Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 4 hồi 9: khóa huấn luyện bắt đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ba ngày sau, đã đến thời điểm để tới buổi gặp mặt trước khóa huấn luyện. Tôi đến hội sớm hơn một tiếng và thấy một nhóm mạo hiểm giả đang đứng trong một góc bồn chồn lo lắng, đây khả năng cao là các học sinh. Tôi đi qua bọn họ và tiến lên lầu hai.

“Xin thứ lỗi.”

Ngay khoảnh khắc tôi bước qua cánh cửa của phòng họp, có tám cặp mắt khác quay về phía tôi. Tôi không biết một ai trong số họ, và có vài người nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

“Này!” một trong số họ kêu lên.

Tôi cứ nghĩ mình sắp dính phải một vụ đánh nhau, nhưng không.

“Cậu không phải là Ryoma sao?!”

“Huh? Vâng, sao chú lại hỏi thế?”

Một người đàn ông trung niên tiến về hướng tôi với nụ cười vô lo. Ông ấy nhìn khá thân thiện. Chà, cũng phải thôi, bởi những người này đều đã được tin tưởng giao cho chức vụ giáo viên mà. Đương nhiên là họ sẽ không cư xử như lũ du côn được rồi. Nhưng thế vẫn không giải thích được tại sao ông ấy lại biết tên tôi.

“Cháu xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa vậy?”

“Haha, cũng không lạ gì khi cậu không nhớ. Tên tôi là Roche. Cậu đã cứu mạng tôi một lần đấy. Này, mấy cậu, lại đây xem nào!”

Đứng bên cạnh Roche là hai người đàn ông trung niên khác với bộ dạng cộc cằn, cùng hai người phụ nữ cũng độ tuổi trung niên. Tôi cũng nghĩ mình đã gặp họ ở đâu đó rồi. Khuôn mặt họ có nét quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ chính xác mình đã gặp ở đâu.

“Không nhớ ra à?”

“Đương nhiên là cậu nhóc không thể rồi, chúng ta đâu phải là những người duy nhất có mặt ở đó.”

“Có ai nhớ được hết những khuôn mặt mình từng nhìn thấy trong đời đâu. Đó là lần duy nhất chúng ta chạm mặt nhau.”

“Cháu xin lỗi, nhưng cháu chả hiểu mọi người đang nói về chuyện gì cả.”

“Đó là vào mùa xuân, ở khu mỏ bỏ hoang phía bắc ấy. Có một đợt bùng phát yêu tinh mà cậu phải tiêu diệt, nhớ không?”

“Từ đợt đó á?!”

Giờ thì tôi nhớ ra họ rồi.

“Chú là một trong những bệnh nhân được cháu chữa trị sao?”

“Vậy là cậu có nhớ! Thế dễ cho tôi hơn nhiều, thật sự đấy. Nếu không có cậu và con slime chữa trị, chắc tôi về gặp ông bà từ lâu rồi.”

“Nhân tiện, anh ta và tôi cũng có vài vết thương nhẹ đã được cậu chữa cho.”

“Tôi là Howard, còn đây là Lucas.”

Hai người đàn ông còn lại chỉ tay vào nhau. Và khi tôi nhìn về phía hai người phụ nữ, tôi có thể nhớ ra được họ chính là những người đã khóc lóc cảm ơn tôi. Giờ thì tôi thấy tệ vì đã quên mất.

“Không có vấn đề gì đâu. Vậy cậu đến đây hôm nay với vai trò giáo viên sao?”

“Vâng, theo như khuyến nghị của Hội trưởng.”

“Thật sao?! Vậy để tôi giới thiệu lại cho tử tế. Tôi là Roche, chủ nhiệm của khóa học lần này. Tôi sẽ cho cậu biết qua những chi tiết về công việc sau, nhưng nếu cậu có câu hỏi nào khác, cứ thoải mái đến gặp tôi.”

“Cảm ơn chú. Cháu giỏi việc cắm trại, nhưng chưa từng có kinh nghiệm dạy dỗ ai cả. Rất hân hạnh được học hỏi từ chú.”

Thật may là công việc lần này có thể bắt đầu mà không gặp phải sự cố nào. Nhưng cũng thật lạ khi mà chúng tôi lại quen nhau từ trước. Nhân tiện, hai người phụ nữ còn lại có tên là Lucy và Mimir. Cả hai đều là pháp sư.

◇◇◇

“Các học sinh, chú ý nào!”

Một khi tất cả các giáo viên đã tề tựu đông đủ, chúng tôi có một buổi họp ngắn và bắt đầu di chuyển. Ngay khi chúng tôi tập trung vào một góc của Hội, Roche hét lên bằng một giọng khác với giọng ông ấy vừa nói với tôi. Đây có lẽ là giọng mà ông ấy thường dùng trong lúc dạy học.

Từ những gì tôi được nghe, ông ấy và đồng đội đã nghỉ hưu từ công việc thám hiểm vài năm trở lại đây và tập trung sang việc đào tạo những tài năng mới. Như Worgan đã nói, ngoài việc là những mạo hiểm giả kì cựu ra, bọn họ cũng là những giáo viên dày dạn kinh nghiệm nữa.

Sau khi Roche hoàn thành việc đưa ra các chỉ dẫn và biện pháp phòng ngừa cho các học viên, đã đến thời điểm để toàn bộ mười lăm giáo viên giới thiệu về mình. Bắt đầu từ nhóm của Roche, và kết thúc là tôi.

“Xin chào, tôi tên là Ryoma Takebayashi. Trước khi tôi đến thị trấn này, tôi đã sống ở một khu rừng có tên là Gana trong ba năm, ở đó tôi sinh sống bằng cách cắm trại và săn bắn. Đó là lý do tôi vẫn chỉ ở hạng E, nhưng hội trưởng cho rằng tôi có đủ kiến thức về cắm trại, tự kiếm đồ ăn, và phân biệt giữa thảo dược và độc dược. Tôi biết rằng đối với vài người ở đây, tôi trông vẫn còn rất trẻ, nhưng đừng quá để tâm đến chuyện đó. Vũ khí tôi thường dùng là cung và katana. Tôi cũng biết dùng những ma thuật cơ bản, và cả phép Chữa Trị Cao Cấp nữa; nên nếu có ai bị thương, cứ tới gặp tôi. Chúng ta sẽ ở cùng nhau trong năm ngày, vậy nên tôi mong tất cả chúng ta sẽ hòa thuận cùng nhau. Rất vui được làm quen với mọi người.”

“Rất vui được làm quen,” cả nhóm đồng thanh. Không ai phàn nàn về tôi cả, nhưng cũng không ai trong số họ nhiệt tình đáp lại. Tôi nghĩ mình không nên mong đợi quá nhiều.

“Thế là xong công đoạn chuẩn bị,” Roche nói. “Có năm xe ngựa đang đợi ở ngoài, vì vậy tất cả hãy chia nhau ra thành những đội sáu người và chuẩn bị lên xe đi! Ba giáo viên sẽ tham gia cùng mấy nhóc trên mỗi xe! Chúng ta sẽ rời khỏi thị trấn trong mười phút nữa! Mấy nhóc có thể dùng thời gian đó để quyết định xem ai sẽ ngồi đâu và hoàn thành những chuyện cá nhân khác! Hiểu chưa? Mười phút thôi! Đó là toàn bộ mọi thứ!”

Các nhóm học sinh bắt đầu rời đi. Có mười lăm giáo viên bao gồm cả tôi, và số học sinh thì đông gấp đôi số đó. Tất cả mọi người đều muốn ra ngoài cùng một lúc, vậy nên lối ra khá chật chội. Tôi nghĩ mình nên dùng thời gian đó để đi vệ sinh, và khi tôi quay trở lại vài phút sau đó, hầu hết các học sinh đã lên xe đông đủ. Trong lúc tôi còn đang mải nghĩ xem mình nên chọn xe nào thì bỗng có ai đó gọi tôi.

“Yo, Ryoma.”

“Huh? Nhóm của Beck? Mấy cậu cũng tham gia sao?”

Trong một chiếc xe ngựa, tôi thấy sáu khuôn mặt quen thuộc.

“Anh Jeff có nói cho bọn tôi biết, và bằng cách nào đó cả sáu người bọn tôi đã tích đủ tiền để tham gia.”

“Với lại anh ấy cũng có việc phải làm, vậy nên…”

“Bọn tôi cùng quyết định rằng trong lúc anh ấy vắng mặt, bọn tôi sẽ tham gia vào khóa học này.”

“Ra là vậy, quyết định hay đó.”

“Nhưng tại sao cậu lại ở đây, Ryoma? Cậu là giáo viên sao?”

“Ừ, hội trưởng có đề nghị tôi làm giáo viên. Vậy chúc mấy cậu may mắn nhé.”

Tôi tạm chia tay với bọn họ. Ở trong xe có vẻ có ghế trống, nhưng với tư cách là một giáo viên, tôi nghĩ mình không nên tỏ ra ưa chuộng với những học sinh mà mình quen biết. Cuối cùng tôi chọn chiếc xe có Roche và vài cậu nhóc lạ hoắc.

Chiếc xe ngựa này im lặng đến đáng sợ. Nó nằm ở ngay giữa đoàn, và tôi có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ cả phía trước lẫn sau lưng. Nhưng mọi người ở đây có vẻ đều không biết nhau. Kể cả sau khi chúng tôi đã khởi hành được một tiếng, vẫn chưa có ai chịu nói lời nào.

“Ryoma,” Roche phá vỡ sự im lặng, như thể ông ấy không còn chịu đựng được nữa.

“Vâng? Sao thế ạ?”

“Cậu không mang theo nhiều hành lý nhỉ. Thế có ổn không đấy?”

Tất cả những gì tôi mang theo người là một chiếc ba lô lông thú. Những học viên khác đều mang theo rất nhiều ba lô, thậm chí là đồ nghề cắm trại và túi ngủ; so với bọn họ, tôi chỉ như mang đồ đi dã ngoại thôi vậy.

“Cháu sẽ ổn thôi. Cháu có mang theo đủ đồ để dùng trong năm ngày bằng ma pháp không gian rồi.”

“Cậu có thể dùng được ma pháp không gian sao?”

“Vâng. Cháu muốn mang trên người ít đồ nhất có thể, vì vậy cái ba lô này chỉ chứa những vật dụng đặc biệt cần thiết thôi. Cháu tin chắc rằng mình có thể cắm trại trong hai đến ba ngày liên tiếp chỉ từ những đồ đựng trong này, nhưng nếu tính cả đồ đạc trong Hòm Đồ nữa, cháu có thể dễ dàng sống sót đến năm ngày.”

“Mấy người có thể dùng ma pháp không gian sướng thật đấy. Hồi xưa tất cả bọn tôi đều đã cùng thử, nhưng chẳng ai dùng được loại ma pháp đó hết. Sau đó bọn tôi tìm đến những vật dụng có yểm ma pháp không gian, cơ mà chúng quá đắt đỏ so với số lượng đồ mà chúng có thể đựng được, vì vậy bọn tôi đã từ bỏ ý định đó. Mà mấy nhóc biết đấy, ai cũng có thể tham gia trò chuyện nếu muốn. Cứ nói về cái gì cũng được, không có chuyện bị mất điểm hay là bị trừng phạt từ những việc đó đâu, khóa học của chúng ta không tập trung vào mấy cái chuyện đó.”

“Mấy em sẽ rất mệt mỏi nếu cứ căng thẳng suốt cả chặng đường như vậy đấy,” Lucy thêm vào. “Hãy dùng thời gian này để nghỉ ngơi đi.”

Việc đó đã khiến đám học sinh thư giãn một chút. Tuy nhiên, chẳng có ai biết mình nên nói về chuyện gì. Việc bắt chuyện không phải cứ nói là làm được. Tôi đau đớn hiểu rõ chuyện đó.

“Chú Roche, chú có nghĩ ra chủ đề gì mà tất cả có thể cùng tranh luận được không?”

“Tôi nghĩ mình có một cái. Mấy nhóc đoán xem năng lực nào là quan trọng nhất để một mạo hiểm giả có thể lên hạng?”

“Sức mạnh ạ?” một học sinh rụt rè lên tiếng.

Điều đó đã khiến những học viên khác cũng bắt đầu tham gia vào. Một vài câu trả lời bớt chung chung hơn như giỏi dùng vũ khí hay ma thuật cũng đã được đưa ra. Một trong số đó thậm chí còn nói rằng kiên nhẫn mới là kỹ năng quan trọng nhất. Roche đồng ý rằng chúng đúng thực là quan trọng, nhưng tạm đặt chúng sang một bên và đưa ra câu trả lời của mình.

“Câu trả lời chính xác là khả năng giao tiếp và hợp tác. Thứ hạng càng cao thì nhiệm vụ càng khó. Và đối với những nhiệm vụ tiêu diệt quái vật, chúng sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn. Đó là lý do các mạo hiểm giả sẽ lập thành đội. Ta không nói rằng việc này là đặc biệt cần thiết, nhưng mấy nhóc sẽ không còn thấy nhiều mạo hiểm giả hoạt động một mình khi họ lên đến hạng D nữa đâu. Và nếu mấy nhóc nhìn vào Hạng C và cao hơn, số lượng những người như vậy sẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến cái thời điểm đó trong sự nghiệp, mấy nhóc mới nhận ra rằng thứ mình cần nhất chính là sự hợp tác và khả năng giao tiếp.”

“Lý tưởng nhất là mỗi thành viên trong nhóm sẽ bù đắp cho thiếu sót của các thành viên còn lại, nhưng đừng mong đợi mình sẽ tìm được người đồng đội lý tưởng ngay lập tức,” Lucy nói. “Khi mấy em làm việc cùng người khác, khả năng tương thích cùng năng lực phối hợp còn quan trọng hơn nhiều khả năng của mỗi cá nhân. Hầu hết các mạo hiểm giả sẽ nhảy từ đội này sang đội khác để tìm kiếm một nơi phù hợp với mình.”

Các thành viên trong đội đôi khi sẽ phải từ bỏ do gặp chấn thương. Cũng có những tình huống khi mà một mạo hiểm giả phải tranh cãi với đồng đội của mình về cách phân chia phần thưởng, hay khi một khách hàng đưa ra những yêu cầu vô lý; vì vậy đàm phàn là một kỹ năng quan trọng đáng ngạc nhiên.

“Khi nói tới công việc, thông thường Hội sẽ là bên nói chuyện với khách hàng để quyết định xem khoản tiền thưởng thế nào là hợp lý,” Roche nói. “Nhưng không ít khách hàng sẽ trực tiếp đến đàm phán với mạo hiểm giả để cố gắng thuyết phục bọn họ làm với số tiền thưởng thấp hơn. Hạng của mạo hiểm giả càng cao thì càng phải trả nhiều tiền.”

“Vả lại, những kĩ năng đó cũng cần thiết trong tất cả các ngành nghề khác nữa,” tôi chen vào.

“Ryoma nói phải đấy. Nhưng đáp án là ‘sức mạnh’ cũng không sai. Lên được hạng mà không cần đến sức mạnh là một chuyện bất khả thi. Trừ khi người đó đặc biệt may mắn. Nhưng nếu mấy nhóc lên được hạng đó chỉ nhờ vào may mắn, thì mấy nhóc chắc hẳn sẽ gặp phải rắc rối hơn nhiều so với những người lên được thứ hạng nhờ vào thực lực. Còn câu hỏi nào không?”

“Thầy có bí quyết nào về cách lập nhóm không ạ? Bọn em nên đi đâu để tìm thành viên? Đến một quán bar nào đó à?”

Các học sinh bắt đầu chủ động hơn nhiều.

“Là ta thì ta sẽ đến hội, đấy là nơi tốt nhất,” Roche trả lời.

“Phải đó,” Lucy đồng tình. “Các em sẽ được giới thiệu đến các mạo hiểm giả khác nếu hỏi ở quầy lễ tân, thế an toàn hơn nhiều so với việc lập đội với người lạ ở những nơi không quen biết. Nếu có mạo hiểm giả nào thô lỗ và hay phạm luật, hội cũng sẽ thông báo luôn.” Điều đó khiến tôi nhớ lại hồi ở Lenaf, có vài người lập nhóm với ai đó gặp ở quán bar, và cuối cùng là bị lợi dụng[note48920]. “Khi các em tìm đội, hãy để ý xem bao lâu thì đội đó tuyển người một lần. Nếu bọn họ tuyển người liên tục thì hẳn phải có lý do nào đó mà các thành viên lựa chọn rời đi. Cô cũng sẽ để ý đến bất cứ đội nào mà mãi không tuyển được thành viên mới. Nếu một đội không gặp phải vấn đề gì, họ thường sẽ tuyển được thành viên ngay nếu muốn.”

“À, phải rồi,” Roche chợt nhớ ra một chuyện. “Mấy nhóc cũng cần phải chú ý xem ai là người có liên kết đến những mạo hiểm giả đó. Các mạo hiểm giả nên coi trọng mối quan hệ của họ với đồng nghiệp, nhưng đôi lúc họ cũng kết giao với những nhóm người không thuộc Hội. Thế chẳng có gì là sai cả, nhưng những nhóm đó thường có xu hướng phạm tội. Ngay cả ở Gimul, đã từng có một nhóm mạo hiểm giả tội phạm có tên là ‘Móng vuốt của Obtemo’ hồi đầu xuân.”

Tôi suýt thì quên mất chuyện ấy, vì nó xảy ra khá lâu rồi. Roche và Lucy cùng giải thích tình huống đó chi tiết hơn cho đám học sinh. Cả sáu học sinh trong chiếc xe ngựa này có lẽ đều không có mặt tại hiện trường khi sự cố đó xảy ra; bọn nhóc mê say lắng nghe câu chuyện.

“Và đó là cách mà mọi thứ bị lật đổ và âm mưu của bọn chúng bị vạch trần,” Roche kết luận. Đám học sinh ai nấy đều im lặng với vẻ mặt nghiêm trọng. Mong là bọn họ sẽ nhớ tới chuyện này khi đến thời điểm đi tìm thành viên mới cho đội của mình. “Mà nhân tiện, cái người mạo hiểm giả trẻ tuổi mà đã đánh bại bọn chúng không ai khác ngoài Ryoma đây.”

“Cái gì?!” sáu học sinh há hốc mồm và quay ra nhìn tôi. Cả đám bắt đầu quay ra hỏi tôi đủ thứ về sự cố hồi đó. Tôi bị hỏi tới tấp trong cả chuyến đi cho đến khi chiếc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.

Truyện Chữ Hay