
Đây là những gì Tooya có thể hiểu được. Giống như xem một cảnh đẹp trên TV, nhưng khi trực tiếp tới đó thì cảm giác rất là khác, không chỉ từ ấn tượng thị giác, mà còn với tất cả năm giác quan.
"Ngay cả như vậy ... ... Tôi vẫn không hiểu được."
Tooya vẫn không hiểu.
"Mà, con người không thể hiểu được đâu."
Kuroe cười.
"Mà tôi quên, điều quan trọng nhất, tôi là một yêu quái. Yêu quái phải ăn con người, ngay cả khi con người không thừa nhận, đó vẫn là một vấn đề khác biệt, nhưng cũng chẳng đáng ngạc nhiên khi mà con người phản ứng như thế. "
Chuyện này ... Có lẽ là vậy.
"Tôi được sinh ra với rất nhiều sức mạnh. Miễn là tôi muốn thì tôi sẽ ăn bất cứ ai, những kẻ đến giết tôi đều bị ăn sạch không chừa tên nào. Đây là một thực tế mà tôi luôn luôn ghi trong tim mình. "
"Đó là gì?"
"Đó là, nhàm chán."
Kuroe nói từ sâu trong trái tim cô có một giọng nói nhàm chán.
"Tôi không muốn làm gì cả. Bởi vì tôi quá mạnh, tôi không cần phải bỏ sức ra cố gắng gì hết. Nếu tôi như lũ yêu quái tầm thường khác, mấy tên vui vẻ khi ăn con người ấy, thì chắc sẽ vui và thú vị hơn. Nhưng theo ý kiến của tôi con người chẳng ngon gì hết. "
Sau khi nghe những lời Kuroe, Tooya cảm thấy một nghi vấn.
"Giống như yêu quái khác ..."
"Aa, tôi là một trong những con yêu quái bất thường. Một con yêu quái bình thường phải ăn con người để tồn tại. Tức là làm thể để tồn tại và là mục tiêu sống, nhưng theo ý tôi rất là nhàm chán. "
Kuroe nói trong khi cảm thấy ngượng ngùng.
"Đó là tại sao tôi chọn một tên không thích tồn tại và chỉ chịu trận khi bị kẻ khác đối xử tệ hại. Tôi muốn tìm hiểu về tến đó và thay đổi bản thân để tôi có thể sống với hắn ta và những con người khác. Nếu tôi làm điều này nó giống như nhất tiễn hạ song điêu vậy, tôi có thể trở nên giống như một con người, trong khi quan sát họ .. "
"... ... Vậy, giao ước chỉ đơn giản là không cần thiết."
Thậm chí nếu cô không lập một giao ước như vậy, cô cũng có thể quan sát con người.
"Không phải vậy đâu... Tôi đã nói nhiều lần, tôi ăn con người. Nếu mọi người tiếp tục biến mất thì chắc chắn sẽ có ai đó cố phá giải bí ẩn đó phải không? "
Nên, thời gian những người kia mất tích và trùng khớp với thời gian Kuroe xuất hiện.
"Kuroe, cô có thể chọn không ăn con người mà... Vì cô không thích ăn thịt người phải không?"
Chính Kuroe đã nói rất nhiều lần.
"Tôi không thể."
Nhưng Kuroe ngay lập tức từ chối.
"Ăn con người là bản năng của một con quái vật ... Nếu tôi không ăn tôi sẽ đói. Cơn đói sẽ khiến tôi điên lên. "
Giọng Kuroe khiến người ta ớn lạnh.
"Trong quá khứ, đã có một lần tôi không ăn bất cứ ai và sau đó tôi rơi vào một tình trạng như mơ ngủ. Sau hai tháng trôi qua, khi tôi phục hồi, tôi nhận thấy rằng tôi đã ăn tất cả những người dân trong làng. "
Ngay cả Kuroe mạnh mẽ cũng không thể thoát.
"Ít nhất một người mỗi tháng, nếu tôi làm vậy thì không có vấn đề gì cả. Nếu làm thế theo thời hạn thì tôi nghĩ sẽ chẳng hại gì. "
Vậy, đây là lý do cho cái giá của giao ước.
"Bởi vì tôi đã ăn cả làng. Sau khoảng ba tháng, về cơ bản chẳng thấy ai. Nhưng một pháp sư tập sự xuất hiện trước mặt tôi và nói rằng hắn muốn lập một giao ước với tôi. Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên, về một kẻ tới lập giao ước với tôi. "
"Như giao ước giữa cô và tôi?"
"Đúng."
Kuroe gật đầu.
"Hắn là một người rất thú vị. Hắn muốn chứng tỏ là mình mạnh hơn nhiều so với những con quái vật và biến chúng thành kẻ hầu của mình. Tôi chưa bao giờ thấy một kẻ như hắn, về cơ bản mà nói thì hắn sẽ bị giết. "
"Tuy nhiên, cô chấp nhận?"
"Tôi chấp nhận."
Kuroe trả lời không chút do dự.
"Giá của giao ước là ăn một người mỗi tháng. Nôi dung là sự vâng phục tuyệt đối mệnh lệnh của chủ nhân... Đây là điều kiện. "
Theo bình thường, thì loại giao ước này vẫn không thể chấp nhận được.
"Nhưng tôi vẫn chấp nhận. Trong trường hợp này, sẽ không có bất kỳ vấn đề khi ở lại bên cạnh một con người. "
"Tuy nhiên, cô vẫn ăn con người?"
"Fumu, tôi đã ăn rất nhiều loại người lúc đó, tôi đã ăn một pháp sư. Pháp sư với điều tra viên về cơ bản là giống nhau. Tôi cũng đã ăn kẻ đào tẩu, kẻ tử tù, và nhiều nữa. Lý do tôi ăn chúng là vì chủ trước đã ra lệnh. Nên chúng chẳng thể đổ lỗi cho tôi vì đã ăn thịt chúng. "
Đây là lý do chính của giao ước. Nó không cho Kuroe quyết định người mà cô sẽ ăn, nhưng chủ nhân mới là người quyết định mục tiêu. Đây là cách mà cô ấy có thể được phép ở gần con người.
"Chuyện đó tầm được khoảng 5 năm hoặc lâu hơn chút. Sau đó Nhật Hoàng trong thời đó ra lệnh cho tất cả các pháp sư tiêu diệt tất cả yêu quái và ác quỷ, tất nhiên bao gồm những kẻ được thuần hóa nữa. "
Vậy mới nói, Kuroe đã nói điều này, yêu quái tồn tại từ rất lâu về trước, nên trong thời hiện đại, không có yêu quái.
"Nhưng nếu là vậy, tại sao cô vẫn còn sống?"
Nếu điều đó xảy ra trước khi Kuroe lập giao ước với một con người, cô ấy sẽ có thể tự tồn tại. Nhưng đối với Kuroe đã lập một giao ước, cô sẽ chết nếu phải nhận lệnh.
Mặc dù cuối cùng Kuroe đã bị phong ấn, nên cũng thật quá kỳ lạ.
"Bởi vì chủ trước đây của tôi không muốn cho tôi chết vào lúc đó. Nhưng hắn không thể kháng lệnh của chính quyền, nên đó là lý do hắn lập một phong ấn để tránh việc tôi bị tiêu diệt. "
Kết quả là Kuroe đã bị lãng quên bởi môi trường xung quanh, và sống đến tận bây giờ.
"Tại sao, tên đó không giết cô?"
"Tôi không biết."
Kuroe nhẹ nhàng lắc đầu.
"Có lẽ hắn tỏ ra thích tôi, hoặc có lẽ đôi khi trong tương lai hắn muốn tái lập giao ước với tôi. Mà, bằng cách nhìn vào phong ấn, có lẽ đó tức là tái lập giao ước trong tương lai. Do cái cách phá phong ấn là lập giao ước với một con người, nếu không có người lập giao ước thì tôi không thể tự mở phong ấn và ra ngoài được.
Sau đó Kuroe nhìn Tooya.
"Giờ thì sao?"
Kuroe hỏi.
"Gì…"
"Muốn giết tôi chứ?"
"! ? "
Kuroe đột nhiên thốt ra những lời này, làm cho Tooya không nói nên lời.
"Tôi đã nói điều này nhiều lần. Nếu tôi bị buộc phải chết thì tôi sẽ chết. Những cơn ác mộng làm phiền chủ nhân cũng sẽ kết thúc nên không phải đó là một đề nghị rất hấp dẫn sao? Ngài tự quyết định đi. "
Những lời này rất hấp dẫn. Kuroe là một con quái vật mạnh mẽ. Khi có Kuroe là một hầu cận, thì ai đó có thể thống trị một đất nước một cách dễ dàng. Nhưng Tooya không muốn. Bởi vì Tooya hy vọng chỉ có một điều.
Mặc dù, mong muốn này không thể đạt được.
Tooya ... ... không thể đạt được nó.
"Nè, Kuroe."
"Gì thế?"
"Tại sao cô lại nói với tôi tất cả những chuyện này?"
Chỉ cần nói một lời để giết Kuroe, nếu cô không nói như vậy ... Rõ ràng là tôi sẽ không biết.
"Không có gì, đơn giản thôi."
Kuroe mỉm cười.
"Nếu như vậy, thì sẽ thú vị hơn."
Kuroe tận hưởng nguy cơ này.
"... ... Dù là có thể cô sẽ chết?"
"Cái chết không quan trọng."
Kuroe nói nhẹ nhàng.
"Cái chết có thể giải phóng tôi khỏi sự nhàm chán này ... cũng tốt mà."
Sau khi nghe Kuroe nhận xét, Tooya hạ quyết tâm.
"Vậy thì, giờ sao đây?"
Kuroe lại hỏi.
Sau đó Tooya.
"Không."
Cậu cười lớn.
Tooya đáp lại với một nụ cười.
"Tôi sẽ không giết cô."
Kuroe hơi ngạc nhiên, nhưng Tooya sớm nói.
"Cô muốn hỏi tại sao?"
Kuroe không nói gì cả, Tooya tiếp tục.
"Bởi vì, tôi cần cô."
(Trans: nè, sao nghe như tỏ tình vậy?)
Tooya nói vậy.
"Hau."
Lúc này Tooya và Kuroe chạm mắt với nhau.
"Ngài thực sự nói rằng ngài cần tôi."
Kuroe cũng cười.
"Không phải vì nghĩa vụ giao ước, mà là từ ý riêng của ngài?"
"Chính xác."
Tooya gật đầu.
"Fumu."
Kuroe, lộ ra một ánh mắt như muốn nói "giống như tôi mong đợi"
"Vậy, chủ nhân cần gì ở tôi đây?"
Và Kuroe hỏi.
"Giữ một kẻ ăn thịt người bên mình, ngài muốn trao đổi gì với việc gánh vách trách nhiệm lấy đi mạng sống của kẻ khác?"
Kuroe chờ câu trả lời của cậu.
Tooya trả lời.
"Tôi muốn…"
Tooya chậm rãi, nói ra.