Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

chương 4 hồi 2: cuộc tìm kiếm trong rừng 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chúng tôi đã đi xe ngựa suốt ba ngày nay. Công việc chính của tôi là chuẩn bị đồ ăn, còn Mizelia và Miya thì dạy tôi cách lái xe. Một khi chúng tôi rời xa khỏi Gimul, cỗ xe ngựa đã bị tấn công bởi yêu tinh và những loại quái vật khác một vài lần, nhưng ma thuật của Leipin nhanh chóng giải quyết bọn chúng. Không cần biết số lượng của chúng là bao nhiêu, chúng không thể đối phó được với một đội toàn những mạo hiểm giả tốp đầu như thế này được. Tôi chẳng mấy khi bị nhờ bất cứ việc gì, nên lúc nào cũng có thời gian rảnh. Dù vậy, tôi nghe nói nếu có thể hỗ trợ cho việc lái xe thì sẽ rất hữu ích, và khi tôi nhờ họ dạy, họ đều sẵn lòng. Và vì thế, tôi được học thêm một kĩ năng mà mình chả có tí kinh nghiệm nào hồi còn ở Trái Đất.

“Có vẻ như cậu cũng làm quen được rồi đấy. Tập luyện một thời gian nữa là được ngay.” Mizelia nhận xét trong lúc quan sát tôi từ ghế bên cạnh.

“Cảm ơn chị, Mizelia.”

Nhưng tôi vẫn chưa thể thành thục được nó. Nếu tôi không tiếp tục luyện sau khi nhiệm vụ này kết thúc, khả năng cao tôi sẽ quên hầu hết những gì mình đã học. Tôi suy nghĩ xem có nên mua một cỗ xe ngựa khi trở về nhà không, nhưng không thể nghĩ ra nhiều tình huống mà mình cần đến nó, vì vậy nó sẽ chỉ phí tiền thôi. Tôi cũng cần phải mua ngựa nữa, thế nên tôi nghĩ mình cần phải xem xét mọi việc thật kĩ trước khi đưa ra quyết định.

Khoảng bốn tiếng sau, có vẻ như chúng tôi đã đến được thị trấn gần khu rừng nhất. Sau khoảng 20 phút từ lúc đó, cánh cổng của thị trấn đã hiện ra. Ở đây có rất nhiều người dân qua lại, vì vậy Mizelia đảm nhận việc lái xe thay cho tôi.

Tôi lướt mắt dọc con đường phía sau cánh cổng. Thị trấn này nhỏ hơn nhiều so với Gimul, nhưng nó vẫn khá nhộn nhịp. Tất cả các tòa nhà ở đây đều làm từ gỗ, và chúng tôi cũng đi qua một vài cỗ xe vận chuyển gỗ nữa. Có vẻ như ngành lâm nghiệp là nguồn thu nhập chính của thị trấn này.

Trong lúc tôi nghĩ về thị trấn, chúng tôi đã đến được nhà trọ. Chúng tôi đặt thuê hai phòng, một cho nam và một cho nữ. Sau đó cùng đến hội thám hiểm để thu thập thêm thông tin về ma cây và chuẩn bị cho ngày mai.

◇◇◇

“Mọi người đã sẵn sàng chưa?” Asagi hỏi khi chúng tôi đang đứng ở bìa rừng vào ngày hôm sau. Khi mọi người đều gật đầu, chúng tôi bắt đầu tiến vào rừng.

Miya và Mizelia đi đầu của cả nhóm, tiếp đó là Cilia và Welanna, rồi đến tôi và Leipin, cuối cùng là Asagi canh gác ở cuối hàng. Khu rừng này rất tối và u ám. Nó cũng giống Rừng Gana ở một vài điểm, nhưng vẫn có nhiều điểm khác biệt. Không khí ở trong này tạo cảm giác ngột ngạt và khó thở.

“Có vẻ như chúng ta đã gặp đối thủ đầu tiên rồi,” Leipin nói. “Miya, nhìn kìa. Khoảng 10 mét về phía trước. Thấy cái cây có phần thân tương đối lớn so với những cây khác không?”

“Cái cây đó á?” Miya hỏi và chỉ tay vào một thân cây.

“Đúng, chính nó.”

Thân cây này có vẻ có đường kính từ 30 đến 40 cm. Nó cao gần bốn mét và có hình dạng của cây thông. Chỉ dựa vào hình dáng thôi, nó gần như không khác gì những cái cây ở xung quanh. Leipin đã nói đúng; nó chắc chắn to hơn, và phần cành của nó cũng dài hơn nữa, nhưng những đặc điểm như vậy sẽ rất khó có thể nhận ra được nếu chỉ nhìn liếc qua.

Khi Leipin xác nhận đó đúng là một con ma cây, và chúng tôi cũng đảm bảo không còn con nào khác ở xung quanh, Miya và Mizelia tiếp cận nó với rìu trong tay. Vì chúng tôi sẽ đối mặt với ma cây, các cô gái đã chuyển sang dùng rìu nhỏ.

Khi họ tiếp cận cái cây, nó đột ngột di chuyển và quật những cái cành về phía họ như thể dùng roi. Họ nhanh nhẹn tránh được, nhưng mặc dù các nhánh cây này nhìn cứng cáp, chúng lại linh hoạt một cách đáng ngạc nhiên. Một trong số chúng định trói Mizelia lại, nhưng cô ấy ngay lập tức chặt đứt đôi cái cành bằng rìu. Phần còn lại của tán cây rũ xuống, và cả thân cây từ từ đổ rạp.

“Chúng tôi vẫn ổn!” Miya nói.

“Nó chết rồi!” Mizelia tiếp lời.

Họ gọi chúng tôi lại, và khi chúng tôi tới gần, thanh rìu của Miya đang cắm chặt trên thân của con ma cây. Tôi không nhìn rõ được từ vị trí mình đang đứng, nhưng có vẻ như cô ấy đã chém thẳng vào mặt. Cái rìu đang cắm ở ngay giữa trán của nó.

“Nếu mọi người tránh được tán cây của nó và đánh trúng dù chỉ một phát, chúng cũng dễ dàng bị hạ,” Miya nói.

“Một con ma cây chỉ là chuyện đơn giản, nếu chúng ta tìm được một con nữa ở một mình, tôi nghĩ có thể để Ryoma tự xử lý,” Mizelia nói.

“Cảm ơn chị,” tôi nói, rồi bỗng nhận ra Leipin đang chăm chú suy nghĩ gì đó. “Chú Leipin, có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta tìm thấy con ma cây này hơi sớm. Ma cây thường thích trú ngụ ở những nơi tối tăm sâu trong rừng, vậy nên rất hiếm khi có một con ở sát bìa rừng như thế này,” Leipin nói. Điều đó khiến tôi nhớ lại ngày hôm qua, rằng không một ai ở hội thám hiểm nói rằng có nhìn thấy ma cây ở gần bìa rừng.

“Có lẽ có cả một bầy ma cây ở sâu hơn trong rừng chăng?” Mizelia gợi ý.

“Có thể con ma cây này đã đi lạc ra tận đây, nhưng chúng ta vẫn cần cảnh giác,” Asagi nói.

Trong lúc để ý xung quanh, chúng tôi chặt toàn bộ cành của con ma cây này. Sau khi Leipin cất chúng vào trong Nhà Không Gian, chúng tôi lại tiến sâu hơn vào rừng. Không lâu sau đó, chúng tôi tìm được một con ma cây khác.

“Có một con ở kia. Ryoma, lại thử đi,” Leipin nói.

“Được rồi.”

Tôi tiến về phía trước và rút cây katana làm từ con slime sắt lớn ra khỏi bao kiếm làm từ slime kim loại lớn. Cũng nhờ kĩ năng Hóa cứng của nó, lưỡi kiếm đã chắc chắn hơn nhiều, và nó cũng cắt được dễ dàng nữa. Giờ khi tôi đã làm quen được với cách biến đổi slime, tôi tin chắc là mình có thể sửa bất cứ vết rạn nứt nào trên bề mặt lưỡi kiếm.

Tôi dùng phép phát hiện ma thuật một lần nữa để xác nhận lại vị trí của con ma cây, sau đó bao bọc cơ thể cùng lưỡi kiếm bằng qi[note47708] và nắm chắc thanh katana trong thế hasso[note47709]. Thân của con ma cây này nhỏ hơn so với con lần trước, nhưng ngay khi tôi tiến vào tầm đánh của nó, nó ngay lập tức vung cành về phía tôi từ trên cao. Tôi tránh đòn tấn công bằng cách nhảy sang bên phải, và phát hiện ra điểm yếu của nó, hay phần bề mặt lồi ra ngoài. Tôi nhanh chóng vung thanh katana xuống, cắt đứt phần lồi ra bằng một đường chém dọc, giống như thể vừa chém vào mặt người khác vậy.

Con ma cây phát ra một tiếng rên rỉ ngay khi nhận phải cú chém, nhưng nó không làm ảnh hưởng tới tôi. Cái phần lồi ra rơi thẳng xuống rễ cây ở bên dưới, tạo ra tiếng lách cách trên nền đất. Có vẻ như tôi đã hạ nó chi trong một đòn. Ma lực của nó nhanh chóng tan biến, và cũng giống như lần trước, tán cây của nó rũ xuống, và cả thân cây đổ rạp.

“Làm tốt lắm,” Leipin nói.

“Cơ mà chúng ta cần nhiều hơn thế này nhiều. Hãy tiếp tục tìm thêm nào.”

Thứ nguy hiểm nhất về ma cây là khả năng giả dạng của nó và khiến người khác mất cảnh giác. Nhưng cũng có nghĩa là nếu có thể tìm thấy con ma cây trước khi đi vào tầm với của nó, độ nguy hiểm của nó sẽ giảm đi hẳn. Ít nhất thì khi đối đầu với một con, chúng cũng không phải là vấn đề. Tôi cũng không rõ nếu phải đánh nhiều con một lúc thì sẽ ra sao, nhưng chuyện đó chúng tôi có thể tìm hiểu sau.

Từ lúc đó cho đến tận chiều, chúng tôi tiêu diệt một lượng lớn ma cây. Ngay khi tôi bắt đầu quen với việc chiến đấu, chúng tôi tìm được cả một bầy và cùng nhau tiêu diệt hết chúng. Sau khi đếm lại số quái đã tiêu diệt, chúng tôi mới nhận ra mình vừa tiêu diệt được một con số đáng kinh ngạc––147 con. Chúng tôi hiện đang ở một khoảnh đất trống nơi thường được dùng để nghỉ ngơi, nhưng nơi này nhiều ma cây đến độ nó chả khác gì những khu vực còn lại ở trong rừng. Chúng tôi cũng không nhận được thông tin gì như vậy vào hôm qua.

“Vẫn còn nhiều thời gian, không cần thiết phải vội vàng,” Asagi nói. “Cơ mà, tôi tò mò tại sao ở đây lại có nhiều ma cây hơn hẳn so với thông tin chúng ta nhận được. Tôi nghĩ nên để Hội biết được điều này càng sớm càng tốt.”

Tình trạng hiện tại của khu rừng khác xa so với nguồn tin của chúng tôi. Nếu tính cả đàn ma cây mà chúng tôi vừa tiêu diệt, cộng với những con lẻ tẻ mà chúng tôi giết từ trước, số lượng tổng thể đã lên đến gần 200 con. Mục tiêu của chúng tôi là tiêu diệt ít nhất 300 con, nhưng chúng tôi đã gần đạt được kết quả đó rồi, vì vậy chúng tôi quyết định quay về thị trấn từ sớm. Ở quầy tiếp tân trong hội có một người phụ nữ lớn tuổi đang nhận báo cáo của chúng tôi về tình trạng của khu rừng. Khi chúng tôi tóm tắt lại những gì đã quan sát được, người đó ra vẻ khó hiểu.

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn,” cô ấy nói. “Thật ra, có một nhóm vừa vào đây cũng nói điều tương tự. Chúng tôi vừa bàn xem có nên gửi người đi điều tra không.”

“Thú vị thật,” Leipin nói. “Cô có biết tại sao lại có đợt bùng phát này không?”

“Có lẽ có một con ma cây già cỗi ở trong đó. Ma xây xuất hiện hàng năm ở trong khu rừng, và cứ một vài năm, chúng tôi lại nhận được báo cáo có người nhìn thấy một con ma cây già cỗi.”

“Tôi biết ngay mà. Cô không phiền nếu chúng tôi tiếp tục vào rừng chứ? Có bất cứ hạn chế nào không?”

“Mọi người được tự do vào nếu muốn. Chắc chẳng có vấn đề gì đâu, tại mọi người đều ở hạng A và B mà.”

Tôi mới ở hạng E, nhưng quyết định không nhắc tới chuyện đó. Có vẻ như người phụ nữ đó cũng không định ngăn mỗi mình tôi vào rừng. Thay vào đó, vì chúng tôi sẽ tiếp tục quay lại vào ngày mai, cô ấy quyết định giao thêm cho chúng tôi nhiệm vụ tiêu diệt ma cây.

Mạo hiểm giả được phép nhận nhiều việc một lúc. Ví dụ, nhận nhiều công việc có thể hoàn thành ở cùng một địa điểm để có thêm thu nhập là điều mà bất kỳ mạo hiểm giả có năng lực nào cũng sẽ làm. Trong trường hợp này, chúng tôi vừa có thể nhận tiền cho việc tiêu diệt ma cây, vừa nhận thưởng để vận chuyển gỗ về Gimul. Công việc lần này là tiêu diệt ma cây, còn cái ở Gimul tập trung vào việc thu thập nguyên liệu, vậy nên chúng sẽ không tốn nhiều thời gian hơn là mấy. Nếu chúng tôi tiếp tục tiêu diệt ma cây theo cùng tiến độ của ngày hôm nay, chúng tôi sẽ có thể hoàn thành được cả hai việc. Vì vậy, trong lúc lấy thêm thông tin cần thiết, chúng tôi cũng nhận luôn cả việc diệt ma cây nữa.

Chúng tôi sẽ không quay lại rừng cho đến tận ngày mai, vậy nên cả nhóm đều có thời gian rảnh. Tôi chả có kế hoạch gì hết, nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian, vì thế tôi vào Nhà Không Gian và huấn luyện cho slime của mình. Hôm nay, mục đích chính của tôi là huấn luyện cho slime độc dùng giáo.

Khoảng gần một tiếng sau, giữa lúc đang huấn luyện, tôi tự hỏi không biết nếu để chúng dùng cây giáo của Melzan thì sao. Nó chỉ đang làm chiếm diện tích trong Hòm Đồ của tôi thôi. Tôi nghĩ nó hơi nặng một chút, nhưng tôi tin rằng mấy con slime độc sẽ có thể dùng được nó. Tuy nhiên, tôi tò mò không biết liệu con slime có thể tận dụng khả năng ma thuật của cây giáo hay không. Tôi biết rằng slime sẽ tỏa ra ma lực khi chúng tiến hóa, nhưng tôi vẫn chưa biết liệu chúng chỉ làm thế khi tiến hóa, hay đó là thứ mà chúng có thể làm lúc nào cũng được. Tôi cần phải thử nghiệm mới biết chắc.

Tôi gọi một con slime độc lại gần và yêu cầu nó tạo ra ma lực. Nó làm được dễ dàng tới không ngờ, vậy có lẽ nó cũng có thể dùng được vũ khí ma thuật chăng? Tôi lấy cây giáo của Melzen ra khỏi Hòm Đồ, để con slime độc cầm nó, và ra lệnh cho nó truyền ma lực vào cây giáo. Lửa phun ra từ đầu mũi giáo.

“Thành công! Mày có thể vung nó trong khi làm thế được không?” tôi hỏi con slime độc.

Nó dùng cây giáo thuần thục đến đáng ngưỡng mộ. Nó không vung được nhanh, có lẽ vì cây giáo quá nặng, nhưng nó vẫn làm được việc. Cơ mà trong lúc nó làm vậy, càng lúc nó càng chậm đi. Có vẻ như nó thấy mệt và bị hết ma lực, vì vậy tôi quyết định để nó ngừng lại. Nhưng ngay lức đó, con slime độc đánh rơi cây giáo và bắt đầu run lên.

“Sao thế?!” tôi thốt lên và chạy về phía con slime. Nó không có vẻ như bị ốm hay bị thương, nhưng trông nó thật yếu ớt. Kích cỡ của nó đã thu nhỏ chỉ còn bằng một nửa so với ban đầu, và nó di chuyển chậm chạp hơn hẳn. Tôi quyết định truyền cho nó một chút ma lực hệ độc xem có giúp được gì không.

Việc nó thu nhỏ chắc chắn không phải do kĩ năng Giảm thiểu, bởi slime độc thông thường không có kĩ năng đó. Tôi dùng phép Thẩm Định Quái vật lên con này một lần nữa cho chắc ăn, và dự cảm của tôi đã đúng. Với kết quả đó, tôi kết luận rằng có lẽ lý do cho việc này là con slime độc đã phải dùng tới ma lực. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra, nhưng giờ một câu hỏi mới lại xuất hiện, đó là tại sao chuyện đó lại gây ra việc thu nhỏ?

Có lẽ cơ thể nó bị hết ma lực. Tôi không dám chắc, nhưng có khả năng slime được tạo nên từ ma lực. Nếu vậy, nó có thể giải thích được tại sao dùng ma lực lại khiến chúng bị thu nhỏ. Thực tế, tôi không thể đi tới kết luận nào có lý hơn. Nhưng ma lực là một thứ không màu và không thể chạm tới được, không như slime. Tuy nhiên, khi một con slime chết đi, cơ thể của nó cũng biến mất theo. Nếu cho rằng slime được làm từ ma lực, có lẽ nó sẽ giải thích được hiện tượng này, nhưng như vậy lại tạo ra nhiều câu hỏi hơn. Tôi quyết định tạm đặt những câu hỏi vì sao này sang một bên và xử lý mọi chuyện dựa trên giả thiết slime đúng là làm từ ma lực. Tôi muốn hỏi thêm Leipin về chuyện này sau.

Tối hôm đó, tôi nói chuyện với Leipin, nhưng có vẻ ông ấy cũng không nắm rõ. Ông ấy chưa bao giờ có suy nghĩ đưa một vũ khí ma thuật quý giá cho một con slime dùng bao giờ cả, vậy nên ông ấy còn ngạc nhiên hơn khi biết slime có thể tạo ra ma lực và dùng được vũ khí đó. Cuối cùng ông ấy đi đến kết luận rằng chuyện đó có thể xảy ra. Quái vật ngay từ đầu đã có nhiều ma lực hơn so với những động vật thông thường khác, và có không ít quái vật vẫn không thể dùng được ma thuật kể cả khi có điều kiện như vậy. Vậy nên cũng không có gì lạ khi slime sở hữu ma lực. Nhưng nếu cơ thể của chúng làm từ ma lực, và dùng nó sẽ khiến chúng bị thu nhỏ đi, điều đó sẽ không giải thích được tại sao slime đất và slime chữa trị có thể dùng ma thuật mà không gặp phải vấn đề đó. Có vẻ chuyện này sẽ cần nhiều nghiên cứu hơn tôi nghĩ.

◇◇◇

Ngày hôm sau, chúng tôi lại đi săn ma cây và thu thập gỗ tiếp. Số lượng ma cây giờ đã tăng lên nhiều một cách ngu ngốc. Chúng tôi thay phiên nhau diệt chúng suốt cả buổi sáng, và cho đến trưa, chúng tôi đã lấy được về lượng gỗ của ít nhất 600 con ma cây chỉ trong vòng hai ngày.

“Nhà Không Gian của tôi sắp hết chỗ rồi,” Leipin nói. “Tôi nghĩ thế này là đủ cho hôm nay. Mọi người thấy sao, chúng ta có nên dừng lại ở đây không?”

Chúng tôi đã đạt được mục tiêu và vẫn còn thừa thời gian. Không ai phản đối gì hết, vì thế chúng tôi quyết định kết thúc từ sớm.

“Ryoma! Nhìn đằng kia kìa!” Leipin bỗng thốt lên trên đường trở về và chỉ lên trời. Khi nhìn qua tán cây, tôi thấy một vật hình tròn nhỏ, màu xanh lá cây đang lơ lửng giữa trời. Phía trên của nó có những lông tơ giống như hoa bồ công anh. “Đó là một con slime!”

“Slime?!” tôi kêu lên.

“Nó được gọi là slime lông tơ. Chúng có khả năng bay. Tôi không nhớ là cậu có loại slime này.”“Dạ vâng, đúng là cháu không có loại này. Cháu còn không biết rằng chúng tồn tại cơ. Chúng có thể bị bắt không?”

“Được chứ, dễ dàng là đằng khác,” Leipin nói, sau đó chĩa tay về phía con slime và dùng một thần chú có tên là Nhặt. Con slime đột ngột xuất hiện ngay trước mặt ông ấy.

“Câu thần chú đó là gì vậy ạ?”

“Nó là một thần chú hệ không gian dùng để dịch chuyển đồ vật đến gần mình. Nhưng nó chỉ có tác dụng với những vật nằm trong tầm mắt của người dùng thôi. Nó cũng rất khó ngắm nữa, nên thần chú này khá vô dụng trong hầu hết mọi trường hợp. Tuy nhiên, phép này có thể dùng để để bắt thú vật mà không gây tổn hại tới nó. Tôi thường dùng thần chú này để bắt những con quái vật mình muốn nghiên cứu. Tôi cũng dùng nó để bắt ếch grell nữa.”

“Cháu hiểu rồi.” Điều này khiến tôi nhớ lại ông ấy đã từng nói mình dùng phép thuật để săn ếch grell. Có lẽ đó chính là loại thần chú này.

“Dù sao đi nữa, tôi nghĩ cậu nên khẩn trương lập giao ước với nó đi. Nơi này không hẳn là an toàn để thư thái đâu.”

“Phải nhỉ.”

Tôi nhanh chóng hoàn thiện giao ước với con slime lông tơ. Nó nhỏ tới mức nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Tôi đặt nó vào trong Nhà Không Gian, cảm ơn cả nhóm vì đã trông chừng quái vật trong thời gian đó, và chúng tôi lại đi tiếp.

Chúng tôi tới được thị trấn trước khi mặt trời lặn. Tôi đi thẳng tới nhà trọ và dùng phép Thẩm Định Quái Vật lên con slime lông tơ.

Slime Lông Tơ

Kĩ năng: Bay (1), Tăng tốc Tăng trưởng (5), Giảm Cân Nặng (10), Quang hợp (3), Hấp thụ (1), Phân tách (8)

Có lẽ cũng nhờ có quang hợp, nó không cần đến kĩ năng Ăn uống. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy kĩ năng Bay, Tăng tốc Tăng trưởng, và Giảm Cân Nặng; và chúng đều có vẻ độc nhất. Và điểm cuối cùng, kĩ năng Phân tách của nó đặc biệt cao. Nếu tính đến cái bông hoa bồ công anh trên đầu nó, có lẽ nó cũng phân tách theo cùng một cách với loại hoa đó.

Tôi nhặt nó lên và quyết định thử kiểm tra kĩ năng Giảm Cân Nặng. Đột nhiên, con slime bỗng mất hết trọng lượng. Ngay từ đầu nó đã nhẹ hơn rất nhiều so với slime thông thường rồi, nhưng giờ tôi cảm thấy như chả có gì trong tay mình hết. Kích cỡ của nó vẫn không hề thay đổi. Tôi tự hỏi không rõ khối lượng của nó thực sự hoạt động ra sao, nhưng dù sao đi nữa, có vẻ nó chỉ có khả năng giảm trọng lượng của chính nó thôi. Nếu nó làm giảm được trọng lượng của các vật thể khác, có lẽ đã có người phát hiện ra và dùng nó để vận chuyển hàng hóa rồi.

Khi nó trong trạng thái mất trọng lượng như thế này, tôi chỉ cần vung nhẹ tay thôi cũng đủ khiến nó bay mất. Việc này có lẽ đều là nhờ kĩ năng Bay. Tôi thấy nó giống với trạng thái lơ lửng hơn là bay, nhưng nó có thể điều chỉnh độ cao bằng cách thay đổi trọng lượng của mình. Cơ mà thế cũng không thay đổi được sự thật rằng nó vẫn phải dựa dẫm vào gió mới làm được vậy.

Tôi hỏi Leipin về điều này, và ông ấy bảo rằng slime lông tơ có thể di chuyển một quãng đường dài theo chiều gió, vậy nên chúng là dạng slime có thể xuất hiện ở bất kì đâu. Tuy nhiên, chúng hiếm khi xuất hiện với số lượng lớn. Kĩ năng Phân tách của chúng khá cao, nên tôi tự hỏi không rõ nguyên do là gì. Leipin nói rằng những cái lông hoa bồ công anh trên đầu nó sẽ bay đi khắp mọi nơi khi chúng phân tách, đúng như tôi đã dự đoán, nhưng không phải cái lông nào cũng biến thành một con slime lông tơ mới. Và khi chúng thực sự tụ tập thành đàn, lông tơ của chúng sẽ trở thành một nỗi phiền toái cho bất cứ thị trấn nào ở gần đó, và hội sẽ đăng nhiệm vụ tiêu diệt chúng. Tôi nghĩ mình có thể làm gì đó với loại slime lông tơ này, nhưng quyết định sẽ dành thời gian nghĩ thêm về chuyện đó sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành.

Truyện Chữ Hay