Ngày hôm sau, tôi được đến thăm ngôi nhà lớn nhất trong khu ổ chuột. Đây là lần đầu tiên tôi trở lại đây suốt từ hồi tôi tới thuê đội của Caulkin. Tôi gõ cửa và cảm nhận được ma lực trong lúc nó mở ra.
“Mời vào!”
“Xin thứ lỗi.”
Tôi đi theo giọng nói ở phía trong. Đó vẫn là người đàn ông dạo trước.
“Rất vui được gặp lại chú, chú Lible.”
Tôi vẫn tò mò về tin đồn ngày hôm qua, vì vậy tôi nhờ Dolce hẹn gặp với một ai đó hiểu rõ hơn, và anh ấy giới thiệu Lible cho tôi. Ông ấy là vị cố vấn của khu ổ chuột và là người thay mặt họ trong lúc thương lượng với chính quyền địa phương, vì vậy theo Dolce, không ai hiểu rõ hơn là ông ấy.
“Cảm ơn chú vì đã đồng ý nói chuyện với cháu trong lúc bận rộn như vậy.”
“Không có vấn đề gì, Ryoma. Ngồi xuống ghế đằng kia đi.”
Tôi mượn cái ghế đang đặt trong góc phòng và bê ra ngồi đối diện với ông ấy.
“Ta nghe nói từ Dolce là cậu muốn thuê thêm người?”
“Chỉ là bán thời gian thôi ạ, nhưng chúng cháu hiện cũng đang chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận nhân viên mới.”
“Thế là được rồi. Như cậu cũng biết, dạo gần đây rất nhiều người trong số bọn ta đang lo lắng. Cậu cũng muốn hỏi cả điều đó nữa đúng không? Chính xác thì cậu muốn hỏi về cái gì?”
“Tất cả mọi thứ, nếu chú sẵn lòng muốn kể.”
“Ta nghe nói là cậu cũng đã tự mình tìm hiểu. Cậu có lẽ đã biết về một vài điều trong số đó rồi.”
Ông ấy đã nghe về việc Carme tìm hiểu tin đồn này. Rồi thì ông ấy được nghe thêm về chuyện đó sau khi gặp mặt với người cầm quyền ngày hôm qua. Nhưng tôi thực sự không nắm rõ tình trạng hiện tại của khu ổ chuột. Tôi chỉ biết được những thông tin nhỏ nhặt mà Carme và Arnold đã kể, từ đó suy đoán ra vấn đề. Nhưng tôi không rõ liệu những suy đoán của mình có đúng hay không. Có lẽ giữa bên chính quyền và bên cư dân khu ổ chuột đã xảy ra những hiểu lầm nào đó. Dù thế nào đi nữa, họ có lẽ cũng muốn kể về khía cạnh của họ trong câu chuyện lần này, và tôi muốn lắng nghe. Tôi muốn giúp đỡ theo bất cứ cách nào có thể, nhưng tôi cũng không muốn vô cớ chen ngang vào giữa hai bên.
“Nếu cậu muốn thế. Đầu tiên, những gì cậu biết về ngọn nguồn của tin đồn hoàn toàn chính xác, và cả sự thật là bọn ta không tin tưởng chính quyền hiện tại. Bọn họ đã đến đây khảo sát được một thời gian rồi, nhưng khi có những người đi ra và kể rằng họ bị yêu cầu phải rời đi, chuyện đó đã gây ra không ít lo ngại.”
“Có phải lý do mà chú không tin tưởng họ đúng như những gì cháu đang nghĩ không?”
“Tất cả mọi người đều biết đã có người khác lên nắm quyền. Nhưng thế không có nghĩa là họ sẽ làm mọi chuyện khác đi. Vẫn còn quá sớm để bọn ta có thể quên được những gì mà bọn họ đã gây ra.”
“Cũng đúng, từ đó đến giờ vẫn chưa được một năm.”
“Đúng vậy, nhưng cá nhân mà nói, ta nghĩ gã sếp mới này khá đáng tin.”
Nói thế này có hơi thô lỗ, cơ mà tôi thấy chuyện đó thật bất ngờ.
“Sao chú lại nói vậy?”
“Bởi vì cậu ta đã đến đây, y hệt như cậu vậy. Rồi thì cậu ta kể cho ta nghe những gì đang xảy ra bên đó, tình trạng môi trường sống tại đây, và lý do cho đề nghị của cậu ta; xong việc thì cậu ta rời đi ngay. Mấy cái việc như cản trở đường đi lại hay những hiểm nguy đến từ nhà mục nát, ta đều công nhận. Trước khi cậu ta lên nắm quyền, bọn họ chả bao giờ đến khảo sát khu ổ chuột cả, vì vậy chúng ta đã lợi dụng sự lười nhác đó. Không có gì để phản bác với lời phàn nàn này hết. Nhưng vấn đề là ở chỗ, không ít cư dân tại đây đã mất nhà cửa do bên chính quyền keo kiệt không chịu chi trả cho việc lau dọn nhà vệ sinh công cộng.”
Tôi không biết phải nói gì. Tôi quyết định im lặng lắng nghe, và có vẻ như những ai kiếm sống bằng việc cọ rửa hố xí đã không thể trả tiền nhà sau khi tiền lương bị cắt mất, cuối cùng là bị đuổi khỏi nơi sinh sống. Kết quả là, họ hoặc phải sống vật vờ trên đường phố hoặc phải ở trong những tòa nhà bị bỏ hoang. Hay nói cách khác, những việc làm trong quá khứ của chính quyền đã làm tăng số lượng người vô gia cư. Đối với các nạn nhân, chính những người đã tước đi ngôi nhà của họ giờ đang yêu cầu họ phải rời khỏi đường phố để tìm nhà ở.
“Đó là toàn bộ những ý chính. Cậu có thể hiểu tại sao lại có nhiều ý kiến phản đối rồi đấy. Những người vô gia cư sẽ tìm đến sống với người quen khi có thể, nhưng ai cũng sẽ làm thế khi họ mất nhà thôi. Bên chính quyền sẽ không thể làm giảm đi số người vô gia cư chỉ bằng cách nói với họ phải làm gì. Bọn ta đang kêu gọi các tình nguyện viên có kỹ năng xây dựng đến giúp sửa chữa các tòa nhà, nhưng không có mấy hiệu quả.”
“Cháu hiểu rồi…”
Có vẻ như những cư dân cũng đang làm tất cả những gì họ có thể.
“Bọn ta hiện đang tìm hiểu xem liệu có thể làm gì khác không. Có vẻ như cái gã Arnold đó đã chuẩn bị sẵn công việc cho cư dân ở đây, nhưng rất nhiều người nghi ngờ cậu ta. Bọn họ bảo rằng mấy người lãnh đạo ai cũng như nhau cả.”
Từ những gì mà ông ấy kể cho tôi nghe nãy giờ, cũng không có gì lạ khi các nạn nhân sẽ suy nghĩ như vậy. Niềm tin của họ phải được phục hồi bằng cách nào đó.
“Xin lỗi, cho cháu hỏi.”
“Chuyện gì?”
“Mọi người sống sót có ổn không ạ?”
Sau cái hôm tôi dọn bể phốt, vào lúc nhận thưởng, Worgan đã bảo tôi rằng còn rất nhiều việc khác để làm, không nhất thiết phải ám ảnh với việc dọn bể phốt đến vậy. Chính vì thế mà ông ấy đã từ chối việc họ dọn dẹp bể phốt, theo như những gì tôi nhớ.
“Chà, có vài người muốn làm khó cho bọn ta, nhưng miễn là mọi người vẫn còn giúp nhau về khoản đồ ăn và các thứ tương tự, bọn ta sẽ vượt qua được thôi. Nếu bên văn phòng chính quyền không tới đây và nói ra những điều đó, sẽ chẳng bao giờ có chuyện mọi người lại náo loạn lên như thế này.”
“Tạm gác cái chuyện niềm tin vào chính quyền lại đã, chú nghĩ sao nếu vấn đề về nhà cửa được giải quyết?”
“Sẽ chẳng còn lý do gì để phàn nàn với bên chính quyền nữa, nên có lẽ những tin đồn thất thiệt cũng sẽ biến mất theo. Sao cậu lại hỏi thế?”
“Có lẽ cháu đã quên mất không tính tới một việc.”
Ban đầu khi tôi nghe về việc người dân khu ổ chuột đang tìm kiếm việc làm, tôi chỉ nghĩ đến việc họ muốn kiếm tiền bằng cách nào, chứ không phải tại sao họ lại cần đến nó.
“Họ kiếm tiền để có thể thuê được nhà và thỏa mãn những nhu cầu cá nhân sao?”
“Chà, nếu họ thuê được nhà, tiền thuê hàng tháng sẽ chỉ làm bọn họ khốn khó hơn thôi; và nếu cậu bị đuổi khỏi nhà một lần rồi, sẽ rất khó để có thể thuê lại. Thông tin về những ai bị đuổi sẽ được lan truyền cho tất cả các chủ nhà quanh thành phố. Kể cả khi bọn họ bằng cách nào đó vẫn thuê được nhà đi nữa, nếu không trả nổi tiền nhà, sớm hay muộn họ cũng sẽ bị đuổi mà thôi.”
Có rất nhiều vấn đề dây dưa đến chuyện này, nhưng miễn là vấn nạn nhà cửa được giải quyết, tình trạng căng thẳng này có lẽ cũng sẽ đi xuống một thời gian. Nhưng kể cả khi đã tìm ra được hướng giải quyết, vẫn có rất nhiều chuyện khác phải tính tới.
“Những ai đang chủ động đi tìm việc vẫn còn tốt chán. Ít ra thì họ vẫn còn có mong muốn tự thoát khỏi cảnh túng quẫn. Còn đối với những người đã phó mặc cho số phận, dù có cho công việc, tiền tài, hay nhà cửa đi nữa, chưa chắc đã giải quyết được vấn đề đâu. Có lẽ chúng sẽ giúp họ được một thời gian, nhưng đến một thời điểm nào đó, bọn họ sẽ lại quay về với lối cũ cho mà xem. Ai cũng có hoàn cảnh của riêng mình.”
“Chuyện này thật quá phức tạp.”
Tôi nghĩ đến việc mình sẽ làm gì trong hoàn cảnh của họ. Nếu tôi có đất, tôi có thể tự xây hoặc sửa nhà. Nếu tôi không có, tôi có thể rời khỏi thị trấn. Nhưng nếu cứ suy nghĩ tới vấn đề này theo cách tôi có thể làm được gì thì sẽ hoàn toàn không giải quyết được điều gì hết.
Tôi đứng đó hỏi thêm một hồi lâu nữa, rồi đi tới kết luận rằng tất cả những gì chúng tôi có thể làm bây giờ là tiếp tục quan sát tình hình và đóng góp những gì có thể trong quá trình đó.
“Ta rất mừng vì cậu quan tâm tới bọn ta, nhưng đừng lo lắng quá nhiều. Đây là chuyện giữa khu ổ chuột và bên chính quyền. Nếu cậu có thể cung cấp những công việc ổn định và an toàn, thế là đã giúp đỡ rất nhiều rồi,” Lible nói trước khi tôi trở về.
Tôi cúi chào ông ấy và rời khỏi đó.
◇◇◇
Căng thẳng kéo dài với bên chính quyền sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Có lẽ tất cả mọi người đều hiểu điều này. Tôi nghĩ về chuyện đó trên suốt quãng đường trở về nhà. Ngay khi về đến nơi, tôi mở Nhà Không Gian và thả số ma thú của mình ra.
“Pirororororo!”
Những con đầu tiên bay ra là đàn chim limour. Sau khi sáu con sải cánh bay vọt lên bầu trời, chúng bắt đầu vòng lại và bay về phía các trục mỏ bỏ hoang như thể muốn tuần tra chúng. Khả năng cao là lại có con gì đó mới làm tổ ở trong. Tôi đã tính tới chuyện chặn hết các lối ra vào trong tương lai. Nhưng những sinh vật mò vào đây đều sẽ trở thành đồ ăn cho đàn chim limour và slime của tôi, nên tôi cũng chưa chắc.
Rồi tôi bỗng nghe thấy tiếng gì đó ồn ào ở sâu trong hang. Có vẻ như đàn chim limour đã tìm được con mồi. Tôi định vào kiểm tra bọn chúng, nhưng chợt nhận thấy có thứ gì đó vừa di chuyển. Nó nằm cạnh ngôi nhà mà tôi xây để ngụy trang. Có thứ gì đó kì lạ đang nằm gần cánh cổng của lò than.
Tôi tiến lại gần để tìm hiểu và thấy có một vệt dài trên đống tro tàn, có vẻ như có thứ gì đó vừa trườn qua đây. Tôi cẩn thận ngó vào trong lò và phát hiện ra một con slime đang tuyệt vọng vùi mình vào đống tro. Tôi nhanh chóng lập giao ước với nó. Có lẽ con slime này chỉ đơn giản là đi lạc vào đây, nhưng tôi cũng không dám chắc. Tôi còn không biết nó vào từ bao giờ. Nhưng có một điều chắc chắn là nó đã ăn tro. Ở trong lò có ít tro hơn là tôi nhớ. Tôi thử đưa cho con slime một chút tro để kiểm chứng, và nó vui vẻ ăn hết chúng. Có vẻ như nó sẽ tiến hóa thành một dạng slime mới.
Tôi cũng vừa mới thêm con slime lông tơ vào hàng ngũ của mình, vì vậy tôi nghĩ đây là một thời điểm thích hợp để lưu lại thông tin về slime của mình lên giấy. Tôi đi về phía một căn phòng trong khu mỏ bỏ hoang và viết lại tất cả những dạng slime mà mình sở hữu.
Slime mà mình có:
- Slime Độc
- Slime Axit
- Slime Dính
- Slime Cọ Rửa
- Slime Khử Mùi
- Slime Ăn Chất Thải
- Slime Kim Loại
- Slime Sắt
- Slime Máu
- Slime Thuốc
- Slime Chữa Trị
- Slime Đất
- Slime Gió
- Slime Bóng Tối
- Slime Ánh Sáng
Và còn có cả con slime lông tơ và slime say rượu mà tôi có được trong chuyến đi lần trước nữa. Tổng thể là mười bảy loại. Tôi muốn đợi xem con slime ăn tro này sẽ tiến hóa thành loại gì, và tôi cũng có cả những con slime có tiềm năng tiến hóa khác. Tôi có slime axit, cọ rửa, và dính đã tìm thấy những món ăn yêu thích độc đáo mới. Tôi quyết định nhân cơ hội này ghi cả chúng vào nữa.
Con slime axit thì thích xút ăn da mà tôi dùng để làm xà phòng dạo trước, cũng như dung dịch kiềm. Những loại chất này rất nguy hiểm nếu vất lung tung, vì thế tôi dùng slime axit để trung hòa chúng. Rồi tôi phát hiện ra một trong những con slime đó bắt đầu uống phần dung dịch còn thừa sau quá trình trung hòa. Sau hôm ấy, tôi luôn cho nó phần dung dịch còn thừa sau khi làm xong xà phòng. Cơ mà dạo gần đây, nó đã bắt đầu hấp thụ luôn cả xút ăn da chưa qua xử lý. Tôi vẫn đang đợi nó tiến hóa.
Tôi cũng phát hiện ra một con slime cọ rửa đặc biệt trong lúc làm xà phòng. Con này không có hứng thú gì với xút ăn da, nhưng lại ăn nguyên cả chiếc bánh xà phòng đã làm xong. Tôi cũng đang đợi nó tiến hóa. Và cuối cùng là con slime dính, nó thích ăn phần cuống của hoa bồ công anh mà tôi trồng để lấy hạt và làm cà phê. Tôi tìm thấy con này trong đợt chuẩn bị cho Ngày Hội Thành Lập. Nó đã có thể ăn hết cả phần hạt giống lẫn rễ, nên tôi không thể hiểu tại sao nó lại chọn mỗi phần cuống.
Tôi có thể tưởng tượng ra một vài khả năng mà hai con trước đó sẽ tiến hóa thành, nhưng con này thì không. Tôi cần phải để mắt đến nó. Tôi háo hức mong chờ đến ngày cả ba con, cùng với con slime ăn tro, tiến hóa thành những dạng slime mới.