Khi chúng tôi vừa đến hàng ghế khán giả dành cho quý tộc và hoàng tộc, thì Utano-san, Kudou và Yui-chan đã đang ngồi trên sofa đợi chúng tôi rồi.
Thứ đầu tiên mà tôi nghĩ đến là nơi này còn bự hơn cả những gì tôi tưởng. Nó bự đến nỗi đủ để 20 người thoải mái ngồi và có đến bốn chiếc bàn hình tròn cùng với những cái ghế sofa xếp xung quanh. Trên cái bàn là những bông hoa xinh xắn dùng để trang trí được đặt trên tấm thảm trải bàn chất lượng cao và đắt tiền. Tôi nghĩ chỉ cái bàn thôi cũng đắt tiền lắm rồi.
Tất cả những thứ này tạo ra khí chất sang trọng để khó mà tin rằng chúng tôi đang ở bên trong Đấu trường. Thêm nữa nó cũng không quá trớn đến mức khiến người ta cảm thấy khá lo lắng khi ở xung quanh những món đồ này. Bạn có thể thoải mái và theo dõi trận đấu. Dù có thể bạn có cái nhìn khác, nhưng tôi cảm giác như bạn cũng có thể cảm nhận được sự cân nhắc được đặt vào kiến trúc ở căn phòng này.
“Bộ giáp trông khá hợp với cậu đấy.” (Utano)
“Vậy sao, cảm ơn. Cả Utano-san nữa, bộ váy trông hợp với cô lắm đó.” (Renji)
“Cảm ơn. Tôi sẽ xem đó như lời nịnh nọt vậy.”
“Không, tôi thật sự thấy hợp thật mà.”
Khi tôi nhún vai, Utano-san nhẹ cười. Có vẻ cô ấy hơi căng thẳng vì cử chỉ của cô ấy có chút cứng nhắc. Ờ, nếu cô ấy vẫn có thể cười chỉ vì vài cuộc chuyện phiếm như thế này, thì cô ấy sẽ ổn thôi.
Utano-san hiện đang khoác trên mình bộ váy dài màu đen. Tôi không nhớ nguồn gốc của cái tên, nhưng tôi nhớ mình được kể rằng chiếc váy được gọi như vậy.
Bằng cách nhấn mạnh vào chiều cao và cái cổ xinh xắn của cô ấy, nhà thiết kế đã tạo ra một vẻ ngoài và bầu không khí cao quý cho cô ấy. Vì cô ấy có một thân hình mảnh dẻ, nên bộ váy mới có thể làm cho cô ấy xinh đẹp như vậy.
Màu đen, cũng là một màu hoàn toàn phù hợp với cô ấy. Mà đó chỉ là ý kiến của tôi thôi.
“Ara, trông anh thật ra cũng khá là được đấy chứ.” (Kudou)
“Cảm ơn. Em cũng không tệ đâu Kudou.” (Renji)
“Vậy sao?”
Kudou thì đang mặc một chiếc váy đuôi cá. Tôi không chắc là mình có nhớ đúng tên không nữa. Phần trên của chiếc váy làm nổi bật bộ ngực đầy đặn của cô ấy cùng đường cổ vô cùng thon gọn, còn phần dưới thì được che đi bởi cái váy dài chạm sàn. Phần váy trông như đuôi của một nàng tiên cá, đúng với cái tên mà tôi nghĩ ra. Có lẽ cái tên thật của nó lại khác với cái tên ở thế giới này. Suy cho cùng, tiên cá lại là kẻ thù của loài người mà. Họ quyến rũ con người bằng tiếng hát mê hồn của mình rồi dìm họ đuối nước bằng cách dụ họ đi xuống biển. Sau đó chúng ăn thịt con mồi của mình. Ngay cả vẻ ngoài của chúng cũng không đẹp như những gì chúng ta thấy trong truyện. Ở phần thân trên ngay chỗ gáy và bụng, họ có mang cá và khuôn mặt của họ là sự kết hợp kỳ dị giữa mặt cá và mặt người. Cuối cùng thì giả tưởng vẫn sẽ mãi là giả tưởng thôi. Thực tại thật khắc nghiệt. Đã biết bao nhiêu lần tôi phải khóc vì thực tại rồi……
Thật đáng tiếc khi đôi chân xinh đẹp của Kudou đã bị che đi, nhưng bộ váy rất hợp với cô ấy. Thêm nữa, có lẽ vì cô ấy đang mặc váy nên gương mặt cô ấy trông hoạt bát hơn thường ngày. Kết luận lại thì cô ấy cũng là con gái mà. Hẳn là cô ấy thấy thoải mái khi mặc một bộ váy tuyệt như vậy, tôi nghĩ thế.
“u, um…....”
Cứ lấp ló sau lưng Utano-san và Kudou, cô gái trong bộ váy trắng cố cất tiếng.
Mái tóc buộc lên thông thường của em ấy đã được buông thõng ra sau lưng, được chải chuốt và cắt tỉa gọn gàng. Bình thường trông em ấy rất trẻ con nhưng chỉ làm như thế thôi, em ấy đã trông trưởng thành hơn rồi.
Chiếc váy phù hợp với lứa tuổi của em ấy hoàn toàn vừa vặn với bộ ngực mảnh dẻ và phần cổ ngắn. Phần váy thì, không như của Utano-san và Kudou, phần váy có một đường xẻ táo bạo để lộ đường chân đẹp đẽ của em ấy. Trang phục của em ấy thật sự thể hiện được cả vẻ đáng yêu và vẻ trưởng thành của em ấy.
Thành thật mà nói, nó rất là hợp với em ấy. Tóc trắng xứng đôi với bộ váy trắng và đôi mắt màu ngọc ruby. Cùng với đó là vẻ nhút nhát và thiếu tự tin vào bản thân. Thật đấy, cái ‘khoảng cách’ giữa ngoại hình và tính cách của em ấy rất là giống với Yui-chan.
“Cả Yui-chan nữa, em trông tuyệt lắm.” (Renji)
“Ah, thật…...thật ạ?”
“Ừ.”
Cái gì thế này? Thay vì thấy bị quyến rũ hay bị thu hút, tôi lại thấy vô cùng xúc động bên trong lòng.
Đây là cảm giác của bậc cha mẹ sao? Hay là cái gì đó khác?
Nhân tiện đó, đằng sau em ấy, cứ như đây là điều bình thường, một kỵ sĩ trong bộ giáp đen——cậu KỴ SĨ đang đứng sau để bảo vệ. Anh ta đúng là trông như một kỵ sĩ nhưng khi đứng bên cạnh một người đẹp mặc váy, vì sao đó khung cảnh trông kỳ lạ lắm, hay đúng hơn là quá nổi bật. Sự hiện diện của anh ta choáng ngợp quá.
Trong lúc chúng tôi đang nhìn ba người họ, cô hầu đã dẫn chúng tôi đến đây lặng lẽ lui ra sau.
Cũng có những cô hầu khác đang đứng chờ ở đó, có lẽ họ là những người đã dẫn Utano-san và những người khác đến đây. Bên cạnh họ cũng có một ấm nước và một ly trà. Có lẽ là dùng để phục vụ chúng tôi trong lúc chúng tôi xem giải đấu.
“Ooh.” (Toudou)
“Oh? Cả ba người hôm nay trông rất đẹp.” (Kuuki)
Toudou và Kuuki đi sau tôi nói cứ như là ngạc nhiên lắm. Đặc biệt là Toudou đã nghẹn lời khi nhìn thấy họ và cứng đờ người ra. Tôi lấy khuỷu tay chọt cậu ta làm cho găng tay và bộ giáp vang lên âm thanh khô khan.
“Cảm ơn vì nịnh bợ nhé, Kuuki-kun.”
“Không không, nó thật sự hợp với cậu mà, Kudou-san.” (Kuuki)
“Thế à. Trông cậu mặc giáp cũng hợp lắm đấy.” (Kudou)
“Cám ơn nhiều nhé.”
“Cả anh nữa, Toudou-kun.”
“Cảm, cảm ơn……” (Toudou)
“......Sau mọi chuyện rồi mà anh còn bối rối lên vì cái gì thế hả?” (Kudou)
Nói thế xong, Kudou kéo nhẹ phần ngực váy. Khiến cho phần trên của cô ấy gần lộ ngực ra. Kuuki thì bình tĩnh đảo mắt đi còn Toudou thì bối rối cố đảo mắt ra chỗ khác.
Phản ứng của họ hẳn là khiến cô ấy thấy thích thú vì cô ấy đang cười toe toét, Kudou nhanh chóng tiến đến chỗ Toudou và chọc cậu ta.
Utano-san ngồi kế bên cô ấy làm vẻ mặt chán nản khi thấy như thế. Việc cô ấy không nổi giận cho thấy rằng cô ấy đã quen với mấy trò hề của Kudou rồi. Trước đây dù cô ấy không nói gì, nhưng vẻ mặt lại hiện rõ ra rằng cô ấy giận đến thế nào.
Như mọi khi, Kudou vẫn rất thích trêu chọc con trai.
Kuuki đã quá quen với cô ấy chỉ biết cười gượng trong lúc cố gắng không để ánh mắt của mình nhìn vào ngực cô ấy. Ờ thì tôi nghĩ cậu ta cũng không còn cách nào khác. Nếu công chúa mà thấy cậu ta như thế, thì cậu ta sẽ khó mà làm cho công chúa vui lên lại. Bây giờ còn có cả những cô hầu đang đứng sau chúng tôi. Ai biết được thông tin gì sẽ bị rò rỉ chứ?
Bên cạnh cậu ta, Toudou không còn miễn nhiễm với phụ nữ đang xấu hổ đỏ cả mặt. Cái phản ứng đó đúng với cái mà Kudou muốn đó cậu biết không…...Ừ thì, tôi cũng đang tận hưởng cái vẻ đó nên sao cũng được.
Bộ váy xanh dương bó chặt vào người em ấy làm cho những đường cong cuốn hút của em ấy thêm nổi bật. Cộng thêm những phần để lộ làn da trắng của em ấy nữa, thì đây đúng là một bộ trang phục tôn lên vẻ quyến rũ của Kudou Rin.
Và chiếc váy cao cấp như thế hiện đang bị phí phạm chỉ để trêu chọc Toudou. Thật phí phạm. Em ấy đúng là một người tự do tự tại mà. Không biết cái váy đó đắt thế nào nhỉ? Ngay cái lúc mà em ấy đi kéo nó ra thì tôi có cảm giác như giá trị của nó bị giảm đi rất nhiều rồi.
Trong lúc đang suy nghĩ như thế, ánh mắt của tôi gặp Yui-chan đang ngồi kế bên Utano-san. Có vẻ em ấy định nói gì đó nhưng lại không làm và im lặng.
“Mắt anh dâm dục lắm đó.” (Ana)
Thay vào đó người nói lại là cô nữ hoàng với cái miệng thô tục đã biến đâu mất cho đến giờ.
Tôi chỉ không biết là làm sao mà cô ta lại không ở bên cạnh Yui-chan thôi. Tôi nghĩ hẳn là cô ta đã bay ở trên trời để tìm chỗ của Đấu trường. Cô ta bay vào từ phần cửa sổ để không dùng để quan sát sân đấu. Cô ta đang mặc chiếc váy một mảnh màu trắng tinh như thường ngày.
“Làm gì có.” (Renji)
“Ai biết được. Đối với tôi thì nó như thế khi quan sát mặt anh đấy.” (Ana)
Bị nói như thế, tôi lấy tay sờ mặt theo bản năng. Cái găng tay cảm giác lạnh thật.
“Thật à?” (Renji)
“Nghiêm túc sao. Dù có một cô gái dễ thương như thế ở trước mặt anh, sao anh lại có thể nhìn đi chỗ khác được thế, đúng không Yui?” (Ana)
“eh, tớ, tớ á!?”
“Anh nghĩ sao Renji, cô ấy dễ thương mà đúng không?” (Ana)
“Ờm tôi hoàn toàn đồng ý với điều này.” (Renji)
Khi tôi nói thế, Yui-chan đỏ mặt cúi đầu xuống. Cả phản ứng của em ấy nữa, trông thật dễ thương.
Như một người đàn ông bình thường, muốn trêu chọc em ấy một chút cũng là điều bình thường thôi.
“Yui-chan đúng là dễ thương thật đấy.” (Renji)
Tôi nói thế với mục đích nhấn mạnh ‘Yui-chan là người DUY NHẤT dễ thương’. Tất nhiên là nói trong lúc nhìn Anastasia.
Anastasia hẳn là hiểu những gì tôi nói ngay lập tức vì cô ta đang cười khô khan. Làm ngơ cô ta, tôi quay sang Utano-san.
“Vua Joshua và những người khác đâu?” (Renji)
“Vẫn còn đang chuẩn bị. Họ cần phải chú trọng vào vẻ ngoài nhiều hơn chúng ta mà.”
“Ra là vậy.”
Nói thế xong, tôi ngồi xuống trước mặt Utano-san, đối diện cái bàn.
Khi đó, dù không nói gì, một người hầu gái đến rót trà cho tôi.
“Oh, ngồi trước mặt tôi có được không thế?” (Utano)
“hm?”
“Không phải cậu khá để ý đến ngực của Rin à?” (Utano)
Cái quái gì thế?
Không hẳn là cô ấy nghiêm túc tin những lời của Anastasia, nhưng tôi vẫn nở một nụ cười gượng khi thấy cô ấy nói như thế.
“Không hẳn. Ít nhất thì không phải Kudou.” (Renji)
“Ồ thật sao? Theo quan điểm của tôi thì em ấy khá là xinh đấy. Ngoài ra, ngực em ấy cũng to nữa.” (Ana)
Anastasia, lại chen vào cuộc nói chuyện giữa tôi và Utano-san. Là vì con ngốc này nói gì đó kỳ lạ nên Utano-san mới hiểu nhầm đấy. Ừ thì, thay vì nói là cô ấy hiểu lầm thì tôi thấy đúng hơn là cô ấy đang chọc tôi. Trong lúc tôi đang nghĩ như thế, tôi nhìn Anastasia đang ngồi ở nơi thường lệ của mình——trên vai của Yui-chan. Bỏ qua chuyện đó, một nữ hoàng lại đi nói rành rành ra mấy chuyện như ‘ngực’ có được không thế? Không lẽ là do tôi vẫn còn mơ tưởng rằng một nữ hoàng ít nhất cũng sẽ lịch sự được một chút sao?
Mặc dù cô ta có vẻ ngoài của một búp bê phương tây xinh đẹp, nhưng cái miệng của cô ta đã hoàn toàn phá hoại hết phẩm chất, hay đúng hơn là thể diện của một nữ hoàng.
“Mou, Ana cậu…” (Yui)
“Còn cô thì nhỏ quá nhỉ.” (Renji)
“Im đi!” (Ana)
Khi tôi nói thế,cô ta nhe răng ra như đang dọa tôi…...chẳng sợ tí nào cả.
Mà thật lạ khi đi mong chờ điều đó từ một sinh vật nhỏ nhắn như tiên nữ. Ờm, trường hợp tệ nhất, cô ta sẽ biến ngoại hình của mình to lên bằng phép thuật. Mà như thế thì sẽ lãng phí ma lực mất.
[Bỏ chuyện đó sang một bên, bao lâu nữa thì giải đấu bắt đầu?]
“Đức vua còn chưa đến đây nữa.”
[Muu.]
Thật ngạc nhiên, Ermenhilde im lặng từ nãy giờ lại lên tiếng có vẻ chán nản.
“Oh, cô cũng có mặt nữa à? Cô im quá làm tôi tưởng cô biến đi đâu mất rồi chứ.” (Ana)
[Tôi thì không có ồn ào và khó chịu như ai đó đâu.]
“Hoạt bát thì sao chứ? Như thế mới vui hơn.” (Ana)
[Có sự khác biệt giữa hoạt bát và phiền toái đấy nhé. Đúng thế không, Renji?]
“Thật không, Renji?” (Ana)
Sao lại lôi tôi vào vậy? Trong lúc thở dài, tôi nhấp một ngụm trà được rót bởi hầu gái. Aah, ngon quá.
“Vậy thì,”
Hai người họ…...Hoàn toàn làm ngơ câu hỏi của họ, tôi đứng lên.
Ghế khán giả mà chúng tôi đang ngồi được xây cao hơn so với những chiếc ghế thông thường nên chúng tôi có thể nhìn xuống những hàng ghế khác cùng với sân đấu.
Trong đấu trường đang tràn ngập khán giả. Đàn ông và phụ nữ ở mọi lứa tuổi, đang phấn khích chờ đợi giải đấu bắt đầu.
Tôi chắc là ở đâu đó trong kia, Feirona, Mururu và có lẽ cả Solnea đang ngồi trong đó. Tôi thử ngó nghiêng ngó ngửa nhưng đúng là tôi không thể tìm thấy họ trong cái đám đông lớn như vậy được.
Không biết bây giờ hai người kia đang nghĩ gì vì Ermenhilde và Anastasia cả hai đều đã im lặng. Thấy khó xử thật.
“Cậu đang tìm ai đó à?”
“Hmm, không hẳn.”
Có thể cô ấy thấy thú vị hoặc chỉ là tò mò nên Utano-san đã hỏi tôi trong lúc tôi nhìn xuống chỗ khán giả.
Trả lời câu hỏi của cô ấy, tôi lắc đầu ngụ ý không có gì.
“Chỉ đang nghĩ là sao mà đông người thật thôi.” (Renji)
“Ừ thì, rõ ràng thôi. Những anh hùng đã hạ gục Ma thần cũng có tham gia vào giải đấu mà.” (Utano)
“Cũng không phải là chúng ta khác gì người bình thường từ tận sâu bên trong đâu.”
“Nhưng mà họ mong muốn chúng ta. Mong muốn chúng ta hành động như những Anh hùng.”
“Ừ, tôi biết.”
“Ừ, quả thật vậy.”
Chúng tôi chỉ là những người bình thường. Chúng tôi đã nhận được phước lành từ Astraera, nhưng tận sâu bên trong chúng tôi chẳng khác gì với những người khác.
Nhưng, thực tế là chúng tôi đã chinh phục Ma thần và đó chính là lý do biến chúng tôi thành hy vọng cho tất cả người dân ở thế giới này.
Nên tại sao, họ sẽ mong chúng tôi. Mong chúng tôi đứng vững và hành động như những Anh hùng.
Như những hy vọng của họ, như những sự tồn tại tuyệt đối, như ánh sáng sẽ không bao giờ phai mờ…...luôn bất khả chiến bại, như một người thần tượng hoàn hảo.
“Chà, nếu họ đã phấn khích đến thế này, thì tôi cũng không thể cho họ thấy một trận thua thất vọng được đúng không?” (Renji)
“Chính xác. Cố gắng lên nhé?” (Utano)
“Ít nhất thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Khi tôi nói thế xong, chỉ trong một chút…...chỉ trong một khắc, tay phải của cô ấy chạm vào tôi.
“Để khuây khỏa khán giả, tôi đã để Souichi và những người khác ra sức trước rồi. Ngày mai cậu cũng sẽ cố gắng luôn nhé?” (Utano)
“Ừ, ừ.”
“Không cần nói đến hai lần đâu. Cậu có còn là trẻ con nữa đâu.”
Khi tôi ngồi xuống ghế sofa cùng với Utano-san, lần này thì Yui-chan đến ngồi bên cạnh tôi. Còn rất nhiều chỗ khác mà, sao lại là ở đây nhỉ? Tò mò thật, tôi nhìn em ấy thì thấy em ấy ngước lên nhìn tôi với đôi mắt màu ngọc ruby. Đây là cái ‘ngước mặt lên nhìn với đôi mắt long lanh’ đây sao.
Em ấy giống như một đứa em gái, đúng hơn là giống như một đứa con gái. Tôi thấy có hơi chút xấu hổ khi bị em ấy nhìn như vậy.
“Em có thể…...ngồi, bên cạnh anh không?” (Yui)
“Hm, được chứ nhưng mà bộ giáp của anh lạnh lắm đó em biết không?” (Renji)
“Eh, thật luôn, cậu nói thế được luôn cơ á?” (Ana)
“Không, nhưng mà, nó lạnh thật mà. Bộ giáp của tôi, thật đó.” (Renji)
Nghe câu tsukkomi của Anastasia, tôi đáp lại như thế.
Thậm chí nếu nó có kháng ma thuật, làm từ mithril thì nó vẫn là một bộ giáp. Kim loại vẫn là kim loại thôi. Bề mặt của nó lúc nào cũng thấy lạnh cả.
Tôi nghĩ như thế, nhưng có vẻ Yui-chan không để tâm đến vì em ấy chỉ lắc đầu.
“Như mọi khi, hai người thân quá ha.” (Utano)
“Oh, ghen tị hả?” (Renji)
“Ừm.” (Utano)
Utano-san ngồi trước tôi nói như thế và tôi có cảm giác như làn da trắng như sứ của Yui-chan hơi ửng đỏ một chút.
Cả Utano-san nữa, cô ấy không còn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như bình thường nữa và đang mỉm cười nên bầu không khí rất kỳ lạ.
Cả tôi và Anastasia không biết phải phản ứng như thế nào luôn.
Ừ thì………
“Chuyện gì thế Yui-chan, mặt em trông đỏ thế.” (Renj)
“Ah, không……”
Thôi thì tôi cứ vui vẻ và ghẹo em ấy như mọi khi vậy.
Nhưng khi đó, tôi mới biết. Áp lực từ tên ảnh kỵ sĩ đang đứng đằng sau chúng tôi tăng lên. Anh ta vẫn bảo vệ quá mức như thường lệ. Anastasia thì chỉ cười khúc khích trong lúc ở trên vai của Yui-chan. Nếu được thì cô có thể làm cho anh ta thôi gây áp lực đi thì hay quá. Và khi một ma ảnh tăng áp lực lên, thì cơn ớn lạnh mà bạn cảm thấy còn kinh khủng hơn ngày lạnh nhất của mùa đông đấy. Thực tế việc anh ta không nói gì còn thúc đẩy cái áp lực này thêm.
Ờm, thế thì cũng có cái vui riêng của nó. Hay đúng hơn cách nói chính xác phải là cảm thấy thật hoài niệm. Đúng như tôi nghĩ, cười đùa như thế này cùng với những người đồng đội của mình thật là vui.
“aah, khốn nạn thật.” (Toudou)
“Không phải là thô lỗ quá sao, Toudou-kun?” (Kudou)
“Không, không hề luôn.”
Trong lúc tôi đang nói chuyện với Utano-san và Yui-chan. Toudou với giọng mệt mỏi tiến lại chỗ này.
Hẳn là họ nghĩ rằng bàn sẽ quá đông nếu họ ngồi vào nên vì thế mà cả ba người họ, Kudou, Kuuki và Toudou ngồi ở một bàn khác.
Thế rồi, Vua Joshua trong một bộ đồ xa hoa được hộ tống bởi Warren-san và O’brien-san cũng bước vào phòng.
Sẽ không đúng mực nếu chúng tôi hành động một cách hoảng loạn nên chúng tôi im lặng đứng lên và chuẩn bị quỳ gối nhưng Vua Joshua dừng chúng tôi lại bằng cách vẫy tay.
“Mọi người không cần làm vậy đâu. Quên đi, thật tuyệt khi thấy mọi người tụ tập lại như thế này.” (vua)
“Không ạ, kế sinh nhai của chúng thần cũng được đất nước hỗ trợ. Nên đáp lại lời gọi của Đức vua cũng là chuyện bình thường thôi ạ.” (Utano)
Khi Utano-san nói như thế, Vua Joshua cười tươi.
“Thế sao. Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng thấy vui lắm.” (Vua)
Nói thế xong, ông ấy ngồi xuống cái ghế sofa trông sang trọng nhất.
Giống như vị KỴ SĨ đứng đằng sau Yui-chan, O’brien-san đứng đằng sau đức vua.
Warren-san thì ngồi xuống một trong những cái ghế sofa bên cạnh chiếc bàn nằm trước mặt Đức vua.
Và sau khi ngồi xuống xong, Vua Joshua nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý. Hẳn ý ông ấy là bảo tôi đến bàn của ông ấy đây mà.
Thấy hầu gái chuẩn bị một thứ chất lỏng khác ngoài trà bên trong cái chai thủy tinh khiến mặt tôi co lại.
“Utano-san?” (Renji)
“Cậu là người được gọi đấy, vui vẻ nhé.” (Utano)
Lạnh lùng thế. Ở đằng kia, tôi thấy vai Kudou đang run rẩy vì cười. Tôi chắc chắn sẽ khiến họ phải trả giá vì việc này. Sẵn nói, cảm giác cứ như tôi bị cô ấy bẫy vậy. Ừ thì, có thể thế cũng vui thật. Có lẽ thôi.
Nghĩ như thế, tôi hướng đến chỗ Vua Joshua và ngồi vào cái ghế sofa trước mặt ông ấy.
Cảm giác khá là sang trọng khi một mình ngồi trên một cái ghế sofa như vậy.
“Bộ giáp hợp với cậu đấy.” (Vua)
“Ngài là người chuẩn bị nó cho thần mà?” (Renji)
“fu, đúng vậy. Ta thật vui khi cơ thể của cậu không thay đổi nhiều vì bộ giáp được làm từ số đo trước đó của cậu.”
Khi Vua Joshua cười, O’brien-san đang đứng sau ông ấy cũng gật đầu và cười.
Giống như Utano-san, thấy biểu hiện đó của ông ta cũng rất hiếm.
Ờm, cơ thể tôi không thay đổi nhiều thì cũng bình thường mà. Không phải là tôi ngày nào cũng ăn đồ ăn nhiều calo hay gì và tôi cũng có vận động cơ thể hầu như mọi ngày mà. Tôi không nghĩ mình sẽ mập lên đâu…...có lẽ.
“Cả đức vua nữa, bộ trang phục cũng hợp với ngài lắm.” (Renji)
“Ta ngạc nhiên đấy. Ta đã dành cả năm qua không làm gì ngoài ngồi trên một cái ghế thôi cậu biết không?”
Nói thế, ông ấy nhẹ nhàng vỗ vào bụng. Tôi nghĩ ngụ ý của ông ấy hẳn là ông ấy đã tăng thêm mỡ thừa đây.
Ông ấy cười *kaka*. Nụ cười nghe nhiệt huyết của ông ấy cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
“Renji-dono.”
“Gì thế, Warren-dono.” (Renji)
“Về việc cậu tham gia giải đấu ở lần này, tôi thật sự cảm ơn cậu từ tận đáy lòng.”
“Không, ừ thì……”
Lý do cho việc đó là do món nợ của tôi với Utano-san. Nhưng tôi không nên nói việc này ra. Thì lý do là xấu hổ lắm.
“Nghiêm túc đấy à. Sao hai người hình thức thế. Ít nhất cũng thư giãn ở những thời điểm như thế này đi chứ được không?” (Vua)
“Ngay cả khi ngài có nói vậy thì,” (Warren)
“Cũng có phải là chúng thần đang chuyện riêng tư đâu ạ.”
Khi cả tôi và Warren-san nói cùng lúc, Vua Joshua chỉ thở dài và nhún vai.
Phản ứng của ông ấy thật buồn cười nên vì thế mà O’brien-san nhẹ cười.
Thật đấy, vị vua này bình thường quá rồi.
“Xin lỗi vì đến trễ.”
“oh………”
Bên trong bầu không khí tĩnh lặng, một giọng nói trang nghiêm vang lên.
Từ cánh cửa mà đức vua vừa đi, chủ nhân của giọng nói bước vào.
Mái tóc dài màu bạc và thân người nhỏ nhắn cùng với chiều cao hơi thấp một chút, ngay cả vẻ dễ thương thường ngày của cô ấy trông nguy nga hơn khi kết hợp với lớp trang điểm, bộ trang phục cùng với ánh mắt điềm tĩnh và dịu dàng.
Hou, tôi thở ra.
Thật xinh đẹp. Vẻ đẹp như đá quý của cô ấy từ một năm trước vẫn còn đó và nó ngày càng xinh hơn khi cô ấy lớn lên.
Tôi cũng có thấy cô ấy ở thánh đường một vài ngày trước đây rồi, nhưng nhìn cô ấy ở gần như thế này thì trông rõ hơn hẳn.
Tôi nên nói thế nào đây…...nhất định, cô ấy có thể quyến rũ bất cứ ai.
[Renji?]
“Không, không có gì.”
“kuku, gì đấy, Renji, cậu bị Amalda quyến rũ rồi sao?” (Renji)
“Cứ như có ấy. Không phải thế đâu.”
Đừng có nói về chuyện đó, Đức vua.
Vẻ điềm tĩnh của công chúa thay đổi và cô ấy cười ngay lập tức khi nghe thấy cha mình tám chuyện. Biểu hiện đó chính là một trong những biểu hiện của công chúa một năm trước. Có vẻ sâu bên trong con người không dễ thay đổi như thế nhỉ.
Và, ở khoản nào đó, cô ấy đã trở nên giống mẹ mình hơn——hoàng hậu. Con người đó cũng có một vẻ mặt ấm áp và hiền dịu của một người mẹ quan tâm và yêu thương gia đình cùng đất nước bên dưới vẻ mặt điềm tĩnh.
Điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và tôi cũng nhẹ cười vì thế.
“Cậu nghĩ sao, có muốn cưới co——” (Vua)
“Không cảm ơn.” (Renji)
“Cha à?” (Amalda)
Lời từ chối của tôi và giọng của công chúa vang lên cùng lúc.
Dù đây đúng là một lời đề nghị rất hấp dẫn, nhưng tôi sẽ bị Kuuki giết chết như một đối thủ cạnh tranh mất. Không sai đi đâu được.
Và trên hết, tôi không có dự định cản trở chuyện tình của đồng đội mình đâu.
——Tôi luôn muốn đồng đội mình được hạnh phúc.
Riêng danh hiệu Anh hùng thôi là đủ nặng rồi, cưới cô ấy và trở thành vị vua tiếp theo là điều mà tôi không làm được. Không thể đâu.
Ánh mắt của công chúa cũng chỉ nhìn tôi có một cái rồi dán chặt vào Kuuki, người hiện đang nói chuyện với Utano-san và những người khác. Không như vẻ trang nghiêm trước đó của cô ấy, ánh mắt đó chứa đầy ấm áp. Giống hệt như của những cô gái đang yêu. Kiểu như vậy đấy. Sao chẳng có ai nhìn tôi với ánh mắt đó vậy, khốn nạn. Nhìn vẻ mặt của cô ấy, ngay cả đức vua cũng thở dài. Tôi hoàn toàn thấu hiểu với ngài mà.
Việc cô ấy không bước đến chỗ của cậu ta đã cho thấy ít nhất cô ấy hiểu vị trí hoàng tộc của mình. Hoặc cũng có khi là do cô ấy thấy ngại khi tán tỉnh trước mặt nhiều người.
Nếu Yui-chan mà nhìn thằng nào với cái ánh mắt đó, tôi sẽ tham gia với cậu KỴ SĨ và Fafnir để khiến cho cái tên đó phải chịu cảnh gặp mặt căng thẳng nhất trong cuộc đời luôn.
“Giờ thì, có vẻ mọi người tụ tập đông đủ hết rồi.” (Renji)
“umu, đúng vậy.” (Vua)
Với những lời của ông ấy, trước khi Đức vua đứng dậy, tôi đứng lên và đứng ngang theo hàng với O’brien-san.
Đức vua ở giữa, O’brien-san ở bên phải ông ấy còn tôi thì ở bên trái.
O'brien-san cười tươi khi thấy tôi di chuyển làm cho thanh kiếm mithril trên eo vang lên tiếng *lạch cạch*.
“Có vẻ biểu hiện trên mặt cậu lại tốt hơn rồi.” (Ob)
“Thế sao?”
Không có gương thì tôi cũng chẳng biết được. Nhưng nếu ông ấy nói như vậy thì như vậy rồi.
Đằng sau tôi là Utano-san và bên cạnh cô ấy là Kudou và những người khác. Bên cạnh O’brien-san là Kuuki và Warren-san, Yui-chan và cậu KỴ SĨ.
“Vậy thì chúng ta không nên khiến dân chúng đợi nữa.” (Vua)
“Và cả những thí sinh nữa, cha à.” (Amalda)
Đứng ngay phía trước chính là Đức vua và công chúa. Bình thường thì nữ hoàng sẽ đứng bên cạnh Đức vua nhưng người đó đã mất trong cuộc chiến một năm trước rồi.
……...thật là tuyệt khi hai người họ có thể vượt qua nỗi buồn đó.
Cả đức vua và công chúa.
Mặc dù, đã sau một năm, tôi vẫn còn đau buồn vì việc đó
Khi Đức vua và công chúa đi ra đến rìa ban công, cả Đấu trường từ từ im lặng.
“Mọi người——” (Vua)
Và giọng nói được khuếch đại bởi ma thuật vang vọng khắp Đấu trường.
Thế rồi lễ hội bắt đầu.