Kare to Hitokui no Nichijiou

chương 3: nội tình giữa cậu và cô bạn thơ ấu x kẻ ăn thịt người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Trans: Yo, cuối tuần vui vẻ, chương này dài và còn u ám nữa nên dịch hơi lâu, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

"Un, chúng ta hãy cùng đi chơi nào."

Đột ngột. Trên đường về nhà sau giờ học, Tooya, Rikka, và Kuroe, khi cả ba bắt đầu đi về nhà cùng nhau, Rikka đột nhiên nói như vậy. Cái "Un" đó là sao thế, mặc dù Tooya không hiểu chuyện gì đang xảy ra do vẻ mặt Rikka không lộ chút manh mối nào.

"Nói nè ... mình đã lâu rồi không có tới công viên giải trí."

Rikka nói khi nghiêng đầu nghĩ về gì đó.

"Tớ không có nói là muốn đi cùng đâu nhé .."

Rõ ràng cậu không nói mình muốn đi.

"Cậu chắc chắn muốn đi."

Rikka khẳng định. Và Tooya ngay lập tức trả lời.

"Tớ không thể đi."

"Tại sao?"

"… … Không có tâm trạng."

Chuyện trước đó vẫn day dứt trong lòng của Tooya. Mặc dù cậu nhìn vẫn ổn trước mặt Rikka, khi chỉ có một mình, Tooya luôn luôn trở nên run rẩy. Bởi chuyện đó chỉ vừa mới xảy ra trước mắt, cậu không thể cứ thế mà lắc đầu bỏ qua cảm xúc của mình được.

"Nhưng mà, cậu cũng sẽ đi đúng chứ?"

Nhưng Rikka thậm chí không ngần ngại chút xíu nào. Chẳng có chút do dự nào trên mặt cô nàng.

"A-, nghiêm túc đó, không muốn."

Tooya nói lớn tiếng. Thường thì cậu sẽ không nói với Rikka bằng giọng tức giận như vậy, nhưng trong lòng lúc này Tooya vẫn chưa ổn định.

"... ... Cậu sẽ, không đi?"

"Aa."

Cậu gật đầu. Thấy Rikka sắp khóc, Tooya cảm thấy hơi buồn, nhưng cậu không thể mềm lòng.

"Ngay từ đâu thì chẳng có lý do gì cho tớ đi rồi."

"Có mà."

Rikka ngay lập tức trả lời.

"Cậu luôn luôn nói dối. Tooya-kun đã nói dối mình. "

"Hả?"

Rikka đột nhiên thốt ra những lời như vậy khiến Tooya mở miệng ngạc nhiên.

"Trước đó, cậu rõ ràng đã nói là mình có thể đến nhà cậu chơi."

"Ah."

Tooya quên. Cậu hoàn toàn quên mất. Quả đúng là có một lời hứa như vậy. Nhưng có rất nhiều chuyện đã xảy ra... ... khiến Tooy hoàn toàn quên mất.

"Đồ nói dối."

"Ư"

"Đồ nói dối."

"Ư hự ..."

Trái tim cậu cảm thấy như bị đâm. Tooya không thể tranh cãi với Rikka nữa, thế chỉ khiến cậu nhận được cảm giác tội lỗi mãnh liệt trong lòng mà thôi.

"Đi công viên giải trí, cậu sẽ đi đúng không?"

"… … Tớ sẽ đi."

Tooya chỉ có thể nói vậy. Đó là lúc mặt của Rikka đột nhiên sáng lên sau khi nghe thấy thế. Và sau đó cô nàng nhìn sang Kuroe.

"Oogami-san, vậy cậu có muốn đi cùng chứ?"

"Eh."

Tooya không thể không kêu lên ... Nhưng Rikka không quan tâm. Kuroe trưng ra một vẻ mặt như thể đang suy nghĩ sau khi nhận yêu cầu, sau đó cô nàng gật đầu.

"Được, nếu cậu mời thì mình cũng đi nữa."

Đối với Tooya, mặc dù cậu muốn nói 「Đừng đến」 nhưng cậu không thể làm như vậy trước mặt Rikka. Và nếu Kuroe không đi cùng, tức là cô nàng sẽ được tự do trong lúc đó, nên Tooya chỉ có thể đi cùng Kuroe ..

"Thực ra, mình chưa từng đến công viên giải trí."

"Eh, thật sao !?"

Rikka khá là ngạc nhiên. Đến mức mà Tooya biết trong đầu mình thì Kuroe chắc chắn chưa từng đến công viên giải trí trước đây. Đối với Kuroe thì cô nàng có thể dùng phép Thiên Lý Nhãn để tìm hiểu về văn hóa hiện đại, nhưng vì đã bị phong ấn nên không có cách nào để trải nghiệm được.

"Nếu như vậy thì cậu phải đi. Chủ nhật này cậu có bận gì không? "

"Ee, không có vấn đề."

Kuroe gật đầu và mỉm cười.

... ... Nụ cười này khiến Tooya khá khó chịu, nhưng cậu cũng chẳng có lựa chọn nào khác cả.

"Lịch trình được hoàn thành."

Tooya tắt máy tính. Về ngày mai với Rikka. Mặc dù cậu đã từng đến công viên giải trí nhiều lần, Tooya vẫn kiểm tra thời gian đóng và mở cửa của công viên giải trí để đề phòng chơi quá giờ và cũng để kiểm tra những trò chơi cho khách. Nhưng dường như họ có nhiều trò hơn trước.

Ngược lại với Tooya, Kuroe cũng như bình thường, chẳng làm gì để chuẩn bị cả.

"Nn, chủ nhân không muốn xem TV à?"

Kuroe có vẻ rất thích thú khi xem TV, nhìn Tooya và hỏi. Tooya là người sẽ xem TV khi không có gì để làm, nhưng Kuroe thì rất quan tâm đến TV và mỗi khi rãnh rỗi thì cô nàng sẽ ngồi trước màn hình TV.

"UMU."

Tooya trả lời mà không nhìn Kuroe.

"Đừng xem khuya quá ... Mai chúng ta sẽ đi chơi với Rikka đó."

Mặc dù Tooya nghĩ Kuroe sẽ không thức khuya xem TV tới mức mà không thể dậy nổi vào hôm sau.

"Ahh biết rồi mà.. tôi chỉ xem phim thu lại thôi."

"… … Thu lại?"

"UMU."

Kuroe gật đầu.

"Cô, có thể dùng được chức năng video à ...?"

"Bộ chủ nhân coi tôi là đồ ngốc à?"

Tooya chỉ ngạc nhiên thôi. Cơ bản mà nói thì con quái vật thời xa xưa không thể biết cách sử dụng những thiết bị hiện đại nhất được.

"... ... Thế, cô thu cái gì vậy?"

"Phim truyện vào giờ trưa."

"Hả?"

Kuroe nhấn vào nút play bên cạnh Tooya đang choáng váng. Đi kèm với nhạc nền chương trình trước khi bắt đầu chiếu trên màn hình TV. Nội dung của chương trình được thu lại là về phim truyện với cốt truyện cực kỳ phức tạp. Nó tập trung vào những nhân vật là chồng, vợ, tình nhân và những thứ khác thì chẳng quan trọng.

"Bởi vì tôi phải đi học hàng ngày nên tôi chỉ có thể xem bản thu lại thôi."

Mặc dù đúng là vậy.

"… … Cô thích thể loại này à?"

"Nó rất thú vị."

Kuroe trả lời thẳng thừng. Từ lúc đầu Kuroe đã mỉm cười ... Thật lòng mà nói thì thấy Kuroe cười như thế làm Tooya lạnh sống lưng. Vô tình cậu cũng bắt đầu xem chung, nhưng nội dung lại đầy cảnh tàn sát, vậy đó hẳn là lý do mà cô nàng thích bộ phim này.

"Tôi hỏi lần nữa ... cái này thú vị sao?"

Trên màn hình TV có một người phụ nữ cầm dao trong khi đuổi theo người nào đó có thể là người tình của chồng cô, có lẽ người chồng đã ngoại tình. Mặc dù người chồng tuyệt vọng cố để khuyên can, nhưng cô ta chẳng nghe chút nào.

"Rất thú vị phải không?"

Một dao trực diện! Con dao đâm chìm vào cơ thể của người chồng đang cố bảo vệ tình nhân của mình.

"Phim buổi chiều này mô tả tình yêu và thù hận giữa nhiều người rất là thú vị. Con người là một sinh vật rất đơn giản và họ sẽ phản bội lại những người khác vì an toàn của bản thân. "

"Aa, vậy sao ..."

"Người phụ nữ bị đâm bằng dao là người bạn thân nhất của cô vợ, nhưng sau khi cô vợ phát hiện ra rằng cô ta có quan hệ với chồng mình, cô ấy rất tức giận. Mà, tôi nên nói sao nhỉ, đó là lỗi của cô bạn khi có quan hệ với chồng của bạn thân của mình và đó không phải là lỗi của người chồng. "

"... ..."

Thấy Kuroe nói nhiều như vậy nên chắc cô nàng cảm thấy thú vị lắm. Trên màn hình TV cho thấy sau khi người vợ đâm người bạn thân của cô, người chồng đã cố ngăn cô lại trong cơn điên rồ của cô, cũng bị đâm luôn. Để lại người bạn thân và chồng chảy máu, cô đã cố chạy trốn trong sợ hãi, sau đó cô ta đã hét tên chồng mình trong sự tiếc nuối về những gì mình vừa làm ... Nói thật lòng nè, chỉ cần gọi xe cứu thương thôi!

"Cái này, cuối cùng thì có bao nhiêu tập mà cô đã thu lại?"

"Bộ này được thu lại trong một tuần, nên là có năm tập phim."

".... Nếu cô muốn xem thì dùng tai nghe đi, tôi muốn ngủ. "

"Hiểu."

Kuroe gật đầu và quay đi, Tooya nhẹ thở dài. Và sau đó đi ngủ, lúc đó.

"Chủ nhân."

Tooya bị Kuroe ngăn lại.

"… … Gì thế?"

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không phản bội chủ nhân."

Sau đó, Kuroe mỉm cười như mọi khi.

"… … Tôi cũng mong là như vậy."

Diễn biến tiếp theo trong bộ phim là người chồng dường như được cứu, khi người bạn thân của cô dường như mang thai, sau khi biết chuyện này cô vợ đâm người bạn thân của mình – nhân tình, vào bụng.

Phim truyền hình ngày nay rất là nhàm chán.

(Trans: tán thành)

Sau đó, bình minh đến.

"Ehehe, chào buổi sáng."

Đó là một thời điểm tốt để ra ngoài, nhưng Rikka đã chờ ở trước cửa nhà Tooya. Rikka không mặc đồng phục học sinh bình thường của mình mà là một bộ thường phục đáng yêu. Đó là một chiếc váy thanh lịch. Mà nói thế nào nhỉ, cái váy đó khá bình thường, nhưng rất thích hợp với Rikka nhỏ nhắn và trẻ con.

"Un, chào buổi sáng."

Mặt Tooya tự nhiên mỉm cười ... Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.

"Chào buổi sáng."

Tooya nghe âm thanh đến từ phía sau và vẻ mặt của cậu ngay lập tức u ám lại. Cậu có cảm giác ra ngoài chơi thế này sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

"Chào buổi sáng Oogami-san."

"Chào buổi sáng."

Kuroe trả lời với một nụ cười. Mặc dù Tooya không muốn thừa nhận, nhưng Rikka và Kuroe dường như có mối quan hệ tốt với nhau. Về mặt tinh thần thì Rikka nhỏ hơn, Kuroe đi bên cạnh cô nhìn gần giống như một cô chị nhưng đó chỉ là mặt ngoài. Thực tế là Tooya không hiểu Kuroe muốn gì khiến cậu rất bận tâm.

"Mình thực sự rất mong tới ngày này."

"Ee, mình nữa."

Tuy nhiên, để không phá vỡ tâm trạng của Rikka, Tooya cũng đành phải hợp tác. Nếu Kuroe nhìn Rikka với vẻ chán ghét, cậu có thể tìm ra cách đối phó. Nhưng cuối cùng thì Tooya không thể ra lệnh 「Ghét Rikka」. Bởi vì cậu không muốn nhìn thấy Rikka tổn thương do bị Kuroe ghét.

"Oogami-san muốn chơi cái nào trước?"

"Mà…. Mình muốn thử cái tàu lượn siêu tốc trước. "

"Un, cứ như thông thường nhỉ. Tàu lượn siêu tốc trong công viên này rất là lớn mình chắc chắn Oogami-san sẽ vui lắm. "

"Thật à, mình háo hức lắm đó."

"Và còn rất nhiều nữa ..."

Chắc chắn Rikka có vẻ mặt hạnh phúc nhưng nó cũng trộn lẫn với những cảm xúc phức tạp, Tooya nhìn điện thoại của mình. Nếu họ không đi ngay thì sẽ lỡ tàu mất.

"Tới lúc phải đi rồi."

Tooya nói.

"Un".

"Ee, đúng vậy."

Kuroe trả lời với một nụ cười.

Một buổi sáng như thế này rõ ràng sẽ khiến cho bất cứ ai cũng được vui vẻ.

Công viên giải trí rất là đông người. Mặc dù là một công viên giải trí của thành phố nhỏ nhưng quy mô cũng khá lớn, những cơ sở vui chơi cũng khá đầy đủ. Mặc dù kích thước của công viên giải trí nhỏ này đã ngưng phát triển, nhưng lúc này thì chẳng có vấn đề gì cả.

"Vậy đây là công viên giải trí à." Kuroe nói khi nhìn quanh công viên.

Từ ánh mắt đó, Kuroe có vẻ rất quan tâm tới công viên giải trí. Mặc dù Kuroe đã dùng Thiên lý nhãn để nhìn vào thế giới bên ngoài, nhưng mà nhìn tận mắt vẫn khác chứ.

"Quá đông người."

"Bởi vì hôm nay là chủ nhật."

Rikka trả lời câu hỏi của Kuroe có lẽ đã không nhìn thấy, nhưng từ góc nhìn của Tooya, cậu có thể thấy môi Kuroe của hơi cong lên.

Tôi rút lại lời của mình. Với Kuroe, một nơi đông người là nơi cấp thức ăn. Mặc dù ở trường cũng có nhiều người nhưng không thể so sánh với lúc này. Nhìn Kuroe này cảm thấy hứng thú, thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

"Chúng ta nên đi dạo xung quah trước?"

Vì đây là lần đầu tiên Kuroe đến đây, Rikka đã đề nghị như vậy.

"Không cần đâu, ngay từ đầu thì chúng ta chẳng có nhiều dịp để tới đây nên chúng ta tốt hơn hết là quẩy lên và đi chơi thôi. Có rất nhiều người, nếu chúng ta không nhanh chân vào hàng thì sẽ phải chờ lâu đó. "

"Un, cậu nói đúng."

Rikka vừa trả lời vừa lon ton chạy lại gần và nắm lấy tay Tooya.

"Rồi, Tooya-kun đi thôi nhỉ?"

"Eh, aa."

Tooya giật mình khi cậu tiếp xúc với tay của Rikka.

"Thôi nào nhanh lên."

Không biết từ khi nào, nhưng tay kia của Tooya cũng đã được ôm lấy bởi Kuroe.

"Không, chờ đã ... Ah."

「Mọi người đang nhìn chúng ta」 ... Khi câu này vừa chợt ra khỏi miệng của Tooya thì cậu đã bị cả hai kéo đi. Cậu không thể hất tay Rikka ra chỉ vì như thế, nên Tooya để họ kéo đi.

"Etou, Rikka ...?"

Nắm tay khi đi bộ trông cứ như học sinh tiểu học vậy. Thật quá xấu hổ nếu bị người ta nhìn thấy trong tình trạng này, khi mà cả hai người đều nắm tay cậu.

「Liệu chủ nhân có thích như vậy chăng? 」

Tooya nghe câu đó mà lắc đầu. Lúc này thì thật khó để duy trì mặt lạnh được. Mặc dù chuyện này thật quá ngượng ... ... Nhưng trong trường hợp này, thậm chí còn ngượng hơn nữa.

"Chủ nhân thật là trong sáng."

Kuroe nói trực tiếp từ miệng. Và Kuroe cười 'Kukuku'.

(Trans: ĐM GATOOOOOOOOOOO)

「Để tôi yên đi」, Tooya thì thầm.

Thời gian vui vẻ luôn trôi đi rất nhanh, chưa kịp nhận ra thì đã trưa rồi. Không cần phải nói, Rikka phải rất vui, Tooya cảm thấy rằng sự trầm cảm của hôm qua từ từ tan chảy khi cậu vui vẻ từ những trò chơi tại công viên giải trí. Mà, chắc chắn rằng chính Tooya cũng muốn quên chúng đi.

Sau đó Kuroe ... ....

"Kuroe ... ... Hôm nay cô có thấy vui không?"

Tooya hỏi Kuroe khi ngồi vào bàn ăn trưa. Rikka vừa mới đi mua bữa trưa, nên lúc này chỉ có Tooya và Kuroe. Vào giờ này rất là đông người nên chắc Rikka sẽ trở lại trễ.

"Tất nhiên, tôi rất vui."

Kuroe mỉm cười. Nhưng vui vẻ của Kuroe và của người bình thường có giống nhau không?

"Nói thật thì, gần như là giống nhau."

Kuroe nói, hẳn là cô nàng đã đọc suy nghĩ của Tooya.

"Ví dụ, cái tàu lượn siêu tốc khá thú vị."

"Hee ..."

Thật bất ngờ.

"Cái trò đó vui thật, làm cho người ta phải hét lên như thế quả thật rất thú vị."

"Với sức mạnh của cô thì có vẻ như cái loại đó thật sự làm cô thấy vui nhỉ" (Giải thích của TransEng: Ý Tooya là do Kuroe quá mạnh nên khi đi tàu lượn không cần phải hét lên giống người thường.)

Tooya bất lực mà thở dài. Tàu lượn siêu tốc được tạo ra để chúng ta có thể cảm nhận được cảm giác ly kì mạo hiểm, mà cái đó là hướng tới con người, nhưng đối với một con quái vật bị phong ấn thì nó chẳng đủ ly kì.

"Có thứ khác nữa ... Cái thứ gọi là ngôi nhà ma ám ấy."

"Ngôi nhà ma ám?"

Tooya khá ngạc nhiên. Cái kiểu đó hẳn phải làm Kuroe muốn cười nhạo nhỉ? Mặc dù Tooya biết rằng ngôi nhà ma ám chẳng có tác dụng với cậu nữa vì bên cạnh cậu đang có một con quái vật thật sự.

"Mặc dù bề ngoài của ma và quái vật không giống thật thì quá ư là buồn cười. Nhưng

cũng cảm thấy hoài niệm. "

"Hoài niệm."

Kuroe đã bị phong ấn hàng trăm năm trước, nhưng Tooya không biết thời gian chính xác. Trong thời kỳ Edo hẳn là không có thứ được gọi là ngôi nhà bị ma ám, nhưng ở thời đại trước đó thì cậu cũng không biết là có hay không.

"Aa, tôi không có ý đó đâu chủ nhân."

Sau khi cảm nhận được suy nghĩ của Tooya, Kuroe nói.

"Thứ tôi nhớ lại không phải ngôi nhà ma ám ... Mà là hàng thật, nguyên bản."

Hàng thật ... nguyên bản. Nguyên bản của ngôi nhà ma ám ...

"Vâng, tôi nhớ những yêu quái trong đó."

"Họ thực sự ... ... tồn tại?"

"Không phải là đương nhiên rồi sao?"

Tooya có hơi xem thường Kuroe. Nhưng Kuroe trước mặt cậu thật sự là một con yêu quái. Nếu Tooya không nghĩ rằng những loại khác cũng tồn tại thì cậu quả thật là một thằng ngốc.

"Trước khi tôi bị phong ấn, có rất nhiều yêu quái. Ở nơi con người tụ họp, không cần phải nói thì ngọn núi gần đó sẽ có yêu quái lang thang. Trong ngôi nhà ma ám có rất nhiều yêu quái mà tôi đã từng gặp, nên nó làm tôi cảm thấy có chút hoài niệm. Mà, cũng có những loại mà tôi không biết nữa, quả thật uổn phí một đời. "

Thậm chí ngày nay cũng có rất nhiều lời đồn về yêu quái xuất hiện ở khắp nơi. Đó có lẽ đều là thật.

Nếu là vậy ...

"Vậy.. ngay có bây giờ cũng có rất nhiều yêu quái tồn tại sao?"

Lý do cho câu hỏi này là vì Tooya không thấu rõ những gì Kuroe đang nói đến lúc này. Mặc dù Kuroe nói rằng có nhiều yêu quái vẫn còn tồn tại, nhưng trong thời kỳ này, Tooya chưa từng thấy con yêu quái nào ngoài Kuroe. Trong thời hiện đại này, sự tồn tại của yêu quái chỉ là thứ hư cấu do con người tạo ra. Cuối cùng thì, cậu không thể hiểu được ý nghĩa cho sự tồn tại của yêu quái.

"Không."

Kuroe trả lời.

"Toàn thế giới thì không rõ, nhưng ở Nhật Bản thì không có con nào ngoài tôi cả."

Kuroe khẳng định.

"…Tại sao vậy?"

Tooya chỉ có thể hỏi tại sao.

"Bởi vì họ đã bị tiêu diệt."

Kuroe nói nhẹ nhàng.

"Tất cả đã bị tiêu diệt..."

"Hàng trăm năm trước, Nhật hoàng ra lệnh quét sạch quái vật, đó là một mệnh lệnh tiêu diệt toàn bộ yêu quái trên khắp Nhật Bản. Tất cả các âm dương sư được gọi tới từ những quốc gia khác để thanh trừng toàn bộ bọn tôi, ngài có thể hiểu theo nghĩa đen là

hủy diệt hoàn toàn, nên bây giờ ở Nhật Bản, ngoài tôi ra thì không còn yêu quái nào nữa. "

‘Lý do gì mà phải tiêu diệt’, câu hỏi đó là không cần thiết. Bởi vì yêu quái mang lại tai họa cho con người. Căn cứ theo truyền thuyết, có lẽ cũng tồn tại yêu quái tốt. Nhưng do được nói như thế tức là hủy diệt hoàn toàn, thậm chí cả những gốc rễ của yêu quái cũng bị thanh trừng nữa.

"... ... Vậy tại sao Kuroe không bị tiêu diệt?"

"Bởi vì tôi đã bị phong ấn trong cùng thời gian đó."

"Aa, ra vậy."

Nhắc mới nhớ là Kuroe đã bị phong ấn... ... Nhưng mà, bị tiêu diệt và bị phong ấn hoàn toàn khác nhau. Tiêu diệt nghĩa là chết hoàn toàn còn phong ấn tức là còn có cơ hội gỡ phong ấn và thoát ra ngoài.

"Mà, có rất nhiều điều đã xảy ra."

Kuroe có vẻ như cô đã nhìn thấu nghi ngờ của Tooya và nói vậy. Tooya bắt đầu suy nghĩ nên làm gì ... cậu có nên ra lệnh cho Kuroe nói hết bí mật của mình ra không.

"Xin lỗi, đông người quá nên lâu hơn dự kiến!"

Đột nhiên Rikka trở lại với bữa ăn trưa trên cả hai tay... ... Có vẻ không có thời gian để hỏi Kuroe.

"... ... Một ngày nào đó nếu có dịp thì tôi sẽ cho ngài biết."

Kuroe thì thầm. Kỳ lạ là Kuroe miệng chẳng cử động chút nào.

Tới chiều thì thời gian trôi qua nhanh hơn. Do họ chơi trong công viên tới gần hoàng hôn, nên họ cảm thấy rất mệt lúc này. Dù vậy, Tooya không cảm thấy quá mệt, nhưng vì Rikka nói mình có hơi mệt nên Tooya đã đưa cô nàng tới ngồi ở băng ghế dài, trong khi Kuroe có thế mạnh về thể chất như một con quái vật, vẫn còn đầy năng lượng và chạy đi chơi trò khác. Tooya đã ra lệnh Kuroe không tấn công bất cứ ai, nên chắc sẽ chẳng có vấn đề gì lúc này.

"Cậu ổn chứ?"

"Un, mình không sao!"

Rikka đáp lại với sức sống đầy đủ như sáng nay.

"Mình chỉ hơi mệt chút thôi nên mình chỉ cần nghỉ ngơi một xíu."

"... ... Không, tớ nghĩ chúng ta nên về thôi."

"Không được."

Rikka ngay lập tức từ chối. Nhưng khuôn mặt cô nàng lập tức trở nên ảm đạm.

"Tooya-kun ... muốn về ư?"

Rikka có vẻ rất lo lắng và hỏi.

"Không, không có đâu."

Mặc dù cậu đề nghị về nhưng Tooya không ghét ở đây. Cậu chỉ cảm thấy rằng nếu Rikka cảm thấy mệt thì tốt hơn là họ nên về.

"Khá thú vị."

"Thật không?"

"Un."

Cậu không nói dối.

"Vậy ư, thật tuyệt."

Rikka lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

"Nếu Tooya-kun không thấy vui thì sẽ thật là chán."

"... ... là vậy à."

Eh, tức là sao, Tooya nghĩ. Nhưng mà, không cần phải hỏi. Dù Tooya có ngốc tới thế nào, thì cậu cũng không ngốc tới mức không hiểu. Mà, Tooya thường sẽ không làm mấy chuyện như vậy. Cô nàng làm vậy vì Rikka nghĩ đến người khác nhiều hơn bản thân.

"Cảm ơn cậu."

Vì vậy Tooya thẳng thắn cảm ơn.

"Eu ... ... Un."

Rikka mỉm cười bẽn lẽn. Hành động này, Tooya vô tình bị mê mẩn.

"Sao thế?"

Rikka hỏi.

"Không có gì, tới lúc đi rồi."

Tooya nói như thể để che đậy cảm xúc của mình.

"Eu, Un! Đúng vậy!"

Rikka lập tức đứng lên sau khi trả lời.

"Chúng ta đi tìm Kuroe-san trước nào!"

Rikka chạy lên như thế ...

"Cậu đột nhiên chạy đi thì nguy hiểm lắm ..."

Chưa kịp nói thế với Rikka.

"Kya !?"

Rikka đâm sầm vào một người nào đó ở phía trước đột nhiên xuất hiện.

"Tôi xin lỗi!"

Với bên kia thì dường như chỉ xin lỗi thôi thì cũng chưa được.

"Đau chết mất!"

Đột nhiên hét lên như vậy với cái mặt méo trong công viên giải trí. Tất nhiên chủ nhân của giọng nói đó không vui vẻ gì với chuyện vừa xảy ra. Cái loại đó là kiểu mà người thường sẽ không muốn chạm mắt ngay từ đầu. Mang khuôn mặt có một vết sẹo, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng và một tay đấm thép trên tay, dù nhìn thế nào thì đó rõ ràng là một tên giang hồ.

(Trans: Không biết tay đấm thép là gì thì nhờ GG-sensei nhé)

"Tôi, tôi xin lỗi ...!"

Rikka xin lỗi liên tục.

"Nhóc nghĩ xin lỗi là đủ sao?"

Tooya nghĩ xin lỗi là hành vi tốt nhất nên làm. Nhưng trong trường hợp này có vẻ không ổn. Mặc dù chuyện này có thể xảy ra, nhưng tại sao lại ngay lúc này, tại sao người này lại xuất hiện vào lúc này chứ. Cho dù là đi với bạn gái hay đi với gia đình thì tới đây đâu giống hành vi mà loại người này hay làm. Đây rõ ràng đâu phải nơi mà loại người này nên tới chứ?

"Vậy, tôi nên làm gì?"

"Cái đó thì tùy vào những gì mày có thể làm cho tao đó gái."

Nhưng, lúc này không phải là lúc để nghĩ mấy chuyện như vậy ... ... Để nhanh chóng giúp Rikka, Tooya tới gần họ.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Tooya ở giữa hai người.

"Tooya-kun!"

"Mày là ai?"

"Bạn của cổ."

Tooya không sợ hãi mà trả lời. Tooya, tất nhiên, cũng rất sợ loại người như vậy, nhưng Tooya là loại can đảm chỉ khi trước mặt Rikka.

"Mặc dù va vào anh là lỗi của chúng tôi ... cổ vẫn xin lỗi rồi. Nên là, bỏ qua được chứ? "

Tooya trịnh trọng xin lỗi. Trong khi thái độ của bên kia khá tệ ... nhưng họ là người có lỗi trước.

"Ồ, là vậy sao ..."

Người đàn ông nói trong khi cười toe toét. Lúc đó gió bắt đầu thổi, cậu có thể ngửi thấy mùi rượu từ hắn ta. Mặc dù mặt hắn không có đỏ, người này dường như say rượu.

"Tao sẽ bỏ qua nếu con nhỏ đó đi với tao một chút."

Tên đê tiện đó cười. Câu trả lời đã quá rập khuôn, luôn luôn như vậy.

"Thế thì quá đáng rồi. Cổ chỉ va vào anh có một chút, cô ấy đã xin lỗi rồi sao không bỏ qua đi? "

"K, không ..."

Tên đó không ngừng chú ý vào Rikka.

"Chỉ có một vết sưng nhỏ thôi mà, có gì nữa đâu chứ?"

Tooya không thể không nói sự thật. Nhưng mấy câu đó nói với một tên say rượu thì khá tệ.

"Gì hả, mày đổ lỗi cho tao sao?"

"Eh, không, tôi không có ý đó ..."

"Thật là buồn cười!"

Hắn tới gần hơn Tooya đột nhiên cảm thấy một cái gì đó kỳ lạ trong bản thân.

"... Một chuyển động chậm?"

Nắm đấm của tên kia như thể rơi vào chuyển động chậm, nên cậu có thể tránh và trong nháy mắt đã ở phía sau hắn. ‘Thử xem nào.'

"Gì chứ!?"

Sau khi đấm vào không khí, tên đó ngạc nhiên. Dù sao thì Tooya cũng đột nhiên biến mất khỏi mắt hắn, chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên.

Boom.

Tooya chỉ muốn nhẹ nhàng đánh vào hắn khi không phòng bị ... nhưng tên đó bay đi với tốc độ không thể tin được. Hắn cứ như một con ếch nằm trên mặt đất, bất động.

"Tooya, kun ..?"

Rikka choáng váng khi nhìn Tooya ... nhưng cậu thậm chí còn bối rối hơn cô nàng nữa. Mặc dù đó là cơ thể của cậu, nhưng đặc tính lại hoàn toàn khác.

"Cái đó ……"

Tooya nghĩ, suy nghĩ về tình hình hiện tại. Đằng kia là tên giang hồ nằm đo đất. Dường như không có vấn đề gì với mạng của hắn. Dù gì thì Tooya cũng đưa tên bất tỉnh tới băng ghế. Thật sự thì cậu không thể để hắn ngủ như vậy được. Khi Rikka định đi, Tooya ngay lập tức nắm tay Rikka.

"Đi nào!"

"Uh-huh."

Rikka đỏ mặt.

"Hôm này mình rất vui."

"Ừ, vui lắm."

Sau đó thì không có gì nữa, sau khi tìm thấy Kuroe và làm nhiều thứ, vui chơi, xem diễu hành, họ trở về nhà vào ban đêm. Và cũng không có gì xảy ra trên đường về nhà. Tooya và đồng bọn đang trên con đường về nhà nhưng họ không đi thẳng về, thay vào đó họ chọn một con đường vòng để về nhà, vì Tooya cảm thấy muốn nói chuyện một chút.

"Chuyện này làm tớ hết sức mệt mỏi."

Thành thật mà nói, Tooya đã quá mệt mỏi đến nỗi cậu có thể chết. So với kỳ thi thể chất, cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần đều cạn kiệt.

"Bởi vì rất là vui.. đúng chứ Kuroe-san."

"Ừ, vui tới nỗi mà mệt mỏi cũng bị thổi bay luôn."

"Ah ha ha, đúng là vậy!"

Không, không đâu. Kuroe là một con quái vật, theo nghĩa đen đó. Dù sao thì, từ lúc nào mà Rikka gọi tên Kuroe trực tiếp vậy. Đối với Tooya, cậu không hy vọng mối quan hệ của họ trở nên tốt như vậy, Rikka đã chấp nhận Kuroe ... Thật là đau đầu.

"Tooya cũng rất vui phải không?"

"Ah, tớ đã nói trong công viên rồi mà nhỉ?"

Ngay cả khi cậu phải nói lại lần nữa cậu vẫn sẽ nói ‘Chơi rất vui’, cậu không nói dối. Một việc vui vẻ chắc chắn sẽ được làm một cách vui vẻ ngay cả khi phải đổi lấy bằng cách hy sinh một ai đó. Dù vậy, cậu sẽ hạnh phúc làm thế vì bản thân.

(Trans: đoạn này dịch khá thô tại vì mình đọc mãi không hiểu, xin thứ lỗi.

Nguyên văn Eng đây, ai đó trợ giúp đi nào:

Even if he must say it again he will say‘it was very fun’, he wasn’t lying. A fun thing will certainly be fun to do even if it costs people life to do it. Even so he will be happy to do that for his own sake.)

"Rất vui."

Tooya nói lại những gì mình cảm thấy. Cậu có rất nhiều điều để nghĩ nhưng nhờ hôm nay Tooya thể bình tĩnh lại và đủ khả năng để xử lý những việc bình thường.

"Thật tuyệt."

Rikka mỉm cười rạng rỡ, nụ cười này không thể so sánh với nụ cười của cô nàng lúc sáng hay ở công viên giải trí. Nó làm bùng lên niềm vui trong lòng Tooya. Cậu đã bị quyến rũ bởi nụ cười này.

"Lần tới, cùng đi nữa nhé."

"A, được."

Tooya gật đầu hoảng loạn. Đồng thời, nghĩ liệu rằng vậy sẽ ổn chăng.

"Mình luôn luôn cảm thấy mình cứ như kỳ đà cản mũi ấy."

"Hả !?"

Kuroe nói thế với một giọng đùa nghịch... Sau đó, khuôn mặt Rikka ngay lập tức đỏ lên.

"Không không! Mình và Tooya không có quan hệ như thế! "

Rikka từ chối Kuroe và lén liếc nhìn Tooya. Như thể đang mong đợi gì đó, Tooya dường như hiểu được ý của Kuroe khi nói thế, cậu chỉ giả vờ không biết.

"Ờ, tôi và Rikka chỉ là bạn thời thơ ấu thôi."

Câu trả lời ngay lập tức làm mặt Rikka u ám, mà Tooya cũng giả vờ không biết.

"Ah, ra vậy. Mình nghĩ hai người rất khác nhau."

"Cái đó, không phải thế đâu!"

"Vậy thì, bỏ qua chuyện đó đi."

"Thật à!"

‘Fufu’, Kuroe khúc khích với một nụ cười giản dị trên mặt giống như một người trêu chọc người khác, nhưng Kuroe đã nhìn thấu tất cả mọi thứ, làm nụ cười đó cứ như thể đang cười nhạo Tooya. Cuối cùng, Tooya không thể hiểu được Kuroe đang nghĩ gì ... Mặc dù đó là điều gì đó thô lỗ nhưng không có sự thù địch.

"Sắp tới giờ về nhà rồi."

Tooya nói sau khi xác nhận thời gian., Mặc dù đó có thể là một cách để kết thúc chủ đề này nhưng quả thật là đã khá muộn rồi.

"... Un, đúng vậy."

Mặc dù Rikka do dự một lúc, cô ấy vẫn gật đầu. Bởi vì Tooya và Rikka quen biết nhau trong một thời gian dài, cô nàng đã biết ý nghĩa của nó nhưng Tooya vẫn hành động như thể chẳng hiểu gì cả. Mặc dù Rikka có chút không vui ... Tooya vẫn phớt lờ nó.

"Chúc ngủ ngon, gặp lại sau!"

"Ah, ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Thế là với ngày hôm nay ... những ngày hạnh phúc đã kết thúc.

Tooya dường như nghe thấy tiếng hét.

"Nn ..."

Khi Tooya tỉnh dậy, cậu có chút lộn xộn. Căn phòng rất tối. Chỉ mới nửa đêm. Nghĩ về giấc mơ trước đó, Tooya ngay lập tức tìm kiếm Kuroe trên giường của cô nàng. Cậu thấy Kuroe nằm đó.

"... ..Fuu .."

Tooya vừa thở phào nhẹ nhõm. Vậy tại sao cậu thức dậy?

"Aa ... Đừng ..."

"?!"

Tooya nghe thấy gì đó. Giọng nói đó lẽ ra phải làm người nghe cảm thấy yên bình, nhưng lúc này....

"Đừng ... làm mẹ đau..."

" Cái, gì... đây…"

Cửa sổ bị đóng, Tooya hẳn không thể nghe thấy ấm thanh bên ngoài. Nhưng Tooya vẫn có thể nghe được, cậu cố giả vờ coi âm thanh đó chỉ là ảo thanh ... không, không phải thế. Cậu muốn nghĩ như thế. Tooya thậm chí còn cố bịt tai lại, nhưng cậu vẫn nghe rõ mồn một.

"Cha, đừng mà!"

Tooya nghe, rất rõ ràng.

"Ah ......!"

Là giọng nói của Rikka ... nhưng hòa trộn với tiếng khóc. Bên cạnh giọng Rikka, có giọng nói của một người đàn ông đang la hét. Tooya cố nhắm mắt và bịt tai mình và cố làm lơ tất cả, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn nghe thấy.

"Đau! Đau quá! Đừng mà! "

‘Tiếng hét. Tiếng hét. Tiếng hét.' Tooya rõ ràng là không muốn nghe... vừa bịt tai mình cậu vừa cố làm lơ nó nhưng cuối cùng thì cậu không thể làm thế.

"Tối nay cũng khá là ồn ào."

Tooya quay lại, và cậu thấy Kuroe dậy khỏi giường.

"Thế là sao..?"

"Chủ nhân nghe thấy chứ? Tiếng hét từ bên kia cánh cửa. "

"Tiếng hét…"

Mặc dù Tooya hiểu, cậu vẫn còn lưỡng lự. Nhưng Kuroe không có bất kỳ do dự nói với Tooya chính xác đó là gì.

"Vâng, đó là tiếng hét của Rikka."

"?!"

Cô ta thẳng thừng nói ra. Tooya rõ ràng là không muốn nghe cũng không muốn nghĩ. Cậu đã biết nhưng vẫn giả vờ rằng không có gì xảy ra ...

"Mỗi ngày luôn luôn như vậy. Nhờ vậy mà tôi luôn cảm thấy buồn ngủ vào buổi sáng. "

Kuroe nhún vai ... mặc dù cô ấy nói rằng mình muốn ngủ nhiều hơn là nói dối, Tooya không nghĩ về nó lúc này.

"Mỗi ngày ... mỗi ngày đều như thế?"

"Đúng vậy, mỗi ngày."

"Vậy, tại sao chỉ hôm nay tôi mới nghe thấy ..?"

Không nghe thấy? Hoặc nghe thấy, nhưng đã ngủ rồi? Cho đến ngày hôm qua, cậu cảm thấy rằng không nghe thấy gì cả. Nên Tooya có thể ngủ ngon mỗi đêm. Nếu cậu nghe được từ hôm qua hay cả trước đó nữa, Tooya chắc chắn sẽ không ngủ được.

"Gì, đó là bởi vì cơ thể của chủ nhân vẫn chưa thích ứng được."

"Chưa thích ứng ..?"

"Ừ."

Kuroe gật đầu.

"Giao ước từ chủ nhân. Đó không phải là một giao ước bằng lời nói mà là thần chú từ giao ước. Nên tôi và chủ nhân đã được kết nối qua giao ước. "

"Kết nối ... với nhau?"

"Vâng. Bởi vì kết nối giữa tôi và chủ nhân rất mạnh như thể chúng ta đang ảnh hưởng lẫn nhau. "

"Ảnh hưởng ..."

"Nói đơn giản, sức mạnh của tôi sẽ chảy sang chủ nhân."

"Sức mạnh..?"

Sau khi nghe những thế, Tooya không thể không nhìn bàn tay của mình ... Tooya có lẽ có chút manh mối.

"Không chỉ có sức mạnh mà còn khả năng thể chất của chủ nhân đã vượt xa người thường."

Tooya nhớ khi ở công viên giải trí, lúc mà cậu phải đối phó với tên say rượu, khi hắn vung tay đấm Tooya, cậu dễ dàng xử lý nó, thậm chí chỉ với một cú đấm. Và bây giờ, cậu lúc này có thể nghe thấy âm thanh tứ căn nhà kia cũng là vì sức mạnh của Kuroe.

"Nhưng, tại sao đột ngột lúc này ..."

Tooya và Kuroe chắc chắn đã luôn gắn bó với nhau trong một thời gian khá dài. Nhưng hình thức này lại chỉ mới bộc lộ trong Tooya lần đầu tiên vào lúc này thì thật khó tin.

"Không phải tôi vừa mới nói đó sao? Phải thích ứng với nó. Sức mạnh từ từ chảy qua giao ước mà chúng ta lập nên. Nên là nó sẽ không thay đổi ngay lập tức mà từ từ chảy vào cơ thể chủ nhân. "

'Kukuku', sau đó Kuroe cười.

"Vậy là chủ nhân đã cảm thấy sự thay đổi trong cơ thể mình đúng chưa? Ngài có lẽ nghe thấy, không, ngài lúc này có thể nghe rồi. "

Cậu cứng người lại khi nghe giọng nói đó.

"Cha! Làm ơn dừng lại!"

Những tiếng la hét vang vọng trong tai cậu.

"UAA ..."

Không thể chịu được tiếng la hét, Tooya rên rỉ.

"Nói nè, chủ nhân."

"Gì, gì đây...?"

"Tại sao Rikka lại hét lên như vậy?"

Kuroe hỏi là vì cô ta không biết, hay là vì cô ta muốn Tooya chỉ ra? Cậu không thể nói.

"... ... Bởi vì, cha cô ấy đánh cổ."

Dù vậy, Tooya vẫn trả lời. Tooya chỉ có thể trả lời. Cậu không còn bịt tai mình, và mở mắt ra.

"Khoảng 5 năm trước, cha Rikka thất nghiệp vì công ty họ phá sản. Mặc dù tiền họ tiết kiệm đủ để sống không bận tâm, nhưng đi tìm việc mới không thuận lợi lắm. Nên là, mẹ Rikka cũng đi tìm việc làm để giúp đỡ cha cô ấy nhưng cũng không ổn cho lắm. "

"Fumu, nên từ bỏ cố gắng à?"

"… … đúng vậy."

Tooya không phủ nhận những gì Kuroe nói. Nếu cha Rikka tiếp tục cố gắng để tìm một công việc thì sẽ dễ giải quyết hơn. Nhưng cha của Rikka không phải loại người đó.

"Cha cô ấy đã rất chán nản từ đó nên ông bắt đầu uống. Đi ra ngoài hàng ngày để uống và đi về nhà khi say, ngay cả khi ở nhà ông vẫn tiếp tục uống rượu và nếu có ai đó cố ngăn, ổng sẽ dùng bạo lực với họ.”

"Ra vậy…"

'Kukuku', Kuroe cười. Đó không phải là nụ cười nhắm vào cha Rikka .. Nó được hướng vào người trước mặt cô nàng, Tooya cảm thấy như vậy.

"Ah chủ nhân ... Ngài đã làm gì?"

"Tôi đã làm gì ..."

"Tôi hỏi khi Rikka trải qua những chuyện đó, ngài đã làm gì?"

"... ..."

Không có câu trả lời ... Tooya chỉ là không thể trả lời.

"Gì, chủ nhân chẳng làm gì cả sao?"

Kuroe nói như thể cô nàng rất ngạc nhiên. Tooya ngập ngừng nói.

"... ... Tôi đã đi và nói chuyện với ông ấy một lần."

Chỉ có một làm. Đơn thuần là một lần. Bởi vì cậu không thể đứng yên khi nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Rikka, nên cậu đạ đi nói chuyện với cha cô ấy một lần.

"Kết quả thế nào?"

"Hoàn toàn vô dụng…"

Tốt hơn là nói tệ. Đúng vậy, chỉ cần tưởng tượng rằng nó trông như là ổng bị giảng đạo bởi một đứa nhóc bằng tuổi con gái mình, ổng sẽ không nổi điên sao? Nếu cậu vẫn cố nói với cha cô ấy biết những gì sẽ xảy ra, nó sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn. Và chuyện đó có thể kết thúc bằng cách tăng vết bầm trên mặt Rikka.

"Fumu, chỉ thế thôi?"

"... ... Aa."

Tooya gật đầu.

"Chủ nhân không định tiến thêm một bước nữa sao?"

"Tiến thêm một bước ..."

"Chuyện gì đó như là ... ... giết hắn."

Kuroe nói rất dễ dàng.

"Đó không phải là cách nhanh nhất sao?"

Nói từ góc nhìn của kẻ ăn thịt người, thì rất dễ dàng.

"Cái chuyện đó ... ... Sao mà tôi làm được chứ."

"Cơ mà không phải là chủ nhân đã từng nghĩ thế rồi sao?"

"Cái đó…"

Nói thật thì, cậu đã từng nghĩ thế. Mỗi lần cậu thấy mặt Rikka ... Tooya nghĩ rằng đôi khi Rikka có thể chết nếu chuyện này cứ tiếp tục.

"Nhưng, tôi không thể làm chuyện như vậy."

"Bởi vì ngài sẽ bị bắt?"

"... ... Đó cũng là lý do."

Hoàn toàn trở thành tội phạm là không được. Tooya không muốn bị bắt. Nhưng đó không phải là vấn đề ở đây. Thành thật mà nói Tooya sẽ làm điều đó nếu cậu có cơ hội nhưng ....

"Nếu Rikka biết, là vì cô ấy, tôi đã giết chết cha cổ, Rikka sẽ nghĩ sao?"

"Fumu."

Trong khi suy nghĩ, Kuroe nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Nếu là cô gái đó thì nhỏ sẽ đổ lỗi cho bản thân ... ... Trường hợp xấu nhất, nhỏ sẽ tự tử."

"Tôi... hy vọng Rikka có thể hạnh phúc."

Tooya không thể tưởng tượng được phương pháp giết chết cha Rikka, sẽ có thể mang lại hạnh phúc Rikka.

"Tuy nhiên ... không làm gì cả thì có thể khiến cô gái đó gặp bất hạnh."

Kuroe nhẹ nhàng nói.

"Hay là chủ nhân nói là nhỏ lúc này đang hạnh phúc?"

"... ..."

Sao có thể chứ.

"Chủ nhân… …"

Kuroe sau đó tiếp cận mặt Tooya ... và thì thầm.

(Trans: Lời thì thầm của ma quỷ!!! Đừng nghe Tooya, cậu sẽ hối hận đó!!!)

"!?"

Tooya không thể không nhảy lên.

"Đó là lý do tại sao."

"Như tôi đã nói?"

Nói rằng, Kuroe một lần nữa cúi xuống.

"Bây giờ có tôi ở đây."

"Tôi sẽ ăn tất cả cho đến khi không có gì còn lại.. Nếu là tôi làm thì sẽ chẳng còn dấu vết gì hết ... Nếu vậy thì chẳng phải sẽ được coi như mất tích sao? Thậm chí nếu có ai đó nghi ngờ thì tôi có thể dùng ma thuật như tôi đã dùng với mấy tên cán bộ lần trước."

Không có nguy cơ gì nếu làm theo những gì Kuroe nói.

"Tất cả phụ thuộc vào quyết định của ngài, chủ nhân."

Giết hay không giết.

"... ... Cô muốn, tôi ra lệnh giết người ư?"

Kuroe lắc đầu.

"Tôi không có ý đó. Tôi cuối cùng thì chẳng có gì với cô bé đó ... ... Tôi chỉ đề nghị một vài phương án cho chủ nhân thôi. "

"... ..."

Tooya im lặng. Nói thật thì đề nghị của Kuroe rất hấp dẫn. Nhờ cách này vấn đề bị bỏ quả một thời gian dài có thể ngay lập tức biến mất. Tất cả những cảm giác bị đàn áp bởi Tooya có thể được phát hành. Hơn nữa, vì liên tục làm cho Rikka đau khổ, Tooya chưa bao giờ có ấn tượng tốt về cha cô ấy. Vì không có rủi ro gì, nên không có lý do để ngần ngại.

Nhưng, chuyện này sẽ trở thành một vụ giết người có tính toàn. Nói cách khác là giết người không vì lợi ích gì cả. Nếu là cái giá của giao ước, có thể nói là 「Cũng đành chịu thôi」 ... Nếu không thì điều này chỉ đơn giản là tự Tooya muốn giết hắn.

"Có vẻ như chờ một tháng là lựa chọn tốt nhất ở đây."

Kuroe mỉm cười, trông như cô nàng đã nhìn thấu tất cả mọi thứ.

"Nếu là thế thì ngài sẽ không cần phải lo nữa đúng chưa? Làm thế nào mà ngài có thể bình tĩnh chở trong một tháng để giúp cô bé ngừng hét lên như thế mỗi đêm. Cho đến hôm nay nhỏ đã kiên nhẫn chờ đợi trong nhiều năm, nếu chỉ là một tháng thì tôi nghĩ rằng cô bé có thể chịu đựng được. "

Nhiều khả năng chỉ như Kuroe nói. Rikka rất mạnh mẽ. Ngay cả khi chịu nhiều đòn roi từ cha mình, cô ấy không bao giờ dù chỉ một lần đến yêu cầu Tooya giúp đỡ. Luôn luôn mỉm cười trước mặt Tooya như không có chuyện gì xảy ra.

Do đó, nếu chỉ trong một tháng, Rikka có thể chịu đựng được. Sau một tháng Tooya phải chọn một ai đó như là cái giá cho giao ước với Kuroe. Không cần phải nói nữa, cái giá này cuối cùng cũng sẽ tới. Vậy nên, có lẽ với việc này, gánh nặng của cậu sẽ được giảm bớt.

Hơn nữa, chỉ cần chờ đợi cho một tháng sau đó một người có thể được cứu. Nếu bây giờ cậu để Kuroe ăn cha Rikka, cậu sẽ phải chọn một người khác để trả cho giao ước. Trong vòng một tháng, một người có thể được cứu cũng đáng đánh đổi rồi. Ý tưởng này xuất hiện một cách tự nhiên.

Miễn là Rikka có thể chịu đựng trong một tháng thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc bí ẩn không chút nghi ngờ. Nhưng với cậu trong một tháng này, có thể chịu đựng được tiếng rên rỉ đó?

Nhìn vào Tooya, Kuroe gật đầu.

"Nếu vẫn không đủ để thuyết phục chủ nhân, thì thế này sẽ ổn."

Kuroe sau đó mỉm cười, búng ngón tay.

"Cô đang cố làm gì vậy… ?"

Kết quả đến nhanh hơn so với câu hỏi của Tooya. Đột nhiên tầm nhìn của cậu thay đổi từ trong phòng tối sang cảnh quan khác. Rõ ràng là cậu vừa ở trong phòng mình, nhưng chưa kịp nhận ra thì cậu đã thấy mình ở trên sân thượng nhà mình.

"Bởi vì tôi và chủ nhân được kết nối với nhau. Nên chúng ta có thể chia sẽ tầm nhìn từ Thiên lý nhãn của tôi."

Kuroe nói xong, tầm nhìn của cậu bắt đầu di chuyển từ nhà Tooya sang nhà Rikka. Tầm nhìn cuối cùng đi qua mái nhà. Tooya cảm thấy ớn lạnh sống lưng sau khi thấy tầm nhìn của mình trong nhà Rikka.

"Chờ đã…!?"

Kuroe không chờ đợi.

"Đừng tránh ánh mắt của mình ... Mà, ngài cũng chẳng làm được dù có muốn."

Như Kuroe nói, Tooya không tránh mắt. Tooya bắt đầu nhắm mắt lại để cậu có thể nhìn thấy những gì Kuroe thấy, Tooya chỉ có thể nhìn thấy những gì Kuroe thấy nếu cậu nhắm mắt của mình. Bây giờ Tooya đang bắt đầu xem những gì thực sự xảy ra.

Tooya đã biết rằng Rikka luôn nhận đòn roi từ cha mình, thực tế này cậu đã biết ngay từ đầu. Nhưng sau khi nhìn thấy tận mắt, Tooya không thể chịu nổi việc nhìn vào cảnh này nữa, nhìn thấy tất cả những điều này khiến tim cậu tan vỡ, một vết sẹo sâu đã được in dấu trong trái tim Tooya.

Rikka đứng ở phía trước để bảo vệ mẹ mình. Một vết bầm lớn ở phía trái khuôn mặt, mũi của cô ấy cũng bị chảy máu, rõ ràng cô ấy không đổ một chút nước mắt sau những gì nhận được, ngay cả như vậy, Rikka vẫn tiếp tục mỉm cười nói với cha mình ngừng đánh mẹ.

(Trans: đau lòng)

Không cảm thấy hài lòng, một lần nữa cha cô ấy vung tay vào Rikka, cơ thể nhỏ bé đó bị hất lăn trên nền nhà.

"Thế là đủ rồi…"

Tooya không hề tránh mắt của mình, và cũng không làm gì cả.

"Đủ rồi, dừng lại nhanh đi! Mệnh lệnh đó!"

Và Tooya hét lên. Ngoài việc hét lên Tooya không thể làm bất cứ điều gì.

"Rõ."

Cùng với giọng nói của Kuroe, đột nhiên tầm nhìn của cậu được phục hồi. Tầm nhìn của cậu lại quay lại phòng của mình, trước mắt Tooya là kẻ ăn thịt người.

"Sau đó, chủ nhân định sẽ làm gì?"

"... ..."

Kuroe nhìn Tooya đang tức giận. Câu trả lời chỉ có một. Nhìn thấy cảnh đó, không còn cách nào khác. Mỗi khi cậu nghe thấy tiếng rên rỉ kia cảnh đó sẽ trở lại. Cảnh đó, Tooya chỉ đơn giản là không thể chờ một tháng.

Nhiều hơn nữa.

Nhiều hơn nữa.

Nhiều hơn nữa.

... ... Trái tim Tooya ngập tràn cảm xúc tiêu cực.

"Quyết định chưa?"

"... ... Aa."

Tooya gật đầu nhẹ nhàng.

"Kuroe, đây là một mệnh lệnh."

Sau đó, Tooya nói chậm rãi.

"Cha Rikka ... ... Ăn hắn đi."

(Trans: thôi xong, cậu ấy đã buông lơi theo lời ma quỷ)

Ngày hôm sau, do hoàn toàn chẳng thể ngủ được, Tooya dậy sớm vào buổi sáng. Sự thật là mặc dù cậu cảm thấy buồn ngủ, Tooya vẫn thức dậy cùng quyết tâm đối mặt với những gì sắp tới. May mắn thay, nhờ có sức mạnh của Kuroe, mà đầu óc cậu rất tỉnh táo.

"... ... Sáng rồi à."

Kuroe từ từ đứng dậy. Kuroe và Tooya, cả hai người họ đêm qua không ngủ. Kuroe vẫn chưa quen dậy sớm, nên trông cô nàng còn buồn ngủ.

"Tôi ra ngoài đây, thay đồ nhanh đi."

"... UMU."

Kuroe gật đầu và Tooya rời khỏi phòng.

"Xong rồi."

Sau khi nghe tiếng của Kuroe, Tooya lại quay về phòng của mình. Cô nàng phải tỉnh táo hơn một chút sau khi thay đồ, nhưng hôm nay vì sao đó mà Kuroe nhìn phấn khởi hơn.

"Thế thì tới lượt tôi ra ngoài ... ... gì, chủ nhân thay đồ rồi à."

"Aa."

Tooya đã thay đồ khi Kuroe đang ngủ.

"Nè, tôi có thể hỏi cô vài điều chứ?"

"Là gì thế?"

"Tại sao cô không ổn khi dậy sớm thế?"

Đột nhiên Tooya hỏi. Nếu Kuroe sử dụng sức mạnh của mình, cô nàng hẳn phải không thấy buồn ngủ vào buổi tối. Lý do phải đi ngủ là để làm giảm mệt mỏi, nhưng Tooya chẳng thấy mệt gì cả là nhờ sức mạnh của Kuroe. Thế nên, bởi vì là nguồn gốc của sức mạnh, Kuroe không cần phải ngủ là thể chất của cô lớn hơn so với người thường, nhưng thường không có gì để làm, Kuroe sẽ ngủ.

"... ... Mà, một nửa lý do là tôi cảm thấy quan tâm."

"Quan tâm?"

"Tôi thích ngủ."

Kuroe trả lời thẳng thừng.

"Nếu tôi muốn dậy thì tất nhiên là được, nhưng ngủ tốt hơn."

"Tại sao cô không thể dậy sớm chứ?"

"Bởi vì ban đầu tôi là một sinh vật sống về đêm. Tất nhiên tôi có thể dậy sớm nếu tôi muốn. Nhưng tôi không ghét cảm giác buồn ngủ này. "

Là như vậy.

"Trốn tránh thực tế tới đây là đủ rồi chứ?"

"... ..."

Kuroe vô tình nói một câu. Tooya lúc này không có ý trốn tránh thực tại nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng nữa.

"Nói thật nhé, không cần phải miễn cưỡng đâu đó?"

Kuroe nói.

"Miễn là lệnh của chủ nhân thì tôi sẽ ăn bất cứ ai. Và như vậy, chẳng cần chủ nhân phải đích thân đi chứng kiến đâu. "

"Không, không sao đâu."

Tooya lắc đầu.

"Tôi ... chính tôi đã quyết định giết ông ta. Nên nghĩa vụ của tôi là phải chứng kiến nó xảy ra. "

"Quả thật là một lựa chọn đau đớn ... chủ nhân thiệt là phiền quá đi."

'Kukuku', Kuroe mỉm cười. Sau khi ra lệnh Kuroe ăn cha của Rikka hôm qua, Tooya cũng quyết định đi cùng với cô ta. Dự định rằng mọi chuyện sẽ xảy ra vào sáng sớm hôm nay. Cậu cũng quyết định là mình sẽ có mặt tại đó để chứng kiến.

"Vậy thì, sắp tới giờ rồi."

"... ... Aa."

Lúc này ngoài trời đầy mây, trông như sẽ sớm có mưa. Nghĩ về những chuyện cậu sắp làm, thời tiết này quả thật hoàn hảo.

"Tooya-kun, chào buổi sáng."

Đột nhiên nhận thấy Tooya rời khỏi nhà, Rikka đang chờ đợi ở trước cổng nhà cậu vừa bắt đầu đi về phía cậu vừa để lộ ra một nụ cười tươi sáng như thường lệ, cảm giác như những gì xảy ra đêm qua chỉ là ảo ảnh do Kuroe tạo ra.

Nhưng Rikka không thể che giấu tất cả những vết sẹo trên mặt mình, lần nữa Tooya nhận ra rằng lại có gì đó xảy ra với cô ấy.

"Un, chào buổi sáng."

Tooya cố giữ bình tĩnh, nói lời chào của mình với Rikka như bình thường.

"Kuroe-san, chào buổi sáng."

"Ee, Chào buổi sáng."

Sau đó Kuroe cũng mỉm cười đáp lại cô ấy. Sau đó, cô nàng dường như nhận thấy gì đó.

"Ara, trên mặt cậu còn đính một hột cơm kìa."

"Eh, thật sao !?"

"Được rồi, mình sẽ lấy xuống cho."

Kuroe làm như đang lấy cơm khỏi mặt của Rikka nhưng là vì một lý do khác, tất nhiên không có gì được lấy xuống. Nhưng, những vết sẹo của Rikka đã biến mất.

"Được rồi, mình lấy mất rồi."

"Cảm ơn cậu."

Không nhận ra những gì xảy ra với những vết sẹo của mình, Rikka cảm ơn Kuroe.

「Đây là chút phục vụ. 」

Trong đầu Tooya, giọng của Kuroe vang lên. Có vẻ Kuroe dùng ma thuật chữa trị cho Rikka. Như mọi khi, cậu vẫn không thể hiểu ý định thực sự của Kuroe, sau đó Tooya tự hỏi liệu mình có nên cảm ơn Kuroe vì đã làm thế chăng. Cậu nên làm vậy cho dù bản thân có không muốn, nên Tooya thầm cảm ơn Kuroe trong lòng mình.

"Tới giờ đi học rồi."

Rikka nói, sau khi xác nhận thời gian.

"Umm ... về chuyện đó, tớ xin lỗi."

Mặc dù dùng những từ nặng nề với Rikka làm Tooya rất buồn, cậu vẫn tiếp tục.

"Thật sự mình có chút chuyện với mẹ của Kuroe. Mặc dù sẽ mất chút thời gian, nhưng bọn này sẽ tới lớp đúng giờ sau, cậu có thể đi trước chứ? "

"Vậy sao ... ..."

Giọng Rikka có chút chán nản. Giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng điều đó chẳng thể che giấu vết sẹo trên mặt cô ấy. Nhưng lời nói cũng chẳng có ích gì trong lúc này, hành động mạnh hơn lời nói. Tooya cũng muốn ở lại với Rikka để an ủi cô. Nhưng bây giờ cậu phải giải quyết vấn đề từ tận rễ.

"Xin lỗi."

Cậu chỉ có thể xin lỗi.

"Eh, đâu cần phải xin lỗi vì chuyện đó chứ, cũng đành chịu thôi phải không?

"Un, nhưng tớ xin lỗi."

Tooya chỉ có thể làm điều này.

"Thật là, Tooya-kun kỳ lạ ghê nha."

Rikka cố cười trừ với một khuôn mặt nhăn nhó.

"Vậy mình đi trước đây."

"Un, đi đứng cẩn thận đó."

Tooya vẫy chào Rikka.

"... ... Chủ nhân quả thật là một tên phiền phức."

Sau khi không thể nhìn thấy Rikka nữa, Kuroe bắt đầu nói.

"Chỉ cần ra lệnh cho tôi thì sẽ chẳng có vấn đề gì phát sinh trong chuyện này rồi."(Trans: ý Kuroe là dùng ma thuật thôi miên Rikka là được rồi, khỏi cần phải phiền phức thế)

"… … Tôi ghét điều đó."

Mặc dù Kuroe nói vậy, Tooya không muốn kéo Rikka vào việc này.

"Mà, miễn là chủ nhân hài lòng thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm."

Kuroe nhún vai.

"… … Đi nào."

Do là họ nói với Rikka rằng họ sẽ đi học sau đó, tốt nhất là nhanh chóng giải quyết chuyện này trước khi cô ấy tò mò về việc Tooya và Kuroe đang làm. Sau khi xác nhận rằng không có ai xung quanh, hai người nhanh chóng đến cửa trước của nhà Rikka.

"Không có ai khác ở nhà nữa phải không?"

"Ufu, chỉ có một người trong ngôi nhà này."

Gia đình Rikka có bốn người. Mẹ cô ra ngoài sớm vì công việc, em trai của Rikka đi sớm hơn Rikka. Và Rikka vừa đi học ... ... Nên, ở nhà chỉ có một người.

"… … Vào trong thôi."

"Hiểu."

* Gachari *

Kuroe sử dụng một số loại kỹ thuật, và mở cửa nhà Rikka.

"Vâng, mời vào."

Cũng giống như một quản gia nói với chủ nhân của mình để vào nhà, Kuroe giục Tooya.

Sau khi gật đầu, Tooya bước vào nhà Rikka.

Lần cuối cùng cậu đến đây là để nói chuyện với cha Rikka. Mặc dù lúc đó có cảm giác hoàng tàn trong căn nhà này, lần này thì còn nhiều hơn nữa.

Trong hành lang và tường có dấu vết của bạo lực mà cha cô ấy gây ra, để không phá vỡ bất kỳ đồ nội thất khác, ông ta phải đưa chúng đi. Nhờ đó mà cảm giác hoang vắng hơn trong ngôi nhà này.

"Ông ta ở đâu?"

"Phòng trong cùng."

Mặc dù Tooya đã biết nơi ông ta ở nhờ vào sự tăng cường từ sức mạnh

của Kuroe. Nếu ký ức của cậu đúng, ông ta hẳn phải ở phòng khách bên cạnh phòng em trai của Rikka, có lẽ hắn dùng căn phòng đó để biếng nhác cả ngày.

"Ở đây."

Cánh cửa đã đóng chặt, không có âm thanh bên trong. Từ khoảng trống của cánh cửa, không có ánh sáng chiếu vào căn phòng đó, Tooya đoán rằng bức màn đã bị kéo che đi để không có chút ánh sáng nào lột vào từ bên ngoài.

"… … Vẫn còn đang ngủ?"

Lúc đó họ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của đàn ông. Sau đó Tooya từ từ mở cửa, hắn lúc này thực sự đang ngủ. Căn phòng đầy chai và túi xách, cha Rikka đang nằm giữa tất cả chúng. Rèm cửa đã được kéo che đi cửa sổ, do đó họ không cần lo lắng về những người ở ngoài nhìn thấy chuyện xảy ra ở đây.

"Ngủ quả thật là rất thoải mái."

Thiệt là. Căn phòng đầy mùi rượu.

"Vậy, giờ làm gì đây?"

Kuroe hỏi.

"Cứ thế mà ăn sao?"

Kuroe hỏi liệu có nên ăn như thế.

"Đánh thức ông ta."

Tooya trả lời không chút do dự nào, và cùng lúc đó, cậu nhận ra. Quả thật nhân từ khi giết hắn khi đang ngủ sẽ giúp hắn trong cần trải qua chút đau đớn nào, cố phủ nhận điều này chứng mình rằng cậu muốn hắn phải chịu đau khổ trước. Lúc này đây, những cảm xúc đen tối từ hôm qua bắt đầu trỗi dậy trong tim Tooya.

"… … Đúng rồi."

Tooya quyết định trong lòng. Không có lý do để tha cho hắn, chỉ cần nhớ tới lúc mà Rikka cố che giấu vết sẹo trên mặt mình bằng cách giả vờ cười, thậm chí là phải chịu kiểu đối xử như thế từ cha mình, cô ấy thậm chí là chưa bao giờ khóc trước mặt ông ta cũng như trước mặt cậu dù chỉ một lần.

"Gọi ổng dậy đi."

Kuroe nâng khóe miệng lên.

*Clap*

Kuroe nhẹ nhàng vỗ tay. Và như vậy cha Rikka bắt đầu mở mắt.

"Nn ... Ahh ...?"

Cha Rikka thức dậy với một khuôn mặt buồn ngủ.

"Chào buổi sáng."

Cậu nói điềm tĩnh. Giật mình, Tooya ngạc nhiên là tại sao mình lại quá bình tĩnh vào lúc này.

"Mi là ... cửa mở ...?"

Cha của Rikka trông như còn bối rối, nhìn Tooya với vẻ sửng sốt trong ánh mắt mình. Thậm chí là Kuroe đánh thức hắn thì hắn cũng không hoàn toàn tỉnh táo.

"Kuroe."

Nếu là vậy thì ta phải làm hắn hoàn toàn tỉnh táo.

"Ăn tay phải của ông ta đi."

"Rõ."

Như để đáp lại, thân trên của Kuroe kéo dài ra trong khi hình dạng biển đổi. Do đó cơ thể Kuroe bắt đầu thay đổi. Kuroe đã trở thành một con sói khổng lồ.

"Hiy ... ...! ? "

Bởi vì nếu cô nàng trở thành một con sói khổng lồ, thì không gian trong phòng sẽ không đủ, do đó, chỉ phần thân trên của Kuroe biến thành sói. Mặc dù chỉ có phần thân trên, cô ấy cũng rất to và cao, gần như đụng trần nhà. Vẻ ngoài đó đủ để dọa cha Rikka. Nhìn từ phía Tooya thì thấy rằng phần dưới cơ thể của Kuroe vẫn là người và nhìn rất là buồn cười.

'Pakuri.'

Lặng lẽ, không chút chống cự, Kuroe ăn cánh tay phải của hắn. Với răng nanh và hàm sắc bén thì cũng rất bình thường khi mà cô nàng ăn cánh tay của hắn dễ dàng như vậy. Cha Rikka bị ăn mất cánh tay mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ... Nhưng, hắn nhanh chóng hiểu.

"Hiya ... tay, tay tao, tay của tao AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Tiếng thét chói tai. Cả cửa sổ cũng rung lên.

"Urgh, nếu âm thanh lọt ra ngoài thì tệ đó."

Vào lúc Kuroe nói thế. Cửa sổ ngừng rung. Có lẽ cô ta đã dùng ma thuật gì đó để cách âm căn phòng.

"Tay, tay tao aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Dù vậy, tiếng hét trong phòng cũng không ngừng lại. Rõ ràng lý do hắn gào lên là vì cơn đau mất đi một tay và chứ không phải là vì con sói lớn trước mặt hắn.

"Quá ồn ào…"

Kuroe nói như thể không thể chịu đựng được nữa... Và sau đó cùng với ngoại hình của một con sói, cô đến gần cha Rikka.

"Câm miệng."

"Hii!"

Âm lượng rất thấp nhưng rõ ràng ảnh hưởng tới cha Rikka. Không phải là vì ông ta đã bình tĩnh lại ... Chỉ là vì ở trước mắt hắn, tồn tại thứ gì đó đáng sợ hơn việc mất một cánh tay.

"Đừng lo ... chỉ mất một cánh tay không thể giết ngươi được. Và máu cũng không chảy mà? Nên là, đừng có lo việc mất nhiều máu mà chết nhé. "

Tooya giờ nhận thấy, thực sự cha Rikka chảy chảy giọt máu nào từ cánh tay phải cả ... Cũng chẳng đáng ngạc nhiên mấy. Kuroe định làm vậy ngay từ đầu. Việc này là để ngăn việc hắn ta mất quá nhiều máu, mất nhiều máu cũng sẽ gây mất ý thức nên cần ngăn chuyện đó xảy ra, Kuroe làm thế quả thật rất chu đáo.

"Nên bình tĩnh đi... Nghe chủ nhân nói nào."

"Chủ, chủ nhân ... ...?"

Chỉ có một người còn lại trong căn phòng đó. Đương nhiên cha Rikka nhìn Tooya.

"Kurumi-san."

Tooya cũng nhìn hắn, và sau đó tuyên bố.

"Làm ơn đi chết đi."

"Gì…!?"

Tại sao? Mặt cha của Rikka lộ ra vẻ như vậy. Nhìn vẻ mặt này Tooya bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên nói cho ông ta biết lý do hay chăng và sao đó lắc đầu. Nếu cậu nói lý do, hắn chắc chắn sẽ biện minh cho bản thân.

"... ... Fuu."

Thở hắt ra. Thật lòng thì Tooya lúc này vẫn còn bối rối. Chẳng có lý do gì mà cậu phải dùng mọi cách để giết người vì bản thân, nhưng chuyện này thì khác, chúng ta đang nói về cha Rikka. Say rượu, bạo lực gia đình, không nghi ngờ gì nữa, hắn ta không phải người tốt. Nhưng nếu chúng ta hỏi cha Rikka xứng đáng nhận loại hình phạt như thế nào, kiểu trừng phạt này không phải là một ý tưởng tốt, nhưng ngay cả như vậy, Tooya vẫn muốn giết ông ta.

Việc này không phải là việc mà xã hội sẽ cho phép. Không có quy định nào trong thế giới này nói rằng bạo lực với người trong gia đình sẽ phải bị tử hình, chẳng ai có thể biện minh cho hành động đó. Nhưng ... Dù là vậy, cậu muốn ném tất cả sang một bên, và chỉ cần giết hắn.

"Kuroe."

Tooya gọi tên Kuroe. Đây là một điều không ai mong đợi. Không tốt, những thành viên khác trong gia đình Rikka chắc cũng có nghĩ tới việc giết người này, ngay cả khi chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nhưng Rikka thì khác. Tooya có thể chắc chắn về điều đó. Dù có phải chịu bao nhiêu lần bị đối xử như vậy, cô ấy sẽ vẫn mỉm cười với cha mình và sẽ giữ im lặng không để cho bất cứ ai biết về điều này, đặc biệt là Tooya. Rikka hẳn đã cầu nguyện ông ta có thể thay đổi, quay lại là người cha hiền lành trước kia.

Đây là sự quyết tâm và là quyết định của Tooya

Tooya chỉ không muốn nghe nỗi buồn của Rikka.

Tooya muốn Rikka được hạnh phúc.

Là vì mong ước một phía mà Tooya làm một việc như vậy.

Đây không phải là những gì Kuroe đề nghị.

Nhưng Tooya đã chọn làm vậy.

"Ăn, hắn đi."

"Rõ."

Kuroe nâng khóe môi và gật đầu.

"Đợi, đợi đã… …!?"

Cha Rikka thậm chí còn không có thời gian để cầu xin.

'Pakuri.'

Đầu tiên, phần trên cơ thể biến mất. Nên chắc hẳn hắn đã chết. Sau khi ăn phần thân trên, cô ta bắt đầu ăn phần dưới cơ thể, trong khi ăn cô cố tình nhai thành tiếng lớn "Gushari, Goshari", tiếng nhai thịt và xương tràn ngập căn phòng.

(Trans: RIP cha Rikka, chúng tôi sẽ tưởng nh-... mà éo nhé, ông đáng bị như thế)

"Tôi no rồi."

Sau khi tất cả đã xong, Kuroe quay lại thành hình dạng con người. Đồng phục bị rách cũng được phục hồi ngay lập tức như thế, nhắc Tooya nhớ tới lần gặp đầu tiên với Kuroe.

"Giờ thì, không phải ngài bận lắm sao, chủ nhân."

"... ... Aa."

Nếu ở lại đây quá lâu thì họ sẽ bị nghi ngờ, để làm cho cha Rikka như là bị mất tích. Kuroe sẽ làm cho một ảo ảnh cha của Rikka đi ra một lúc, sau đó hắn sẽ không trở lại. Hành động như thế sẽ không làm cho Tooya bị nghi ngờ, chúng ta có thể nghĩ về cách xử lý những người tích cực tìm kiếm sự mất tích của cha Rikka sau.

"Đi nào."

Cả hai rời phòng khách, không còn ai ở đó cả.

"Tối nay tôi có thể yên tĩnh ngủ rồi."

Kuroe nói trên giường.

"... ..."

Tooya không nói gì. Cậu ở trên giường của mình, cuộn trong chăn. Căn phòng không bật đèn, rèm cửa được kéo che cửa sổ nên rất tối.

Sau đó, mặc dù hơi trễ, Tooya vẫn đi học. Bởi vì cậu nói rằng có một số việc gia đình mà mình phải làm, giáo viên chẳng nghi ngờ gì cả. Có vẻ như làm thế có vài khả năng sẽ bị liên kết với việc mất tích của cha Rikka. Nhưng trong trường hợp tệ nhất, cậu có thể dùng sức mạnh của Kuroe để thao túng các tin đồn, miễn là không tìm thấy xác thì chẳng có vấn đề gì cả.

"Tại sao chủ nhân có gương mặt u ám như thế? Như vậy là cô bé đó lúc này đã được hạnh phúc rồi mà? "

Phải, đúng vậy. Thế này thì Rikka hẳn đã được hạnh phúc. Căn nguyên đau đớn của Rikka đã bị Tooya loại bỏ. Nó đã bị giết. Phải, bị giết. Không vì cứu mạng, cũng không vì phải trả giá cho Kuroe. Nó bị giết là vì ý định riêng của Tooya.

"Uu ... !?"

Đột nhiên, cảm giác nôn dâng trào. Chuyện này cũng bình thường với một người bình thường thôi. Nhưng Tooya không cho phép mình hối tiếc những gì đã làm. Cho đến khi cậu có thể, Tooya sẽ cố gắng kìm nén, vì nếu cậu nôn ra thì tức là Tooya thừa nhận rằng mình hối hận, cậu hối hận vì đã cứu Rikka khỏi người cha bạo lực của cô ấy.

"Ara ara, cũng như với ba tên kia, chủ nhân luôn luôn trở nên như thế này sau khi nhìn thấy thứ gì đó nhỏ như thế. Nee, sao chủ nhân không nhanh chóng sửa cái thói quen xấu đó đi. "

"Ngươi ...... quá ồn ào ...".

Tooya trả lời một cách tùy tiện. Sao mà tôi có thể quen với việc đó được chứ .. chúng ta đang nói về việc giết người đó, sao mà tôi có thể quen dễ dàng như vậy chứ.

"Nhưng chủ nhân à, vào tháng tới chủ nhân phải cho tôi ăn một người nữa đó."

Phải, đây là điều kiện của giao ước.

"Lúc đó, chủ nhân vẫn muốn lập lại nỗi đau và sự hối tiếc này ư?"

"... ..."

Tooya không thể trả lời. Câu không thể trả lời. Lần tới, đúng vậy, sẽ có lần tới miễn là giao ước với Kuroe vẫn còn tồn tại, cậu phải cho Kuroe ăn một người mỗi tháng. Nếu Tooya không làm như vậy, Kuroe sẽ ăn một ai nào đó theo ý mình. Có thể đó là một người cậu chưa gặp bao giờ, cũng có thể là người cậu đã gặp và cũng có thể là một người quan trọng với cậu.

"Và còn nữa, chủ nhân."

Kuroe tiếp tục.

"Chủ nhân đã cho phép tôi ăn cha của cô gái đó không phải là vì trả giá cho giao ước phải không? Có lẽ chuyện này sẽ xảy ra lần nữa trong tương lai đó. "

"Cái chuyện như thế này sao ... !?"

Không thể nào ... Không. Tooya đã biết rằng Kuroe là thực thể mạnh nhất cậu nắm trong tay. Nhắc cậu nhớ tới quá khứ, Tooya chỉ có thể chạy và chịu đựng với bất kỳ đối xử thù địch nào mà mình phải nhận, bây giờ cậu đã có Kuroe nghe lệnh. Nhưng nếu một số điều bất hợp lý xảy ra, cậu chỉ cần chạy một mình và bỏ lại tất cả vấn đề cho Kuroe. Thành thật mà nói, để Kuroe giải quyết tất cả các vấn đề cậu gặp không phải là một việc tốt.

"Chuyện này, chẳng có gì xấu cả."

Kuroe thì thầm vào tai Tooya.

(Trans: Lại là lời thì thầm của ma quỷ!!! Tooya đừng nghe theo!! Cơ mà Kuroe dễ thương nên ta bỏ qua.)

"Lý do mà thế giới này cần làm việc nhóm là vì một người không thể đối chọi lại một nhóm. Nên chúng luôn nịnh bợ và tuân theo nhóm nào mạnh nhất. Nhưng chủ nhân thì khác. Mặc dù chủ nhân là một cá thể, nhưng ngài có tôi, thực thể mạnh nhất. Thế nên ngài đâu cần phải tuân theo quy luật của xã hội chứ. "

Có lẽ, có lẽ đây là sự thật. Những gì Kuroe nói có vẻ là đúng, nhưng ngay từ đầu thì đây là theo cách nghĩ của Kuroe. Với một học sinh bình thường như Tooya, cậu không thể chắc nhận ngay được.

"Hãy yên lặng ... chút đi."

Giết người ... ... Chắc chắn không phải chuyện tốt.

"Rõ."

Kuroe gật đầu, sau đó im lặng. Nhưng Kuroe vẫn nhìn chằm chằm vào Tooya ... Cứ như đang nhìn một thứ gì đó thú vị vậy, trong khi mỉm cười và nhìn chằm chằm.

"... ..."

Tooya nghĩ nên ra lệnh Kuroe không nhìn cậu. Nhưng mấy cái lệnh đó cũng vô dụng thôi, cho dù Kuroe có nhìn cậu hay không, sự hối tiếc thấm sâu vào trong tim cậu sẽ không dễ dàng mất đi.

Chỉ có thể, chịu đựng ... ... tiếp tục chịu đựng.

Sau khi bị mất tích hơn một tháng thì ai cũng sẽ lo lắng. Ngay cả khi chỉ ra ngoài để chơi bời và không trở lại cho một tháng quả thật là không ổn. Mẹ của Rikka báo cảnh sát về chuyện này và họ đã bắt đầu điều tra. Ban đầu Rikka đã lo rằng để cảnh sát điều tra nhà mình sẽ dẫn đến việc lộ ra chuyện cha cô gây ra hành vi bạo lực gia đình. Nhưng sau khi điều tra nhà Rikka, không có bằng chứng về hành vi bạo lực gia đình, nên Rikka cảm thấy nhẹ nhõm.

"Chủ nhân, hôm nay ngài cũng không ngủ ngon sao?"

"… … Phiền quá."

Tooya vừa trả lời như thể chế giễu vừa ra khỏi nhà. Một buổi sáng bình thường, không, đây là buổi sáng gần nhất mà không giống như ngày trước. Bởi vì sự biến mất của cha cô, sau thời gian đó Tooya còn chưa kịp gặp Rikka ... Nói thẳng thì, Tooya cũng đã cố tình tránh Rikka.

"A ... ..."

Nên vào hôm nay Tooya cũng đã đi học với Kuroe như thường lệ, phải là như vậy, nhưng Rikka đang ở trước cửa.

"Tooya-kun, chào buổi sáng."

Không có nụ cười tươi sáng thường lệ trên mặt. Rikka lộ ra một nụ cười hơi cô đơn và mệt mỏi.

"A, aa ... Chào buổi sáng."

Lúc mà Tooya trả lời, Rikka đã đi qua.

"Chào buổi sáng."

Kuroe dường như không quan tâm, và khoe ra một nụ cười giả tạo.

"Un, Kuroe-san chào buổi sáng."

Nhưng khi đáp lại như vậy thì vẻ mặt Rikka vẫn còn u ám.

'Tại sao?'

Câu hỏi này xuất hiện trong lòng Tooya. Biết rằng câu hỏi này phải được tránh bằng mọi giá, cậu vẫn muốn hỏi cô ấy.

"Cảm giác như đã lâu lắm rồi ta mới gặp lại."

"Un, đúng vậy ..."

Cậu nhẹ nhàng gật đầu.

"Rất nhiều chuyện ... đã xảy ra."

Giọng Rikka rất u ám, chuyện này làm Tooya rất buồn.

"Cậu cũng ... cố gắng nhé."

Tooya chỉ có thể nói vậy.

"... ... Nè, Tooya-kun."

Mặc dù Rikka do dự, cô ấy vẫn nói.

"Mình ... không hạnh phúc sao?"

"Huh!?"

Rikka đột nhiên hỏi câu hỏi này, Tooya giật mình.

"Sau khi cha mất tích ... Mẹ và em trai, rất vui vẻ. Mặc dù họ không nói ra, nhưng mình có thể cảm nhận được bầu không khí. "

Rikka, người có vẻ rất buồn cho biết.

"Mà, mình nên nói gì đây, mình không thể nói là cha không sai. Ông ấy không đi làm mỗi ngày và cứ uống rượu, và cũng thường đánh mẹ và em trai ... "

Mặc dù vậy, Rikka vẫn không nói là mình cũng bị đánh.

"Nhưng, nhưng ngay cả như vậy, ông ấy vẫn là cha mình. Mình nhớ cha lúc trước dịu dàng luôn luôn chăm sóc mình, mình đã luôn luôn hy vọng rằng cha có thể trở lại như trước. "

Sau đó Rikka cười ... cô ấy bắt đầu khóc trong khi cười.

"Nee, mình ... nên hạnh phúc sao? Hay là, mình nên khóc đây? "

「Mình không biết」 Rikka thì thầm.

Và Tooya ... không trả lời. Cậu không thể trả lời chính xác.

'Cậu nên hạnh phúc.’

Những từ như vậy ... cảm thấy kỳ lạ với Tooya để nói vậy.

"Xin lỗi ... Mình đã nói mấy câu kỳ lạ nhỉ."

Rikka quay đi với một nụ cười, bây giờ cô ấy quay lưng với Tooya im lặng.

"Mình đi trước đây. Mình muốn ở một mình."

Rikka thì thầm, và rời Tooya với lưng quay về phía Tooya. Tooya đuổi theo và cũng không nói gì cả, cậu chỉ đứng đó và nhìn theo hình bóng Rikka biến mất khỏi tầm mắt mình.

"Tôi ... ... rất, thảm hại đúng không."

Sau khi không thể nhìn thấy Rikka nữa, Tooya nói.

"Tôi biết rõ. Tôi biết rất là rõ. Tôi biết... Rikka không muốn thế. Rõ ràng là tôi biết có cách khác để giải quyết chuyện này, không có đứa trẻ nào có thể ghét cha mình cả, thực tế là không thể. Tôi biết rằng Rikka không muốn cha mình chết hay biến mất như vậy."

Tooya hét ... Bởi vì cậu không thể chịu đựng được nữa.

"Tôi biết rằng tất cả là lỗi của tôi. Bởi vì tôi ghét ông ta nên tôi mới giết ông ta. Bởi vì tôi ghét nhìn thấy Rikka bị thương ... Tôi ghét phải nghe tiếng hét của Rikka nên tôi giết ông ta. "

Đúng, thực tế đó chẳng ai có thể chối cãi cả.

"Đó là tôi, kẻ đã lựa chọn ... Kẻ sai lầm là tôi."

Giết người là không được phép ... Tôi biết rõ.

"Nhưng, nhưng tôi ... hy vọng sẽ được tha thứ. Tôi hy vọng Rikka sẽ nói, thật tuyệt khi mà cha biến mất, thật tuyệt là mình sẽ không còn bị đánh nữa. Nếu là như vậy, tôi có thể đổ lỗi cho Rikka. Tôi có thể nói rằng mình giết hắn là vì Rikka! "

Tooya hét lên như thể không thể chịu đựng được nữa.

"Tôi muốn đổ lỗi lên Rikka rằng đó là lỗi của nhỏ mà tôi làm thế, sau đó tôi muốn nhận được sự tha thứ của nhỏ sau những gì mình đã làm với cha cổ và nói với Rikka tất cả là vì nhỏ."

Rõ ràng cậu đã tự giết hắn.

"Tôi thật là ... ... thảm hại."

Tooya lập lại lần nữa. Sau đó, cậu cúi đầu xuống ... đóng miệng. Cậu không đi học, cũng không về nhà, chỉ cúi đầu.

Kuroe ngắm nhìn Tooya.

Như thường lệ, mỉm cười và nhìn ngắm

Mỉm cười.

Mỉm cười.

Mỉm cười.

Vừa mỉm cười vừa ngắm nhìn.

Như thể, không có gì vui hơn thế này.

Những kẻ rơi vào đau khổ như thế này có xu hướng quên đi dòng chảy thời gian.

Truyện Chữ Hay