Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Có một số người ăn trưa ngay cả trong giờ học, kể cả ở một ngôi trường coi trọng các hoạt động câu lạc bộ, việc cấm ăn trưa sớm là một điều hiển nhiên. Thậm chí nó còn phải hơn thế nữa khi đây là trường công ạ.”
Trong giờ chủ nhiệm, sau khi tất cả các tiết học đã kết thúc, tôi vẫn đang lơ đễnh nhìn cô nàng thành viên ban kỷ luật đang phát biểu.
Cô nàng ấy vẫn tiếp tục nói bất chấp sự thờ ơ lộ rõ từ mọi người trong lớp học.
Tên cô ấy là Kinoshita Minami, năm nay chúng tôi vẫn tiếp tục được học cùng lớp.
Cô ấy khá nghiêm túc và đôi lúc lại rất vụng về, thân hình nhỏ nhắn và là một thành viên trong ban kỷ luật.
Đó là tất cả những gì tôi biết về cô ấy.
Mặc dù cô ấy nằm trong ban kỷ luật nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai quyết tâm làm công việc của mình trong khi bị mọi người xung quanh chán ghét đến như vậy.
Ở một khía cạnh nào đó, cô ấy thật sự rất vụng về nhỉ.
“Cảm ơn em, Kinoshita. Có ai còn điều gì muốn chia sẻ không?”
Hết tiếc chủ nhiệm, cô chủ nhiệm hỏi có ai muốn phát biểu hay chia sẻ gì không.
Thông thường, sẽ không có ai giơ tay, họ háo hức muốn lao ngay vào hoạt động câu lạc bộ khi còn là sinh viên năm hai hơn là phát biểu những thứ xàm xí ấy.
Nhưng sự hiện diện của Kinoshita thực sự có thể gây khó chịu cho họ.
Dẫu sao thì, tất cả các câu lạc bộ sẽ bị cấm vào ngày mai vì kỳ thi đến gần, vậy nên hôm nay là ngày cuối cùng hoạt động câu lạc bộ.
“Em còn nhiều điều muốn nói lắm ạ.”
“Còn nữa sao?”
“Vâng, có rất nhiều người trong lớp chúng ta không tuân theo quy định về khu vực đỗ xe đạp—-”
Trong khi Kinoshita vẫn đang đứng và trình bày với giáo viên, tôi liếc nhìn quanh lớp.
Phản đối, cáu kỉnh, buồn chán, lơ mơ. Rõ ràng tất cả những cảm giác tiêu cực đang nhắm thẳng tới cô nàng đang đứng giữa lớp phát biểu này.
“----Chỉ vậy thôi ạ.”
“Ồ, haha… Vậy mọi người hãy cẩn thận chú ý những điều đó nhé.”
“Sensei, đây không phải chuyện đáng cười đâu ạ—”
Khi giáo viên cười để thay đổi bầu không khí trong lớp, Kinoshita, người dường như đã nghĩ rằng giáo viên đã không tôn trọng cô ấy, vậy nên cô ấy đã cố gắng theo đuổi vấn đề ấy thêm nữa.
Bỗng dưng Saigo vỗ tay và nói.
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi!”
Lấy lời nói của cậu ta làm cái cớ, tất cả mọi người trong lớp đều lao ra ngoài.
Kinoshita thậm chí còn không có thời gian để ngăn họ lại.
Giáo viên bước tới chỗ Kinoshita, trông có vẻ hơi bối rối và đưa ra những lời động viên để khích lệ cô nàng.
“Cô chắc chắn mọi người đều nghe những việc em nói mà.”
Kinoshita cúi gằm xuống sàn nhà.
Saiga, kẻ chủ mưu đã lách qua người Kinoshita vào lao ra khỏi lớp học. Cậu ta nhìn sang tôi như muốn bảo: “Bây giờ thì tùy cậu xử trí thôi”. Nhưng tôi phớt lờ cậu ta và về phía nhà vệ sinh.
“...”
Khi rời khỏi lớp học, tôi có cảm giác dường như bản thân đã chạm mắt với Kinoshita.
Đôi mắt cô dường như chứa đầy cảm giác bất lực hơn là cảm giác buồn bã hay tức giận.
(...Đó không phải là việc của tôi.)
Tôi đã nghĩ vậy khi đang bước dọc trên hành lang.
Bất cứ khi nào tôi cố gắng can thiệp vào những việc như thế này, mọi việc đều diễn ra không mấy tốt đẹp.
Tôi biết tôi tốt hơn người khác ở một số mặt, tôi tự tin vào khả năng làm việc chăm chỉ của mình.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ không hiểu được cảm giác của những người không thể làm được điều ấy.
Ví dụ, nếu có ai đó đang gặp khó khăn về vấn đề mà họ cần giải quyết. Nếu tôi giúp họ, tôi sẽ làm nhiều hơn họ.
Và cuối cùng họ sẽ nói:
[Ồh, vậy thì cậu làm giúp tớ tất cả luôn nhé.]
Có người nhờ tôi giúp họ học để đạt được điểm cao, tôi dùng tất cả những thời gian mình có được trừ việc tắm, ăn, ngủ ra để dạy học cho họ.
Nhưng họ lại bỏ cuộc giữa chừng và tôi lại là học sinh đứng đầu.
Có người chia sẻ ước mơ với tôi rằng họ muốn trở thành diễn viên lồng tiếng và nhờ tôi giúp đỡ họ, tôi đã thu thập rất nhiều thông tin cần thiết và vẽ ra lộ trình cho họ.
Nhưng rồi họ lại quay đi và bảo với tôi rằng họ không thể làm được tất cả những điều đó.
Có người biết tôi luôn cố gắng không ngừng và họ muốn được như tôi, vậy nên họ đã tham gia và làm những gì tôi thường làm.
Nhưng sau ba ngày, họ đã bỏ cuộc và nói rằng việc tôi làm không vui và thú vị chút nào.
Có lẽ là tôi đã can thiệp vào quá nhiều vấn đề của mọi người, vậy nên tôi đã rất mất nhiều bạn bè từ những lý do đó.
Cha tôi đã khuất, Mặc dù ông có nhiều thành tựu to lớn, nhưng đã tự huỷ hoại mình vì lòng tốt quá mức cần thiết và đã không để lại bất kỳ quyền lợi hay công việc kinh doanh nào cho hai mẹ con tôi.
Vì vậy, tôi không muốn can thiệp vào cuộc sống của người khác nữa, cũng như tôi cố gắng trở nên hoàn hảo để không ai có thể can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Tôi là một cá nhân hoàn hảo và không bộc lộ bất kỳ điểm yếu nào. Bằng cách đó, sẽ có ít người cố gắng tham gia để trợ giúp việc tôi làm hơn.
Và tôi sẽ bỏ qua những lỗi lầm của người khác, bằng cách đó, tôi sẽ không bị tổn thương nữa.
Đúng vậy, điều này ổn mà, điều này ổn mà.
“Phù.”
Tôi dừng lại trước cửa nhà vệ sinh, tôi không chắc tại sao mình không bước ra hành lang ngay lập tức.
Có lẽ đó là do thói quen cẩn trọng của tôi khi luôn có người cố theo dõi tôi.
Trước lớp học, Kinoshita đứng một mình ở đó một lúc sau khi đóng cửa lại.
Sẽ rất phiền nếu tôi tham gia cùng cô ấy và rơi vào kế hoạch của Saiga, vì vậy tôi đã đứng đợi và tình cờ nghe lỏm được lời lẩm bẩm của cô ấy.
“Có lẽ nếu chỉ với mình mày… Nó sẽ không thể thành công…”
Giọng nói của cô ấy pha lẫn nước mắt và tiếng nức nở.
Cô ấy bước chậm về phía cầu thang, có lẽ là đang muốn đi thẳng về nhà.
“...Việc này sẽ không hiệu quả ngay cả khi đó không phải là mày mà…”
Biết rằng đó sẽ là một vết sẹo khác trong cuộc đời tôi, nhưng đôi chân của tôi lại tự mình di chuyển.
—Này, không phải mới vừa nói là sẽ không can thiệp vào cuộc sống của người khác nữa sao?
—Không… Tôi sẽ không phải tự mình làm gì cả, tôi sẽ chỉ truyền đạt điều đó một cách tinh tế thông qua bạn bè của cô ấy thôi, bằng cách đó, nó sẽ không được tính là can thiệp.
Thuyết phục được bản thân xong, tôi quay trở lại lớp học, đi ngang qua cô ấy.
“Oh, Ryoma-kun.”
“Bộ cậu quên gì à?”
Trong lớp vẫn còn hai nhóm nữ và một nhóm nam đang tụ họp.
“Ừm, cũng đại loại vậy.”
Sau đó, tôi tiến đến và hỏi nhóm nữ sinh.
“Kinoshita dường như đã đánh rơi thứ gì đó, nhưng tớ lại không đuổi kịp cậu ấy. Liệu có ai trong mấy cậu có thông tin liên lạc của cậu ấy không vậy?”
“Hả, Kinoshita-san sao? Thông tin liên hệ… Mấy cậu có biết không?
“Tớ không nghĩ là cô ấy còn ở trong nhóm LINE của chúng tớ đâu.”[note59921]
“Nghiêm túc sao? Wow, không có cô ấy thật này. Hoặc có lẽ là cô ấy thậm chí còn không sử dụng LINE ấy chứ.”
“Điều đó có thể luôn á? Nhưng tớ không nghĩ có ai trong số chúng ta biết về nó cả.”
Có vẻ như không ổn rồi đây, nghiêm túc đấy. Tôi không tin là ngoài tôi ra lại còn có người khác không ở trong nhóm LINE đấy.
“Ồ, đúng rồi. Nhân tiện thì, Ryoma-kun, cùng trao đổi ID LINE nào!”
Và giờ đây mọi việc chuyển sang tôi, nhưng tôi không thể giúp được.
“Được thôi, nhưng giờ tớ đang gấp nên tớ sẽ cho nó sau, vậy nên hãy đợi nhé.”
Khi tôi nói điều đó với một nụ cười trên môi, họ gật đầu vui vẻ chấp nhận.
Nhưng có vẻ như họ không biết gì về Kinoshita.
Tôi cũng đã hỏi nhóm các cô gái khác, nhưng họ bắt đầu tò mò một việc không cần thiết về mối quan hệ giữa tôi và Kinoshita, vậy nên tôi đã rời đi.
Phương án cuối cùng là quay sang nhóm nam—Cụ thể là Kono, người bạn thường xuyên trao đổi về vấn đề manga với tôi.
“Thông tin liên lạc của Kinoshita-san sao…? Cậu có nghĩ là tớ sẽ biết của cô ấy khi cô ấy thậm chí còn không biết của tớ không?”
“Đừng làm bộ mặt kỳ quái đó…”
“Goda-san à, cậu không nên đánh giá thấp tớ đâu đấy. Tớ chưa bao giờ được trao đổi LINE với các cô gái đâu nhé, nhưng đã có hai lần các cô ấy miễn cưỡng trao đổi với tớ đấy.”
“Cậu đang khoe khoang về cái gì vậy chứ…?”
Những cậu bạn khác thậm chí còn không dám giao tiếp bằng mắt với tôi.
Họ thậm chí đã nói với Kono rằng họ thật sự rất bất ngờ khi thấy cậu ta có thể dễ dàng nói chuyện với tôi như vậy.
Nhưng tôi không quan tâm lắm, dù cố gắng trở thành một người đàn ông hoàn hảo nhưng tôi vẫn luôn tỏ ra rất thân thiện với tất cả mọi người mà.
“...Chết tiệt.”
Tôi rời khỏi lớp học và thở dài. Saiga, Cậu ta thực sự đã làm rối tung mọi thứ lên.
[Cuối cùng thì mình đoán mình vẫn phải tự làm việc đó thôi…]
Nếu không có ai biết thông tin liên lạc của cô ấy, tôi đành phải tự mình làm việc đó.
Trong tâm trí tôi lúc này, tôi có thể nghe tiếng Saiga cười và nói: “Cậu thật sự là người như vậy nhỉ.”
…Có lẽ như tôi phải tự trừng phạt bản thân mình, thêm khoảng một trăm lần nữa.