Không biết có phải do tôi bị ngu hay không khi thấy bản thân mạnh hơn chỉ bằng cách mang thêm găng, giáp cẳng chân và áo giáp nhỉ? Hơn nữa là tôi cũng khoác lên mình một cái áo choàng đắt tiền.
Tôi cảm ơn cô hầu đã giúp tôi và cô ấy cúi chào khi thấy thế. Đúng là tôi vẫn chưa quen được với những người nhún nhường mình.
Có lẽ phản ứng của tôi trông mắc cười nên Kuuki, người đã tự mình mặc xong trang phục, cười khúc khích.
Nhân tiện, Toudou ở gần đó cũng đang gặp khó khăn trong việc mặc giáp. Tướng người của cậu ta cũng đã to hơn so với một năm trước. Hẳn là cậu ta thấy khá khó nhọc đây.
Vì cậu ta cũng không quen mặc mấy cái áo giáp như thế này, nên cậu ta đang khổ sở cùng với người hầu đang giúp đỡ. Trong lúc cười cậu ta dù bản thân mình cũng chẳng khá hơn, tôi di chuyển đến một chỗ khác trong căn phòng.
Căn phòng mà chúng tôi được dùng để thay đồ khá là bự. Nhìn qua những món đồ nội thất cao cấp trong căn phòng, căn phòng này có lẽ được một ai đó có địa vị khá cao dùng đến. Giao cho chúng tôi một căn phòng bình thường thôi cũng được mà. Cho dù có là đồ nội thất cao cấp hay là những bông hoa trang trí trong phòng, chẳng có gì là phù hợp với bầu không khí của Đấu trường mà chúng tôi đang ở. Chưa kể đến là tất cả những thứ này đều rất tốn kém nữa. Chạm thôi cũng thấy sợ rồi…...mà cũng không hẳn, nhưng tốt nhất là đừng có đụng chạm gì đến.
“Bộ giáp hợp với chú đấy, Kuuki.”
Khi tôi nói thế, Kuuki gãi má trông hơi xấu hổ.
Với vẻ mặt hiền lành và dáng người cao, bộ giáp kỵ sĩ nguy nga này thật sự hợp với cậu ta. Áo choàng đỏ phấp phới sau lưng và cưỡi một chú ngựa, có lẽ cậu ta sẽ rất nổi tiếng với mấy quý cô quý tộc đây.
“Anh nên nói là do em đã quá quen mặc giáp thay vì nói rằng nó hợp với em đấy.” (Kuuki)
“Thật sao?”
“Ờm, em phải mặc nó gần như mỗi ngày và mọi lúc mà, vì công việc của em thôi.”
Ờ thế cũng đúng, tôi nghĩ vậy. Là phó chỉ huy của Kỵ sĩ đoàn, cậu ta ngày nào cũng làm kỵ sĩ mà. Nhân tiện đó thì cậu ta cũng có thân thiết với công chúa của đất nước này nữa. Có vẻ cuộc sống cậu ta thành đạt quá nhỉ. Giờ trông tôi cứ như một thằng ghen ăn tức ở vậy.
Ờm, bỏ chuyện cô công chúa sang một bên, tôi không nghĩ bộ giáp sẽ hợp với một ai đó chỉ vì họ mặc nó nhiều đâu. Tôi và Toudou là một ví dụ này.
Tôi nghĩ cái gì cũng đẹp với những người có vẻ ngoài đẹp. Cho dù có là Kuuki hay là Souichi thì cũng đều như vậy. Những người đó, tôi nên nói sao nhỉ, có vầng hào quang của một người đứng đầu, hay đúng hơn là hào quang của kẻ đứng trên những người khác. Có lẽ là do họ tự tin về bản thân mình. Họ có hào quang như vậy đấy.
[Trông nó cũng hợp với ngài mà, Renji.]
“Vậy sao, cảm ơn.” (Renji)
Trong lúc nghe Ermenhilde nói, tôi cử động cánh tay giờ đã nặng hơn. Đúng là rất khó cử động. Hẳn là do tôi chưa quen đúng như Kuuki nói. Sau khi treo kiếm lên eo rồi thì tôi trông có giống với kỵ sĩ không nhỉ? Tôi thử tưởng tượng bản thân mình như thế.
Ừ, chẳng hợp tí nào. Cảm giác như là do sự xa hoa cùng bộ quần áo nên tôi trông mới ổn thôi. Cảm giác như bộ giáp còn nổi bật hơn cả tôi.
Mà cuối cùng là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải mặc cái trang phục này trong vài ngày tiếp theo. Mong là tôi không bị cười vào mặt. Nếu ai đó mà cười và nói rằng nó trông chẳng hợp với tôi, tôi sẽ khóc mất.
“Vậy, hôm nay chúng ta làm gì tiếp đây?” (Renji)
“Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng xem những trận đấu của ngày hôm nay với vua.” (Kuuki)
“Chỉ vậy thôi ư?”
“Ừ.”
Tôi xác nhận lịch trình với Kuuki. Không phải cậu ta là thư ký của tôi hay gì nhưng cậu ta vẫn nói rất trơn tru.
Nhưng xem những trận đấu với vua à? Cái sự kiện chán ngắt gì thế này, có lẽ tôi là người duy nhất nghĩ như thế. Nếu ai đó mà nghe tôi nói thế thì tôi sẽ bị chém đầu mất.
[fumu. Nghe có vẻ chán ha.]
“Tôi biết mà.”
Kuuki cười gượng khi tôi đồng ý với giọng nói ở trong đầu. Thực ra thì tôi chỉ quan tâm đến những trận đấu mà bạn của tôi tham gia thôi.
Cô Francesca, Souichi, Aya đều chung một đội. Hơn thế nữa, chỉ Masaki-chan là riêng một đội. Ngoại trừ…...Tôi còn không biết những người tham gia khác là ai cả.
Một vài người từ Hiệp sĩ đoàn thành một đội nhưng tôi không biết bất cứ ai trong số đó nên tôi không quan tâm. Cũng có vài đội đến từ những hội mạo hiểm giả và trường học khác nhưng có lẽ đội Kỵ sĩ sẽ là đội chiến thắng.
Đội của Souichi và Masaki-chan cũng sẽ có màn thể hiện tốt, nhưng đây không chỉ là vòng loại, nên với một người có sức mạnh vượt trội sẽ không đủ để chiến thắng.
Cho dù Souichi và Masaki-chan có mạnh thế nào, nếu chúng không ở cùng nhau thì cũng vô dụng. 5 đấu 5. Trong 5 hiệp, bên nào giành được 3 trận sẽ thắng, những mạo hiểm giả và kỵ sĩ có lợi thế hơn vì đây là nghề của họ. Đội học sinh Thành phố ma thuật có cả Aya và Souichi nhưng vẫn chỉ được có hai hiệp. Để thắng những người còn lại…...có thể khó cho một học sinh.
“Oh, anh không quan tâm à?” (Kuuki)
“Ngoại trừ những trận có người quen của anh, thì không, không hẳn. Thành thật mà nói, xem những mạo hiểm giả mà anh không quen biết chiến đấu nó……” (Renji)
“Ừm, em hiểu ý anh mà.”
Tôi nghĩ Kuuki đồng ý với tôi vì em ấy cũng thấy việc này chán.
Cả Kuuki và tôi, thay vì ngồi xem những người khác thì lại thích tự mình hành động hơn. Và tôi cũng có linh cảm rằng mình sẽ không được xem trong yên bình đâu. Tôi đã đi mất một năm, tôi chắc chắn sẽ bị tra hỏi xem tôi đã làm gì. Trong lúc uống ấy.
…...hàng ghế khán giả dành cho quý tộc và hoàng tộc được làm để không bị nhìn thấy từ hàng ghế của khán giả bình thường. Họ có thể thấy được chúng tôi nhưng khoảng cách đủ xa để họ không thể nhận ra chúng tôi đang làm gì hoặc nói gì, họ còn không thể nhìn xem vẻ mặt của chúng tôi như thế nào nữa. Cái vị vua thích rượu đó sẽ làm bất cứ chuyện gì ông ấy thích.
“Mà đừng để điều đó hiện lên mặt nhé?” (Kuuki)
“Có vẻ em đã làm quen hết mọi chuyện này vì là kỵ sĩ rồi nhỉ?” (Renji)
Tôi nhẹ thở dài thì em ấy cũng nhẹ cười.
Ờm, không phải là tôi không thích ở với vua. Tôi cũng thích rượu và cả vua Joshua nữa. Tôi không thể ghét những người thật sự lo lắng cho tôi mà không hề có ác ý gì sau lưng. Mà việc ông ấy dễ bị cuốn theo không khí nhộn nhịp của lễ hội cũng có chút vấn đề.
“Vậy?” (Renji)
“Gì thế?” (Kuuki)
“Em nghĩ ai sẽ chiến thắng?”
[Tôi cá đội của Souichi sẽ chiến thắng.]
“Cảm ơn câu trả lời vô vị nhé, Ermenhilde.”
[Muu.]
Nói thế xong, tôi ngồi xuống một cái ghế gần đó. Vì bộ giáp nên cảm giác rất là khó chịu.
Nhưng cái cảm giác khi có một người hầu kéo ghế ra cho ngồi cũng lạ không kém. Có vẻ bản chất của tôi từ sâu bên trong cũng là một thường dân rồi. Nhưng không để lộ những điều đó ra mặt, tôi nhìn Kuuki.
Nhìn về phía cái cậu cao kều này, cậu ta khoanh tay lại cứ như đang suy nghĩ gì đó. Thật đấy, tôi thật thấy ghen tị khi cậu ta làm gì trông cũng đẹp hết. Ngay cả cô hầu được bổ nhiệm cho cậu ta cũng đang liếc nhìn, nhưng có vẻ cậu ta lại không nhận thấy. Cái con người tội lỗi gì thế này.
“Em thì lại nghĩ là đội Kỵ sĩ. Bọn họ hoặc là những mạo hiểm giả đến từ Thành phố chiến thuật. Trình độ họ khá cao so với những người ở đây, ở thủ đô.” (Kuuki)
“fumu.”
Là người hiện đang làm việc với Kỵ sĩ, cậu ta hiểu biết về việc đó nhiều hơn tôi. Đúng như cậu ta nói.
Thành phố chiến thuật, đúng như cái tên của nó, trọng tâm của họ đều tập trung vào chiến đấu. Vì dù có biển nằm ở giữa, nó vẫn là thành phố gần lục địa Abenelm nhất.
Trở lại lúc Ma thần vẫn còn sống, những loài quái vật và quỷ bay được cùng những loài có thể di chuyển trong nước hầu như ngày nào cũng tấn công. Kết quả là số lần giao tranh ở đó xảy ra nhiều hơn so với những thành phố khác và trình độ kỹ năng của những chiến binh ở đó tự động tăng lên.
Ở đó chính là tiền tuyến của địa ngục. Nó giống như cơ sở quốc phòng hơn là một thành phố trên danh nghĩa. Những mạo hiểm giả và lính đánh thuê đến từ nơi đó rất tự tin với kỹ năng của mình.
Và tự tin chính là thứ quan trọng nhất phải có. Không có nó, bạn không thể chiến đấu và nếu như bạn rơi vào tuyệt vọng thì mọi thứ sẽ kết thúc. Không biết là ai đã nói điều này nhỉ.
Ermenhilde thì cược đội của Souichi sẽ chiến thắng trong khi đó Kuuki thì lại cược vào đội Kỵ sĩ.
“Renji, anh nghĩ ai sẽ chiến thắng?” (Kuuki)
“Anh à…...để xem nào.”
Bên có cơ hội chiến thắng cao nhất là đội của Souichi và kỵ sĩ. Dũng sĩ và Đại pháp sư. Bên còn lại là những kỵ sĩ kỳ cựu đã từng chiến đấu trong chiến tranh. Trong Hiệp sĩ đoàn cũng có những người đến từ Thành phố chiến thuật nữa. Về tổng sức mạnh tôi nghĩ bên Kỵ sĩ là mạnh nhất.
Nhưng thế có nghĩa là tôi cũng theo ý kiến của Kuuki. Thế thì không hay lắm. Không phải là chúng tôi đang cá cược gì, nhưng đúng là không vui nếu không có nhiều ý kiến khác nhau. Nhưng vậy cũng có nghĩa là những lựa chọn của tôi cũng có hạn. Hay đúng hơn là chỉ còn có một.
“Vậy thì anh sẽ cá đội của Masaki-chan.”
“Ôi chà. Vậy thì anh sẽ gặp bất lợi đấy?” (Kuuki)
“Thì cũng có phải là chúng ta đang cá cược gì đâu. Đây là cơ hội tốt để ủng hộ bên bất lợi hơn.”
“Eh, chúng ta không cá cược gì sao?”
“......em muốn sao?”
“Cược đi chứ!”
[Hai người, khiếm nhã quá đó.]
Sẵn nói, tôi thật sự chẳng có gì để cược cả. Có vẻ Ermenhilde cũng nói gì đó nhưng tôi làm ngơ.
Tôi nghĩ đến nhiều thứ nhưng chẳng có gì đáng giá cả. Tôi cũng chẳng có thứ gì quý hiếm hay mới mẻ.
Trong lúc nhấm nháp ly trà được pha từ cô hầu, Toudou cuối cùng cũng mặc xong bộ giáp và tiến đến chỗ chúng tôi. Đúng như tôi nghĩ, nó chẳng hợp với cậu ta, giống hệt tôi vậy.
“Chiếc áo làm nên thầy tu, nhỉ?” [note29167]
“Tôi có thể nói ngược câu đó lại với cậu đấy.”
Nói thế xong, cả hai chúng tôi đều thở dài. Giờ chúng tôi phải xuất hiện trước công chúng trong bộ đồ không hợp dáng này, nên thở dài là điều đương nhiên. Mà một khi tôi đã quen rồi thì cũng sẽ không để ý đến nữa. Nhưng đúng là lúc đầu thấy xấu hổ thật.
Trong đầu tôi nghe thấy [Đừng có nói đến nữa nếu thấy nó phiền], nhưng tôi làm ngơ.
“......Thế, mấy người đang nói chuyện gì thế?” (Toudou)
“Bọn em đang cá xem đội của ai sẽ thắng.” (Kuuki)
“Em đúng là thích mấy thứ này nhỉ?”
“Đó là một trong những trò tiêu khiển của em mà. Vậy anh thì cá bên nào thắng?”
Tôi cũng đã nói cho cậu ta rằng chúng tôi đã chọn đội của Souichi, Masaki-chan và đội Kỵ sĩ rồi.
“Mấy người chọn hết đội mình thích rồi……”
Cậu ta chùng vai xuống. Ờm, ai bảo do cậu mất thời gian mặc giáp làm gì.
“Trước đó, chúng ta cá cái gì đây?” (Kuuki)
“Cá tiền thì hơi rắc rối. Sau khi giải đấu kết thúc, đãi bữa tối thì sao nhỉ?” (Renji)
“Nghe hay đấy. Dù tất cả chúng ta đang ở đây, nhưng chỉ riêng cánh đàn ông chúng ta là chưa đi với nhau dù chỉ một lần luôn.” (Kuuki)
“Ừ. Đãi ở nhà hàng của Toudou nha.”
“Chờ đã nào…...không phải thế nghĩa là tôi phải đi chuẩn bị chỗ, đồ ăn và nhân viên à?” (Toudou)
“Miễn cậu thắng là không sao mà đúng không?”
“Một đội có dũng sĩ và kỵ sĩ…...flag nào tôi cũng thua hết!” (Toudou)
“Không sao đâu.”
“Không sao thế nào!? Trên cơ sở nào hả!?!” (Toudou)
*Kakaka* Khi tôi cười thì Toudou thốt lên tiếng thảm hại.
Nhưng, ôi chà,
“Món ăn cậu làm ra rất ngon. Tôi chỉ muốn ăn cùng mọi người thôi. Chúng ta không cần phải quá lo vì chỉ có đàn ông thôi mà.” (Renji)
“Yamada-san……”
“Tôi chỉ muốn trò chuyện và đùa giỡn trong lúc ăn thôi, Toudou.”
“......Chà, tôi nghĩ cũng không hẳn là tôi sẽ thua hay gì.”
Nói thế xong, Toudou nở nụ cười hạnh phúc. Cái đồ mềm yếu.
Ờm, mà tôi cũng không có nói dối đâu. Thêm nữa là thật buồn cười khi thấy cậu ta chấp nhận dễ dàng như vậy. Cái cách tôi trêu chọc cậu ta khác so với lúc tôi chọc Ermenhilde.
Kuuki cũng đang cười tươi trong khi nhìn chúng tôi nói chuyện. Không biết mấy người hầu trong phòng nghĩ gì vì họ vừa cúi đầu và yên lặng rời khỏi phòng. Âm thanh tiếng đóng cửa còn không nghe thấy huống chi là tiếng bước chân. Cứ như là đang thể hiện ra kỹ năng của một cô hầu thật sự vậy. Trên hết là họ còn đọc được bầu không khí. Tôi ước là một cái huy chương nào đó cũng học được điều đó.
“fuu, có mấy cô hầu gái ở quanh đúng là mệt mỏi thật.”
“Cậu nói thế được khi mà cậu có vài người làm ở nhà hàng cậu à?”
“Mấy người đó đang đóng làm hầu gái thôi. Họ không phải là thật đâu. Ngay từ đầu hầu gái thật không có làm phục vụ ở nhà hàng đâu.”
“Ừ, đúng thật.”
“Ồ đúng rồi, anh có làm dư mấy bộ váy đồng phục của nhà hàng mà đúng không Toudou-san?” (Kuuki)
Theo những gì mà Kuuki nói, quần áo mà Toudou có được giống với những cái mà hầu gái lâu đài mặc.
Có vẻ cậu ta xin hầu gái trưởng mấy cái dư còn lại. Khuôn mặt của cô hầu đã giúp tôi rất nhiều lần hiện lại, thật ngạc nhiên khi Toudou có thể nói thẳng điều đó với cô ấy.
Mái tóc dài màu nâu buộc gọn, Hầu gái trưởng là một người xinh đẹp với khí chất hoàn hảo bao quanh. Nghe thế có thể khiến bạn nghĩ tôi như đang thèm khát cô ấy, nhưng cô ấy lại là một người rất nghiêm khắc và hình thức. Cô ấy muốn có sự hoàn hảo ở tất cả công việc, hay đúng hơn là cô ấy rất cứng đầu. Tôi không nghĩ cô ấy từng làm qua loa chuyện gì đó trong đời đâu. Dù sao thì cô ấy cứng đầu lắm. Và rất đáng sợ nữa. Việc cô ấy không nói chuyện trong lúc làm việc ngoại trừ khi cần thiết rất nổi tiếng với những cô hầu khác.
Thật là tuyệt khi cậu ta lại có thể nói thẳng ‘xin cho tôi vài bộ đồ hầu gái dư’ với cô ấy.
“Cô ấy không có đáng sợ đến vậy đâu. Bình thường lúc riêng tư, cô ấy là một người khá thú vị đó.” (Toudou)
Là những gì mà Toudou nói. Tôi không nghe thấy nhiều nhưng cô ấy có vẻ hoàn toàn khác so với những gì chúng tôi thấy. Tôi còn không thể tưởng tượng ra lúc cô ấy như thế nữa.
Đúng hơn là khi thấy Toudou vui vẻ nói về cô ấy, có thể nó sẽ khiến cho đứa con của cô ấy hiểu sai về mối quan hệ của Toudou và cô ấy. Hay là do tôi là một tên người lớn bẩn thỉu nhỉ?
Tôi hỏi thử nhưng cậu ta cứ né cái chủ đề này. Hay đúng hơn là Toudou nói dối rất tệ. Có lẽ không phải thế rồi.
Chậc, sao mà chán thế.
“Thế mà tôi tưởng là xuân đến với Toudou rồi chứ……” (Renji)
“Tôi không nghĩ xuân sẽ đến với một người như tôi đâu.” (Toudou)
“Vẫn tự ti như mọi khi nhỉ? Em không nghĩ là anh không nổi tiếng như thế đâu biết không?” (Kuuki)
“Đừng có xạo.” (Toudou)
Cậu ta vẫn tự ti về ngoại hình của mình như thường, còn vừa mỉm cười vừa phủ nhận những lời của Kuuki nữa. Thấp và mập. Tôi nghĩ sự mặc cảm của cậu ta sẽ không biến mất trong một năm đâu.
Mặc dù vậy, tôi vẫn nghĩ Toudou vẫn có chút tiếng tăm. Không phải là do ngoại hình mà là nhân cách của cậu ta. Và cậu ta cũng có thành tích chinh phục Ma thần nữa. Dù cậu ta không được phụ nữ vây quanh như Souichi và Kuuki, nhưng tôi khá chắc là vẫn còn cô gái nào đó hỗ trợ cho Toudou.
Nhưng tôi hiểu cảm giác của Toudou. Nếu có một dũng sĩ khá đẹp trai và một kỵ sĩ cao lớn cuốn hút đứng bên cạnh, ai cũng sẽ thấy mặc cảm về ngoại hình của mình thôi. Và quan trọng hơn là cậu ta từng là một tên hikkikomori, đúng hơn là một NEET ở thế giới cũ. Một người tự ti về bản thân và tự nhốt mình trong phòng.
Dù cậu ta phải ra ngoài sau khi được triệu hồi vì không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng như thế vẫn không dễ dàng loại bỏ đi sự mặc cảm về bản thân. Bây giờ chúng tôi đang cười đùa vậy thôi, nhưng trước đây khi đề cập đến vấn đề mập hay thấp thì cậu ta sẽ phản ứng quá lên. Ờm, tôi nghĩ cậu ta đã trưởng thành đủ để có thể nói đùa về ngoại hình của mình.
“Cậu cũng 26 tuổi rồi đúng không? Sao không đi kiếm tình yêu cho mình đi?” (Renji)
“Giờ cậu cũng nói thế với tôi à……”
“Cũng nói?”
Cứ như là có ai đã nói điều đó trước rồi ấy. Nhìn Kuuki, cậu ta gật đầu trong bồn chồn.
“Không tính đến em, Toudou-san, Takashi-kun, Koutarou-kun đều là những vị cứu tinh của thế giới vẫn chưa kết hôn đấy.” (Kuuki)
“Ohh.”
“Có vẻ những quý tộc thường giới thiệu con gái trong nhà cho họ mà.”
“Chỉ mới lúc trước, họ nói rằng Kuuki-kun chính là người đã giới thiệu bọn anh đấy.” (Toudou)
“Em thấy tệ thật. Nhưng em chỉ là một kỵ sĩ mà thôi. Em không có lựa chọn nào ngoài việc đáp ứng kỳ vọng của những quý tộc.”
“Bỏ Toudou và Koutarou sang một bên, ngay cả Itou cũng liên quan à……?” (Renji)
“Cậu ta khá nổi tiếng đấy cậu biết không? Thì do thế giới này xem sức mạnh là điểm cuốn hút chính mà.”
“waah.”
Toudou thở dài khi nghe thế. Đừng lo. Ít nhất là cậu còn mạnh hơn tôi mà.
Hơn nữa, Itou à? Itou Takashi, cậu ấy là một anh hùng có thể dùng hoàn hảo bất cứ loại vũ khí nào và được gọi là [Vũ khí vương].
Tôi không nghe được nhiều tin đồn về cậu ấy nhưng từ những gì mà tôi nghe được ở đây đó, có vẻ cậu ấy đang làm một người lính đánh thuê chuyên tiêu diệt quái vật. Ngay cả trước đây, thì cậu ta cũng là kiểu người thích chiến trận.
Đối với Itou, khả năng của cậu ấy hữu dụng nhất ở chiến trường. Tôi không phải là cậu ấy nên tôi cũng không chắc cho lắm. Rốt cuộc tôi cũng chỉ chiến đấu khi cần thiết thôi.
Vì cái tính cách đó của cậu ấy, cậu ấy trở nên rất nổi tiếng với phái nữ ở thế giới này. Chiến đấu với Ma thần cộng thêm mối đe dọa liên hồi từ quái vật và quỷ, đấu tranh sống chết đã trở thành một phần lớn của người dân ở thế giới này. Vì thế mà Itou như một người trấn an đối với họ.
“Toudou-san và Takashi-kun thì như thế, nhưng còn Yamada-san thì sao?” (Kuuki)
“Dù em có hỏi thì anh thấy vẫn không sao cả.”
Tôi nhẹ nhàng vung cánh tay bên phải đang đeo găng. Âm thanh khô khốc vang lên khi cánh tay chuyển động.
“Đúng vậy đấy, trường hợp của Yamada-san quan trọng hơn.” (Toudou)
“Nhiệt huyết trở lại rồi ha thằng khốn này……” (Renji)
“Một lúc trước, tôi đã cho Utano-san mượn đồng phục hầu gái, có biết là để làm gì không?”
“Như tôi biết ấy!”
[?? Yuuko cũng có nhu cầu về đồng phục Hầu gái nữa à? Với tích cách của cô ấy thì tôi không nghĩ cô ấy sẽ mặc chúng đâu.]
“Vì tính cách của cô ấy như thế nên mới tuyệt đấy! Eru-san, cô không hiểu được đâu.” (Toudou)
[fumu.]
“Đừng nghĩ nhiều về vấn đề đó. Cái vẻ đần độn của cậu ta sẽ lây cho cô đấy.”
“Sao đột nhiên thô lỗ vậy?”
“Là do cậu thôi, đồ ngu.”
Koutarou và Toudou là quá đủ để dạy cho Ermenhilde về những thứ kỳ dị.
“Đồng phục hầu gái á?” (Kuuki)
“Ờm, anh cũng không biết là chuyện gì luôn.” (Toudou)
“Ghen tị thật.” (Kuuki)
“Theo quan điểm của anh, em và cái tình yêu nồng cháy với công chúa mới đáng ghen tị hơn đấy.” (Renji)
“Anh có thể nói điều đó trước mặt Yuuko-san và Aya-chan được không?” (Kuuki)
“Không may thay, anh đây không có ý định đi tự tử.” (Renji)
Và bây giờ tôi cũng không còn đủ cảm xúc thanh xuân để đi băn khoăn về người mà tôi thầm thương trộm nhớ nữa.
[Ham muốn với phụ nữ của ngài chẳng thay đổi gì cả, Renji.]
“Đừng nói thế có được không? Người ta hiểu sai ý mất đấy.”
[Nhưng cũng đâu có sai. Thực ra----]
Lời trách mắng của Ermenhilde vang lên trong đầu tôi. Nhưng đó chỉ là nói về những vấn đề gần đây thôi. Về cô gái tôi đã cứu ở ngôi làng khỏi bọn Orge, Cô Francesca, về Mururu. Đau tai quá.
Tôi có nói vài lời bào chữa, đó là điều tự nhiên phải làm với tư cách là một người đàn ông và tôi có thể tự hào nói rằng mình chỉ cảm thấy chút tội lỗi mà thôi. Sẵn nói, không hẳn là lời bào chữa của tôi có hiệu quả. Nếu Utano-san mà nghe được, tôi xong đời là cái chắc. Chắc chắn luôn.
“Ồ đúng rồi, lần này, học trò của Renji-san cũng tham gia mà phải không?” (Kuuki)
“Học trò?” (Renji)
“Của Yamada-san á?” (Toudou)
Nghe thấy một điều lạ như thế, cả tôi và Toudou đều hỏi ngược lại. Không nói đến Toudou, tôi cũng thấy ngạc nhiên vì vẻ mặt của Kuuki trở nên lúng túng trong một khắc.
Toudou cũng nhìn tôi. Đừng có nhìn tôi như vậy có được không?
Tôi chưa nghe gì về người học trò này luôn. Người duy nhất tôi nghĩ ra được đó là Aya. Là em ấy à? Vì tôi đã dạy cho em ấy cái phép bẫy hố…...phải là chúng tôi đã cùng nhau nghĩ ra nó. Chúng tôi là đồng đội chứ không phải là thầy và trò.
Kuuki cũng biết điều đó nên cậu ta sẽ không nói như thế đâu.
Vậy lựa chọn còn lại là.
“Là Francesca à?” (Renji)
“Ohh. Cái người du hành cùng với Yamada-san sao?”
“Vâng. Thực ra khá là nổi tiếng đấy. Tham gia vào giải đấu chính và là một hoa khôi. Hơn hết nữa là cô ấy còn du hành cùng với [Anh hùng] Yamada Renji.” (Kuuki)
“Ây chà…...nó biến thành cái chủ đề như vậy rồi à. Và cô ấy chỉ du hành cùng với anh thôi chứ không phải là học trò gì hết.”
“Ra là thế à.”
“Anh chưa dạy cái gì cho cô ấy để cô ấy làm học trò và thêm nữa, anh không phải là [Anh hùng].”
Chưa kể đến chúng tôi chỉ đi du hành cùng nhau có vài tháng thôi. Cái tin đồn thổi phồng gì thế này.
Tôi thấy tiếc cho Cô Francesca. Bị chú ý đến như thế cũng có nghĩa là người ta sẽ cảnh giác với cô ấy hơn. Giờ, đối thủ của cô ấy sẽ không hạ cảnh giác chỉ vì nghĩ cô là học sinh đâu.
“Ờm, anh nghĩ với ngoại hình và kỹ năng chiến đấu của mình, dù thế nào thì cô ấy vẫn sẽ bị để ý đến thôi.”
Nếu cô ấy không tận dụng tốt những sơ hở, thì cô ấy sẽ phải ra sức chiến đấu thôi. Nếu cô ấy muốn có kết quả tốt, đó là cách tốt nhất…...giờ thì không biết cô ấy sẽ có thể chiến thắng và vươn xa đến đâu đây.
Bị gọi là học trò của tôi thì thấy lạ thật, nhưng tôi vẫn muốn cô ấy giành chiến thắng càng nhiều càng tốt.
“Vậy là cậu lại đi du hành với người đẹp nữa à? Ghen tị thật……” (Toudou)
“Vậy cậu có muốn đi du hành với tôi không? Đây cũng là bài giảm cân tốt cho cậu nữa.” (Renji)
“Vừa giảm cân vừa mạo hiểm mạng sống à? Chắc tôi sẽ ốm lắm đây.”
“Thì trước đây cậu cũng có gầy đi một chút mà.”
“Đúng là có, nhưng cũng suýt chết nhiều lần đấy.”
Trong lúc chúng tôi đang tán gẫu, tiếng gõ cửa vang lên.
Sau một lúc trôi qua, cô hầu gái đang phục vụ cho Kuuki bước vào phòng.
Vì công việc chuẩn bị đã hoàn tất nên chúng tôi được gọi đến Đấu trường, chúng tôi rời phòng và được cô hầu gái dẫn đường.
“Tôi thấy căng thẳng quá.” (Renji)
“Tôi mới là người thấy căng thẳng đây này. Giáp của tôi trông đâu có kỳ đâu nhỉ?” (Toudou)
“Không sao, ổn mà. Nó hợp với cậu, nó hợp với cậu.”
“Đồ vô trách nhiệm!?”
[Mấy người im lặng đi nào. Thật xấu hổ……]
Trong lúc đi xuống hành lang đá, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời quang đãng đã cho thấy thời tiết hôm nay như thế nào. Giọng lo lắng của Toudou và tiếng cười của Kuuki vang lên cùng với âm thanh khô khốc của những thanh kiếm ở trên eo chúng tôi khi chúng tôi bước đi.
Trời xanh và mây trắng. Cây xanh tỏa sáng bên dưới ánh nắng mặt trời và những chú chim bay lượn trên không. Khí hậu hoàn hảo cho giải đấu. Vẻ nhiệt huyết và sự nhiệt tình của khán giả cùng với tinh thần hăng hái của những thí sinh sẽ nhất định làm cho mọi thứ nóng lên dù đang là mùa đông.
Ừ, đủ để tôi có linh cảm gì đó.
Souichi, Aya, Masaki-chan, Cô Francesca.
Một nụ cười nở ra trên khuôn mặt của tôi.
Cố hết sức nhé. Những lời đó không đến được với họ, tôi nói ở trong lòng.