Kanpekina ore no seishun rabu kome 1. Botchi shōjo no sukui-kata

chương 3: ngày cậu bắt đầu để ý đến cô (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + edit: Zepreni

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Kinoshita đang đứng kiểm tra lại số tiền trong ví trước khi cô chuẩn bị rời đi.

Tôi đoán rằng cô ấy có thể có kế hoạch sử dụng số tiền đó cho một việc gì đó sau này.

Thật khó để tưởng tượng một cô gái nghiêm túc sẽ làm một điều gì đó vui vẻ trong bộ đồ học sinh của mình, và nếu chỉ là sử dụng để đi cửa hàng tiện lợi, cô ấy đã có thẻ IC để đi lại.[note60152]

Cho dù số tiền đó là tiền kiếm được từ việc bán thời gian hay tiền tiêu vặt, nhiều khả năng nó chắc chắn sẽ được dành cho một mục đích cụ thể nào đó.

Có lẽ đó sẽ là một cuốn sách tham khảo hoặc một số dụng cụ học tập, trong trường hợp đó, điểm đến của cô nàng sẽ là các hiệu sách hoặc các cửa hàng văn phòng phẩm.

Tôi thậm chí còn không biết cô ấy đi lại bằng cách nào, nhưng nếu cô ấy đi xe đạp, cô ấy có thể sẽ bận rộn với mớ kỷ luật tại bãi đổ xe đạp.

Xét đến việc cô ấy đã làm trong giờ học ngày hôm nay, điều đó sẽ rất khó có thể xảy ra.

Vì vậy, có thể suy ra rằng cô ấy đi lại bằng tàu điện là rất hợp lý.

…Có một hiệu sách lớn và một văn phòng phẩm trong khu bách hoá phía trước nhà ga, và nếu tôi bỏ lỡ việc bắt gặp cô ấy tại đấy, tôi sẽ thử lại vào ngày mai.

“Ryoma!!”

Ngay khi tôi vừa định rời khỏi cổng trường, một cái bóng kéo dài từ phía sau tôi, cùng với âm thanh nhẹ nhàng và bước chân nhanh nhẹn, một giọng nói cao và rõ ràng vang lên—một giọng nữ rất quen thuộc đối với tôi.

Khi tôi quay lại, quả nhiên cô ấy đang đứng ở đó—Luôn vui vẻ và thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.

“Kisaragi đấy à, có chuyện gì sao?”

Mái tóc dài không cân xứng của cô đung đưa nhẹ nhàng trong gió.

Không hài lòng với câu đầu tiên tôi nói sao khi quay lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thay đổi biểu cảm để thể hiện sự không hài lòng.

“Không cần phải tỏ ra miễn cưỡng như thế đâu! Với lại không cần phải làm bộ mặt như vậy đâu mà.”

Tôi đang tự hỏi liệu mình đang có biểu cảm như thế nào. Đó không phải là một sự miễn cưỡng, vì thế nên chắc chắn đã có sự hiểu lầm gì đó ở đây rồi.

“Tớ sẽ không ép cậu tham gia bất kì buổi chụp ảnh nào nữa đâu mà. Tớ đã có rất nhiều nhiếp ảnh gia và bây giờ tớ đã không cần phụ thuộc vào cậu nữa rồi,”

“...Có vẻ như cậu đang làm rất tốt nhỉ.”

“Tất nhiên rồi! Không gì có thể ngăn cản tớ bây giờ hết!”

Cô nàng ưỡn ngực thỏa mãn, vóc dáng tuyệt đẹp của cô lộ rõ qua lớp đồng phục.

—Kisaragi Airi. Cô gái này có ngoại hình như một mỹ nhân hoàn hảo, đã quen với tôi từ năm đầu tiên.

Tuy nhiên, không giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau, cô ấy bây giờ đã trở thành một nhân vật rất có sức hút, đến mức khó có học sinh nào mà không biết đến cô ấy trên mạng xã hội.

“Vậy, Cậu cần gì à?”

Tôi hỏi, trong lòng nghĩ rằng bản thân sẽ phải đi đến một nơi nào đó, bỗng dưng biểu cảm của cô ấy tối sầm lại một cách rõ rệt.

Vẫn như mọi khi, tâm trạng của cô ấy thay đổi như bầu trời mùa thu vậy.

“Cái gì? Tớ cần lý do để đến nói chuyện với cậu ư?”

“Không hẳn, nhưng cậu không bận gì à? Tớ nghe nói gần đây cậu thậm chí còn không có thời gian đi chơi với bạn bè cơ mà.”

“Ồ.”

Tôi không nghĩ mình đã nói điều gì đó đáng ngạc nhiên đến như thế.

“...Đó không phải việc của cậu. Cậu chưa bao giờ liên lạc cho tớ nhưng giờ lại lo lắng à.”

Cô ấy bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

“Đó thực sự không phải là điều đáng lo ngại nhỉ.”

Hôm nay, “Airi”, Người có sức ảnh hưởng rất lớn đang xin nghỉ một ngày để tham gia một buổi phỏng vấn nào đó, đó cũng chính là lý do vì sao hôm nay cô lại không có mặt trên lớp.

Thậm chí còn có một tin đồn cho rằng Airi sẽ chuyển sang một ngôi trường tư thục thiên về các mảng nghệ thuật, nhưng vì lý do nào đó mà cô ấy vẫn ngoan cố ở lại ngôi trường này.

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại phải ở lại đây, thậm chí còn đi xa đến mức mất thời gian chỉ để kiếm điểm…

Khi tôi đề cập đến điều đó trong một lần nọ, Kisaragi thật sự đã khóc và khó chịu về nó, vì vậy nên tôi đã không đề cập đến bất kỳ vấn đề nào liên quan đến chuyện ấy kể từ lần đó nữa.

“Hôm nay, tớ sẽ rảnh sau khi báo cáo với trường. Vậy thì… Ờm, cậu cũng rảnh đúng không? Cậu có muốn chơi đâu đó lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài gặp lại không…?”

Ngẩng đầu đầy mê hoặc, cô nàng bắt đầu nghịch nghịch mái tóc dài xinh đẹp của mình khiến người khác khó có thể cưỡng lại và sử dụng vẻ đẹp ngây thơ ấy như một thứ vũ khí.

Điều đó rất phiền phức vì tôi không muốn tự phạt mình gập bụng thêm trong hôm nay đâu.

“Nếu có những người bạn muốn đi chơi với cậu thì cậu nên đi cùng họ đi. Hơn nữa, có đàn ông đi bên cạnh không tốt lắm đối với công việc của cậu mà phải không?”

Hểh, có một mạch máu nổi lên trên trán cô ấy.

“Tôi đã nói với cậu là nó không liên quan đến cậu rồi mà! Tớ không bán hay các hình chụp các hình ảnh yêu đương giả tạo, vậy nên không sao hết. Với cả tớ là một người dùng Instagram có sức hút, chứ không phải là một thần tượng.”

Mặc dù vậy… Hãy gác cuộc thảo luận này qua một bên đi, vì có lẽ nó sẽ chẳng đi đến đâu cả.

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, cơ mà cậu vẫn luôn xinh đẹp như vậy mỗi khi chúng ta gặp nhau nhỉ.”

“Cậu… thật là không công bằng.”

Cô ấy đấm nhẹ vào vai tôi.

“Tớ ghét việc bản thân gần như sẽ tha lỗi cho cậu chỉ vì một câu nói đó.”

Cô ấy lại đấm tôi một lần nữa. Quay người sang hướng khác, Kisaragi nói.

“...Tớ sẽ đi chơi với một vài người

bạn. Vậy nên cậu có thể về nhà một mình rồi, đồ thua cuộc.”“Được rồi, tớ sẽ làm vậy, đi đường cẩn thận và chơi vui nhé.”

Tôi vẫy tay chào cô ấy rồi mở ứng dụng trên chiếc điện thoại của mình.

Airi, với hơn một triệu người theo dõi và được xếp hạng trong top 200, đã đăng một bức ảnh tuyệt đẹp khác với một phông nền tự nhiên.

Chuyển sang hồ sơ của tôi, đó là một sự tương phản rõ rệt—bởi vì nó khá đơn giản.

[Nếu cậu đặt tên là ‘Goda Ryoma’, mọi người sẽ để ý đến nó. Mỗi tên của cậu thôi đã đủ tạo nên một sức hút rồi. À không, chỉ cần ‘Go’ là đủ rồi.”] –Airi.

Và vì thế với duy nhất một chữ “Go”. Tài khoản của tôi đã có duy nhất một người theo dõi.

Không giống với cô ấy, nó luôn chỉ là một. Và điều duy nhất tôi chia sẻ trên đây chính là ngày tạo tài khoản.

“Hoàng hôn thật đẹp…”

Tôi đã chụp lại một bức ảnh hoàng hôn và đăng nó lên Instagram của mình, sau một khoảng thời gian dài không hoạt động.

Và ngay lập tức nó nhận được một lượt “thích” đến từ một người.

Truyện Chữ Hay