Trans + edit: Adonis
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm đó, ngay trước khi tuần thi bắt đầu.
Khi giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, lúc đó tôi vẫn đang trong tình thế vội vã.
tôi cố gắng hoàn thành hộp bento mà mẹ tôi làm với những hình trái tim trên đó mà không ai nhìn thấy.
Tôi gần như đã không trốn thoát khỏi sự quấy rối tình dục từ giáo viên hoá học, người đã bắt gặp tôi ở hành lang.
Khi việc đó diễn ra, tôi gần như đã bị muộn lớp học.
mặc dù là một trường công lập, nhưng trường trung học của chúng tôi có khoảng hơn một nghìn học sinh, vì vậy nên khuôn viên trường và kích thước ngôi trường khá lớn.
Trong giờ nghỉ giữa các lớp thường sẽ thay đổi phòng học, vậy nên chúng tôi cần phải tính đến thời gian di chuyển giữa các lớp để không bị muộn các lớp học.
Việc đi muộn không phải là một sự lựa chọn, nếu tôi làm thế, tôi không biết mình sẽ làm gì với bản thân mình nữa, có lẽ là tự cạo đầu mình chăng?
Bởi vì tôi được mọi người công nhận là sự tồn tại hoàn hảo và tôi không có bất kỳ ý định nào về việc thay đổi điều đó. Mà đợi đã, cạo đầu thì nó sẽ trở nên tệ lắm phải không?
Tuy nhiên, có vẻ như tôi vẫn còn một chút thời gian.
Khi tôi đến lớp học thì tôi còn khoảng hai phút để giải lao trước khi lớp học bắt đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa định bước vào lớp thì nghe thấy tiếng nói vui vẻ phát ra từ bên trong lớp, tôi ngước lên.
Ngồi xếp bằng trên bàn với một chiếc quạt trên tay, cùng với một giọng nói đầy kịch tính, đấy là Saiga Naomichi, lớp trưởng của lớp chúng tôi.
Xung quanh cậu ta có hơn mười khán giả đang ngồi hóng chuyện, đầu tàu là những người bạn thân của cậu ta.
“Tiếp theo sẽ là câu chuyện về lễ khai giảng năm thứ hai trung học. Một người bạn hung hăng của tao đã mời một tên học sinh mới chuyển trường đến hôm đó đi chơi. Tuy nhiên, địa điểm là chỗ của tao, vì tao đã bỏ lỡ mất buổi lễ khai giảng. Vì vậy, tao đã hỏi tên đó rằng liệu hắn có bị điên không khi đưa một người mà hắn mới gặp đến nhà của một người lạ—-.”
…Tôi không ngờ rằng một vở kịch hài lại sẽ diễn ra ngay khi tôi quay trở lại lớp học.
“Bạn của tao đã nhận được một tin nhắn LINE cho biết rằng học sinh chuyển trường đã đến điểm hẹn. Vì vậy, tên đó đã hớn hở đi đón cậu ta. Sau một lúc lâu, tên học sinh chuyển trường đi đến và mang theo một vẻ mặt có vẻ nghi ngờ. Tất nhiên là tên đấy đã đến nhà một người lạ rồi, tao cũng đã phải làm nhiều thứ để cho nơi đó sống động hơn đấy.”
Hoà mình vào đám đông đang say sưa lắng nghe, tôi cũng không thể tránh khỏi việc hiếu kỳ mà lắng nghe đôi chút.
Nhận thấy tôi đến, Saiga có vẻ hơi nhướng mày nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện.
Cậu ta đập chiếc quạt của mình vào góc bàn và tự tin quan sát xung quanh.
“Sau khi chơi được một lúc, điện thoại của tên bạn tao lại nhận được một tin nhắn LINE khác. Sau đó, hắn mới tái mặt và nói với tao là: ‘Học sinh chuyển trường đã đến điểm hẹn rồi đây’. Tên đấy nói.
"Cái gì???"
“Vậy tên quái nào đang ăn khoai tây chiên của tao thế?!!”
Tiếng cười vang vọng lên trong lớp học, Saiga, người đã tự tin rằng mình đã nói trúng tim đen của tất cả mọi người đang vui vẻ hài lòng.
Tuy nhiên, cũng không có gì ngạc nhiên khi người được bạn của cậu ta dẫn đến không phải là học sinh chuyển trường—-họ bị bạn của Saiga đưa đến nhà một người lạ mà không hề hay biết gì.
Tại thời điểm đó.
“Cậu đang làm gì thế? Xin hãy xuống khỏi bàn làm việc của giáo viên ngay.”Trong chốc lát, tiếng cười bỗng cứng đờ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào một cô gái vừa bước vào lớp, như muốn bảo cô ấy rằng “hãy đọc tình huống đi chứ”.
Tất nhiên, mắt cô ấy dán chặt vào Saiga Naomichi, Người đang ngồi khoanh chân trên bàn.
Saiga nhẹ nhàng đáp lại, mắt nhướng một bên chân mày.
“Kinoshita, lúc này đây tôi đang diễn rất tốt rồi, vẫn còn một điểm mấu chốt nữa sẽ đến.”
Vẫn còn một điểm nhấn lớn ư? Thú thật bây giờ tôi cũng khá tò mò.
“Quy tắc là quy tắc, xin cậu hãy tuân thủ quy tắc.”
“Được rồi, được rồi, được rồi… Chúng ta dừng ở đây thôi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe nhé.”
Khi Saiga nhảy khỏi bàn, bỗng chốc lớp học tràn ngập tiếng thở dài thất vọng và la ó.
Trong bầu không khí tràn đầy sự thù địch đó, cô nàng—-Kinoshita Minami tiến thẳng đến chỗ ngồi của mình và thả cơ nhỏ nhắn của cô xuống ghế ngồi một cách ngay ngắn.
…Ờmmmm.
“Này, Chàng trai biến mất trong giờ nghỉ trưa.”
Khi tôi đang suy nghĩ, đột nhiên Saiga bắt chuyện với tôi.
Cậu ta vẫn là một chàng trai được khá nhiều người chú ý, chiều cao trên 1m80, vẻ mặt tự tin, đôi mắt sắc bén cùng với vẻ ngoài có chút lôi cuốn.
Cậu ta dường như chia thế giới ra làm 2 luồng, bạn bè và kẻ thù hách dịch.
“Có vẻ đó không hẳn là một biệt danh hay đâu nhỉ.”
“Ồ, cậu nói những thứ ‘chuunibyou’ như một biệt danh à? Ngạc nhiên thật đấy.”
“Kono nói với tôi rằng ‘chuunibyou thường bị mọi người chế giễu và trêu chọc, nhưng những tác phẩm có tên chuunibyou thường lại rất tuyệt.’ Nó rất thú vị.”[note59829]
“Kono? …Ồ, cái tên hay tự mình lẩm bẩm.”
“Chẳng phải là vì cậu luôn tỏ ra cao ngạo sao?”
“Oh vậy sao? nếu Ryoma đã nói vậy thì tôi sẽ ghi nhớ nó.”
Nhìn về phía ngay góc lớp học, Kano khiêm tốn giơ tay lên nên tôi cũng ra hiệu đáp lại.
Cậu ấy là nguồn cung cấp thông tin đáng tin cậy của tôi trong một vài lĩnh vực nhất định.
“Vậy Saiga, cậu có cần gì không?”
“Ừ thì, Cũng đại loại vậy.”
Saiga vừa cười nói vui vẻ vừa nhìn lại, theo ánh mắt của cậu ta, tôi thấy Kinoshita đang chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
“Đó là câu chuyện về việc mách lẻo thường diễn ra khi ta học tiểu học, nhưng ngay cả ở độ tuổi này, việc đó vẫn khá là khó chịu đấy nhỉ.”
“Từ quan điểm của cậu ấy, việc ngồi trên bàn làm việc của giáo viên cũng là một vấn đề không tốt đấy chứ.”
“Cậu đang đứng về phía cô ta à? Thật là… Tôi đã hy vọng rằng nụ cười quyến rũ của Goda Ryoma-sama sẽ thu phục được cô ta mà…”
“Đó không phải là chuyên môn của cậu sao?”
Nụ cười của cậu ta được mọi người cho rằng là để gây nghiện.
Tôi hiểu, cảm giác hài lòng khi được một người có trình độ cao hơn công nhận là đồng minh thì ai cũng biết.
Khi Saiga, một con sư tử, vỗ vai một con thỏ và nói: “Cậu thật tuyệt vời”, con thỏ lúc này sẽ rất vui và những người khác sẽ bắt đầu ghen tị về điều đó.
Cậu ta nhận thức được điều đó và thực hiện nó một cách có chủ ý.
“...Có lẽ.”
Saiga hiểu ý tôi và cười khẩy đầy khiêu khích. Tuy nhiên, câu trả lời của tôi đã được quyết định.
Tôi liếc nhìn bóng lưng mảnh khảnh và nghiêm túc của cô nàng ấy.
“Tớ nghĩ rằng tớ đã từng đề cập đến việc không giúp đỡ người khác rồi mà nhỉ.”
“Thật ư? Tôi nghĩ cậu là kiểu người sẽ giúp ai đó nếu họ quỳ xuống cầu xin chứ.”
…
“Cậu có làm việc đó không? Quỳ gối cầu xin ấy?”
“Không không, tôi sẽ không làm vậy.”
Saiga nhún vai, vẫn nhạy bén như mọi khi.
“Tuy nhiên, Kinoshita-chan vẫn là một vấn đề. Nếu cô ấy là một người đẹp tuyệt vời… Như Airi, tôi sẽ nghe theo lời cô ấy, nhưng tiếc rằng đó là Kinoshita-chan.”
Lại là một cách nói vòng vo.
“Tôi chưa từng làm gì cả và cũng không có ý định làm gì hết, nhưng có rất nhiều cô gái không thích cô ta, vậy nên có lẽ sẽ có chuyện gì đó có thể xảy ra đấy.”
Giả vờ vô tội, Saiga lại nói cậu ta không có ý định trở thành kẻ chủ mưu chính của những vụ bắt nạt, nhưng rõ ràng là cậu ta muốn tôi giải quyết việc này để tránh những vấn đề tìm ẩn trong tương lai.
Nhìn Kinoshita, người đang đợi lớp học bắt đầu trong khi đang nhìn thẳng vào bảng đen.
Không có bạn bè nào quanh cô ấy, và tôi có thể loáng thoáng nghe được những cuộc nói chuyện của mọi người về cô ấy.
…
Nhìn thấy cảnh cô ấy cắn nhẹ môi, không phải là cô ấy không nghe thấy họ nói gì về cô, có lẽ cô ấy nghe rất rõ là đằng khác.
Tôi đã nghĩ cô ấy là một cô gái nghiêm túc và có đôi phần vụng về… nhưng dường như gần đây cô ấy đã trở nên cáu kỉnh hơn.
Năm đầu tiên cô ấy chỉ cảnh báo bằng lời nói về việc vi phạm nội quy, nhưng giờ cô lại mắng mỏ mọi người một cách công khai.
Có một cảm giác khẩn trương và bất ổn ở cô ấy.
“Nhưng đó không phải việc của tớ.”
“Như mọi khi, Ryoma. Ờmm, tôi cũng không thích việc bị bắt nạt trong lớp.”
“Chuunibyou là khi ai đó phủ nhận việc thích thứ gì đó trong khi họ lại hành động ngược lại, không phải là nó đã được sử dụng không đúng sao?”
“Tôi đang sử dụng nó đúng cách. Rất tiếc, có vẻ lớp học sắp bắt đầu rồi.”
Khi chuông reo, Saiga vẫy tay và quay về chỗ ngồi.
Tôi ngăn cậu ta lại và hỏi.
“Saiga, điểm nhấn cuối mà cậu đề cập đến là gì?”
“...À cái đấy thì. Chúng tôi rất thích thú với vẻ ngoài đáng ngờ của tên học sinh chuyển trường ấy, nhưng sáng hôm sau tôi mới phát hiện ra anh ta là sinh viên năm ba.”
Khi thấy tôi cười, Saiga đã rời đi với vẻ mặt hài lòng.