Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 4 hồi 10: cắm trại, ngày thứ nhất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tất cả mọi người lấy hành lý của mình và tập trung lại nào!” Roche ra lệnh. Các giáo viên khác vẫn đang coi xe, nhưng hầu hết mọi người đã tập trung đông đủ. “Ta nghĩ có vài người ở đây cũng biết chuyện này rồi, nhưng ta vẫn sẽ giải thích lại một số điều cơ bản. Đầu tiên, có rất nhiều khu vực cắm trại được lập ra tại những nơi có nhiều khách bộ hành qua lại, để thuận tiện cho việc hành khách nghỉ ngơi nếu muốn. Nơi này là một trong số chúng, và như mấy nhóc có thể thấy, đây chỉ là một khu vực thông thoáng ngay sát con đường lên núi. Thấy cái biển hiệu không?”

Đúng là có một cái biển được cắm ở đấy. Trên đó có vẽ hình một con suối và một mũi tên chỉ hướng nơi có thể tìm thấy nguồn nước.

“Hầu hết các khu vực cắm trại đều có một khoảng đất trống tiện cho việc dựng trại, và một nơi để lấy nước. Chủ của những mảnh đất này đã tự tay lập ra những nơi như vậy để giúp đỡ khách bộ hành, và để cho các mạo hiểm giả có thể rèn luyện cho thế hệ tiếp theo. Đó là lý do mà ai cũng có quyền được cắm trại ở đây miễn phí.”

“Nhưng dù là chúng ta có quyền được dùng nơi này, vẫn có những quy định phải tuân theo. Chúng đều là những việc liên quan đến ý thức cả thôi. Luật thì không có nhiều, và chúng cũng không hề phức tạp, nên đừng quá lo lắng. Hôm nay ta muốn nói qua về những luật này, rồi sau đó mọi người có thể chuẩn bị để dựng trại. Nếu mấy nhóc có gì muốn hỏi, cứ đến gặp bất cứ giáo viên nào mình muốn. Chúng ta sẽ cần thay phiên nhau canh gác vào buổi đêm, nhưng ngoài việc đó ra, mấy nhóc sẽ có thời gian rảnh. Hãy dùng nó vào việc nghỉ ngơi, thu thập thức ăn để chuẩn bị cho ngày mai, hay làm bất cứ việc gì mình muốn, miễn là không làm ảnh hưởng đến người khác.”

Sau khi giải thích xong về kế hoạch, ông ấy bắt đầu nói đến những quy định khi dùng khu vực cắm trại. Chúng tôi không được phép làm ô nhiễm nơi này, và phải trả nó về đúng hiện trạng ban đầu khi chúng tôi đặt chân tới đây, cùng nhiều luật tương tự khác. Chúng tôi cũng được bảo rằng khi có hành khách khác dùng nơi này cùng lúc với mình, có một vài quy tắc cần phải chú ý.

Rồi thì theo như kế hoạch, đã đến thời điểm để dựng trại, hay chính là mục tiêu của chuyến đi lần này. Đầu tiên, chúng tôi cần phải tìm một nơi để ngủ, vì vậy tất cả mọi người bao gồm cả giáo viên đều phải chuẩn bị cho việc đó. Tôi đi đến một góc của khu cắm trại và dùng phép Tường Đất để triệu hồi bốn bức tường vững chắc, tạo nên một khu vực vừa phải để ở. Hai bức tường trong số đó dài hơn hai cái còn lại. Tôi phân chia khu vực bên trong ra thành một phòng ngủ và một phòng tắm. Rồi dùng hai tấm mỏng hơn làm từ đá để tạo thành mái nhà. Tôi chèn chặt khu vực giữa mái và bức tường bằng đất rồi hóa rắn nó lại bằng phép Đá, hầu như đã hoàn thiện việc cắm trại của mình trong hôm nay[note49040]. Để hoàn thành, tôi kiểm tra Hòm Đồ của mình, nhưng phải mất một lúc lâu tôi mới thấy thứ mình cần tìm.

“Ưm, xin thứ lỗi!”

“Có chuyện gì thế?”

Tôi quay người lại và thấy năm cô cậu nhóc nhìn có vẻ bối rối. Không ai trong số họ là những người đã đi cùng xe ngựa với tôi. Có vẻ như bọn họ đã quan sát tôi được một lúc, nhưng giờ mới dám ra hỏi. Thật ra mà nói, tôi cũng bồn chồn không kém khi cứ phải chờ một ai đó tới bắt chuyện với mình.

“Có vẻ như cậu vừa dùng ma thuật nhỉ. Cậu đang dựng trại sao?”

“Đúng vậy. Giờ nhìn nó vẫn chỉ như cái hộp bằng đá thôi, nhưng tôi đang chuẩn bị đục thêm vài cái lỗ và lắp những thứ này vào,” tôi đáp lại cậu nhóc năng động vừa lên tiếng hỏi, rồi cho cậu ta xem một cánh cửa ra vào cùng vài tấm kính cửa sổ từ trong Hòm Đồ của mình.

“Nhưng cậu có nên sử dụng nhiều ma lực như vậy chỉ để cắm trại không? Các mạo hiểm giả cần tiết kiệm thể lực của mình phòng trường hợp khẩn cấp. Tôi được dạy là pháp sư phải cố không được phí phạm ma lực của mình,” một cô gái với ý chí mạnh mẽ hỏi tôi. Cô ấy khoác trên mình một bộ áo giáp hạng nhẹ và mang theo một cây trượng, nên tôi đoán cô ấy cũng là một pháp sư.

“Đúng là vậy. Khi cậu ở xa thị trấn, rất khó có thể được nghỉ ngơi thoải mái. Đây là lý do tại sao có một quy định bất thành văn giữa các pháp sư, đó là không nên sử dụng phép thuật một cách bừa bãi, và tôi nghĩ điều đó cũng đúng. Nhưng tôi không nghĩ dùng ma thuật để cải thiện giấc ngủ của mình là một điều phí phạm.”

Môi trường xung quanh có thể ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của bạn. Để có thể tận dụng được tối đa sức mạnh của bản thân, tôi nghĩ tốt nhất là phải tạo ra được môi trường ngủ lý tưởng trước. Nhưng trong trường hợp của tôi, tôi tình cờ có một lượng ma lực rất lớn và có thể dùng nó thoải mái; dù vậy, tôi không nghĩ đây là thứ mà các học sinh có thể bắt chước theo. Tuy nhiên, có lẽ tôi có thể dạy bọn nhóc một thứ khác.

“Đi theo tôi một lát,” tôi nói, sau đó đưa năm đứa nhỏ đi sang bên cạnh ngôi nhà mình vừa xây.

Tôi tạo ra bốn cái cọc cao bằng ma pháp hệ đất, và buộc dây thừng xung quanh chúng để tạo thành một khu vực hình vuông. Sau đó dùng thêm dây thừng để nối từ đầu này đến đầu kia của đỉnh cột để tạo ra một chiếc võng đơn giản. Tôi nhảy lên trên đó để kiểm tra, và cho họ thấy nó có đủ khả năng để chứa được sức nặng của tôi. Tiếp đó, tôi lấy một mảnh vải chống nước lớn ra khỏi Hòm Đồ rồi phủ nó lên trên các thanh cọc; và chỉ trong chốc lát, tôi đã dựng lên một căn lều có thể chống được mưa và gió.

“Chỉ với những dụng cụ này, tôi đã có thể dựng lên một khu vực để ngủ. Phương pháp này khiến cho sâu bọ rất khó có thể mò vào, và nó có thể được dùng ở bất cứ đâu. Nhưng quan trọng nhất, nó không tốn nhiều ma lực như cách của tôi. Một thứ như thế này sẽ không tốn quá nhiều ma lực cho… cậu chẳng hạn.”

“Tôi á?” cậu bé năng động ban nãy nói.

“Trông cậu không giống một pháp sư lắm, nhưng cậu có dùng ma thuật trong chiến đấu không?”

“Không, tôi không biết cách.”

“Nhưng cậu có ma lực, đúng chứ?”

“Có một ít. Đủ để dùng được một vài phép tấn công nếu tôi cố.”

“Vậy thì chả có lý do gì mà cậu không dùng số ma lực đó vào việc khác, phải không?”

Chỉ một bức tường thôi cũng đã đủ để chắn gió và ánh sáng mặt trời rồi, và nếu cậu ta không biết dùng ma thuật, vẫn luôn có tạo tác ma thuật để hỗ trợ. Đối với những người không dùng ma thuật trong chiến đấu, thà họ sử dụng số ma lực đó vào việc khác còn hơn. Họ không nhất thiết phải dựng trại hoàn toàn bằng ma thuật giống cách của tôi, nhưng họ có thể dùng một chút nếu nó thuận tiện. Sau khi tôi nói cho họ điều đó, họ cảm ơn tôi và rời đi.

“Đúng là một cách suy nghĩ độc đáo. Cơ mà tạo tác ma thuật á?”

“Hay là cậu thử học cách dùng ma thuật xem sao? Mình có thể dạy cậu mấy bước cơ bản.”

“Chà, ít ta thì cậu ta cũng bình thường hơn mình nghĩ.”

Tôi không hiểu ý bọn họ là sao. Bọn họ không thắc mắc về kiến thức hay kĩ năng dạy học của tôi; họ chỉ nghĩ tôi bất thường thôi. Tôi còn chưa dùng đến slime, giả kim thuật, hay bất cứ thứ gì mà chỉ mình tôi có thể làm được, và tôi cũng rất nghiêm túc trong vấn đề giảng dạy. Nhân tiện, tôi nghĩ bọn họ nên đứng xa xa ra chút trước khi bắt đầu bàn luận về tôi.

“Này, bài giảng đầu tiên tốt đó.”

“Oh, chú Howard, xin chào.”

“Tôi thấy cậu làm khá ổn đấy chứ.”

“Chú nghĩ vậy sao?”

“Bọn nhóc thì hiểu ý cậu, và có vẻ như bọn chúng cũng phải suy nghĩ thêm về điều cậu nói nữa. Cậu có thể biết ai là một giáo viên tệ khi mà học sinh không hiểu họ nói cái gì. Vì vậy, thẳng thắn mà nói, cậu làm khá tốt.”

“Thế thì may quá ạ.”

Howard nhìn có vẻ bình thường, nhưng có lẽ ông ấy chỉ đang cố bắt chuyện với tôi thôi. Miễn là chúng tôi còn đang nói chuyện, tôi quyết định hỏi về một thứ mình đang tò mò.

“Nhân tiện, cái cách cháu dựng trại kì lạ lắm ạ?”

“Tôi nghĩ vậy. Như cậu đã nói ấy, chúng ta không nên phí phạm năng lượng khi ở xa thị trấn. Cậu cũng đúng khi cho rằng dùng ma lực vào việc cắm trại không phải là điều phí phạm, nhưng hầu hết mọi người chỉ mang theo một cái lều cùng bộ dụng cụ từ thị trấn đi mà thôi. Những ai dùng được ma pháp không gian cấp cao hình như có thể tạo ra một không gian để ở, nhưng chả có người mới nào làm được như thế. Cùng lắm thì họ chỉ có thể dùng ma thuật để nhóm lửa hay bổ sung nước khi hết. Nhìn cậu có vẻ ổn, nhưng cậu còn lại bao nhiêu ma lực nữa?”

“Còn thừa ạ. Thật may là cháu có rất nhiều ma lực. Cháu từng được bảo rằng ma lực của mình nhiều ngang với một pháp sư hoàng tộc.”

“Ra đó là lý do cậu vẫn ổn. Nếu thế này vẫn chưa là gì với cậu thì tôi nghĩ đây là một cách tuyệt vời để dựng trại đấy.”

“Ryoma, cậu có bận không?” Lucas hỏi tôi.

Lucas là người to nhất đội. Cái đó, cộng với cây búa kim loại khổng lồ phía sau lưng càng khiến ông ấy trông uy lực hơn. Nhưng hiện tại trên tay trái ông ấy là một tấm bảng bằng gỗ có gắn tờ giấy ở trên, còn tay phải thì cầm một cái bút lông chim. Giữa ngón út và ngón nhẫn trên tay trái ông ấy còn kẹp một lọ mực.

“Cậu có muốn trực vào giờ nào cụ thể tối nay không? Chỉ muốn hỏi trước để xem giờ trực nào là tốt nhất thôi.”

“Lúc nào cũng được ạ, nhưng nhìn chung thì cháu mạnh về đêm. Cháu đã từng đi săn rất muộn trước đây rồi, và cháu nghĩ mắt nhìn đêm của mình khá tốt.”

“Giờ nào cũng được, mạnh về đêm, và có mắt nhìn đêm tốt. Hiểu rồi,” Lucas nhắc lại trong lúc viết vào tờ giấy. Tôi nghĩ ông ấy muốn hỏi vì có trường hợp người mạo hiểm giả bị tụt huyết áp hay gì đó. Tôi chưa từng phải trải nghiệm điều này ở kiếp trước, nhưng tôi nhớ một người đồng nghiệp già của mình từng nói rằng việc đó có thể rất nguy hiểm. “Được rồi, cảm ơn cậu vì đã hợp tác. Tôi sẽ báo lại giờ trực của cậu sau. Nếu giờ cậu không có gì để làm, thử đi loanh quanh khu vực này để tìm hiểu trước đi. Anh cũng thế, Howard.”

“Hiểu rồi.”

Các mạo hiểm giả bề ngoài nhìn thì có vẻ cộc cằn, nhưng cách làm việc của họ thì vô cùng tỉ mỉ.

◇◇◇

“Thôi nào, kéo mạnh hơn đi!”

“Đang kéo đây, đang kéo đây!”

“Mình sẽ đi lấy thêm nước. Lát nữa sẽ quay lại ngay.”

Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, vì vậy tôi quyết định đi một vòng kiểm tra cùng Howard.

“Cháu không thấy có vấn đề gì ở đây hết.”

Một vài học sinh mất nhiều thời gian hơn bình thường, nhưng chưa ai cần đến sự trợ giúp cả.

“Đây mới là ngày đầu tiên thôi mà. Giờ này khả năng cao là chưa có đứa nào muốn gây rối đâ––“

“Mày vừa nói cái gì cơ?!”

“Ôi, tuyệt thật, đánh nhau à? Có vẻ tôi nói hơi sớm rồi.”

“Đi thôi.”

Chúng tôi đi vòng ra phía sau túp lều, đến nơi có giọng nói. Nhóm của Beck và một nhóm bốn cậu nhóc khác đang đứng lườm nhau trong im lặng. Có vẻ như đây là một tình huống thù địch.

“Này, có gì ở đây mà huyên náo thế hả?”

“Ack!”

“Em không gọi đây là huyên náo đâu.”

“Đúng đó!”

“Em cũng nghĩ vậy.”

Bốn đứa nhóc hoảng hốt khi nghe thấy câu hỏi của Howard.

“Bọn em chỉ đang bàn bạc xem nên kiếm cái gì để ăn.”

“Rồi thì mấy gã này bắt đầu tới và cãi nhau với bọn em, thế nên mọi thứ mới ồn ào lên như vậy.”

“Này, mấy người mới là bên bắt đầu trước, không phải bọn tôi.”

Bốn cậu nhóc đáp lại lời của Beck và cả hai bên lại bắt đầu lườm nhau.

“Ryoma, tôi nghĩ chúng ta nên tách hai nhóm này ra trước khi đi sâu vào vấn đề chính.”

“Cháu cũng nghĩ vậy. Liệu cháu có thể nói chuyện với sáu người bọn họ không? Cháu quen họ, nên cháu nghĩ mình nói chuyện sẽ dễ dàng hơn.”

“Được thôi, vậy để tôi nói với bốn đứa nhóc này.”

Và vì thế, tôi đưa sáu người về chỗ cắm trại của mình, tạo ra một cái bàn cùng mấy cái ghế bằng ma pháp hệ đất, rồi hỏi câu chuyện từ phía bọn họ.

“Thế chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”

“Ý tôi là, vẫn như mọi khi thôi. Tôi từng kể với cậu là có mấy đứa cứ hay trêu chọc Wist, nhớ không? Đây chính là mấy gã đó đấy.”

Tôi đã quên mất việc đó, nhưng đúng là cậu ta đã từng kể trước đây. Có vẻ như họ đã nói tới bốn cậu nhóc vừa rồi.

“Bọn họ rất mạnh. Tôi không thích tích cách mấy người bọn họ, nhưng tôi không thể phủ nhận việc họ rất giỏi săn bắt.”

“Ưm, giữa việc hái thảo mộc và săn bắt, việc đi săn lời hơn nhiều. Và bọn họ chỉ có đi săn mà thôi; vì vậy khi so với đám suốt ngày đi hái thảo mộc như bọn tôi, bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn.”

“Bọn nhóc đó rất hay trêu chọc những người chuyên hái thảo dược.”

“Ngay cả lúc nãy khi bọn tôi còn đang bàn với nhau về việc kiếm đồ ăn, bọn chúng còn đi ra và chế nhạo bọn tôi, nói rằng bọn tôi chỉ có ăn cỏ mà thôi.”

Có vẻ như đây là ngọn nguồn đã khiến cả hai bên nổ ra tranh cãi. Khi tôi hỏi thêm chi tiết, nghi ngờ của tôi đã được xác nhận ở chỗ: hầu hết việc cãi nhau đã được thực hiện bởi Beck. Cậu ta luôn là người làm điều đó. Nhưng có vẻ như cậu ta chưa bắt đầu đánh nhau hay gì hết.

“Được rồi, tôi đã hiểu mọi chuyện.”

“Ưm, liệu bọn tôi có bị phạt không?”

“Tôi không biết các giáo viên khác sẽ nghĩ gì, nhưng theo ý kiến cá nhân, tôi sẽ chỉ cảnh cáo các cậu thôi. Tôi không thấy dấu hiệu của việc cả hai bên đã xô xát, và từ những gì cậu kể, đây không phải hoàn toàn là lỗi của cậu. Beck, tôi nghĩ cậu nên kiềm chế cái tật nóng nảy của mình lại, nhưng tôi nghĩ thà làm thế còn hơn là không làm gì khi bạn mình bị xúc phạm.” Có lẽ tôi vừa đổ thêm dầu vào lửa, nhưng tôi không thể không tán thành việc đó được.

Dù sao đi nữa, tôi quyết định chỉ cảnh cáo bọn họ lần này. Tôi bảo rằng bọn họ nên cẩn thận hơn trong tương lai, sau đó đi báo cáo lại với các giáo viên khác. Họ đồng ý giải quyết trường hợp của nhóm Beck theo cách của tôi. Thêm nữa, tất cả mọi người đều được thông báo một quy định bất thành văn rằng: trừ khi là phải chia sẻ thông tin để đảm bảo an toàn, ví dụ như cảnh báo về băng cướp hay quái vật, các nhóm sẽ không được phép can thiệp lẫn nhau.

Truyện Chữ Hay