Trái Đất trong một tương lai xa.
Có một hòn đảo lớn ở giữa lòng đại dương bao la.
Đó là một hòn đảo nhân tạo, sản phẩm của nhân loại hưng thịnh từ quá khứ xa xôi.
Chỉ có một vài ngôi nhà nhỏ trên đó, chẳng có trung tâm mua sắm, nhà máy hay những tòa cao ốc.
Khoảng cách giữa những ngôi nhà cũng rất xa, mỗi căn đều có vườn rộng, nhưng chẳng có lấy một dấu hiệu sự sống.
Hòn đảo nhân tạo này gần như không có người ở, nó giữ được vẻ ngoài không thay đổi là do được nhiều robot duy trì.
Từ một ngôi nhà nhỏ nọ trên đảo, có thể nghe thấy tiếng một cô gái ngân nga.
Cô đang nấu một bữa thịnh soạn trong căn bếp đáng yêu.
Thi thoảng, cô lại cởi bỏ tạp dề, đi ra ngoài theo dõi quá trình dỡ lớp màn chắn bao phủ hòn đảo nhân tạo.
Cô xem xét một lúc, cười thỏa mãn, rồi quay lại nhà tiếp tục làm tiệc ăn mừng.
Cô đã làm đủ loại thức ăn cũng như đồ ngọt, bày trên những chiếc đĩa đẹp nhất trên chiếc bàn nhỏ.
Khi trên bàn đã hết chỗ, cô treo tạp dề trên người lên giá treo trong bếp.
Rồi cô nhìn vào gương và kiểm tra đồng hồ, chỉnh sửa tóc tai.
“Đến lúc rồi à?”
“Mình chẳng biết phải làm gì thêm nữa…”, cô lẩm bẩm.
Đúng lúc ấy.
**Knock-knock**
Có tiếng gõ cửa trước.
Cô gái mỉm cười và nhanh chóng chạy đến cánh cửa.
Cô dừng lại, hít thở một hơi thật sâu, rồi cẩn thận chầm chậm mở cửa.
Một cô gái đang ở đó.
Cô gái trước cửa mang trang phục toàn màu đen và có một cây gậy chống nhỏ xinh.
Vị khách mỉm cười, cúi đầu chào chủ nhà đang mặc bộ đồ trắng muốt.
Trên đầu cô là một đôi tai thú dễ thương.
Đúng vậy…
Cô gái này là Tân nhân loại cuối cùng, và là đỉnh cao của công nghệ ma thuật.