Bầu trời trong xanh. Chỉ có một vài đám mây và ánh mặt trời chiếu sáng khiến chúng tôi thấy ấm hơn trước cái lạnh mùa đông.
Cứ như đây chính là lý do khiến thủ đô đang tràn ngập năng lượng và sự sống động vậy, cùng đó là đại lộ tràn ngập bóng người. Dọc bên đường, vô số gian hàng đang bán nhiều món ăn khác nhau xếp thành hàng và mùi thơm của thịt nướng cùng trái cây tươi bay khắp không khí.
Hơn nữa, những cửa hàng bán đồ trang trí, kiếm và khiên được chế tạo tinh xảo với mục đích dùng để trang trí cũng có mặt. Đương nhiên, những quầy hàng như thế cũng đông không kém.
Những ngôi nhà bằng đá đã được trang trí, nhìn cửa sổ để mở và cửa đu đưa thì có rất nhiều khách hàng hơn so với thường ngày. Đặc biệt là bên trong những quán trọ và quán bar. Dù còn đang giữa trưa, nhưng rất nhiều người đang uống bia vui vẻ.
Ai ai cũng đều tận hưởng ngày hôm nay. Toàn bộ bầu không khí cũng khiến tôi vui lây theo. Quan sát cảnh tượng như thế khiến tôi nhận thấy mặt bình yên của thế giới này.
“Hiện đang có rất nhiều người trên phố, cậu có chắc là mình không muốn mở nhà hàng không?” (Renji)
“Ờm, tôi được vua triệu tập, nên giờ tôi không thể ưu tiên nhà hàng của mình hơn việc này được đúng chứ?”
“Ừ thì, tôi nghĩ đúng thật.”
Nói thế xong, cậu ta thở dài. Nghe nhẹ hơn mọi khi nhưng thở dài thì vẫn là thở dài thôi. Tôi thấy hơi tệ cho cậu ta.
Được vua triệu tập đúng là một điều tuyệt vời. Cái ông đó giống với mấy ông già vui tính sống chung xóm với bạn hơn là một vị Vua, ai đó mà nghe được tôi nói như thế thì tôi sẽ bị ném vào tù vì tội thiếu tôn trọng mất, nên tôi sẽ không nói ra đâu. Tôi vẫn tôn trọng ông ấy mà.
Vua Joshua cũng chẳng có ý xấu gì khi triệu tập cậu ta. Thực tế thì vị vua còn đi xa đến mức nghe hết mọi yêu cầu của chúng tôi. Nhưng mà cậu ta thì lại không thích nổi bật như vậy. Dù gì cậu ta cũng chỉ là một thường dân từ lúc cha sinh mẹ đẻ rồi.
[Anh nói vậy nhưng anh cũng đâu có ghét bỏ gì đâu đúng không?]
“Ờm, tôi nghĩ là không. Thật hiếm khi có dịp chúng ta tụ tập lại với nhau như thế này mà.”
“Theo nghĩa khác thì nghe buồn thật.” (Renji)
“......Yamada-san, nguyên nhân chính cho việc đó là cậu đấy có biết không?”
“Tôi cũng đâu có muốn như vậy đâu.”
Tôi nhún vai trong lúc bước qua chốn người, tôi có thể nghe tiếng thở dài của cậu ta giữa sự náo nhiệt này. Do tôi tưởng tượng hay sao mà tôi lại thấy sự lạnh lùng lẫn kinh ngạc trong tiếng thở dài của cậu ta nhỉ. Theo cậu ta, lý do mà tất cả 13 người chúng tôi không ở cùng nhau là do tôi rời đi để du hành.
Khi cậu ta nói như thế, tôi nghĩ có lẽ cậu ta cũng không sai. Tôi, đối với tôi, không thích ở mãi một chỗ. Dù tôi đã bỏ ra gần vài tháng để ăn không ngồi rồi ở một ngôi làng. Nhưng cũng khá tương tự nếu đó không phải là một thành phố lớn như thủ đô. Khá giống với việc tôi không ở đó. Và trên hết, Souichi và những người khác đang sống ở thành phố Ma thuật, Masaki-chan thì ở Thành phố chiến thuật còn Yui-chan thì…...em ấy ở chỗ quái nào trước đây nhỉ? Tôi cảm thấy như có ai đó nói rằng em ấy đang du hành khắp nơi cùng với Farnir.
Tôi còn không biết những người còn lại hiện đang ở đâu, nên tôi nghĩ những dịp như thế này rất hiếm.
Nhưng không phải đối với tất cả 13 người chúng tôi đâu nhé.
“Nhưng mà có được không khi đi diện kiến với bộ quần áo đó, Toudou?” (Renji)
“Tôi muốn cậu là người cuối cùng nói câu đó đấy, Yamada-san.” (Toudou)
[Nghiêm túc sao.]
Hiện Toudou đang mặc quần áo hết sức bình thường được làm từ vải mà hầu hết người dân trong thành phố này đều mặc. Nếu không có mái tóc đen kia, chẳng ai nghĩ cậu ta lại là một trong 13 anh hùng. Quần áo của cậu ta giống với người bình thường như vậy đấy.
Cũng tương tự, tôi thì lại trông khá giống với những mạo hiểm giả. Vì hiện đang là mùa đông, nên tôi mặc áo choàng lông và quần áo dày. Nếu không có cái áo choàng và thanh kiếm mithril trên eo thì tôi trông cũng chẳng khác gì người thường là mấy. Thực ra tôi thấy những người tộc elf hay thú nhân đang đi xung quanh trông giống mạo hiểm giả hơn tôi nhiều.
Không biết Ermenhilde nghĩ gì vì cô ấy vừa thở dài. Thật tiện lợi khi giọng nói cô ấy vang trực tiếp trong đầu tôi, đặc biệt là ở một nơi đông người và ồn ào như vầy.
“Sẵn nói, tôi ngạc nhiên khi biết cậu thực sự tham gia vào giải đấu ở lần này đấy, Yamada-san.” (Toudou)
“Hm?”
“Suy cho cùng, cậu không thể dùng Ermenhilde trong trận đấu và không phải là ngay từ đầu cậu đã ghét chiến đấu rồi sao?”
Tôi nhìn về phía chàng trai ở bên cạnh có chiều cao thấp hơn tôi một chút. Mái tóc dài đến vai, chỉ vì cậu ta thấy quá khó để cắt nên đã buộc ra sau đầu theo kiểu tóc đuôi ngựa và nó đung đưa khi cậu ta bước đi. Trưởng thành hơn so với lúc chúng tôi còn du hành, vẻ mặt hiền lành khiến mặt cậu ta trông dễ mến hơn.
Toudou Hiiragi. Một trong 13 người anh hùng, và cũng là người đồng đội của tôi.
Toudou, một người bạn rất tốt của tôi, cử động cơ thể tròn trịa bước đi một cách thoải mái cứ như cậu ta đang tận hưởng bầu không khí của thành phố.
“Ờ thì, vì hoàn cảnh của mình nên tôi mới tham gia thôi.”
“Hmmm.”
“Trông tôi không giống vậy nhưng tôi bận nhiều việc lắm, cậu biết không?”
“‘Nhiều việc’ à?”
“Ừ, nhiều việc.”
[Hai người đang nói chuyện gì vậy?]
Nhiều việc đó bao gồm, trả nợ và những thứ tương tự thế. Hơi thảm hại khi nói cho người khác về cái này. Và nghe theo Utano-san là phải trả lại nợ dù có thế nào đi nữa…...Tôi có cảm giác như mình là một người chồng bị chi phối vậy. Mong đây chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.
“Còn tôi thì thấy cô đơn vì không còn ai đến nhà hàng của tôi nữa. Mà Yuuko-san có ghé thăm một lần từ rất lâu trước đây rồi.” (Toudou)
“Ờ thì cô ấy bận rộn với giải đấu và nhiều thứ mà. Cô ấy cứ cố tranh thêm việc cho mình thôi, đúng hơn là cô ấy cứ cố làm hết mọi việc.”
“Ừ, tôi hiểu điều cậu nói mà. Vì chúng ta không giúp gì được nhiều nên việc này mới xảy ra.”
“Đúng thật.”
Toudou không có nhiều kỹ năng chiến đấu, thì công việc của cậu ta là đầu bếp mà. Cậu ta luôn là người chuẩn bị bữa ăn cho chúng tôi trong lúc còn du hành. Còn tôi thì chỉ có thể chiến đấu với lũ quái vật với sự trợ giúp của Ermenhilde. Kết quả là mọi công việc cần dùng đến trí óc đều đưa cho Utano-san hết.
……...ờm, có lẽ tôi có nói quá một chút. Chúng tôi có dùng đến trí óc khi cần chứ. Nhưng hầu hết thời gian, những kế hoạch của chúng tôi đều toàn lỗ hổng hoặc là sẽ không thể giải thích cho người khác hiểu đàng hoàng. Ngoài ra, vì chúng tôi nhận được siêu sức mạnh gian lận từ Nữ thần, nên chúng tôi luôn chọn việc lao đầu vào trước. Chúng tôi có cách chiến đấu mà con người ở thế giới này không làm được. Giờ mới nghĩ, không biết điều đó liệu có tốt hay không. Theo quan điểm của tôi, có lẽ là cái sau. Giờ nghĩ lại, việc chúng tôi vẫn còn sống sót sau khi liều lĩnh như vậy thật là tuyệt vời. Cho dù chúng tôi có dùng vũ khí hay phép thuật tốt đến thế nào đi nữa, trong đầu chúng tôi nghĩ rằng mình vẫn chỉ là người thường mà thôi, chúng tôi tự nhận thức được như thế.
Thậm chí nếu chúng tôi có học về lịch sử chiến tranh, thì chúng tôi vẫn không được dạy về cách dàn binh và đội hình hoặc là chiến thuật quân sự. Utano-san luôn là người biến những ý tưởng của cô ấy và của chúng tôi thành một [kế hoạch] đàng hoàng. Hiệu quả hơn và an toàn hơn so với việc lao đầu về trước, cô ấy dẫn dắt chúng tôi vượt qua trận chiến.
“Đã một năm trôi qua nhưng cô ấy vẫn thích ra chỉ thị cho người khác.” (Renji)
“Việc đó có lẽ chỉ áp dụng cho mỗi cậu thôi, Yamada-san.”
[Ngài ấy mềm yếu trước phụ nữ mà.]
“Đừng có nói nói mấy điều hiểu lầm có được không?”
Nói thế xong, tôi nhẹ đánh Ermenhilde qua cái túi.
“Vì sao đó mà cảm giác lạ thật.” (Toudou)
“Hm?”
“Yamada-san lại gọi đầy đủ tên của Eru-san.”
[Thật sao?]
“Đúng hơn là…...Eru, đó cũng là tên à?” (Renji)
“Đúng là vậy nhưng”
[Không phải lúc nào cũng vậy à?]
“Eh?”
Ngay lúc đó, Toudou dừng lại và nhìn tôi với vẻ bối rối.
Đón lấy ánh nhìn của cậu ta, tôi làm ngơ và tiếp tục bước đi.
“Ờm, chuyện cũng xảy ra ở đây nữa.” (Renji)
“.........là vậy sao?” (Toudou)
“Phải không, Ermenhilde?”
[Thật sự. Như có thêm những đồng đội mới và một khoản nợ khổng lồ.]
“Đồng đội thì không nói, cô có thể đừng có nói ra cái sau được không?”
Nói thế, tôi đánh Ermenhilde để khiến cô ấy im lặng.
Không đùa đâu, cô ấy sẽ nói ra mấy điều vô dụng ngay lúc tôi không để ý.
“Ừ thì, không thay đổi mấy…...có lẽ vậy chăng?” (Toudou)
“Ai biết được chứ? Phần nào đó chúng ta chắc chắn đã thay đổi. Như việc cậu đã tăng cân một chút này.”
Khi tôi ghẹo cậu ta, cậu ta dùng khuỷu tay chọc tôi. Vì cậu ta không kêu ca gì có nghĩa là cậu ta cũng nhận ra được việc đó.
Cậu ta từ đầu đã mập rồi nhưng không mập như bây giờ. Hẳn là cậu ta phải rất để ý đến, có vẻ vậy.
Tôi thở dài vì đã thay đổi chủ đề thành công. Một ngày nào đó rồi tôi sẽ phải nói cho họ biết thôi nhưng vì sao đó, mà tôi không có đủ can đảm. Giấu đi điều đó tận sâu trong tim, tôi tiếp tục bước đi trong lúc nhìn về phía trước. Có vẻ Toudou cũng không quan tâm đến nữa.
“Tôi đã không còn đi du hành và không phải chiến đấu với quái vật nữa. Cậu có thể lấy thịt Orc bằng cách đưa ra yêu cầu cho những mạo hiểm giả.” (Toudou)
[Anh nên, ít nhất thì nên vận động cơ thể chút đi.]
“Làm một đầu bếp vẫn là một việc tiêu tốn khá nhiều năng lượng đó.”
Nghe thế xong, tôi thấy tệ thật nhưng vẫn cười. Cái cậu này sẽ không đi du hành nữa đâu, tôi chắc luôn.
Quản lý nhà hàng của mình, thuê nhân viên, cậu ta đã đang tận hưởng cuộc sống khác ở thế giới này rồi. Cậu ta đã hoàn toàn trở thành một phần của thế giới này. Như một cư dân của thủ đô. Mối nguy đối với thế giới đã không còn, cậu ta chẳng còn lý do nào để đi du hành như trước đây nữa.
Cậu ta thỉnh thoảng có thể nhận yêu cầu chinh phạt quái vật nhưng chuyện chỉ vậy thôi. Khi tôi nghĩ như thế, cậu bạn đang cười ở cạnh tôi đột nhiên có cảm giác như rất xa vời, khiến tôi thấy chút ghen tị.
“Nghe có vẻ tuyệt và yên bình nhỉ, vậy thật tốt.” (Renji)
“Đương nhiên rồi. Dù mối nguy hiểm của lũ quái vật và quỷ vẫn còn đó, nhưng vấn đề chính đã được giải quyết rồi.”
Cậu ta nói thế trong lúc cười, nhưng lại chọc khuỷu tay vào người tôi. Nhận ra ý của cậu ta, tôi cảm thấy trong lòng thêm nặng hơn.
Vấn đề chính mà cậu ta nhắc tới——đó là chinh phục Ma thần. Tôi là người đã kết thúc nó và những hy sinh để đạt được điều đó là không đếm xuể. Trong số đó, cũng bao gồm người mà tôi muốn bảo vệ nhất. Nhưng…...thủ đô hiện đang tràn ngập những tiếng cười. Đàn ông hay phụ nữ, cho dù ở bên phải hay là bên trái tôi, cho dù đó là con người, á nhân, thú nhân, mọi người đều nở nụ cười trên mặt.
Mặc dù trên thế giới vẫn còn nhiều mối nguy hiểm, họ vẫn có thể tự tin nói rằng mình đã có hòa bình.
Đôi khi tôi nhận ra rằng chúng tôi đã thích nghi với thế giới này tốt đến thế nào. Ở thế giới trước kia, tôi còn chẳng nghĩ đến điều này.
Dù thủ đô được bảo vệ bởi bức tường khổng lồ, không có nghĩa là mối đe dọa từ quái vật không còn. Dù hiếm thấy ở Imnesia nhưng vẫn có những loài quái vật có thể bay được. Loài quỷ cũng có thể bay được bằng ma thuật. Vẫn luôn có khả năng cái lễ hội vui nhộn này có thể ngay lập tức biến thành địa ngục của nỗi tuyệt vọng và những tiếng la hét.
Dù chúng tôi biết như thế, nhưng chúng tôi vẫn xem thế giới này đang hòa bình. Chúng tôi vẫn cười như thế này. Than khóc và đau buồn trước những người đã chết để có được ngày này chính là xúc phạm họ. Suy cho cùng, họ đặt cược mạng sống của mình chỉ vì điều này.
“Vậy Yamada-san, cậu có tham gia vào trận đấu đội hôm nay không?” (Toudou)
“Không, không phải phần này. Nhưng một trong những người đồng đội hiện tại của tôi thì đang tham gia nên tôi nghĩ mình nên đi cổ vũ cho họ.” (Renji)
“Ra vậy.”
Khi tôi nói thế, Toudou có vẻ hạnh phúc vì lý do gì đó.
Trong lúc liếc nhìn cậu ta, tôi đem đến hai xiên thịt Orc và đưa một cái cho Toudou.
“Cám ơn. Nói về đồng đội, cậu đã du hành ở đâu cho đến bây giờ thế?” (Toudou)
[Chỉ có đi long rong khắp lục địa này thôi. Ngài ấy bỏ gần nửa năm chỉ để lười biếng ở một ngôi làng đấy.]
“Sao cô đi kể ra hết thế.” (Renji)
“.........cái quái, Yamada-san?” (Toudou)
Tôi thấy vẻ ngạc nhiên cùng tiếng thở dài của cậu ta với tôi. Ờ thì, tôi hiểu ý cậu là gì mà.
“Nửa năm thì nói quá rồi đó. Kiểu như, chỉ có 3 tháng lười biếng thôi.” (Renji)
“Thế vẫn rất lâu đấy cậu biết không……”
[Chưa kể đến, nếu ngài ấy không gặp Francesca thì ngài ấy không hề có ý định đi du hành tiếp đâu.]
“Nghe tên thì đó là phụ nữ à?” (Toudou)
[Vâng, là phụ nữ.]
Ở đó, không hiểu sao cả hai người họ trông như rất thấu hiểu với nhau.
Hai người họ vẫn khá thân với nhau như mọi khi.
“Cái quái, hai người, hai người thích ghẹo tôi đến vậy à?” (Renji)
“Làm thế nào mà việc này lại thành chọc ghẹo vậy? Chúng ta đâu có làm việc gì như thế đâu, đúng không Eru-san?” (Toudou)
[Vâng. Tôi chỉ đưa ra báo cáo về ngài thôi, Renji.]
“Dừng lại đi có được không?” (Renji)
Nói thế xong, tôi nhẹ đánh cô ấy một cái nữa.
“Chờ đã, cô có nói với Utano-san luôn không thế?” (Renji)
[Nếu tôi mà nói thì bây giờ ngài bị giam trong lâu đài là cái chắc.]
“uwaahh.”
“Đừng có mà ‘uwaahh’, tôi không có vui đâu, chết tiệt.” (Renji)
“Không, chỉ là nghe thực tế đến nỗi tôi……”
“Không, không có đâu nhé!”
Cái quái gì với chuyện ‘giam cầm’ này vậy. Ngay cả Utano-san cũng không đi xa đến mức đó đâu. Có lẽ vậy.
“Nói đến Yuuko-san, tôi vừa nhớ lại vài thứ.” (Toudou)
“Nếu đây lại là chuyện lố bịch thì tôi sẽ đấm vào mặt cậu đấy.”
“Không, không. Tôi chỉ muốn hỏi là mối quan hệ của cậu có tiến triển tí nào kể từ đó không thôi.”
Khoảnh khắc mà cậu ta nói thế, tôi đấm vào mặt cậu ta. Tôi tung một đòn đấm bất ngờ nhưng cậu ta vẫn né được mà không bị nắm đấm của tôi sượt qua.
“Tí thì chết!” (Toudou)
“Thật đấy. Cậu toàn tò mò mấy chuyện kỳ dị thôi.” (Renji)
“Nhưng thế không có nghĩa là cậu có quyền đấm tôi có biết không?”
“Nhưng không phải là cậu đã né được rồi à?”
“Ờ thì vậy.”
“Đừng có né.”
“Không đâu nhé.”
[......Hai người trông vui quá nhỉ.]
Ờ, chắc là vậy. Rốt cuộc thì tôi cũng không có nhiều người để đùa giỡn như thế này. Không phải là cậu ta hiểu được mấy trò đùa của tôi hay gì, mà là hơn thế nữa vì chúng tôi thường hay đùa đi quá trớn. Dù những điều đó thường kết thúc bằng việc mạng sống của tôi gặp nguy hiểm.
Dù bị tấn công bất ngờ, Toudou vẫn không hề nao núng tí nào. Ngay cả tốc độ bước đi cũng vậy.
Nắm đấm của tôi hẳn là như đang trong trạng thái chuyển động chậm khi vung đến cậu ta. Dù đó là đòn tấn công bất ngờ. Thật buồn khi mà một thành viên không thuộc tuýp chiến đấu trong 13 người chúng tôi lại có khả năng thể chất như vậy. Nếu tôi phải đấu với một người chuyên chiến đấu như Masaki-chan, thì khoảng cách sức mạnh sẽ là bao nhiêu đây? Chưa gì tôi đã thấy nản rồi. Ờ thì, để đấu với em ấy, tôi phải thắng O’brien-san trước cái đã.
“Nhân tiện đó, sao đồng phục nhân viên lại là đồ hầu gái thế?” (Renji)
“Không phải trông tuyệt sao? Thêm nữa, ở thế giới này họ thường không có nhu cầu nhiều như ở thế giới của chúng ta.” (Toudou)
“Thật sao?”
“Hầu gái là bình thường ở đây mà. Không như ở trái đất, đó không phải là một công việc tràn ngập ước mơ và hy vọng của đàn ông đâu.”
“Ừ.”
[Giấc mơ, hy vọng, về hầu gái??]
“Đừng có nghĩ nhiều về vấn đề đó.” (Renji)
[??]
Đúng như Toudou nói, hầu gái là bình thường ở đây. Người bình thường sẽ không thuê một hầu gái, nhưng họ làm những việc như đi mua sắm, vân vân, cho quý tộc là cảnh thường thấy ở đây. Công việc của họ là phục vụ cho chủ nhân giống như thế giới của chúng ta, nhưng hầu gái ở đây lại tao nhã và tế nhị hơn so với thế giới của chúng ta, theo quan điểm của tôi. Tôi thật sự không có đến quán cà phê hầu gái nên tôi cũng không rõ lắm.
Có lẽ Toudou có nhiều kiến thức hơn về vấn đề này. Thì cậu ta đã thuê hầu gái cho nhà hàng mà. Ờm, có gì đó ở đồng phục hầu gái khiến cho bạn mê mẩn, tôi đồng ý với điều đó. Như một người đàn ông, tôi không thể phủ nhận được. Tôi có thể liên tục khen ngợi nó không ngừng nghỉ nếu tôi có cơ hội. Ừ, hầu gái là một công việc đàng hoàng.
“Mà cậu lấy đâu ra mấy bộ đồng phục đó vậy?” (Renji)
“Trong lâu đài còn dư vài cái nên tôi lấy thôi.”
Ra vậy, thế thì dễ hiểu rồi.
Phải để nhân viên của mình mặc đồng phục đẹp hơn so với góc nhìn của người khác, không phải là tôi có kinh nghiệm quản lý hay làm chủ cửa hàng. Thêm nữa, có thể ở thế giới này thì điều đó không đúng.
Khái niệm về đồng phục không tồn tại ở thế giới này. Quần áo đều được thiết kế theo kiểu dễ chuyển động và không cản trở trong công việc. Cậu ta hẳn có nghĩ đến việc cải tiến hết sức đồng phục để gây hứng thú cho khách hàng.
Theo quan điểm của tôi thì đó là một cách tiếp cận khá là tốt. Tôi nghĩ đó cũng là kiến thức đến từ thế giới khác nhỉ? Dù cậu ta vẫn kết thúc với đồng phục hầu gái. Cho dù bạn có suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó thế nào đi nữa thì cậu ta vẫn chọn đồng phục hầu gái. Như một người đàn ông, không phải là tôi không hiểu cậu ta nhưng có lẽ cậu ta nên thử thay đổi trọng điểm của mình một chút.
Không phải đúng hơn là cậu ấy nên tập trung vào việc nấu nướng của mình hơn là đồng phục hầu gái sao?
Đặc biệt là những món ăn và cách chế biến không tồn tại ở thế giới này.
Tôi bảo cậu ta nói cho tôi về việc nấu nướng thay vì cứ tiếp tục tám nhảm về đồng phục hầu gái.
“Ờ thì, tôi có nghĩ đến nhiều thứ mà.” (Toudou)
[Chà, tôi ngạc nhiên đấy.]
“......hai người có thể đừng ngạc nhiên được không?”
Khi cả hai chúng tôi kinh ngạc nhìn cậu ta vì biết rằng cậu ta thực sự có nghĩ đến việc nấu nướng, Toudou làm vẻ mặt chán nản. Hẳn là cậu ta nghĩ rằng tôi tưởng cậu ta chẳng nghĩ gì trước khi mở nhà hàng đây mà.
Ờm, phản ứng của cậu ta khá buồn cười nên tôi cứ để như vậy. Mặc dù đang như thế này nhưng tôi vẫn tôn trọng cái cậu này.
Dù không sở hữu kỹ năng chiến đấu, cậu ta vẫn ở cùng chúng tôi cho đến lúc cuộc hành trình kết thúc. Tôi vẫn còn nhớ cậu ta tuyệt vọng nấu ăn cho những người than khóc ở những ngôi làng bị thiêu cháy, cùng những người chết ở xung quanh.
Bằng khả năng nấu nướng của mình, thứ mà chúng tôi không làm được, cậu ta đã cứu rất nhiều người. Tôi không nghĩ còn ai khác có thể làm điều tương tự như cậu ta.
Cho dù bạn có nghĩ gì, nói gì, cho đến khi bạn hành động thì cảm xúc chẳng phản ánh được gì cả. Dù lý tưởng của bạn có cao quý đến thế nào, thì nó vẫn vô dụng nếu bạn không hành động.
Đó mới là cách thực sự để cứu người.
Đó là lý do, từ tận con tim, tôi tôn trọng cậu ta. Dù cậu ta chẳng bao giờ nói về điều này.
Ăn xong cây xiên thịt, cậu ta xoay và nghịch cái xiên trong tay.
“Vậy thì, giờ tôi phải đến đấu trường đây. Còn cậu thì sao Toudou?” (Renji)
“Đến lúc rồi à?”
Nói thế xong, cậu ta nhìn lên trời. Vì giải đấu sẽ bắt đầu ngay khi mặt trời lên cao nhất. Tôi nghĩ chỉ còn khoảng một hoặc hai tiếng nữa thôi. Tôi cần phải quay lại, chuẩn bị và mặc cái giáp nặng kịch chết tiệt đó tiếp. Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nản rồi. Nó rất là nặng đấy, cái áo giáp chết tiệt đó. Dù là do tôi chưa quen mặc nó.
“Tôi cũng sẽ đi nữa. Cũng nhân thời cơ này, Francesca-san đúng không? Giới thiệu tôi với cô ấy nhé được chứ?” (Toudou)
“Ừ, được. Chờ đã, tôi chưa có giới thiệu à?” (Renji)
“Không, cậu chưa……”
“Mà chúng tôi cũng đã ăn ở nhà hàng của cậu rồi.”
“Cô ấy đến nhà hàng của tôi ư!? Tại sao cậu không giới thiệu tôi chứ……”
“Không, ờ thì, tôi tưởng cậu bận lắm nên tôi thấy tệ nếu cản trở cậu.”
“Tôi nghĩ chí ít nói chuyện một chút cũng không sao mà.”
[Hiiragi, Renji chỉ thích phản ứng của anh thôi có biết không?]
Nghe lời khuyên của Ermenhilde, Toudou chùng vai xuống. Umu, phản ứng của cậu ta đúng là quá vui mà.