Kamigoroshi no Eiyuu to Nanatsu no Seiyaku

giao đoạn 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(Góc nhìn của Francesca)

Ngồi xuống cái ghế được chuẩn bị ở phòng chờ, tôi thở dài.

Bụng tôi thấy hơi no vì vừa ăn trưa xong nhưng nó sẽ sớm tiêu hóa sau khi tôi chạy vòng vòng trong giải đấu thôi.

So với lúc đầu, số lượng thí sinh đã giảm xuống còn một nửa và những thí sinh còn lại đang thoải mái nói chuyện với đồng đội của mình. Không còn đội nào khác mặc đồng phục học sinh ngoài chúng tôi nữa.

Trong số hai phòng chờ được chuẩn bị cho thí sinh, phòng còn lại đang được dùng bởi đội học sinh duy nhất còn lại trong giải đấu, ngoài chúng tôi ra. Đội của [Ma kiếm sĩ] Masaki-sama đến từ Thành phố chiến thuật.

“Thật là tuyệt khi biết rằng cả Souichi-sama và Aya-sama đều là những người dễ tính nhỉ?”

Người nói như thế chính là một trong những bạn gái trong đội, trẻ hơn tôi.

Gương mặt và vóc dáng nhỏ nhắn, cô ấy trông rất dễ thương với mái tóc vàng được buộc gọn bằng một cái ruy băng màu đỏ. Cô ấy trông còn trẻ con hơn cả Aya-san, người cũng nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng cô ấy vẫn có vẻ quyến rũ riêng của mình.

Điều mà cô ấy đang nói đến là những lời được nói với chúng tôi khi tất cả chúng tôi đều ở trong phòng.

‘Bọn tớ không thích bị gọi cùng với hậu tố -sama đâu nên ít nhất cũng nên gọi là -san nhé.’

“Ừ, đối với những người mang danh hiệu Anh hùng vậy mà họ vẫn sẵn sàng nghe những ý kiến và suy nghĩ của chúng ta nữa ha.”

Người trả lời cũng là một trong những bạn gái trong đội––và cùng tuổi với tôi.

Mái tóc đỏ rực và đôi mắt tự tin, vẻ mặt của cô ấy chứa đầy sự tự tin. Cô ấy có vẻ quyến rũ mà tôi không có được.

Cô ấy cũng chỉ có thấp hơn tôi có một chút, nhưng vẫn khá cao đối với một cô gái. Ngay cả đồng phục ở trường mà cô ấy mặc cũng rất hoàn hảo, cô ấy để hở nút áo ngực và cũng chẳng có ai quở trách cô ấy về việc này. Tôi nghĩ cô ấy là kiểu người nghiêm túc nhưng tôi đoán đây mới là tính cách tự nhiên của cô ấy.

“Em rất là ngạc nhiên đó…...cả hai người họ đều không thích mấy việc hình thức như thế.”

“Ừ. Chị cứ tưởng họ thường nghiêm khắc hơn cơ. Cậu nghĩ sao, Francesca?”

Đột nhiên đẩy chủ đề sang cho tôi, tôi ngạc nhiên vì nãy giờ tôi chỉ toàn mơ màng nghe họ nói chuyện thôi. Phản ứng của tôi chắc trông buồn cười lắm vì cả hai bạn ấy đều cười khúc khích.

“Có vẻ hôm nay chị rất cố gắng rồi, senpai.”

“Ờm, sau mọi chuyện, cậu ấy đã chiến thắng trong vòng thứ nhất lẫn cả vòng thứ hai mà. Cậu ấy thật là tuyệt vời.”

“Thật sao, em hoàn toàn ngạc nhiên đấy.”

“......Mình nghĩ đối thủ chỉ thiếu cảnh giác với mình thôi.” (Fran)

“Dù thế nhưng cậu vẫn rất tuyệt đó.”

Đối với những người biết điểm số của tôi ở trường, những cảm xúc đó hẳn là phức tạp hơn nhiều so với việc chỉ ngạc nhiên không thôi. Một phần lớn quý tộc đều rất quan trọng về địa vị và thứ hạng. Những giải đấu như thế này có tác động rất lớn đến điểm tốt nghiệp và cả thứ hạng của cả gia đình nên rất nhiều quý tộc nhắm đến việc chiến thắng. Dù chiến thắng cá nhân sẽ không tăng điểm số của bản thân nhưng đối với bạn ấy, người đang nhắm đến việc có một đánh giá tốt nhưng lại thua cuộc thì hẳn là chẳng vui vẻ gì đâu.

Nhưng bạn gái trông ít tuổi hơn lại trông có vẻ ngạc nhiên thật.

Pháp sư không phải là một nghề chiến đấu một chọi một. Điều đó đã được dạy ở trường và thực ra là tôi cũng có học điều đó trong lúc du hành nữa.

Chúng ta cần được bảo vệ trong lúc niệm phép khai triển ma thuật và khi bạn hết ma lực, bạn vô dụng. Dù chúng tôi có nhiều điểm yếu, nhưng một khi ma thuật được triển khai, chúng tôi có thể chiến đấu với sức mạnh bao la.

Chúng tôi vẫn vượt qua những kỵ sĩ hay binh lính về hỏa lực dù bên cần được bảo vệ lại là chúng tôi.

Đúng là một sự tồn tại đặc biệt nếu tôi tự nói như vậy.

Cả hai bạn ấy đều là pháp sư điển hình, và họ đều bị hạ gục trước khi họ có thể triển khai ma thuật của mình.

Mặc dù họ đã học về những điều như vậy, nhưng vẫn rất khó để hạ một người có thể chiến đấu mà không cần đến sự bảo vệ. Như thực tế, quay lại lúc tôi chưa học kiếm thuật, ở lần đầu tiên tôi đi du hành tôi đã suýt chút nữa bị goblin giết rồi. Hai bạn ấy có thể may mắn vì ít nhất ở đây không có nguy hiểm đến tính mạng.

“Vậy cậu có được dạy cho cách đánh một chọi một bởi ai đó chưa?”

“Ah, không. Không hẳn……”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Điều đó là thật nên tôi có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy và gật đầu. Bạn gái tóc đỏ đang hỏi rằng trong chuyến hành trình của tôi…...tôi có được Renji-sama dạy cho không.

Nhưng sự thật là tôi chỉ đi du hành cùng anh ấy và thứ duy nhất mà anh ấy dạy cho tôi là những điều cơ bản trong lúc du hành và làm thế nào để áp dụng chúng thôi…...còn về việc được dạy gì đó, thì chỉ là ma thuật bẫy hố và tầm quan trọng của nó thôi. Ngoài ra, anh ấy còn giải thích về hệ sinh thái của quái vật nữa.

Lý do mà tôi có thể chiến thắng như thế này là vì kinh nghiệm chiến đấu với quái vật của tôi.

Quái vật mạnh hơn và nhanh hơn so với con người bình thường. Và trong nửa tháng qua, tôi đã phải liên tục đối đầu với những kẻ thù như vậy. Chính vì thế nên đối thủ của tôi mới mất cảnh giác chỉ vì nghĩ tôi là học sinh. Tôi không nghĩ mình có thể thắng thêm một lần nữa.

“Suy cho cùng, cậu đã đi du hành cùng với [Anh hùng] đúng không? Ngài ấy có dạy cho cậu cái gì đặc biệt hay gì không……”

“Đặc biệt à…...đó là thứ cuối cùng mà người đó sẽ tập trung vào.” (Fran)

Trọng tâm của Renji-sama là đặt tầm quan trọng nhất vào việc chiến đấu bằng những kinh nghiệm của mình. Vô số, vô số lần anh ấy đã chiến đấu với quái vật, giết chóc và quý trọng những kinh nghiệm sống sót qua những trận chiến.

Và vì Renji-san là người như thế, bằng việc đi du hành cùng với anh ấy và quan sát anh ấy, tôi đã học được những điều có ích cho bản thân. Tôi cũng học được nhiều điều như thói quen và đặc điểm của quái vật.

Anh ấy chẳng bao giờ nói đến nhưng tôi nghĩ anh ấy hiểu biết về quái vật và hệ sinh thái của chúng còn nhiều hơn cả Feirona-san và Mururu-chan. Chính bản thân anh ấy cũng nói rằng anh ấy đã bỏ ra rất nhiều thời gian để học những điều đó.

Kết luận lại, dù bạn có tài năng thế nào, dù bạn có nhận được sức mạnh gì từ nữ thần đi chăng nữa, anh ấy vẫn tin rằng học hỏi vẫn là điều quan trọng nhất.

Nhưng, ừm, anh ấy vẫn đặc biệt theo cách của riêng mình. Anh ấy còn có binh khí đặc biệt tên là Ermenhilde-sama.

“Thế sao?”

“Ừ. Sau khi nói chuyện thì mình mới biết được thực ra anh ấy khá là thân thiện. Dù gì anh ấy cũng đã không bỏ rơi một kẻ tay mơ như mình mà.” (Fran)

“hmmm.”

Từ lúc nào thì chủ đề đã lạc khỏi Souichi-san và Aya-san rồi nhưng nếu hai bạn ấy vẫn muốn nói chuyện thì tôi cũng không ngại.

Vì sao đó, sau khi biết chuyện tôi du hành cùng với Renji-sama, có cảm giác như hai bạn ấy xa cách tôi thêm. Mặc dù là nhờ may mắn nên tôi mới gặp anh ấy.

“Ồ đúng rồi, Renji-sama cũng nói điều y hệt như Souichi-san đó.” (Fran)

“Điều y hệt?”

“Ngài ấy đã nói gì ạ?”

“Là đừng dùng hậu tố -sama khi gọi anh ấy.” (Fran)

Khi tôi nói cho họ điều đó, cả hai bạn ấy đều lớn giọng ngạc nhiên. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai bạn ấy nhìn những thí sinh khác đang đứng gần đó và nhanh chóng che miệng lại trong lúc đỏ mặt xấu hổ.

Điều đó lạ đến vậy sao? Nhưng hình như tôi cũng ngạc nhiên y như vậy khi lần đầu nghe điều này.

Sau khi nói chuyện một lúc, thấy nói chuyện hoài cũng mệt nên chúng tôi nghỉ một chút.

“Nhưng nói gì thì nói, ai ngờ chúng ta lại tiến xa đến mức này ha.”

Bạn gái lớn tuổi hơn lẩm bẩm như thế.

Chúng tôi đã vượt qua 2 vòng.

Kỳ diệu đến nỗi chúng tôi khó mà tin đây là sự thật được. Là vì không như học sinh chúng tôi, hai người đang chiến đấu cùng với chúng tôi lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Souichi-san và Aya-san.

Họ rất vô tư và dễ bắt chuyện, nhưng vì là những người nắm giữ danh hiệu anh hùng đã cứu lấy thế giới, nên sự khác biệt về khả năng rất rõ ràng.

Sau khi chiến đấu tuyệt vọng, chúng tôi chật vật mới thắng được nhưng hai người họ thì thắng mà không gặp một chút nguy hiểm nào. Ngay cả khi đối đầu với những mạo hiểm giả già dặn và đầy đặn kinh nghiệm, thì điều đó vẫn không thay đổi.

“Tớ có thể khoe khoang việc này với bạn bè của mình.”

“fufu, đúng thật.”

Bạn gái tóc đỏ nói một cách hạnh phúc. Hẳn là do những học sinh bình thường đều bị loại hết ở vòng đầu của giải đấu rồi.

Ừ thì, nếu không có hai người họ thì chúng tôi cũng có kết quả tương tự rồi.

“Bỏ chuyện đó sang bên, Francesca, cậu cũng định dùng thanh kiếm đó trong trận tiếp theo à?”

Nói thế xong cô ấy nhìn xuống phía thanh kiếm ngắn ở trên eo tôi.

“Ừ, mình định thế, sao vậy?” (Fran)

Có vấn đề gì sao?

Tôi nghiêng đầu hoang mang không hiểu ý bạn ấy là gì vì bạn ấy thở dài và bạn gái nhỏ tuổi hơn thì lại cười gượng.

“umm……...có gì đó với thanh kiếm của mình à?” (Fran)

“Thì đó chỉ là một thanh kiếm sắt thôi đúng không?”

“Ừm, đúng rồi.”

Khi tôi trả lời như thế, họ lại thở dài một hơi khác.

“Giải đấu là một dịp hiếm hoi. Không phải là cậu nên dùng một thanh kiếm tốt hơn sao? Xem nào, có muốn đi mua một cái mới ngay bây giờ luôn không?”

“Ah.”

“Đúng đó, senpai. Nếu chị có một thanh kiếm tốt hơn, thì chị có thể thể hiện còn tốt hơn nữa đó.”

Tôi không biết luôn đấy.

Có lẽ họ nói thế với ý tốt nhưng tôi không nghĩ là kết quả của tôi sẽ thay đổi sang hướng tốt hay xấu cho dù tôi có mua một thanh kiếm mới vào lúc này.

“Vì mình quen dùng cái này rồi.” (Fran)

“Cái đó sao?”

“Ừ.”

Tôi hiểu, dù chỉ là một phần thôi, nhưng tôi vẫn hiểu điều mà hai bạn ấy muốn nói. Có thể khá kỳ lạ khi một ai đó tham gia giải đấu lại dùng một thanh kiếm bình thường như vậy.

Nhưng mà đây là thanh kiếm tôi sử dụng kể từ lúc tôi bắt đầu đi du hành. Tôi đã gắn bó với nó và cũng quen dùng nó rồi. Nếu giờ tôi có một thanh kiếm mới, tôi không nghĩ mình sẽ sử dụng nó tốt như thanh kiếm ngắn này được.

Trong lúc cảm nhận những ánh mắt của hai bạn ấy, tôi vỗ nhẹ vào chuôi thanh kiếm của mình. Khi đó, phần nào đó, tôi lại thấy dũng cảm hơn.

“Chị nên dùng ma thuật cường hóa hoặc ít nhất cũng là một thanh kiếm dùng nguyên liệu tốt hơn. Giống với học sinh ở Học viện ấy.”

“Haa.” (Fran)

Bị nói như thế tôi cũng chẳng thể nói được gì.

Vũ khí của pháp sư là gậy phép mà. Nó đóng vai trò như một chất xúc tác khi dùng ma thuật và cũng có thể dùng để làm vũ khí cùn khi cần nữa. Ngay cả Aya-san bình thường cũng kỹ năng bằng trượng gỗ.

Cô ấy vẫn có thể hạ gục một mạo hiểm giả kỳ cựu chỉ bằng một cây gậy gỗ với ma thuật cường hóa khả năng thể chất. Cho đến giờ cô ấy vẫn chưa có một đối thủ nào phải khiến cô ấy dùng ma thuật thực sự, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cô ấy như thế nào trên chiến trường. Một pháp sư thực thụ là phải như thế.

Nhưng tôi lại đi dùng một thanh kiếm thay cho trượng thì sai sao? Nếu thanh kiếm này được cường hóa bằng ma thuật hay làm từ mithril thì nó vẫn ổn mà.

Tôi nghĩ như thế nhưng giờ tôi không cần phải nghĩ quá nhiều về vấn đề đó. Tôi biết mình không thể đột nhiên thay đổi cách chiến đấu của bản thân được. Tôi không có ghê gớm đến vậy. Nếu tôi cứ bối rối bởi những điều như vậy, kết cục duy nhất tôi nhận được sẽ là thất bại.

Khi tôi gật đầu một cách mơ hồ với các bạn của mình, cách cửa căn phòng vang lên và mở ra. Ánh mắt của mọi người đều hướng đến đó.

“Cảm ơn vì đã cố gắng, Aya-sama.”

“Ah, ừ. Cảm ơn.” (Aya)

Aya-san đáp lại lời chào của họ một cách mệt mỏi. Tôi nhớ lại việc cô ấy ghét bị gọi kèm hậu tố -sama nhiều như thế nào khi tôi du hành với cô ấy một thời gian ngắn trước đây.

Cô ấy thật sự giống với Renji-sama về vấn đề đó. Souichi-sama thì kiểu không để ý đến lắm nhưng Renji-sama và Aya-sama thì lại thấy khó xử khi có ai đó gọi họ như thế.

Thế thì không giống với Anh hùng cho lắm nhưng thay vào đó lại có cảm giác như dễ chịu và quyến rũ. Liệu tôi có thiếu tôn trọng khi nghĩ như thế không?

“Chuyện gì thế Aya-san, trông cậu mệt mỏi lắm.”

“Không không, tớ chỉ gặp đối thủ tiếp theo thôi à.”

“Đối thủ tiếp theo?”

Ai thế nhỉ? Tôi cố nhớ xem.

Đó phải là người chiến thắng ở trận tiếp theo…...có nghĩa là, đội mạo hiểm giả của thủ đô hoặc đội học sinh của Thành phố chiến thuật.

Có nghĩa là, đối thủ tiếp theo của chúng tôi hẳn phải là đội học sinh đến từ thành phố chiến thuật.

“Masaki-sama, phải không?” (Fran)

Khi tôi hỏi thế, không chỉ Aya-san, mà cả hai bạn nữ cũng ngạc nhiên.

Tôi nghĩ kết quả trận đấu đã khá rõ ràng chỉ từ vẻ mặt của Aya nhỉ?

“Ừ, đúng rồi. Tớ có gặp Masaki-san, một chút.”

“Một chút?”

“.........ừ, đại loại vậy.”

Không biết đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Khi tôi nghiêng đầu bối rối vì Aya-san nói khá là mơ hồ, thì Souichi-san bước vào cửa. Vẻ mặt của cậu ấy trông cũng nhăn nhó không kém gì Aya-san.

“Cảm ơn vì đã cố gắng, Souichi-sama.”

Nói thế xong, những bạn gái bằng tuổi tôi mỉm cười đến nói chuyện với cậu ấy. Bạn gái nhỏ tuổi, chậm mất một nhịp, nhưng cũng nhanh chóng đi đến chỗ Souichi-san.

Bị những bạn gái vây quanh, thường thì vẻ mặt của Souichi-san sẽ vui vẻ như bình thường, nhưng giờ thì mặt cậu ấy đang khá là lo lắng, cứ như cậu ấy còn không nhận ra những bạn gái đang ở đó, vẻ mặt cậu ấy thật sự rất lo âu.

Một lần nữa, tôi nhìn qua Aya-san.

“Masaki-san, đã đề nghị với Souichi một trận đấu nghiêm túc.” (Aya)

“Thật sao?”

“Ừm, mà họ sẽ không dùng đến vũ khí đặc biệt của mỗi người đâu.”

Thật đấy sao, tức là đấu hết sức à. Lúc này tôi đã thấy họ quá mạnh rồi. Vậy mà còn định đi xa hơn thế nữa…...Tôi không thể tưởng tượng được họ tuyệt vời như thế nào nữa rồi. Không phải là tôi đã từng đứng trên chiến trường đã kéo dài cho đến một năm trước đây. Chỉ những người lính và kỵ sĩ kỳ cựu đã từng ở chiến trường đó mới biết sức mạnh thật sự của hai người họ.

Những học sinh như chúng tôi chỉ có thể tưởng tượng ra sự tuyệt vời của họ mà thôi.

Hình ảnh của Renji-sama hiện lên trong đầu tôi, nhưng ngay cả anh ấy cũng chưa thể hiện hết sức mạnh của mình. Những lần duy nhất anh ấy dùng đến Ermenhilde-sama là lần chiến đấu với lũ Orc và ở trận đấu với Orge gần Thành phố ma thuật. Và ở cả hai trường hợp đó, theo như Souichi-san, vẫn còn khác xa so với toàn bộ sức mạnh của Renji-sama.

Aya mỉm cười nhìn tôi khi thấy tôi ngồi trên ghế không thể tưởng tượng ra nổi toàn bộ sức mạnh kinh khủng của Souichi-san và Masaki-sama.

“Ờm, tớ cá khá là khó khi tưởng tượng lúc Souichi hành động bình thường là như thế nào nhỉ.” (Aya)

“Eh, um, ừ.” (Fran)

“Không như khuôn mặt của cậu ấy, thực ra cậu ấy khá là tuyệt vời đó.”

“Mặt tớ không có liên quan gì nha!?!”

Souichi-san lớn tiếng phản ứng lại với những lời của Aya-san. Cậu ấy luôn để ý đến khuôn mặt mình, gần như là tuyệt vọng luôn vậy.

Mọi ánh mắt lại đổ về phía Souichi-san, nhận thấy thế cậu ấy nhanh chóng cúi đầu trong xấu hổ. Dễ thương thật.

Tôi nghĩ tôi đã hiểu ra tại sao bạn gái nào cũng bám dính lấy cậu ấy rồi.

“Vậy, cậu sẽ làm gì?” (Aya)

“Không, tớ từ chối cô ấy rồi.” (Souichi)

“Ngài đang nói gì thế, Souichi-sama?” (học sinh nữ)

Có lẽ vì bạn ấy không nghe rõ chúng tôi nói chuyện, nên bạn gái ít tuổi hơn hỏi thế. Nhưng cậu ấy chỉ mơ hồ cười đáp lại.

Aya-san lại cười khi thấy thế. Hẳn là cô ấy thấy vẻ rắc rối của Souichi-san buồn cười lắm đây. Và cậu ấy chỉ biết làm vẻ cầu cứu với cô ấy. Có vẻ cậu ấy không giỏi trong việc đối phó với con gái và hiện tại không thể di chuyển vì hai bên đều bị vây quanh.

“Ờm, không có gì. Tớ cũng có quan tâm đến Masaki-san nhưng chắc chắn tớ sẽ bị mắng bởi Yuuko-san và Renji-san nên……” (Souichi)

“Đúng thật.” (Aya)

Aya-san gật đầu đồng ý.

Tôi không thể tưởng tượng nổi cảnh Renji-sama nổi giận nhưng Yuuko-san mà nổi giận thì…...hẳn là đáng sợ lắm. Với danh hiệu như [Phù thủy thủ đô], chị ấy chắc phải là một người đáng sợ.

Tôi nhớ lại lúc Renji-sama gục ngã và chúng tôi đưa anh ấy đến thủ đô, tôi đã gặp chị ấy ở phòng khách.

Lúc đó, chị ấy đúng là đáng sợ thật. Đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, cứ như chúng có thể nhìn thấu tôi vậy.

Nhớ lại điều đó, tôi cảm giác như mặt mình nhăn nhó một chút.

“Ngoài ra, mọi người sẽ hiểu lầm do cách nói của cậu đấy biết không?” (Aya)

“Hả, hiểu lầm?” (Souichi)

“......Thôi, sao cũng được. Cẩn thận những thứ sau lưng (như Yayoi) vào tối nhé?” (Aya)

“Ừ, rồi. Tạm thời bây giờ vấn đề là trận đấu tiếp theo kìa. Tớ muốn trông ngầu trước mặt nii-chan và tớ cũng muốn thắng nữa.” (Souichi)

“Rõ là vậy rồi.”

Nhưng hẳn cậu ấy lại do dự không biết làm gì. Dù cậu ấy đã từ chối, nhưng giờ cậu ấy đang suy nghĩ lại.

Toàn bộ sức mạnh của [Dũng sĩ] Souichi-san. Tôi muốn được chứng kiến, nhưng không biết đó có phải là do tôi chỉ muốn xem vì tò mò hay không nữa.

Đó là sức mạnh do chính Nữ thần Astraera ban phước mà. Sức mạnh để bảo vệ thế giới và sức mạnh đó đã cứu được thế giới. Tôi nghĩ thật không hay khi muốn chứng kiến thứ sức mạnh đó chỉ vì tò mò. Vì ngay từ đầu––

“Tự do sử dụng hết sức bên trong Đấu trường có ổn không, Souichi-san?” (Fran)

“Ừ, ý hay đó.” (Souichi)

Nói thế, cậu ấy gãi đầu tỏ vẻ rắc rối.

Tôi tin rằng toàn bộ sức mạnh của họ là quá sức chịu đựng của đấu trường rồi. Rốt cuộc thì đó là sức mạnh sánh ngang với cả Thần––Ma thần mà.

“Cậu đã từ chối cô ấy đàng hoàng rồi đúng không?” (Aya)

“Tạm thời thì vậy.”

“......là sao?”

“Đừng làm vẻ mặt đáng sợ vậy chứ. Thậm chí tớ có từ chối đi chăng nữa, Masaki-san vẫn sẽ đối đầu với tớ hết sức thôi.”

“Ừ, có vẻ đúng thật.”

Tôi không hiểu lắm nhưng thế nghĩa là Masaki-sama sẽ không hài lòng với lời từ chối của Souichi-san à?

“Với vũ khí bình thường, tớ không nghĩ chúng sẽ có thể trụ được lâu đâu.” (Souichi)

“Quả nhiên, mà cô ấy cũng sẽ không dùng đến ma kiếm ngay trước mặt Yuuko-san và những người khác…...đâu nhỉ?” (Aya)

“Nếu mà có thì tớ chết mất.”

Cuộc trò chuyện có vẻ ngày càng nghe nguy hiểm hơn và lời nói của tôi cũng không thể giải quyết được gì.

“Hai người có mâu thuẫn gì sao?” (Fran)

“Thực ra là ngược lại cơ. Masaki-san muốn có một trận đấu nghiêm túc với Souichi thôi.” (Aya)

“Tớ không hiểu được.”

“Cô ấy là kiểu người mà cậu nên gọi là kẻ cuồng chiến ấy…...cô ấy thích những thứ như thế, chỉ cần nghĩ theo hướng đó thôi.”

“Haa.”

Tôi không hiểu lắm về cái kẻ cuồng chiến, nhưng cơ bản là Masaki-sama muốn có một trận đấu nghiêm túc với Souichi-san đến nỗi không cưỡng lại được đúng không?

Cả Renji-sama và Feirona-san không hứng thú nhiều với chiến đấu lắm nên tôi không hiểu cho lắm.

“Bỏ chuyện đó sang một bên, Souichi-sama, ngài có rảnh không ạ?” (nữ sinh 1)

“Hm?”

“Nếu ngài rảnh trong thời gian đến trận kế tiếp, thế thì––” (bạn nữ 1)

“Chúng ta đi uống trà hay gì nhé?” (bạn nữ 2)

Nghiêm túc đấy à, tôi nghĩ. Thảnh thơi thế đúng là tốt thật nhưng chúng ta đang trong giải đấu đó biết không?

Aya-san chỉ tiếp tục cười trong lúc xem Souichi-san gặp rắc rối.

……...Họ không hề thấy lo lắng à? Tôi thấy ghen tị với những người bạn cùng lớp của tôi, tôi rũ vai xuống mà không để ai khác nhìn thấy.

*

*

*

(Phần 2)

Giờ đã là vòng thứ 3. Nếu chúng tôi thắng 3 lần nữa, chúng tôi sẽ thắng giải đấu nhưng giờ chỉ còn lại những chiến binh kỳ cựu mà những học sinh bình thường như chúng tôi không đối phó được. Trong lúc nhìn vào bảng đấu treo trên cửa vào Đấu trường, tôi thở dài. Gần đó là những người dân đang giết thời gian cho đến trận tiếp theo hoặc là những người đang cá xem ai sẽ thắng ở trận tới.

Chúng tôi tiến xa được thế này đều nhờ tới Souichi-san và Aya-san. Ngoài ra, cũng nhờ đối thủ của chúng tôi đánh giá thấp những học sinh như chúng tôi. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra nữa. Vì chúng tôi đang đối đầu với một trường khác ở trận tới. Bên nào mạnh hơn sẽ thắng.

“Nhưng thắng vẫn là thắng thôi.”

Trong lúc vuốt ve tay cầm của thanh kiếm ngắn treo trên eo, tôi gật đầu với chính mình. Mặt trời đã lên điểm cao nhất khi trận đấu bắt đầu giờ đã đang lặn dần rồi. Và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi nó hoàn toàn lặn mất. Và thế thì vòng đấu đội của giải đấu cũng sẽ kết thúc. Dù kết quả có thế nào, thì hôm nay giải đấu cũng đã đi hết một nửa rồi. Thế có khiến tôi thấy hơi buồn một chút.

Ngày mai, những trận cá nhân sẽ bắt đầu. Nếu ngày mai tôi cũng có thể thắng được thì thật là tuyệt.

“Ở vòng đầu tiên, mình căng thẳng đến nỗi chẳng nhận ra là mình đã thắng cho đến mãi lúc sau.”

Tôi còn không nhớ nổi tôi đã chiến đấu như thế nào hay là tôi đã dùng chiêu thức gì để kết thúc trận đấu nữa mà. Trước khi nhận ra, đối thủ của tôi đã bị hạ gục nằm trên sân đấu rồi. Ở vòng thứ hai cũng vậy, đối thủ của tôi không cảnh giác và tôi đã thắng. Chỉ vì tôi là học sinh và là con gái. Anh ta có vẻ là một mạo hiểm giả khó nhằn, nhưng vì anh ta tiếp cận tôi một cách bất cẩn, nên tôi mới có thể thắng dễ như vậy. Ngay cả những con goblin còn cảnh giác hơn thế.

Chiến thắng. Từ đầu, chỉ tham gia giải đấu thôi tôi cũng hài lòng rồi nhưng sau khi đi xa được đến thế này, chỉ cần ba chiến thắng nữa thôi là tôi sẽ nhận hết mọi vinh quang. Nó ở rất gần với tầm tay của tôi rồi.

Không biết tôi đã trưởng thành bao nhiêu khi du hành cùng với Renji-sama nhỉ? Tôi đã mạnh hơn chưa?

Nếu tôi có thể có một bằng chứng thuyết phục thì……

“Cô ổn chứ?”

Trong lúc đang suy nghĩ, một bàn tay đặt lên vai tôi.

Nhìn về sau, người đứng đó là một chàng elf ưa nhìn, tóc dài màu vàng, Feirona-san.

“Huh?” (Fran)

“Chuyện gì thế, làm gì mà mặt ngạc nhiên vậy. Chúng tôi đến cổ vũ cho cô nhưng có vẻ cô không căng thẳng mấy ha.” (Feirona)

“Ah, không, không phải thế.”

Sự căng thẳng…...vì tôi đã thắng hai lần, nên nó bớt đi được một chút rồi. Nhưng, tôi ngạc nhiên là vì Feirona-san và những người khác gọi tôi. Hay đúng hơn là do tất cả mọi người lại ở đây.

“Tôi tưởng anh không thích ở chỗ đông người chứ.” (Fran)

Vì thế nên tôi nghĩ anh ta sẽ không đến xem giải đấu. Vào lúc sáng, anh ta cũng có nói ‘chúc may mắn’ với tôi rồi mà.

“fumu.” (Feirona)

Không biết anh ta nghĩ gì về phản ứng của tôi vì anh ta lấy ngón tay để lên cằm như đang tập trung suy nghĩ gì đó vậy.

Lý do mà từng mọi cử chỉ của anh ta có cảm giác như sắc đẹp của một bức tranh hẳn là vì từng cử chỉ của anh ta đều được thực hiện với sự duyên dáng và tao nhã. Anh ta còn giống quý tộc hơn cả những quý tộc đã trải qua bài đào tạo như thế.

“Chúng tôi đến cổ vũ cho cô đây. Vì chúng ta là đồng đội mà.” (Mururu)

“Thế sao. Cảm ơn nhiều nhé, Mururu-chan.” (Fran)

Đồng đội. Thấy chút xấu hổ nên tôi xoa đầu Mururu-chan để làm vơi đi cảm xúc của mình.

Lúc tôi vuốt ve đôi tai thú của cô ấy, cô ấy nhắm mắt lại vì thoải mái. Biểu cảm của cô ấy quá dễ thương nên tôi đặt thêm sức vào, nhưng cô ấy thấy xấu hổ và tránh khỏi tay tôi.

“Đáng lẽ bọn tôi phải đến trước lúc giải đấu bắt đầu nhưng bọn tôi không biết rõ đường đến đây.” (Feirona)

“Không, anh đến đây thôi thì tôi cũng thấy vui rồi.” (Fran)

“Vậy thì tốt quá. Những việc như thế này phải là chuyên môn của Renji chứ.”

“Sao trách được. Renji-sama giờ cũng rất bận rộn mà.”

Vì chúng tôi đã từng cùng nhau đi du hành rất nhiều nên tôi cũng quên mất việc anh ta không quen ở mấy chỗ đông người. Tôi rất vui vì anh ta đã lặn lội đến đây chỉ để cổ vũ cho tôi.

Mururu-chan cũng vậy. Có lẽ do cô ấy là nữ thú nhân và các giác quan của cô ấy rất nhạy bén, nên khi ở nơi đông người, cô ấy bị đám đông làm cho rối trí. Solea-san thì…...tôi không biết nữa. Ngay lúc tôi nhìn cô ấy, thì cô ấy cũng chỉ nhìn lại với ánh mắt ngơ ngác thôi. Kể cả bây giờ, lúc Feirona-san và Mururu-chan đang nói chuyện, thì Solnea cũng chỉ nhìn chằm chằm chúng tôi từ phía sau.

Người nói chuyện với cô ấy nhiều nhất đó là Renji-sama, nhưng cô ấy hiếm khi trả lời lại anh ấy lắm. Thành thật mà nói, tôi không thể biết cô ấy đang nghĩ gì đâu.

“Mà thôi, có vẻ cô đang cố gắng đó ha. Tôi tưởng cô sẽ luống cuống khi gặp đối thủ là con người chứ, nhưng cô đã làm rất tốt.” (Feirona)

“Thật sao?” (Fran)

“Un. Trận tới cũng cố gắng như thế luôn nhé.” (Mururu)

Được những người đồng đội nói như thế tôi thật hạnh phúc.

Tiếp theo chúng tôi sẽ đối đầu với những học sinh tương tự chúng tôi nhưng…...nếu chúng tôi có thể thắng thì thật là tuyệt. Nếu họ có theo dõi nữa, thì tôi thật sự không muốn thua cuộc.

“Tôi sẽ cố hết sức, Mururu-chan.” (Fran)

Lần này tự cô ấy tiến lại gần và tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu bạch kim xinh xắn của cô ấy.

“Francesca.”

Và, như một gợn sóng trong hồ nước yên tĩnh, một giọng nói trầm vang đến tôi.

Vì sao đó, dù ở nơi đây đang thật ồn ào, nhưng tôi lại có thể nghe rõ giọng của Solnea-san.

Có vẻ cả Feirona-san và Mururu-chan cũng thấy vậy nên cả hai người họ đều nhìn cô ấy. Ờm, dù gì cũng thật ngạc nhiên khi thấy cô ấy nói mà.

“Tại sao, cô lại chiến đấu?” (Sol)

“umm, ý cô là sao?” (Fran)

“Tôi tưởng cô không thích chiến đấu cơ mà?” (Sol)

Ahh, ra thế sao.

“Đúng vậy, đúng là tôi không thích chiến đấu lắm.” (Fran)

Hay đúng hơn là tôi không giỏi về việc đó.

Tôi nghĩ mình thiếu rất nhiều tài năng chiến đấu. Tôi chẳng có tài năng gì về ma thuật lẫn kiếm thuật. Nhưng dù có thế, tôi đã trở thành mạo hiểm giả.

Lý do mà tôi có thể tiến xa đến thế này đều là nhờ đồng đội của tôi, vì đã luôn bảo vệ và giúp đỡ tôi.

Nhưng––

“Vậy thì tại sao, cô lại tham gia vào buổi diễn này?” (Sol)

“Tôi nghĩ gọi đây là ‘buổi diễn’ thì không đúng cho lắm.” (Fran)

Cuối cùng tôi lại cười gượng trước câu hỏi thẳng thắn của cô ấy. Có rất nhiều người tuyệt vọng tham gia [buổi diễn] này đó cô biết không?

“Tôi, muốn biết mình mạnh như thế nào, mình đã trưởng thành ra sao, chỉ có thế thôi.” (Fran)

“Trưởng thành?” (Sol)

“Nói về cái đó thì xấu hổ lắm nhưng tôi đã luôn làm gánh nặng cho mọi người.”

Khi tôi nói thế, cô ấy nhìn tôi với vẻ bối rối.

Cô ấy, vẻ mặt vô cảm bối rối khá là giống với cô ấy nên tôi thấy có chút buồn cười.

Tôi muốn biết rằng mình, người chỉ biết nhìn bóng lưng của người khác, đã mạnh đến thế nào. Tôi muốn biết rằng mình, một người chẳng có tí tài năng gì, đã trưởng thành đến thế nào. Những điều tôi đã học được trong cuộc hành trình, những điều tôi đã học ở trường, tôi muốn biết bản thân mình tiến xa được đến đâu. Giải đấu này là cơ hội tốt nhất để tôi biết được điều đó.

“Tôi không hiểu.” (Sol)

“Thế sao.”

“ừ, vui vẻ nhé.” (Feirona)

“......Tôi nghĩ hơi khó để vui vẻ đấy.” (Fran)

Suy cho cùng, đối thủ lần này của tôi sẽ hơn tôi nhiều về cả khả năng lẫn tài năng. Và họ cũng sẽ không mất cảnh giác với tôi.

“Tự tin hơn vào bản thân mình di. Cô không cần phải học theo Renji-sama về cái lĩnh vực đó đâu.” (Feirona)

“Tôi giống với anh ấy đến vậy cơ à?” (Fran)

“Đừng ra vẻ vui vậy chứ.”

Anh ta trông cũng vui mà. Cả Mururu-chan nữa.

Solnea thì vẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt ngơ ngác như mọi khi.

Tò mò nên tôi nhìn lại cô ấy nhưng có vẻ cô ấy sẽ không phản ứng chỉ vì thế. Vẫn như mọi khi, tôi không hiểu được cô ấy.

*

*

*

Tiếng cổ vũ vang lên và tôi tập trung lại ánh mắt của mình.

Những người bước vào sân đấu hình vuông bao gồm mười người. Không một ai trong mười người này trên hai mươi tuổi và đều là học sinh, thêm nữa là tôi thấy tiếng cổ vũ hôm nay náo nhiệt hơn so với mọi ngày.

Thế cũng dễ hiểu thôi. Bên này là Souichi-san và Aya-san. Bên kia là Masaki-sama. Đây có thể là trận lớn nhất của ngày hôm nay mà người dân đang rất mong chờ.

Tôi chắc là giờ những người còn lại như chúng tôi chẳng khác gì vai phụ cả. Nghĩ như thế có khiến tôi thấy thư giãn thêm chút nhưng dù thế vẫn không khiến cho sự căng thẳng của tôi vơi đi.

Dù khán giả có chú ý đến ai đi chăng nữa, thì tôi vẫn phải chiến đấu. Tôi chưa thể thư giãn được. Tôi là người ra trận đầu tiên trong đội.

“uwahh.”

Gần đó, Aya-san lại làm vẻ ngạc nhiên với giọng chán nản. Vì tôi đứng ở phía bên xa nhất mà còn nghe được thì tôi nghĩ mọi người cũng nghe được. Khi nhìn cô ấy thì cô ấy đang đặt tay lên trán và thở dài.

Bên cạnh cô ấy, ngay cả Souichi-san, dù cậu ta không thở dài nhưng mặt thì cứng đơ lại.

Nhìn theo ánh mắt của họ, tôi cũng thấy được chỉ huy của đội kia, Masaki-sama. Bốn học sinh kia chỉ mặc đồng phục học sinh, duy nhất Masaki-san là trang bị đầy đủ thôi.

Lại nói, đó cũng không phải là giáp nặng hay gì. Với mái tóc dài xinh đẹp cột gọn sau lưng, cô ấy mặc quần áo dày cộm như mạo hiểm giả chứ không phải là đồng phục. Ở trên, cô ấy mặc một tấm giáp ngực cùng với găng tay và chân thì mặc giáp cẳng chân. Có lẽ là giáp nhẹ nhằm mục đích để di chuyển dễ dàng nhất có thể.

Trên eo cô ấy là một thanh kiếm có hình dạng tôi chưa từng thấy bao giờ. Nó không treo trên eo như cái của tôi, nó được cố định vào thắt lưng của cô ấy.

Cô ấy trông y như lúc khi họ quay trở lại thủ đô một năm trước cùng với những người anh hùng còn lại sau khi đã hạ gục Ma thần. Cơ bản mà nói, trang phục cô ấy hệt như lúc cô ấy còn chiến đấu để khuất phục Ma thần.

……...Tôi có thể hiểu được phản ứng của Aya-san và Souichi-san rồi.

Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện trong lúc bên trong phòng chờ. Masaki-sama thật sự muốn đấu với Souichi-san một cách nghiêm túc.

Vẻ mặt cô ấy thì, vẻ mặt cười táo bạo trong lúc nhìn thẳng vào Souichi-san.

Thấy cô ấy như thế, Souichi-san thấp giọng lẩm bẩm gì đó. Có lẽ, cậu ta đang nói đến cách để đối phó với Masaki-sama đang thực sự có ý định nghiêm túc trong chuyện này.

Vì Souichi-san là người đối đầu với cô ấy, nên chúng tôi cũng chẳng giúp được gì.

“uwahh……”

“Cái gì vậy. Cô ấy nghiêm túc đấy sao?”

Thấy cô ấy ăn mặc như vậy, hai bạn gái kia cũng thấy bất an và lo lắng theo. Cùng lúc đó, những thành viên đội kia thì có vẻ tràn đầy ánh mắt tự tin.

Liệu chỉ riêng mỗi dáng vẻ của chỉ huy thôi cũng tạo ra sự khác biệt như thế này à. Dù đúng là không thể gọi đây là nhuệ khí, nhưng đội kia rõ là trông sức sống hơn chúng tôi rồi. Và ngay cả khán giả cổ vũ cho họ có vẻ cũng nhiều hơn.

Trời đã tối rồi. Có lẽ từ trận tiếp theo họ sẽ dùng ma thuật để thắp sáng sân đấu.

Và khi ánh đèn xung quanh thay đổi, bất chấp tiếng hò reo của khán giả, một [giọng nói] được cường hóa bởi ma thuật vang lên trong đầu mọi người. Cùng lúc đó, tiếng hò reo cũng dừng lại.

[Giọng nói] gọi tên tôi và tôi bước lên sân đấu. Cùng lúc đó, tiếng hò reo lại vang lên.

“Vậy thì tớ lên đây.” (Fran)

“Cố gắng nhé, Senpai.”

“Hãy giành lấy trận thắng đầu tiên nha!”

[Giọng nói] đang giới thiệu tôi bên trong đầu. Trường học mà tôi theo, và cái cách mà tôi tham gia vào giải đấu. Và sự thực về việc tôi du hành cùng với Renji-sama.

Có hơi chút xấu hổ nhưng sau 3 vòng thì bạn cũng sẽ quen thôi. Không để tâm đến lắm, tôi rút thanh kiếm ngắn và cầm ở tay phải. Tôi nhìn thẳng về phía đối thủ mà không chớp mắt. Hít một hơi thật sâu, mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu tôi đều biến mất.

Đối thủ của tôi là một tên con trai với vẻ mặt khó ở. Mái tóc ngắn màu vàng cùng đôi mắt như chứa đựng sức mạnh. Theo lời giới thiệu, cậu ta cùng tuổi với tôi nhưng ngoại hình cơ thể cậu ta có vẻ phát triển như người trưởng thành. Trong tay cậu ta là thanh kiếm lớn mà có lẽ tôi sẽ không cầm nổi dù có dùng đến cả hai tay. Hiện cậu ta đang vác nó trên vai.

“.........”

“oh, không định chào hỏi nhau à?” (chàng trai)

Trong lúc tôi đang căng thẳng khi nhìn thanh đại kiếm của cậu ta, thì cậu ta gọi tôi. Có vẻ cậu ta khá là thân thiện.

Giữa đấu trường, tôi trao đổi ánh mắt với cậu ta. Tôi đã thấy phong cách chiến đấu của cậu ta khá nhiều lần trong suốt giải đấu rồi. Cậu ta là kiểu vung như điên thanh đại kiếm đó. Cậu ta để lộ khá nhiều sơ hở nhưng thanh kiếm ngắn của tôi cũng không thể sánh ngang hàng với cậu ta được.

Tôi đã thử suy diễn với nhiều biện pháp đối phó trong thời gian nghỉ nhưng chỉ không biết là chúng có hiệu nghiệm hay không thôi.

“hm………”

Không biết cậu ta nghĩ gì khi tôi không đáp lại vì cậu ta gãi đầu bằng bên tay rảnh.

Cùng lúc đó, lời giới thiệu về hai chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc.

Thêm lần nữa, tôi hít một hơi thật sâu vào.

“Giờ thì,”

Tôi đặt thêm sức vào bên tay cầm kiếm.

Khi cậu ta đổi thế và cầm kiếm bằng cả hai tay, cùng lúc đó cậu ta bắt đầu thu hẹp khoảng cách với tôi mà không hề do dự. Kiếm của cậu ta có tầm khá rộng, và cậu ta cũng thành thạo hơn nhiều trong việc dùng kiếm. Dù tôi có muốn dùng ma thuật, tôi không nghĩ cậu ta sẽ để chuyện đó xảy ra. Suy cho cùng, đây là vòng 3 mà. Đối đầu với một đối thủ đã đi xa đến thế này, chiêu ma thuật tồi tàn của tôi sẽ không thành công dễ vậy đâu.

Trong lúc đi vòng vòng ở giữa sân đấu, tôi ước định khoảng cách giữa chúng tôi.

Tôi sẽ đánh lạc hướng cậu ta bằng thanh kiếm của mình và dùng ma thuật để đưa ra đòn cuối cùng. Cứ như mọi khi thôi. Hay đúng hơn là tôi chỉ làm được có thế.

“––fuh!!”

Khoảnh khắc tiếp theo, không một dự báo nào cậu ta lao về phía tôi trong lúc vẫn giữ nguyên thế kiếm. Có lẽ do kích thước chính là điểm đặc biệt của nó, nên cậu ta dùng thanh kiếm như một cây thương và lao lại chỗ tôi.

Có lẽ do thể hình to lớn của cậu ta, trong một khắc người tôi như đờ ra nhưng tôi nhanh chóng né sang một bên, cậu ta nhanh chóng đổi hướng kiếm vung sang chiều ngang về phía tôi.

Tôi đỡ cú vung kiếm kèm theo tiếng rít gió bằng thanh kiếm ngắn của mình.

“kii!?!”

“Waa!!”

Một âm thanh đinh tai mà tôi chưa từng nghe trước đây vang lên từ thanh kiếm của tôi. Đối mặt với một đòn tấn công từ một thanh kiếm có khối lượng nặng hơn hẳn, thanh kiếm của tôi như đang gào thét.

Khó khăn chịu đựng sức mạnh từ thanh kiếm, tôi lùi lại vài bước.

Nặng quá. Nó nặng hơn tôi nghĩ.

“......uu.”

“Thật là tuyệt khi cậu có thể chịu đựng được với thanh kiếm mỏng như thế đấy.”

Bên tay cầm kiếm của tôi tê hết cả rồi. Cố gắng không để lộ điều đó ra mặt, tôi giữ thanh kiếm bằng cả hai tay. Tôi không thể hứng đòn đó bằng một tay được.

Có lẽ cậu ta đã nhận ra vì cậu ta cứ như muốn kết thúc nhanh trận đấu nên lại lao lên tấn công. Lần này, cậu ta đưa kiếm lên cao.

Và cậu ta vung xuống chỗ tôi. Tôi đổi hướng đòn tấn công đó bằng cách dùng phần lưng kiếm để đỡ đòn. Âm thanh kiếm va kiếm lại vang lên, và âm thanh của thanh đại kiếm đập xuống mặt đất vang lên còn to hơn cả tiếng hò reo la hét của đám đông. Bề mặt sân đấu bể ra và những mảnh vỡ văng tứ tung.

Tôi cố lao vào tầm ngực cậu ta nhưng thanh đại kiếm được rút lên quá nhanh. Cạnh kiếm của nó nhắm vào chân tôi.

Tôi hơi ngạc nhiên vì đòn tất công bất ngờ nhưng tôi đã có thể nhảy lùi lại và tránh được. Mặc dù nó lại đập vào mặt đất nhưng thanh đại kiếm của cậu ta vẫn không hề hấn gì.

“Né hay đấy.”

“Thế sao, cảm ơn cậu.” (Fran)

Cậu ta lại vung thanh kiếm. Với cú vung như nó có thể chém đứt cả gió, mái tóc của tôi nhẹ đung đưa vì thế.

Chỉ sau một vài chiêu, hơi thở của tôi bắt đầu rời rạc đi. Trận đấu một chọi một đúng là khiến tôi căng thẳng quá. Thể lực cạn kiệt nhanh chóng và chân tay tôi mệt mỏi hơn bình thường.

Lùi lại đủ để tầm kiếm của hai chúng tôi không thể với đến nhau, tôi định lại vị trí của cả hai. Có vẻ đối thủ của tôi vẫn thở bình thường và trông vẫn bình tĩnh. Nhưng cậu ta vẫn cảnh giác nhìn tôi. Dù là kẻ hay nói nhưng hẳn cậu ta phải có tính cách kiên định.

Trong lúc điều lại nhịp thở, tôi cầm thanh kiếm xuống gần eo mình. Nhưng có vẻ cậu ta không lao lên nữa và đang cảnh giác hơn. Có lẽ do thanh kiếm của cậu ta không ở trong điều kiện tốt, nhưng cậu ta không để lộ điều đó ra mặt nên tôi cũng không chắc nữa.

Tôi thở ra một hơi dài.

Cùng lúc đó, tôi tập trung ma lực về phía trước. Thứ mà tôi tưởng tượng ra là một quả cầu gió to nhất có thể.

Cảm nhận được luồng ma lực, cậu ta do dự trong một khắc để quyết định nên làm gì rồi khoảnh khắc tiếp theo cậu ta lao đến chỗ tôi.

Khá khó để né quả cầu gió. Nhưng nếu bạn có thể cảm nhận được nguồn ma lực, bạn có thể biết ngay lập tức và thậm chí bạn có thể nhận ra sự biến dạng trong không khí nếu bạn tập trung.

“fu!!”

Trước khi ma thuật của tôi hoàn thành, tôi thấy rõ vẻ mặt của cậu ta thay đổi. Cậu ta vung thanh kiếm với đà lao lên, nhưng nó vẫn quá chậm. Trước khi cậu ta có thể vung thanh kiếm xuống, tôi cho nổ quả cầu gió.

Dù nó không gây sát thương như quả cầu lửa hay băng, nhưng vụ nổ của gió được nén lại sẽ thổi bay tôi và cậu ta đi.

Trong một khắc, ý thức của tôi bay mất và tôi không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi nhận ra, tôi đang nằm trên mặt đất rồi.

“cá, cái này…...” (Fran)

Cái này hiệu quả hơn tôi nghĩ. Cảm giác như đầu tôi bị mấy cây gậy đập nhiều phát vì tôi vẫn còn thấy chóng mặt.

Vì sao đó, tôi ngẩng đầu lên và thấy một cậu nam sinh đang nằm trên mặt đất cách xa tôi. Có vẻ cậu ta đã hoàn toàn bất tỉnh và không hề nhúc nhích. Tôi chắc là cậu ta không chết đâu……

Nhưng tôi không nghĩ ma thuật phát nổ lại hiệu nghiệm đến vậy.

Dù đúng là có ma thuật phát nổ, nhưng tôi không nghĩ sẽ có pháp sư nào lại dùng nó ở gần bản thân mình và kéo bản thân mình vào vụ nổ đó đâu.

Có lẽ tôi là người đầu tiên luôn.

Cơn đau đầu và buồn nôn ập đến.

Nhưng chịu đựng nó, tôi đứng lên.

Tôi không thể thắng chỉ với đấu kiếm, tôi không thể tung đòn trúng đích chỉ bằng ma thuật. Nên tôi nghĩ tôi không còn cách nào khác ngoài kéo bản thân mình vào theo. Có lẽ tôi đã quá vội vàng.

[Giọng nói] trong đầu tuyên bố tôi là người chiến thắng nhưng thế chỉ khiến tôi thấy khó chịu thêm.

Khi tôi bước xuống sân đấu, ai ai cũng nhào về phía tôi trong lo lắng. Tôi nghĩ thế cũng phải thôi. Tôi đã thi triển ma thuật nổ ở gần mình mà.

Ngay cả Souichi-san và Aya-san cũng đang cười chua chát.

“Trận tiếp theo, nhờ sức mọi người đấy.” (Fran)

“Vâng!”

Cô gái nhỏ tuổi hơn đáp lại đầy hứng khởi.

Đây là một bàn thắng. Giờ nếu cả Aya-san và Souichi-san thắng nữa thì…...không biết chúng tôi có thể tiến thêm nữa không?

Truyện Chữ Hay