Ngày hôm sau, chúng tôi lại đi săn ma cây tiếp. Nếu có gì khác với chuyến đi lần trước, chúng tôi đã quen với việc chiến đấu đến mức có thể hạ bọn chúng nhanh chóng và hiệu quả. Ban đầu, chúng tôi cứ nghĩ việc thu thập gỗ có thể sẽ mất đến hai tuần, nhưng nếu cứ tiếp tục theo tiến độ này, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngay trong hôm nay hoặc ngày mai, và có thể quay trở về Gimul từ sớm.
Tôi cắt đứt đôi khuôn mặt của một con ma cây, bắt đầu từ giữa trán nó kéo dài cho đến tận hàm. Một con ma cây khác đang đứng ở ngay bên phải, nhưng tôi chém chéo lên từ điểm dưới cùng phía bên trái của mặt nó, nhanh chóng hạ gục con quái vật. Rồi tôi tránh tán cây từ một con ma cây thứ ba và chém vào mặt nó theo phương ngang. Mỗi lần tôi làm thế, tôi lại có cảm giác như đang đánh bay một cái mặt nạ đi vậy. Với xác của ba con ma cây đổ rạp xung quanh, tôi nhìn lên để xác nhận không còn con nào khác quanh mình.
“Cậu bắt đầu quen với việc này rồi đó chứ, Ryoma,” Welanna nói.
“Có lẽ là do kĩ năng dùng kiếm của cậu quá hoàn hảo nên cậu mới có thể dễ dàng làm quen và đối phó với địch thủ chăng?” Asagi nói.
“Mọi đường kiếm của cậu đều chính xác,” Miya tiếp lời.
“Cảm ơn mọi người. Ông của tôi đã tận tụy dạy dỗ trong mảng chiến đấu, nên tôi khá tự tin vào khả năng của mình.”
Về lý mà nói thì chỗ chúng tôi đang đứng là một nơi nguy hiểm, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy đủ an toàn để có thể trò chuyện thoải mái như thế này. Sẽ rất tệ nếu như không có ai cảnh giác, nhưng cũng không nên căng thẳng quá mức. Tuy nhiên, khi chúng tôi tiến sâu hơn vào rừng, quang cảnh xung quanh bỗng đột nhiên thay đổi. Tôi cảm nhận thấy có dấu hiệu của ma lực.
“Leipin, chú có nhận thấy không?” tôi hỏi.
“Có, số lượng của chúng khá lớn đấy. Thật không may, tôi không thể xác định chính xác được từ chỗ này. Asagi?”
“Khả năng cao chúng ta đang tiến về hướng của con ma cây già cỗi,” Asagi nói. “Tôi sẽ đảm bảo rằng chúng ta có một đường thoát, và nếu như chúng ta cảm thấy không đấu lại được, chúng ta sẽ quay trở lại thị trấn và báo với hội.”
Chúng tôi thận trọng tiến về phía trước, rồi giáp mặt phải một nhóm ma cây khác.
“Hah!”
“Meow!”
“…!”
“Hiyah!”
“Phong Đao!”
Những con đã phát hiện ra chúng tôi bắt đầu từ từ bò tới. Số lượng của chúng lớn đến độ chúng tôi phải phối hợp chiến đấu thành một nhóm. Các cô gái tập trung vào khuôn mặt của lũ quái vật với những cây rìu nhỏ, Asagi chặt đứt đôi một con ma cây với thanh kiếm của mình, còn Leipin thì hỗ trợ cả đội bằng ma thuật. Tôi hạ những con ma cây cố vòng ra phía sau để tránh trường hợp cả nhóm bị bao vây.
Càng lúc càng có nhiều ma cây bò ra từ sâu phía trong khu rừng, nhiều đến bất tận. Thật may là cá nhân từng con ma cây không thực sự mạnh cho lắm. Do những con ma cây mà chúng tôi tiêu diệt đều có thể di chuyển, rễ của chúng không bám quá sâu vào nền đất, vậy nên chúng đều đổ rạp xuống mỗi lần bị hạ và không làm cản trở tầm nhìn của chúng tôi.
“Tôi chưa thấy có vấn đề gì hết, nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục kéo tới!” Cilia thốt lên. Không một ai đáp lại, nhưng tôi có cảm giác mọi người đều có suy nghĩ tương tự.
“Từ lượng ma lực mà tôi cảm nhận được, hầu hết số cây quanh đây đều là ma cây!” Leipin nói. “Có thể chúng ta sẽ phải chặt hết toàn bộ khoảng rừng này đấy!”
“Đừng làm quá sức, mọi người!” Asagi lên tiếng. “Rút lui cũng không có gì đáng xấu hổ hết!”
“Tôi biết!” Mizelia nói.
“Như người ta hay nói, dù có thất bại thì vẫn có cơ hội làm lại trong tương lai!” Welanna tiếp lời.
Dù chủ đề cuộc trò chuyện nghe có vẻ nghiêm trọng, không một ai trong nhóm tỏ vẻ căng thẳng cả. Chúng tôi chỉ xác nhận lại kế hoạch của mình, rồi tiếp tục với việc tiêu diệt ma cây. Có vẻ như đây chưa là gì so với một đội mạo hiểm giả toàn hạng A và B.
Tôi tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ của mình. Số lượng ma cây hướng về phía tôi đã tăng lên một chút. Tôi cất thanh katana của mình đi và thay vào đó để con slime kim loại lớn phân tách ra.
“Hm?! Cậu làm cái gì vậy?” Leipin hỏi tôi.
“Chỉ đẩy nhanh tiến độ thôi ạ!”
Quanh tôi là một trăm con slime kim loại. Tôi nhặt hai con lên và ra lệnh cho chúng biến thành rìu. Rồi tôi bao bọc cơ thể mình bằng qi và dùng hết sức mình để lia chúng đi. Hai con ma cây rên lên khi thanh rìu cắm vào giữa mặt chúng và đổ rạp xuống. Tôi ngay lập tức biến hai con slime kim loại khác thành rìu và lại ném đi, lặp đi lặp lại công đoạn đó, tạo nên một con mưa rìu.
Trong vài ngày vừa qua, tôi đã nhận ra rằng lượng ma lực trong cơ thể của lũ ma cây phân bố không đồng đều. Ban đầu nhìn thì có vẻ như vậy thật, nhưng có một bộ phận trên cơ thể chúng chứa nhiều ma lực hơn cả. Phần đó chính là điểm yếu hình khuôn mặt. Khuôn mặt có vẻ là một điểm then chốt, nơi phân phát ma lực ra toàn bộ cơ thể. Cũng giống như trái tim của con người vậy. Và bằng cách tấn công vào khuôn mặt đó, lượng ma lực nằm trong sẽ bị giải phóng và triệt hạ con ma cây ngay lập tức.
Nếu coi khuôn mặt như trái tim, còn ma lực như máu, chúng cũng chả khác gì con người. Tuy nhiên, không như máu, dòng chảy của ma lực có thể bị theo dõi bằng phép phát hiện ma lực. Hay nói cách khác, bất cứ ai dùng được phép phát hiện ma lực đều có thể xác nhận được điểm yếu của con ma cây ngay lập tức.
Bằng việc dùng rìu, tôi tấn công vào những điểm yếu đó từ ngoài tầm với của chúng và tiêu diệt chúng chỉ trong một đòn. Việc này không dùng đến ma lực, vì vậy tôi sẽ không phải lo đến việc bị cạn ma lực, và tự cường hóa bản thân khiến tôi khó có thể kiệt sức hơn. Nói thật thì việc này đã khiến trận chiến đơn giản hơn nhiều. Nếu đây chỉ là vũ khí thông thường, tôi sẽ không thể chiến đấu được nữa một khi hết rìu để ném. Nhưng vì chúng là slime kim loại, chúng sẽ quay trở lại ngay sau khi bị ném đi. Và vì thế, tôi chẳng phải lo đến việc hết đạn dược, thậm chí tôi còn chả phải tự đi nhặt rìu về. Những con ma cây cố gắng tấn công đàn slime khi bọn chúng quay trở lại, nhưng do quá chậm, làm thế lại càng khiến chúng lộ ra nhiều sơ hở hơn. Giờ chuyện này giống với một việc nhàm chán và bận rộn hơn là một trận chiến.
Toàn bộ những con slime kim loại bị tấn công đều quay trở về mà không gặp chấn thương nào. Một thanh gậy gỗ sẽ chẳng thể làm được gì một quả bóng kim loại, cho dù nó có đánh trúng hay không. Tôi giết bất cứ con ma cây nào bò ra phía sau chúng tôi, và cả nhóm tiêu diệt đàn ma cây ở phía trước. Số lượng của chúng nhanh chóng bị sụt giảm, che phủ toàn bộ mặt đất với xác của ma cây. Tất cả những gì còn sót lại là một vài cái cây đơn lẻ.
“Chà, chúng ta làm được rồi. Nhưng có gì đó thật kì quái,” Leipin lẩm bẩm.
“Cái gì ạ?” tôi hỏi.
“Đầu tiên, thế này là quá nhiều ma cây. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ma cây tập trung vào một điểm như thế này cả. Thứ hai, đây là một địa điểm kì quặc. Ma cây là những cái cây bị biến thành quái vật do ma lực, nhưng tôi chưa từng nghe đến việc cây bị biến thành ma cây trên một khu vực rộng lớn đến mức này bao giờ. Và cuối cùng, nhìn cái thứ kia đi,” Leipin nói, chỉ tay về phía một cái cây khổng lồ ở đằng xa. Tôi cảm nhận được lượng ma lực rất lớn từ nó.
“Đó có phải là con ma cây già cỗi không?”
“Tôi tin là thế. Tôi đã từng nhìn thấy một vài con ma cây già cỗi trước đây rồi, nhưng chưa con nào lớn và chứa nhiều ma lực đến mức này. Tôi cũng không rõ tại sao con ma cây đó chưa tấn công chúng ta.”
“Có lẽ nó chưa phát hiện ra chúng ta chăng?” Miya nói trước khi tôi kịp lên tiếng.
“Chà, chúng ta đã tiêu diệt hầu hết những con ma cây khác ở quanh đây, nên chuyện đó không thể là sự thật được. Có lẽ nó biết mình không thể thắng, nhưng nếu vậy, giờ này nó đã phải bỏ chạy từ lâu rồi chứ chả còn đứng đó nữa.”
“Vậy thì hẳn là nó còn có lý do khác để chưa rời khỏi điểm đó.” tôi nói.
“Chuyện đó nghe có lý, nhưng tôi chưa từng biết về trường hợp nào khác như vậy cả. Theo như tôi biết, ma cây già cỗi thường chỉ có đánh hoặc bỏ chạy.”
“Chúng ta có thể để mặc nó ở đó, nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm,” Asagi nói. “Hoặc là chúng ta tiêu diệt nó, hoặc là chúng ta sẽ quay trở về hội để báo cáo lại. Leipin, Ryoma, ma lực của hai người thế nào rồi?”
“Vẫn ổn,” Leipin nói.
“Tôi hầu như chưa dùng đến chút nào,” tôi nói.
“Giờ cậu nói tôi mới nhớ, tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra ý tưởng dùng slime để làm rìu ném đâu. Được rồi, chúng ta sẽ tạm nghỉ giải lao, rồi đi tiêu diệt con ma cây già cỗi đó.”
Khi quyết định như vậy, tôi bắt đầu hỏi về những đặc điểm nổi bật của dạng quái vật này. Như tôi đã từng nghe trước đó về ma cây cấp cao, có vẻ như chúng tôi sẽ phải đề phòng đến ma thuật hệ mộc của nó.
Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi cùng tạm nghỉ ngơi. Mọi người đều có vẻ thích thú với chiêu rìu slime của tôi. Vũ khí chính của Cilia là cung, vì vậy cô ấy đặc biệt tò mò.
“Ryoma, vũ khí đó được làm từ slime phải không?” cô ấy hỏi.
“Vâng. Tôi nghĩ mọi người đều đã được thấy con slime ăn chất thải khổng lồ trong công việc lần trước rồi, nhưng thanh katana cùng bao kiếm này cũng không khác gì mấy. Chúng được làm từ slime sắt và slime kim loại. Tôi dùng katana tốt hơn nhiều so với những vũ khí khác, nhưng thật không may, sở hữu một vũ khí như vậy rất khó, vì vậy đây là giải pháp tạm thời của tôi cho vấn đề này.”
“Tôi mừng vì cậu đã giải quyết được khó khăn đó,” Asagi nói. “Nhưng những con slime kim loại đã biến thành rìu sao?”
“Đúng vậy. Vũ khí này tận dụng lợi thế cơ thể vô định hình vốn có của loài slime, đi kèm với bản chất kim loại tự nhiên của slime sắt và slime kim loại. Bằng cách kết hợp hai yếu tố đó, tôi đã tạo ra một loại vũ khí có thể biến đổi theo ý muốn. Khi tôi đến mua trang bị ở tiệm vũ khí của Tigger, tôi đã tới bàn thêm với ông ấy về vấn đề này.”
Với tư cách một ông chủ tiệm bán vũ khí, Tigger khá tò mò với ý tưởng đó, vì vậy chúng tôi đã ngồi bàn luận chuyên sâu hơn. Chúng tôi bàn về khả năng biến một vũ khí này thành một vũ khí hoàn toàn khác, về việc tự do biến đổi vũ khí sao cho phù hợp với mọi kẻ thù và tình huống, nhưng cũng bàn về những nguy cơ tiềm ẩn khi mà lũ slime không đủ khả năng để bắt chước chính xác một vài dạng vũ khí nhất định. Rốt cuộc, với sự hỗ trợ của Tigger, tôi đã dạy cho đàn slime biến hóa thành rất nhiều dạng vũ khí khác nhau.
“Ngay từ đầu, ông ấy đã đồng tình rằng slime có thể được dùng làm katana hoặc dao, nhưng vì tôi không mấy khi dùng rìu, ông ấy đã giúp đỡ để tôi có thể dạy cho lũ slime về điều đó.”
“Và đây là kết quả?” Leipin hỏi. “Dạy cho nhiều slime như vậy có khó không?”
“Có vẻ như bọn chúng đều chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Sau khi chúng học được điều gì từ dạng lớn, chúng sẽ lưu giữ thông tin đó ngay cả khi đã bị phân tách, vậy nên cũng không khó khăn lắm.”
Không những con slime sẽ quay trở về với tôi sau khi bị ném đi, chúng còn có khả năng thu nhỏ hoặc phóng to khi ở trong dạng lớn, vì vậy tôi có thể biến thanh kiếm một tay thành đại kiếm theo ý muốn. Con slime cũng có thể tự động sửa bất cứ hư hại nào trên lưỡi kiếm, khiến chúng trở thành một vũ khí tuyệt vời.
“Có vẻ như slime khá là điên rồ khi ta dùng chúng như một vũ khí ấy nhỉ?” Welanna hỏi.
“Cậu sẽ chẳng bao giờ phải lo tới việc mua trang bị mới, vì vậy sẽ tiết kiệm được tiền,” Mizelia nói.
“Và sự thực rằng cậu có thể sử dụng vũ khí đó đến vô thời hạn sẽ làm giảm bớt đi những nỗi lo không cần thiết,” Cilia tiếp lời.
“Cậu sẽ chẳng bao giờ bị hết đạn dược khi dùng vũ khí tầm xa. Cứ như là ăn gian vậy,” Miya kết luận.
“À, còn một điều nữa,” tôi nói, rồi lấy một sợi dây thừng ra khỏi Hòm Đồ. “Sợi dây thừng này nhìn rất chắc chắn, phải không? Tôi làm ra nó từ loại tơ cứng nhất mà con slime dính có thể tạo ra được.”
“Nhìn nó có vẻ cứng cáp thật, nhất là so với một thứ mỏng như vậy,” Miya nói.
“Thử cắt nó bằng rìu đi, chị Mizelia.”
“Được thôi. Khoan đã, tôi không thể cắt được nó,” Mizelia nói.
“Cứng đúng không? Tôi bảo với Tigger về loại tơ này, và ông ấy nói sẽ cố làm thử giáp từ chúng.”
“Có khi đến một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ bao phủ cả người bằng slime mất,” Miya nói.
Sau khi chúng tôi trò chuyện và nghỉ giải lao xong xuôi, chúng tôi lại lên đường tiếp. Nhưng khi chúng tôi bắt đầu tiến về hướng con ma cây già cỗi, con slime lim loại của tôi bắt đầu hành xử bất thường.
“Chờ một chút,” tôi nói.
“Sao thế?”
“Có gì đó xảy ra với lũ slime kim loại của tôi. Có vẻ như chúng sợ thứ gì đó.”
Giao ước cho tôi biết cảm nhận của đàn slime, và tôi nhận thấy chúng muốn bỏ chạy ngay lập tức. Có vẻ như có thứ gì đó ở đây khiến chúng không thể đối phó được.
“Chúng có ổn không?” Miya hỏi.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ những con slime kim loại có thể chiến đấu được trong trạng thái này.”
“Vậy đừng nên ép chúng,” Asagi đề nghị.
Tôi nghe theo lời khuyên của Asagi và đưa lũ slime kim loại quay trở về Nhà Không Gian. Cơ mà tôi vẫn tò mò. Nỗi sợ mà đàn slime kim loại cảm thấy rất bất thường. Như thể chúng phải đối mặt với một kẻ thù tự nhiên vậy, nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy là con ma cây già cỗi.
“Ma cây già cỗi và slime là thiên địch ạ?” tôi hỏi Leipin.
“Nếu mà như vậy thật thì tôi chắc chắn chưa nghe về nó bao giờ.”
Có vẻ như chỉ có mỗi slime kim loại là thấy sợ. Nhưng con slime sắt đều không bị ảnh hưởng, nên tôi chưa thể hiểu rõ vấn đề ở đây là gì. Cơ mà thật may là tôi vẫn có thể dùng slime sắt trong chiến đấu. Tôi vẫn còn những dạng trang bị khác, nhưng thanh katana làm từ slime sắt hiện vẫn là vũ khí tốt nhất mà tôi sở hữu.
Chúng tôi cẩn thận tiến về phía trước cho đến khi bắt đầu nhận ra điều gì đó kì lạ từ xung quanh.
“Nhìn kìa, cái cây ở bên trái!”
“Meow!”
Kĩ năng phát hiện ma lực báo với tôi rằng đó là một cái cây bình thường, và có lẽ Leipin cũng cảm thấy thế. Nhưng khi chúng tôi đi qua nó, cái cây đột nhiên biến thành ma cây và tấn công. Thật may là Leipin đã phát hiện ra ngay lập tức, và Miya nhanh chóng xử lý nó.
“Chuyện này là sao?” Leipin tự hỏi. “Cái cây này đến một lúc trước vẫn bình thường; nó chỉ vừa biến thành quái vật thôi. Chuyện này đáng ra không thể xảy ra được.”
Cây cối có thể biến thành quái vật sau khi sở hữu ma lực, nhưng không phải là ngay lập tức. Quá trình biến đổi thường diễn ra một cách chậm chạp. Dù là thế, tôi có thể cảm nhận được những cái cây khác quanh khu vực đã biến đổi thành ma cây.
“Chú Leipin,” tôi nói.
“Ừ, tôi sợ rằng có nhiều ma cây đã được tạo ra thêm rồi.”
“Chà, chuyện này bất ngờ thật,” Mizelia nói.
“Ai mà có thể đoán trước được điều đó cơ chứ?” Asagi nói.
Hiện số lượng ma cây vẫn ít hơn nhiều so với một vài phút trước, nên cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng thật khó để có thể ngó lơ sự cố bất thường này. Tôi tập trung dùng phép phát hiện ma lực để chiến đấu với những con ma cây ở xung quanh, rồi chợt nhận ra một dòng năng lượng đang chảy dưới nền đất.
“Có thứ gì đó ở dưới đất!” tôi thông báo, rồi dùng phép Phá Đá để đập vỡ bề mặt, kết hợp cùng phép Gió Nhẹ để thổi bay đám bụi cát. Có những rễ cây nằm sâu dưới nền đất, và tôi cảm nhận thấy ma lực đang chảy qua nó.
“Đó là rễ của con ma cây già cỗi!” Leipin hét lên. “Có phải chính nó đã truyền ma lực thông qua những cái rễ này để biến đổi cây thành ma cây không? Điều đó sẽ giải thích được tại sao lại có nhiều ma cây xuất hiện như vậy kể từ lúc con ma cây già cỗi này xuất hiện. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy nó dùng kĩ năng này để tấn công bất ngờ đấy. Đây quả là một phát hiện gây sốc!”
“Chúng ta có thể xử lý xong chuyện này trước khi nghĩ tới việc đó được không?!” Cilia kêu lên.
“Dù sao đi nữa, tiêu diệt con ma cây già cỗi mới có thể xử lý triệt để được vấn đề, phải không?” Mizelia hỏi.
“Khả năng cao là thế,” Leipin nói. “Nếu không, nó sẽ lại càng tạo ra nhiều ma cây hơn.”
“Chúng ta vẫn còn cách con ma cây già cỗi khoảng 500m,” Asagi nói. “Hãy tấn công và tiêu diệt nó càng sớm càng tốt. Ryoma, để mắt đến phía sau của cả nhóm. Chúng tôi sẽ tập trung vào con ma cây già cỗi trong khi cậu cản những con vòng ra sau!”
“Rõ!”
Chúng tôi nhanh chóng hành động. Welanna, Miya, Mizelia, và Asagi chặt đứt bất cứ con ma cây nào trên đường tiến công. Leipin, Cilia, và tôi bám sát theo sau họ. Thật may là những con ma cây đều rất chậm và chẳng thể cản bước của cả nhóm. Nhưng khi chúng tôi tới gần con ma cây già cỗi hơn, nó bắt đầu trực tiếp tấn công. Nó vẫn còn ở khá xa để có thể tấn công trực tiếp bằng tán cây, nhưng rễ của nó xiên lên từ mặt đất để tấn công chúng tôi. Không những thế, nó có vẻ còn dùng cả ma pháp hệ mộc để kéo dài những cái rễ nhằm trói chúng tôi lại. Leipin dùng phép Phong Đao, trong khi cả nhóm phản công lại bằng vũ khí, nhưng số lượng rễ cây của nó rất lớn, và vì nó tấn công từ dưới mặt đất, rất khó để chúng tôi có thể tránh được hết.
Rồi tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng. Tôi dùng phép Lát Đường, phép thuật mà tôi đã dùng để ép mặt đất hồi xây cửa tiệm. Bằng cách nén ép mặt đất theo cách này, tôi đã có thể kéo dài thời gian cho cả nhóm.
“Tôi sẽ hỗ trợ!”
“Cảm ơn!”
Và cứ thế, chúng tôi lao thẳng về hướng con ma cây già cỗi.